Chương 106: Thế giới 4 – Yêu là một tia sáng màu xanh lục (19)

Editor: Tiêu

Beta: Cua

“Lập tức đi tìm Lâm Hạo Nhiên, tối hôm nay nó còn ở nhà chính, người chắc chắn còn ở Tần thành, cần phải tìm được nó trước Lâm Tiện.” Thời Nghệ Viện vội vàng gọi một cú điện thoại, đơn gian ngắn gọn mà dặn dò, “Sau khi tìm thấy người thì ngay lập tức báo cho tôi, trước đó đừng nói cho cha tôi.”

Cúp điện thoại, Thời Nghệ Viện đứng ở đại sảnh bừa bộn, không nhịn được mà lảo đảo về phía sau, ngã ngồi trên ghế salon, sắc mặt trắng bệch.

Một đêm này không ai dễ chịu, kể cả Nhiếp Gia.     

2 giờ sáng, Nhiếp Gia mất ngủ, y đứng ở trên ban công, tay chống lan can nhìn dòng xe cộ qua lại, trong mắt có ánh sáng tuyệt đẹp, mặt không có cảm xúc, dáng vẻ có chút lạnh lùng, yên lặng không biết là y đang suy nghĩ gì.

“Nhiếp tiên sinh, ngài không ngủ được sao?” Diệp Anh làm xong việc trở về, thấy Nhiếp Gia đang đứng ngoài cửa sổ thì tới nhỏ giọng hỏi thăm một câu.

Nhiếp Gia cũng không quay đầu lại, bóng lưng có vẻ dầy tâm sự nặng nề.

“Tìm được người?” Nhiếp Gia hờ hững mở miệng nói.

Diệp Anh gật đầu nói: “Vâng, Lâm Hạo Nhiên cũng không muốn trốn, đã báo vị trí của gã cho Lâm Tiện. Thời lão đúng như ngài dự liệu, cực kỳ tức giận, ở tiệc mừng thọ của ông ta lại giở trò khiêu chiến quyền uy của ông ta, Lâm Hạo Nhiên không còn hy vọng.”

Nhiếp Gia không nói nữa, xuất thần nhìn dòng xe cộ qua lại dưới lầu.

Diệp Anh cũng không muốn quấy rầy y, vừa định rón rén rời đi, quay người lại nhìn thấy bình rượu vang trên bàn đặt ở ban công đã trống rỗng.

“Nhiếp tiên sinh, ngài có tâm sự phải không?” Diệp Anh cảm thấy bất an một cách khó hiểu.

Dáng vẻ Nhiếp Gia nhìn qua cũng không giống như uống say, nhưng hơi thở lại âm trầm hơn bình thường, dường như đang đứng trên bờ vực bùng nổ.

 ‘cộc’, đầu ngón tay của Nhiếp Gia gõ nhẹ lên lan can.

“Tôi cảm thấy rất tức giận.” Nhiếp Gia nói.

Diệp Anh sững sờ, “Nhưng bên lão thái thái…”

“Tôi biết, cho nên mới tức giận.” Sắc mặt Nhiếp Gia không biến, “Đúng là Thời Kham nói với tôi, ý nghĩa của sinh mạng chính là mối liên hệ với nhau và trao nhau cảm tình, tôi không hiểu lắm nhưng nếu anh ấy nguyện ý vì lão thái thái mà chịu đựng thì tôi cũng nguyện ý vì anh ấy mà nuốt cơn giận này xuống. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tức giận.”

Diệp Anh nhẹ nhàng nói: “Ngài hiểu sai rồi. Ông chủ cũng không phải vì lão thái thái mới luôn nhẫn nhịn, mà là vì lão thái thái đang dùng hết khả năng để giữ gìn sự bình thản ở Thời gia, hai cái này không giống nhau.”

Nhiếp Gia cua mày xoay người, “Này là có ý gì?”

“Ngài nên tự mình tìm hiểu.” Diệp Anh cầm vỏ chai rượu kia đi, nhẹ giọng nói: “Đã muộn lắm rồi, ngài đi nghỉ sớm một chút.”     

Nhiếp Gia mờ mịt không hiểu, y cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình, dường như có thể nhìn thấy vết máu trên đầu các ngón tay. Đôi bàn tay này của y đã từng dính máu tươi, đã từng cứu vô số người, giờ vẫn là dính đầy máu tươi, người mà y giết nhiều hơn số người y cứu từ lâu.

Nhiếp Gia không thể nhớ lại được khoảng thời gian y trong quân đội tự do, cùng các chiến hữu.

