Chương 107: Thế giới 4- Yêu là một tia ánh sáng màu xanh lục (20)

Editor: Tiêu

Beta: Min

“Nhiếp tổng, tôi….” Viền mắt Thẩm Tư Vũ đỏ ửng, còn muốn giãy giụa một lần cuối, ngẩng đầu lại thấy ánh mắt âm trầm đáng sợ của Nhiếp Gia.

Đó là một ánh mắt tàn nhẫn dường như muốn giết người vậy.

Nhất thời Thẩm Tư Vũ không dám nói gì với y nữa, bị Thập Lý ‘mời’ ra ngoài.

“Nhiếp tổng, vậy chúng tôi đi trước. Tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành các phần quay còn lại.” Hàn Mạn Ny lau khô nước mắt của mình, gật đầu với Nhiếp Gia, sau đó dẫn Đồng Hải ra ngoài.

‘Cạch’ một tiếng, bút ký tên trong tay Nhiếp Gia bị bẻ gãy.

Diệp Anh quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Nhiếp Gia ngồi ở phía sau bàn làm việc, sắc mặt lạnh lùng như thường, dáng vẻ vẫn kiêu căng như trước, ngoại trừ ánh mắt quá mức bình tĩnh thì không có gì lạ thường.

Tin tức Thẩm Tư Vũ bị đuổi ra khỏi phòng tổng giám đốc, đồng thời bị đuổi khỏi đoàn phim nhờ trợ lý của Đồng Hải tuyên truyền mà rất nhanh liền được truyền khắp công ty. Chỉ biết nguyên nhân đại khái là do Nhiếp tổng vốn rất coi trọng bộ phim mới này, ra lệnh cấm diễn viên rời đoàn, dùng thời gian ngắn nhất để hoàn thành việc quay chụp và sau đó tập trung vào hậu kỳ, kết quả Thẩm Tư Vũ không biết lên cơn gì mà nhất định phải chống lại Nhiếp tổng, xin nghỉ tận hai ngày.

Giờ Nhiếp tổng cho cậu ta nghỉ phép cả năm.

Không ít nghệ sĩ khiếp sợ với tính cách vui giận bất thường của Nhiếp tổng, cũng mơ hồ hả hê khitiểu nhân Thẩm Tư Vũ vui vẻ đắc ýkhông bao lâu liền bị đá khỏi đám mây.

Sau khi đuổi người đi, Nhiếp Gia liền yên tĩnh xử lý công việc, nhưng Diệp Anh nhìn rất rõ, Nhiếp Gia nhìn chằm chằm một phần văn kiện cả nửa tiếng, một tờ cũng chẳng lật, hiển nhiên là đang ngẩn người.

Mãi tới lúc gần 9h, Thời Kham đến đưa bữa sáng cho Nhiếp Gia, thì Nhiếp Gia mới phá vỡtrạng thái yên tĩnh cả một buổi sáng.

“Sao không chờ anh mà tự mình tới đây vậy.” Thời Kham vẫnchưa ăn sáng, cùng Nhiếp Gia ngồi xuống sofa cạnh bàn trà, ăn cùng y.

“Anh chưa tỉnh, cũng không có việc gì làmnên em tự tới.” Nhiếp Gia không nhìn vào mắt Thời Kham, nhận đũa hắn đưa rồi gắp một cái bánh bao nhỏ ăn.

“Xử lý như thế nào?” Thời Kham thuận miệng hỏi.

Nhiếp Gia đang ăn sáng, không thể trả lời hắn, Diệp Anh ở phía sau lên tiếng, “Nhiếp tiên sinh đuổi Thẩm Tư Vũ khỏi đoàn phim, trách cứ Hàn Mạn Ny một trận rồi để Đồng Hải thay thế. Đã xử lý xong hết, có thể sẽ làm chậm tiến độ quay nhưng chắc sẽ kịp.”

Nhiếp Gia ừ một tiếng.

Thời Kham cười cười, nhìn Nhiếp Gia nói: “Cũng tốt, bên phía Lâm Hạo Nhiên, em để thả gã như thế là muốn làm gì?”

