Cẩm Lý tỉnh dậy trên giường bệnh, Khởi Linh túc trực bên cạnh liền nhận ra:" Em cuối cùng cũng tỉnh."

Anh gật đầu:" Ừm, tôi bị làm sao vậy?"

Khởi Linh:" Chỉ là hít quá nhiều khí độc."

Cẩm Lý nghiêng đầu trầm ngâm.

Thấy anh trầm mặc, Khởi Linh không kìm được xoa đầu anh, lại không nói trước ôm chặt lấy anh. Cẩm Lý đột nhiên bị ôm chặt, có chút ngây ngốc. Anh nghi ngờ não của mình bị dính khói rồi.

Ở trong lồng ngực y, anh có thể dễ dàng cảm nhận tiếng tim đập vững vàng, hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc, bên tai vang lên câu hỏi.

" Tại sao em lại tới được đó?"

" Anh ở đó." Ngươi không ở đó, trẫm chạy tới làm gì?

" Cẩm Lý."

" Ừm."

" Em thật tốt."

" Đương nhiên." Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

" Cẩm Lý."

" Nói!" Gọi tên trẫm nhiều như thế làm gì.

" Anh yêu em."

"..."

Chờ một chút, trẫm chưa thích ứng kịp.

Mặc dù trải qua rất nhiều thế giới, cùng nhau vượt qua nhiều chuyện, thế nhưng đây là lần đầu tiên y trực tiếp nói ra câu đó.

Nghe thấy gì chưa? Hắn nói yêu trẫm đó.

\[ Ký chủ cố lên.\] Ngài đừng có khoe khoang, nó độc thân rất vui vẻ.

Thấy Cẩm Lý không phải ứng gì, y có chút thất vọng.

Em ấy vẫn chưa kịp thích ứng với mình. Mình phải chậm lại, quá nhanh sẽ khiến em ấy ngạt thở.

Khởi Linh bất an ôm lấy Cẩm Lý, kiên quyết không chịu buông anh ra, trong lòng tự an ủi mình.

" Tôi cũng yêu anh."

" Hả?"

"..."

" Em vừa nói yêu tôi đúng không?" Khởi Linh kích động, buồn bã trong lòng liền nhanh chóng rút như thủy triều. Y vui vẻ nắm lấy bả vai Cẩm Lý, dùng ánh mắt ôn nhu vui vẻ nhìn anh.

Cẩm Lý cạn lời trước phản ứng của y nhưng vẫn gật đầu đáp lại:" Ừ, tôi yêu anh."

Khởi Linh kích động nhào tới, hôn xuống. Đem Cẩm Lý đè ép trên giường bệnh. Cẩm Lý để y tùy tiện làm loạn trên người mình, cố gắng thích ứng với từng động tác của y.

Quần áo bệnh nhân mặc rất dễ, cởi ra cũng rất dễ, chỉ trong chớp mắt toàn cơ thể xinh đẹp của Cẩm Lý đã bại lộ trong không khí. Khởi Linh ôn nhu hôn lên xương quai xanh của anh, hai tay luồn qua eo, ôm lấy đào căng tròn, cẩn thận xoa nắn.

Cẩm Lý ở trong lòng y thở dốc, cảm nhận nhưng đụng chạm nhẹ nhàng dịu dàng của y, trong lòng tràn lên khoái cảm.

Khởi Linh nắm lấy tay Cẩm Lý đặt lên tiểu huynh đệ của mình, trầm giọng:" Giúp anh."

Xúc cảm ấm nóng cứng rắn từ ngón tay truyền đến, Cẩm Lý bỗng chốc co rụt ngón tay, mặt càng đỏ hơn. Ở thế giới tu tiên kia, anh cùng Cung Mộ đã làm qua không ít lần, chỉ là mỗi lần đều là Cung Mộ tùy ý làm, anh chỉ cần úp sấp trên giường từ từ cảm nhận mà thôi, hoàn toàn chưa từng phải trực tiếp cảm nhận bằng tay như thế này.