Hoàn toàn không nhớ lại được.

Nhiếp Gia không ngủ cả đêm, trời vừa sáng, không đợi Thời Kham tỉnh lại liền tự mình đến công ty, gọi cho Hàn Mạn Ny, để cô ấy đến công ty một chuyến.

Thẩm Tư Vũ cũng không bị làm sao, tối hôm qua để Thập Lý đưa cậu ta về chỗ ở, sáng sớm hôm nay vừa tỉnh liền bị Thập Lý kéo tới công ty.

Tối hôm qua Thẩm Tư Vũ khiến Thời Kham hôn mê, cậu ta biết mình làm hỏng chuyện, lại thấy Thập Lý một đường lái xe về phía truyền thông Thế Gia, lập tức biết bản thân không chỉ làm hỏng chuyện mà còn bị đưa đến trước mặt Nhiếp tổng.

Dọc đường đi, Thẩm Tư Vũ chảy mồ hôi như mưa, không chịu nổi mà gọi cho Lâm Hạo Nhiên, ban đầu thì không gọi được, sau đó bị tắt máy.

Lòng Thẩm Tử Vũ như tro nguội.

Thập Lý giữ vô lăng, nhìn qua gương chiếu hậu thấy sắc mặt Thẩm Tư Vũ tái nhợt, cười lạnh một tiếng nói: “Giờ Lâm Hạo Nhiên còn chẳng thể tự bảo vệ bản thân, mày còn hi vọng gã cứu mày sao?”       

“Tôi, tôi cũng là bị ép…”

Thẩm Tư Vũ vội vàng muốn giải thích, bị Thập Lý lớn tiếng cắt ngang: “Có cái gì thì đến trước mặt Nhiếp tiên sinh mà nói, tao không rảnh nghe mày lải nhải.”

Thẩm Tư Vũ hoảng loạn, không để ý tới hai tay mình đang phát run.

Đến truyền thông Thế Gia, vừa vào phòng tổng giám đốc liền thấy Hàn Mạn Ny đứng ở một bên, căng thẳng đẩy kính mắt trên mũi, sắc mặt cô có chút luống cuống và mờ mịt.

Nhiếp Gia đang bận xử lý văn kiện, trong phòng làm việc rất yên lặng, chỉ có tiếng y ký tên lên giấy.

“Nhiếp tiên sinh.” Thập Lý đưa theo Thẩm Tư Vũ đi vào, đẩy người về phía trước.

Diệp Anh ngồi trên gế salon uống trà, vẫy vẫy tay với Thập Lý, rót cho anh ta một chén.

Nhiếp Gia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Tư Vũ một cái, căn bản không có ý hưng binh vấn tội, sau đó đập bút ký tên lên bàn, cả giận với Hàn Mạn Ny, “Cô làm cái gì mà cô cũng không biết? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rằng thứ tôi thiếu nhất bây giờ là thời gian, bảo cô tiết kiệm thời gian quay xong tất cả các cảnh, tại sao diễn viên chính lại có thể rời khỏi đoàn phim? Quay xong rồi à!”

Hàn Mạn Ny bị Nhiếp Gia quát mà run rẩy, trước đó hoàn toàn không ngờ rằng Nhiếp tổng sẽ vì một diễn viên xin nghỉ rời khỏi đoàn mà tức giận như vậy, áy náy nói, “Xin lỗi Nhiếp tổng, Thẩm Tư Vũ nói có việc muốn xin nghỉ hai ngày, tôi cũng không nghĩ nhiều liền cho phép, tôi không phải cố ý muốn làm chậm tiến độ quay chụp.”

“Trước khi khởi quay tôi đã nói rõ ràng với cô tôi có rất ít thời gian, cấm diễn viên rời đoàn!” Nhiếp Gia tức giận, “Tôi thưởng thức tài năng của cô, giao tất cả mọi việc cho cô xử lý, cô nghe lời của tôi từ tai này sang tai kia, thu dọn đồ đạc rời đi!”

Hai mắt Hàn Mạn Ny rưng rưng, cô bỏ ra không ít tinh lực và tâm huyết với bộ phim này, mắt thấy sắp kết thúc công việc, ai có thể nghĩ chỉ vì việc nhỏ này mà dã tràng xe cát, “Nhiếp tổng, tôi thật sự không phải cố ý, một tháng này mỗi ngày tôi chỉ ngủ 3-4 tiếng, giờ tôi đi thì tất cả nỗ lực đều sẽ uổng phí, tôi cầu xin ngài cho tôi một cơ hội.”