Tối hôm qua Lâm Hạo Nhiên cũng đã bị giam lỏng, theo ý của Thời Kham, hoàn toàn có thể đưa người tới chỗ Thời lão trước khi Thời Nghệ Viện tìm đến, lúc này Thời lão đang tức giận, Lâm Hạo Nhiên và Thời Nghệ Viện sẽ lập tức bị đuổi về Hạ thành, vậy thì thanh tịnh.

Nhưng Nhiếp Gia lại dặn dò Lâm Tiện chưa ra tay vội, chỉ giam lỏng, căn bản không có ý định động tới gã. Đương nhiên, Thời Kham sẽ không làm trái ý của Nhiếp Gia, nhưng muốn biết y định làm gì.

“Em và Lâm Tiện đều không ngại cho gã nếm một chút đau khổ.” Nhiếp Gia nhàn nhạt nói: “Giờ em không thể giết gã, nhưng dằn vặt gã thì vẫn được.”

Đối với câu nói này của y, Thời Kham hơi nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

“Khẳng định là Thời Nghệ Viện nghĩ giống anh, Lâm Hạo Nhiên tạm thời không thể xuất hiện trước mặt Thời lão, ông ta đang rất tức giận, không biết sẽ làm ra chuyện gì, không bằng để Lâm Hạo Nhiên tránh đi mấy ngày, chờ Thời lão bớt giận rồi đi nhận sai còn có thể giữ lại cơ hội.” Nhiếp Gia nói.

Diệp Anh không rõ hỏi: “Vậy giờ ngài không cho Lâm Tiện hành động, không phải càng hợp ý Thời Nghệ Viện sao?”

“Giờ ở cạnh Thời lão ngoại trừ một Lâm Tiện còn có Lộ Lộ, loại con rối không nghe lời như Lâm Hạo Nhiên ông ta sẽ không nhọc lòng bỗi dưỡngthêm lần nữa. Để gã cứ thế về Hạ thành thì quá có lời cho gã rồi.” Nhiếp Gia đặt đũa xuống, nói với Thời Kham: “Em no rồi.”

Thời Kham thấy tự y có chủ ý, cũng không hỏi nữa. Hắn ở công ty với Nhiếp Gia đến giữa trưa, hai người cùng nhau ăn cơm trưa rồi về nhà nghỉ trưa một lúc. Buổi chiều, Thời Kham vốn định đưa Nhiếp Gia về nhà chính để thăm lão thái thái nhưng lần này Nhiếp Gia bảo ở công ty có việc nên từ chối, Thời Kham đành đi một mình, buổi tối đến công ty đón Nhiếp Gia về nhà.

“Cô đi cùng Thời Kham đi, anh ấy về chỗ đó luôn có người như hổ rình mồi trong bóng tối, lần này đừng chủ quan nữa. Buổi chiều tôi ở công ty, cô không cần đi cùng tôi.” Nhiếp Gia nói với Diệp Anh.

Chuyện tối hôm qua Diệp Anh vẫn luôn để ý, thấy Nhiếp Gia cũng nói như vậy rồi nên không từ chối, cùng Thời Kham về nhà chính.

4 giờ chiều, trời mưa, Nhiếp Gia khoanh hai tay trước ngực, nhìn tấm màn mưa qua cửa kính, cảm xúc trong mắt giống như giông bão, tràn ngập sự nóng nảy cùng hung lệ.

Thẩm Tư Vũ về nhà liền thấy bóng người đứng bên cửa sổ phòng khách, cậu ta sợ hết hồn, “Nhiếp, Nhiếp tổng…?”

Trong phòng khách rất tối, Thẩm Tư Vũ đứng ở cửa, sờ sờ công tắc trên tường, lúc cậu ta thấy bóng lưng thẳng tắp lại âm trầm của Nhiếp Gia bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh, ấn công tắc nhưng lại không thể mở đèn.

“Nhiếp tổng?” Thẩm Tư Vũ nơm nớp lo sợ mà đi về phía trước vài bước, nhìn bóng lưng của Nhiếp Gia thì có một loại cảm giác căng thẳng cùng áp lực khi đứng bên vách núi.

