Đám dị năng giả nhìn thấy chữ Cẩm Lý viết nghệch ngoạc trên giấy, khó hiểu nhìn nhau.

Lại dường như nhận ra điều gì đó, run sợ hỏi:" Ý ngươi là nhân loại ở đây?"

Cẩm Lý này, đoán không nhầm là tên của nhân loại vừa lẫy đi.

Tư Ngung nhanh nhẹn gật đầu. Y chính là muốn hỏi tin tức của Cẩm Lý.

" Không, bọn tôi không biết gì hết... hắn ta chạy thoát rồi."

Tư Ngung không vui.

" Hắn chạy về hướng kia, còn đâu bọn tôi không biết gì hết."

Tư Ngung nhìn về phương hướng dị năng giả chỉ, nhoáng một cái, liền biến mất. Căn biệt thự to lớn, chỉ còn lại tiếng gào thét vô vọng.

Tư Ngung trong lòng cực kì khó chịu, lo lắng bất an chạy về phương hướng được chỉ định, y cần phải tìm ra anh ấy, không thể để anh ấy biến mất khỏi tầm mắt được, không thể để anh ấy rời xa, không thể được.

Chạy một lúc, phía trước liền là vách đá thẳng đứng, Tư Ngung nhíu mày, trầm trầm nhìn xuống.

\[Nhắc nhở thân thiện, mục tiêu nhiệm vụ chuẩn bị nhảy vực.\]

Cẩm Lý còn đang dưỡng sức liền bị âm nhắc nhở của hệ thống làm cho tình.

Đang yên đang lành nhảy vực làm cái gì?!!

Bởi vì chỉ là nhắc nhở thân thiện, sẽ không có định vị. Nơi này quá rộng, mặc dù Cẩm Lý thường nhàm chán đi dạo xung quanh,nhưng những nơi có thể nhảy vực rất nhiều, anh nhất thời không thể đoán ra Tư Ngung là chuẩn bị nhảy từ nơi nào được.

Cẩm Lý dùng chút sức lực vừa được khôi phục của mình, tuột khỏi dây, bắt đầu công cuộc chạy đi tìm người.

Haiz, đứa trẻ nhà mình mới rời mình một chút liền muốn nhảy vực, có còn thiếp lập nào phiền phức hơn không?

Thời điểm Cẩm Lý thở không ra hơi chạy tới điểm Tư Ngung đang đứng, liền hân hạnh được chứng kiến cảnh vị xác sống nhà mình tung người nhảy xuống.

" Con mẹ nó!" Cẩm Lý không nhịn được chửi thề, huy động dị năng hình thành sợi dễ dài cuốn chặn vào bụng mình, chính mình cũng tung người nhảy xuống. Cẩm Lý dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh độ dài của rễ cây, tận đến lúc có thể bắt được tay của Tư Ngung, dị năng đã gần như cạn kiệt.

Cẩm Lý thở không ra hơi, nắm chặt lấy tay Tư Ngung:" Ngươi bị ngốc à, đột nhiên nhảy vực làm cái gì?"

Đáp lại anh, chính là ánh mắt ngây ngốc của Tư Ngung.

Cẩm Lý thở không nổi nữa rồi, vùng bụng bị rễ cây quấn chặt, bởi vì phải chịu lực quá mạnh, thắt lại đau đớn, lục phủ ngũ tạng dường như bị bóp nát rồi.

" Ngươi mau...trở lên."

Tư Ngung phải ứng lại, liền phát hiện Cẩm Lý không thích hợp, tay nắm chặt lấy bàn tay của Cẩm Lý, sử dụng dị năng.

Cẩm Lý chỉ cảm thấy toàn thân nhộn nhạo, chớp mắt một cái liền phát hiện mình đã trở về bên trên. Vùng bụng vừa bị bóp đau thặt, nhộn nhạo khó chịu, được Tư Ngung bế theo kiểu công chúa.

Anh hiện giờ đến thở còn khó khăn, làm gì còn sức mà mắng Tư Ngung, chỉ có thể âm thầm chửi trong lòng, mệt mỏi mà thiếp đi.

Tư Ngung nhìn người trong lòng, bất an chậm rãi rút đi. Người này, y không thể đánh mất nữa. Cảm giác khi không thể tìm thấy anh, kinh khủng đến không thể diễn tả.

Y điều chỉnh tư thế cho Cẩm Lý sao cho thoải mái nhất, lúc này mới chậm rãi đem Cẩm Lý trở về biệt thự.

Rừng phong lá đã chuyển vàng, ánh trời chiều đỏ au càng nhuộm lá phong thêm đỏ, chậm rãi mà rơi. Tư Ngung cứ như vậy, đem Cẩm Lý mệt mỏi mà trở về biệt thự.

\----

" Ngươi bị ngốc hả, đột nhiên nhảy xuống vực? Ngươi nghĩ mình là thần tiên, có thể ngự kiếm bay trên trời à?"

Cảm giác ngự kiếm bay xuống vực anh đây cũng trải qua rồi, không vui chút nào đâu!!!

" Ngươi muốn nói là muốn xuống tìm ta chứ gì? Ta đâu có ngốc như ngươi, đột nhiên rảnh rỗi không có việc gì làm nhảy xuống vực làm gì?"

" Con mọe, ngươi mau nói đi... ngươi đừng tưởng ngoan ngoãn ngồi đó ta sẽ tha cho ngươi."

Tức chết trẫm... nhỡ may trẫm đến muộn một bước, không kịp bắt lấy ngươi thì phải làm thế nào? Nhặt xác cho ngươi, hay lại bị kéo lại... đùa gì chứ!

Tư Ngung bộ dạng ngoan ngoãn, quỳ trước Cẩm Lý, cúi gắm mặt, cực kì ăn năn hối hận. Trong lòng lại có chút uất ức, y cũng không nghĩ anh sẽ thật sự nhảy xuống vực, chỉ là ngộ nhỡ anh bị người khác ép nhảy xuống vực thì sao? Anh chỉ là một nhân loại, rơi vực cao như vậy, làm sao có thể chịu đựng nổi.

" Ngươi đừng có chưng ra bộ mặt uất ức đó, ta nói sai ngươi chỗ nào?"

Tư Ngung ngoan ngoãn cúi gằm mặt.

" Xin... lỗi... Cẩm Lý." Tư Ngung ngập ngừng, trong lòng bất an. Y không muốn người này chán ghét mình, không muốn người này bỏ mình lại.

Câu chữ mơ hồ, cực kì khó nghe, chỉ là Cẩm Lý, thật sự đã nghe ra, tâm tình kích động:" Ngươi vừa nói cái gì?"

\-------

Hiu hiu, sắp tới phải đi chơi các thầy cô rồi... cập nhật chương sẽ muộn hơn ngày thường nha !


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play