Không tránh khỏi ngượng ngùng.

" Cẩm Lý." Khởi Linh trầm ấm gọi tên anh, miệng kề sát lên tai, đem hơi thở ấm nóng phả vào vành tai của anh.

Cẩm Lý được cổ vũ, trong lòng âm thầm lấy can đảm, tay nhỏ cố gắng túm lấy tiểu huynh đệ cưng cứng ấm nóng kia, theo dẫn dắt của Khởi Linh mà ma sát lên xuống.

Động tác vụng về, càng khiến cho Khởi Linh muốn nghẹn chết.

Cuối cùng vẫn là Khởi Linh nhịn không nổi nữa, lật Cẩm Lý úp sấp xuống giường bệnh, đặt tiểu huynh đệ ở ngay \*\*\* \*\*\*\*\* động đã được cẩn thận khuếch trương.

Cẩm Lý vùi đầu vào gối, y còn chưa tiến vào, cả người đã căng cứng, hai tay tóm chặt ga giường, chuẩn bị sẵn tâm thế chờ đợi.

" Thả lỏng đi."

Y biết anh có bóng đen tâm lý về chuyện giường chiếu, thế nên đã rất cố gắng để chuẩn bị tốt cho anh.

" A."

Xúc cảm chướng đau đen tối lại xuất hiện, Cẩm Lý không kìm được khẽ rên nhẹ một tiếng.

Khởi Linh mới chỉ cho được phần đầu vào, người bên dưới đã căng cứng đến chặt chẽ tựa như muốn siết chết y vậy. Y thở dài một hơi, kiên nhẫn đặt lên gáy Cẩm Lý một nụ hôn, tiếp sau đem hai tay cầm lấy điểm đó trước ngực, cẩn thận xoa nắn.

Đấu tranh mất mười phút mới có thể đem toàn bộ tiểu huynh đệ cho vào.

Cẩm Lý thở dốc, đứt quãng cảnh cáo:" Tôi... nói cho... anh biết... anh tốt nhất... nhẹ chút."

Khởi Linh hào sảng đáp ứng:" Được."

Cẩm Lý:"..."

Con mọe nó, ngươi không chịu nhìn lại mình xem, động tác của ngươi có chỗ nào " được" không hả.

Thật lâu mới được cảm nhận khoái cảm bất tận, Khởi Linh tựa như đắm chìm hoàn toàn bên trong, động tác ngày càng nhanh mạnh. Cẩm Lý chỉ có thể như con thuyền mất lái, phó mặc cho cơ thể bị sóng lớn vùi dập.

Cẩm Lý cả người không còn sức lực, eo mỏi lưng đau, hạ thân nóng rát nằm trong ngực Khởi Linh, hận ý bừng bừng.

Khởi Linh sau khi ăn no nê mới ý thức được hành động quá đáng của mình, ăn năn hối lỗi ôm lấy Cẩm Lý, miệng không ngừng ba hoa xin tha thứ!!!

" Lúc tôi xin anh, anh có tha cho tôi không?" Cẩm Lý kiên định, nhất quyết không chất nhận lời cầu xin của y.

" Anh xin lỗi mà, tha lỗi cho anh đi."

Cẩm Lý vẫn kiên quyết:" Không là không."

Khởi Linh:" Đằng nào cũng không được tha thứ, chúng ta làm thêm chút nữa."

Cẩm Lý:"..." Mọe, ngươi dám đe dọa trẫm:" Tha... tha... tôi tha cho anh."

Khởi Linh mỉm cười đạt được ý định, ôm lấy Cẩm Lý.

Cẩm Lý nhìn một bụng uất ức, nhắm mắt, kiên quyết không thèm để ý đến y.

Nhóc con càng ngày càng hư hỏng, trẫm phải nghĩ cách từ từ dạy bảo lại.

Khởi Linh biểu thị: Anh sẽ từ từ để em " dạy bảo."

\----

Cốt truyện có bị đi theo lối mòn không mọi người :(( có dễ đoán quá ko?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play