Cậu ta không biết Nhiếp tổng vào bằng cách nào, phòng trọ này là do công ty sắp xếp, có lẽ là Nhiếp tổng có chìa khóa, nhưng cũng không quan trọng. Quan trọng là Nhiếp tổng chuẩn xác đánh vào điểm yếu của cậu ta lúc sáng rồi, giờ tìm cậu ta là có chuyện gì?

Có thể là chuyện gì đây? Lẽ nào Nhiếp tổng hối hận rồi?

Không chờ Thẩm Tư Vũ có một chút cảm giác may mắn cùng vui sướng, Nhiếp Gia để tay xuống, trong tay áo trượt ra một cây đao săn, y cầm đao, chậm rãi xoay người, y không tận lực dùng bình tĩnh để đè nén ác ý nữa, lúc này sát khí của y tràn ngập cả căn phòng như muốn nhấn chìm Thẩm Tư Vũ.

Thẩm Tư Vũ hoảng sợ nín thở, sau đó gan mật như sắp nứt mà ngội bệt xuống đất, nhìn Nhiếp Gia cầm đao săn từng bước từng bước tới gần cậu ta, chẳng khác nào gặp phải ác quỷ dưới địa ngục, cậu ta sợ đến mức hai chân duỗi thẳng, cứng đờ, cố gắng bò dậy để chạy trốn.

Nhưng khi tay mới vừa chạm tới tay nắm cửa, lưỡi đao sắc bén đột nhiên xuyên qua lồng ngực cậu ta, lộ ra một đoạn mũi đao sáng loáng.

Trong giây phút này, Thẩm Tư Vũ chỉ cảm thấy toàn bộ lồng ngực đều bị lưỡi đao lạnh lẽo này làm tê dại, cậu ta không thể tin mà cúi đầu nhìn một đoạn lưỡi đao đâm xuyên thân thể của mình. Nhiếp Gia quỳ một chân xuống, một tay tỳ vai của Thẩm Tư Vũ, một tay đột nhiên rút đao săn ra.

Máu bắn tung tóe lên người Nhiếp Gia, bắn đầy lên cửa nhà.

“Từ trước đến giờ Thời Kham đều không thích tôi giết người lung tung, nhưng mà không cho anh ấy biết là được rồi.” Nhiếp Gia nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Tư Vũ: “Từ trước đến giờ, tôi cũng không thích người khác đánh chủ ý lên người Thời Kham, nhưng thật đáng tiếc, cậu để tôi biết mất rồi.”

Dứt lời đâm một đao vào tim Thẩm Tư Vũ.

Trước khi Nhiếp Gia ra tay, KK liền đo được sự thay đổi rất mạnh trong cảm xúc của Nhiếp Gia, hết sức khuyên can y nhưng không thay đổi được gì.

Không chỉ Thẩm Tư Vũ, ngay cả KK cũng không ngờ rằng Nhiếp Gia chọn tự mình ra tay.

Giải quyết Thẩm Tư Vũ xong, Nhiếp Gia liền mang theo một thân đầy máu về nhà.

Y cũng không lập tức đổi quần áo đầy máu trên người đi, mà đi vào phòng tắm, đứng trước gương, mặt không đổi sắc nhìn bản thân mình trong gương.

【Nhiếp tiên sinh, ngài không sao chứ?】KK cực kỳ lo lắng hỏi.

Nhiếp Gia nhìn bản thân trong gương rất lâu, dùng mu bàn tay lau một chút máu bên mắt, y trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi:【Điều này không liên quan đến bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực của ta, đúng không?】

Vừa rồi y đâm lên người Thẩm Tư Vũ bao nhiêu nhát? Nhiếp Gia cũng không biết.

【… Đúng vậy.】KK thấp giọng nói.