Nhiếp Gia nhìn ra được sự vội vã cùng không muốn trong mắt Hàn Mạn Ny, y cũng hiểu rõ, Hàn Mạn Ny không liên quan đến việc này.

Thập Lý khẽ meo meo mà ghé vào tai Diệp Anh nói: “Nhiếp tiên sinh còn đáng sợ hơn cả chị.”

Diệp Anh thấy sai sai, quay qua đấm cho Thập Lý vài phát.

Nhiếp Gia không hề trả lời Hàn Mạn Ny, dựa về sau một chút, dùng bút ký lúc có lúc không gõ lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng đưa về phía Thẩm Tư Vũ, “Về phần cậu…”

Thẩm Tư Vũ cứng ngắc đứng tại chỗ, không biết phải làm sao, cậu ta nghe ý của Nhiếp Gia hướng về phía mình không khỏi mềm chân, trực tiếp quỳ xuống, lúc ngẩng đầu nước mắt đầy mặt, “Xin lỗi Nhiếp tổng,… là Lâm tổng ép tôi, tôi cũng không còn cách nào…”

“Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi đưa toàn bộ tài nguyên tốt nhất cho cậu, cậu cho rằng là vì sao? Gương mặt của cậu đẹp?  Kỹ năng diễn xuất tốt? Công ty còn nhiều nghệ sĩ khác đã thành danh từ lâu, đồng thời có cả gương mặt lẫn kỹ năng diễn, bọn họ có thể mang đến cho tôi số lượng vé nhất định, cậu có thể đem đến cho tôi cái gì?” Trong giọng nói của Nhiếp Gia không còn sự tức giận như khi nói chuyện với Hàn Mạn Ny chỉ còn sự âm trầm lạnh lẽo như vực sâu.

Thẩm Tư Vũ nhất thời câm nín, không biết trả lời như thế nào.

“Biết tại sao tôi lại chọn cậu không?” Nhiếp Gia hỏi.

Thẩm Tư Vũ mờ mịt lắc đầu, trong công ty đều truyền tai nhau rằng cậu có thể lấy được nhân vật này là vì cậu và Nhiếp Gia có gương mặt giống nhau, nói không chừng còn là thân thích của Nhiếp tổng. Không ít người tin tưởng loại suy đoán này mà đến nịnh bợ Thẩm Tư Vũ, cho rằng cậu thật sự là thân thích của Nhiếp tổng.

Chỉ có Thẩm Tư Vũ tự biết, đừng nói là 1 câu nói, cậu ta cùng Nhiếp tổng còn chưa từng gặp nhau một lần nào.

Tại sao cơ hội tốt như vậy lại rơi lên người mình, cậu thật sự không biết.

“Đó là bởi vì tôi có ý đề bạt cậu, mà cậu, vong ân phụ nghĩa, vậy mà dám phối hợp với Lâm Hạo Nhiên bỏ thuốc người yêu tôi, tính kế hắn.” Nhiếp Gia lạnh nhạt nói xong, Thẩm Tư Vũ lập tức đỏ cả vành mắt.

Hàn Mạn Ny khiếp sợ mà trợn tròn hai mắt, cuối cùng cô cũng hiểu rõ, tại sao Nhiếp tổng lại bởi vì diễn viên xin nghỉ rời đoàn mà nổi giận với cô như vậy.

Thật là, cô bị mắng không oan mà.

“Nhiếp tổng, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi. Tôi không cố ý, là Lâm tổng ép tôi, thân phận của gã là gì thì ngài cũng biết, nếu như tôi không nghe theo…” Thẩm Tư Vũ quỳ dưới đất khóc ròng.

Nhiếp Gia không chút lưu tình mà cắt ngang, “Gã ép cậu làm cái gì? Cậu gặp khó khăn có nói với Hàn đạo không, có nói với nhà sản xuất không, có nói với tôi không?”

“Tôi, tôi chỉ là…” Sắc mặt Thẩm Tư Vũ tái nhợt, hoảng loạn, tầm mắt mơ hồ.

“Cậu có lòng thấy sang bắt quàng làm họ, cho rằng đây là cơ hội tốt, trước khi Lâm Hạo Nhiên tìm được cậu thì Thời Nghệ Viện đã tìm cậu rồi. Cậu là nghệ sĩ Thế Gia ký hợp đồng nhưng cậu không thèm quan tâm bộ mặt của mình và chính công ty, tự ý bàn bạc cùng người khác tìm kim chủ, cái này cũng là do người khác uy hiếp cậu à?” Nhiếp Gia bình tĩnh chất vấn.

