Lý phu nhân cũng không biết làm sao, bà cúi đầu, nuốt tủi thân trở vào.

Một lúc lâu sau Lý phu nhân mới mở miệng hỏi Trầm Văn Tú, "Trần phu nhân, hôm nay ngài đến đây là muốn gì?"

"Phu nhân, năm nay Nguyễn Linh chỉ mới mười sáu tuổi, nhất định không thể gả cho một kẻ nhà quê, không phải tôi xem thường họ, chẳng qua Nguyễn Linh và Lý tiên sinh đã có quan hệ... vợ chồng, gả về quê nhất định sẽ bị người nhà chồng khinh thường."

"Cầu xin phu nhân, ngài cho phép Nguyễn Linh vào cửa đi." Trầm Văn Tú đầu gối mềm nhũn, bà ta quỳ xuống, "Nguyễn Linh nếu không lấy chồng, thì chỉ có một con đường chết, con bé ngoan ngoãn nghe lời, nhất định tất cả đều nghe theo phu nhân."

Lời này của Trầm Văn Tú, khiến trước mắt Lý phu nhân đột nhiên biến thành màu đen, trong lòng cũng giống như bị một hòn đá nặng đè xuống, khiến bà thở dốc không ngừng.

Nếu như Trần Nguyễn Linh thật sự bị đuổi ra khỏi nhà, dựa theo tâm tính của Lý phu nhân, bỏ tiền thuê cho cô ta một khách sạn để ở, cũng không phải vấn đề lớn.

Nhưng đối phương lại muốn gả vào đây, còn muốn chia sẻ chồng với bà, Lý phu nhân cho dù có từ bi bát ái hơn nữa, cũng không thể vui vẻ chấp nhận được.

Chứ đừng nói hai người này đã gạo nấu thành cơm, quan hệ vợ chồng, Lý phu nhân càng ghét bỏ, bà chỉ cảm thấy trong lòng đang sôi trào không ngừng.

Lý Hồng Viễn có tình cảm với Trần Nguyễn Linh, lần này từ hôn cũng là do Nghiêm Lâm thúc ép.

Cho nên nghe được những lời này của Trầm Văn Tú, lòng dạ của hắn cũng không nhịn được mà mềm ra, càng không cách nào tiếp nhận chuyện Trần Nguyễn Linh mờ ám gả đến nông thôn như vậy.

Không đợi Lý phu nhân mở miệng, Lý Hồng Viễn liền vội vàng nói: "Cô ấy không sao chứ? Nếu Trần gia không thể chứa cô ấy, tôi mua cho cô ấy một dinh thự, tạm thời ở đó trước, có chuyện gì thì để sau này nói, người là quan trọng nhất."

Thấy Lý Hồng Viễn vẫn còn tình cảm với Trần Nguyễn Linh, trong lòng Trầm Văn Tú thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn tiếp tục khóc.

"Nó biết ngài muốn từ hôn, nhất thời không chấp nhận được, liền nhốt mình vào trong phòng, còn cắt cổ tay, vết thương rất sâu, trên đất toàn là máu, bác sĩ nói nếu trễ chút nữa sẽ mất mạng, bây giờ vẫn chưa thể tỉnh lại."

Trầm Văn Tú mặt đầy hoảng sợ, khóc càng lớn hơn.

Lý Hồng Viễn lộ ra biểu tình đau lòng, "Cô ấy ở bệnh viện nào?"

Trầm Văn Tú vừa muốn trả lời, liền nghe thấy âm thanh giày cao gót.

Tô Hòa chậm rãi từ trên lầu đi xuống, giày cao gót màu trắng chạm vào bậc thang, phát ra âm thanh trong trẻo êm tai.

Sau lưng cô còn có một người đàn ông mặc quân phục, lúc giày lính của đối phương chạm đất ngược lại không hề phát ra âm thanh nào.

Tô Hòa mặc cả người kỳ bào thêu hoa sen tịnh đế, lúc cô đi, đóa hoa như chập chờn sinh động.

Mặc dù cô cũng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng ngũ quan diễm lệ như lửa, khiến người ta không dám nhìn thẳng, ngược lại càng lộ ra mấy phần khí thế.

Sau khi Tô Hòa đi tới, phòng khách yên tĩnh kì lạ mấy giây, chỉ là rất nhanh, Trầm Văn Tú lại tiếp tục thấp giọng khóc nức nở.

Lý phu nhân cũng không muốn con gái mình phải nghe những chuyện dơ bẩn này, cho nên quay đầu nói nhỏ với Tô Hòa, "Con về phòng trước đi."

Tô Hòa hiểu ý Lý phu nhân, cô châm biếm, "Con quay về phòng thì sẽ không nghe được gì nữa? Cũng không biết người ta tìm tới cửa, muốn nhét khuê nữ vào nhà chúng ta?"

Lời này của Tô Hòa quả thật khó nghe, Lý Hồng Viễn cũng không nhịn được cau mày.

"Một khuê nữ sao có thể nói chuyện cay nghiệt như vậy?" Lý Hồng Viễn thấp giọng trách cứ Tô Hòa.

Nghe Lý Hồng Viễn trách cứ Tô Hòa, Lý phu nhân vẫn luôn nén giận liền ngước mắt, bà ấy dằn lại Lý Hồng Viễn một câu.

"Đỡ hơn người làm cha như anh, ngủ với khuê nữ còn nhỏ hơn con gái mình." Lý phu nhân bị chọc tức, âm thanh cũng run rẩy.

Con gái yếu đuối, mẹ càng mạnh mẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play