【Nói như vậy, tổ công tố vẫn luôn cố gắng biến ta thành một bệnh nhân rối loạn cảm xúc lưỡng cực, coi như bọn họ thành công rồi đó.】Nhiếp Gia cười nhạo một tiếng,【Nếu Thời Kham biết ta giết Thẩm Tư Vũ thì anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?】

【Thẩm Tư Vũ chỉ là một chuỗi dữ liệu, cậu ta cũng không phải là một sinh vật sống thật sự…】

Nhiếp Gia ngắt lời【Nhưng Thời Kham không biết cậu ta là dữ liệu. Lần luân hồi trước ta giết nhiều người như vậy, Thời Kham không thèm để ý bởi vì anh ấy biết đó chỉ là dữ liệu. Nhưng trên thực tế nếu bọn họ là người có sinh mạng thật sự thì ta cũng sẽ không tha,Thời Kham cũng không biết. Giờ Thẩm Tư Vũ với anh ấy mà nói là một người sống thật sự, khi anh ấy biết ta giết Thẩm Tư Vũ thì anh ấy sẽ nghĩ như thế nào đây?】

【Nhiếp tiên sinh, xin ngài đừng tiếp tục tự kích thích chính bản thân!】KKđau lòng nói【Từ trước tới nay ngài vẫn luôn bất an, chán ghét bản thân, dùng hết khả năng để che giấu sự bạo ngược trong lòng ngài trước mặt trưởng phòng. Nhưng thực ra tất cả sự thay đổi của ngài trưởng phòng đều biết, ngài ấy không quan tâm!】

【Anh ấy không quan tâm sao?】Nhiếp Gia nghiêng đầu, nhìn bản thân đầy máu trong gương, ánh mắt hờ hững.

【Có phải hay không thì ngài đợi trưởng phòng về, ngài nói cho ngài ấy biết, ngài giết Thẩm Tư Vũ, trưởng phòng chán ghét sự độc ác của ngài, mặc kệ ngài trong vòng luân hồi này, đi thẳng một mạch thì ngài mới có thể an tâm sao?!】KK đau lòng nói,【Trưởng phòng biết tất cả mọi chuyện, ngài ấy sẽ không chán ghét mà vứt bỏ ngài, người chán ghét ngài chỉ có chính ngài.】

“Anh ấy thật sự sẽ không sao?” Nhiếp Gia lầm bầm.

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, sau đó là tiếng gọi của Thời Kham, “Gia Gia?”

Bình tĩnh mà tràn ngập yêu thương.

“Trở về lúc nào vậy? Sao không nói trước với anh, anh còn muốn đưa em đi nhà hàng mới mở để ăn thử đó. Nhưng mà trời mưa, vẫn là ở nhà đi, đêm nay muốn ăn cái gì?” Bên ngoài là tiếng của Thời Kham đang nói chuyện, dường như hắn đi vào phòng ngủ, lại phát hiện không có ai, liền kêu một tiếng, “Gia Gia?”

“Em ở phòng tắm.” Nhiếp Gia căng thẳng siết chặt tay.

Thời Kham đẩy cửa đi vào, thấy cả người Nhiếp Gia đầy máu, đổng tử co lại, lập tức tiến tới cũng không dám chạm vào y, hoảng sợ nói: “Bị thương ở đâu? Đừng sợ… Diệp Anh, Diệp Anh! Lập tức lái xe!”

“Đây không phải máu của em.” Nhiếp Gia xoay người, đối diện với Thời Kham, nhìn kỹ vẻ mặt của hắn, nói một cách rõ ràng: “Em giết Thẩm Tư Vũ rồi.”

Vừa dứt lời, không chỉ có Thời Kham, Diệp Anh vội vàng chạy tới cũng ngây cả người.

Nhiếp Gia cúi đầu, không dám nhìn mặt Thời Kham, y thấy Thời Kham lui về sau một bước, đi ra ngoài với Diệp Anh. Nhiếp Gia cắn chặt răng, vành mắt đỏ bừng.

“Đi xử lý thi thể của Thẩm Tư Vũ, để Thập Lý dọn sạch tất cả các vết tích ở camera theo dõi.” Thời Kham thấp giọng dặn dò Diệp Anh, Diệp Anh biết độ nghiêm trọng của chuyện này, nghiêm túc gật đầu nhận lệnh, lập tức gọi Thập Lý ra ngoài.