Mồ hôi Thẩm Tư Vũ túa ra như mưa, dường như bị Nhiếp Gia bóp một phát mạnh vào tim đen, quỳ cũng không quỳ nổi, ngã ngồi xuống đất.

“Thay người, trong vòng nửa tháng quay bù lại tất cả các phần diễn của nam chính, có làm được không?” Nhiếp Gia xoay bút trên tay, không chút để ý hỏi Hàn Mạn Ny.

Hàn Mạn Ny vẫn còn đang đắm chìm trong khiếp sợ, nhất thời sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, biết đây là cơ hội thứ hai của mình, lập tức gật đầu, “Làm được! Chỉ là tốt nhất thì nên có diễn viên thay thế ngay hôm nay cùng tôi về đoàn phim.”

“Để Đồng Hải vào.” Nhiếp Gia nói qua điện thoại bàn với thư ký.

Rất nhanh, cây rụng tiền của Thế Gia –  Đồng Hải – được thư ký dẫn vào, anh liếc mắt nhìn Thẩm Tư Vũ ngồi co quắp dưới đất, cung kính nói: “Nhiếp tổng.”

“Hôm nay cậu để trợ lý thu thập hành lý, cùng Hàn Mạn Ny đến đoàn phim. Công việc trong vòng nửa tháng lùi lại hết, công ty sẽ đưa bồi thường tương ứng cho cậu, tăng gấp đôi tiền đóng phim cho cậu, cậu còn yêu cầu gì nữa không?” Nhiếp Gia hỏi.

Tối hôm qua Nhiếp Gia đã để thư ký bàn qua với Đồng Hải, nếu lúc mới bắt đầu không hướng về Thẩm Tư Vũ thì Nhiếp Gia nhất định sẽ đưa nhân vật này cho Đồng Hải. Mà Đồng Hải đã xem kịch bản từ lâu, anh rất vừa ý, dù bản thân có giá trị hàng triệu như anh cũng nguyện ý đóng phim mà không có lương, nhưng đáng tiếc bị Nhiếp Gia bỏ qua. Bởi vì Đồng Hải quá hot, nhân vật mà một người đang hot diễn sẽ tạo cho khán giả một cảm giác an tâm.

Tình huống bây giờ lại không giống, không có thời gian để tìm diễn viên mới, người hiểu kịch bản chỉ có Đồng Hải, điệu kiện của Đồng Hải cũng tốt, Nhiếp Gia không có thời gian, cũng chỉ có thể để cho anh diễn. Hơn nữa đột nhiên Nhiếp Gia cảm thấy để một người đang hot diễn một nhân vật lúc nào cũng có thể hi sinh dường như cũng khá là bất ngờ.

“Không có, cảm ơn ngài, Nhiếp tổng.”  Thật sự được tổng giám đốc đồng ý, Đồng Hải mới lộ ra nụ cười vui sướng.

“Nhiếp tổng, phần diễn của tôi cũng sắp hết rồi, đổi tôi chỉ khiến ngài mất thêm thời gian, tôi biết sai rồi, ngài cho tôi một cơ hội đi, chuyện như vậy tôi sẽ không bao giờ dính vào nữa!” Thẩm Tư Vũ phản ứng lại, vội vã nói ra lợi và hại để cầu xin.

Hợp đồng của cậu và truyền thông Thế Gia còn 6 năm, nếu lần này mất nhân vật này thì cậu hoàn toàn xong!

Sắc mặt Nhiếp Gia có chút chán ghét, “Cậu cho rằng tôi cần cậu lắm sao? Thiếu cậu thì không được?”

Mặt Thẩm Tư Vũ đỏ bừng, thở hổn hển, hối hận mà khóc.

Trợ lý của Đồng Hải lạnh lùng nhìn Thẩm Tư Vũ đang khóc ròng, trong lòng sướng chết đi được, lúc trước lấy được nhân vật này liền không coi anh Đồng của bọn họ ra gì, mỗi ngày đều rêu rao rằng mình là thân thích của Nhiếp tổng, giờ thì ăn quả đắng rồi ha, đáng đời! Nhất định phải lan truyền chuyện này cho mọi người đều biết.

“Được rồi, mấy người các cậu nắm chắc thời gian mà về đoàn phim đi.” Nhiếp Gia nói với Hàn Mạn Ny và Đồng Hải xong, liếc nhìn Thẩm Tư Vũ: “Cậu cũng cút đi cho tôi.”

Hết chương 106.     

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play