Chờ tới lúc Thời Kham quay trở lại phòng tắm, Nhiếp Gia đã biến mất. Biệt thự lớn như vậy, hắn rất nhanh đã tìm được Nhiếp Gia đang ở sân thượng.

Y ôm lấy hai đầu gối, trốn trên ghế, bên ngoài mưa lớn, trên sân thượng toàn là nước, Nhiếp Gia bị mưa xối đến mức máu trên người cũng sắp bị rửa sạch.

“Gia Gia, đi tắm thôi.” Thời Kham đi tới nắm tay y, muốn kéo y dậy, lại bị Nhiếp Gia chống lại.

Giọng Nhiếp Gia run run, cầu khẩn nói: “Để em một mình một lát đi, đừng để ý tới em, xin anh.”

Thời Kham trở nên trầm mặc, Nhiếp Gia tránh cổ tay khỏi tay hắn, mắt đỏ ngầu, trên mặt toàn nước mưa, không biết có phải y đang khóc hay không.

Thời Kham cảm nhận được tâm tình của y không tốt, không hỏi y nguyên do, chỉ khom lưng, ôm Nhiếp Gia lên, dịu dàng nói: “Vậy thì đi về phòng, anh không quấy rầy em.”

Nhiếp Gia trầm mặc, được Thời Kham tắm rửa sạch sẽ cho liền đặt y lên trên giường trongphòng ngủ, Thời Kham hôn lên thái dương y, nói: “Anh ở ngay bên ngoài.”

Sau đó đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Nhiếp Gia chui vào trong chăn, cuộn mình lại thành một cục.

Thời Kham ngồi trong ở phòng khách, nhận được điện thoại của Diệp Anh.

“Boss, Thẩm Tư Vũ không chết mà.” Diệp Anh nói: “Cậu ta chỉ hôn mê thôi.”

Thập Lý đưa Thẩm Tư Vũ từ trong đống máu ra ngoài, ném lên giường, kéo quần áo của cậu ta ra kiểm tra, vừa giận vừa sợ, không biết là tức vì cái gì, quay qua nói với Diệp Anh: “Chị Diệp Anh, trên người nó một vết thương cũng không có! Máu ở cửa là của ai chứ?”

Diệp Anh không thể tin được mà cúp điện thoại, nhìn xung quanh, trên đất có một cây đao săn, bốn phía đều là máu bắn, theo lý thuyết mà nói thì cho dù không phải vết thương chí mạng nhưng mất nhiều màu như thế này cũng sẽ chết.

Nhưng Thẩm Tư Vũ vẫn tốt, không chỉ không chết, trên người thậm chí không có cả một vết thương.

“Gọi tỉnh chưa?” Diệp Anh hỏi.

Thập Lý tát hai phát mạnh lên mặt Thẩm Tư Vũ, lắc đầu nói: “Gọi không tỉnh, boss bảo chúng ta xử lý thi thể…có phải là muốn chúng ta giết cậu ta không?”

Diệp Anh đập điện thoại lên gáy anh một phát, “Đùa cái gì đấy, qua đây lau khô máu đi!”

“Ò..” Thập Lý buông tay nắm vạt áo của Thẩm Tư Vũ, đi lấy đồ lau sàn, thở hổn hà hổn hển bắtđầu lau nhà.

Diệp Anh ngồi xổm bên giường quan sát Thẩm Tư Vũ một chút, làn dacủa cậu ta man mát, sắc môi trắng bệch, mặc dù bây giờ đang trong trạng thái hôn mê nhưng cũng hơi run, tình trạng do mất máu quá nhiều rất rõ ràng. Nhưng trên người cậu ta lại không có vết thương, trên cánh tay cũng không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy đã từng bị lấy máu.

“Chị Diệp Anh, có phải có chuyện ma quái không?” Thập Lý rụt vai nhanh nhảu nói.

Diệp Anh tiện tay cầm cái gạt tàn giơ lên, quơ tay về phía Thập Lý, Thập Lý nhanh chóng ra sức cố gắng lau sàn.

Hết chương 107.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play