Quả vô hoa

Hả? Tô Mộc Thu hỏi ngược lại: “Hả?”

Vương Kiệt Hi nói: “Vậy là cậu muốn sang chỗ Diệp Tu?”

Hả hả hả hả hả?

Hỏi kĩ mới biết, lúc còn ở nước C, Diệp Tu cùng Vương Kiệt Hi đúng là có mối thù nhất thiên nhị địa, tam giang tứ hải, biểu hiện ở việc mỗi lần Vương Kiệt Hi coi trọng người mới nào là y như rằng đã bị Diệp Tu giành trước.

Diệp Tu là một tay lão làng trong việc thu nhân tài, Hưng Hân chính là ví dụ, nó thành lập được chính là nhờ ánh mắt sắc bén và thủ đoạn cao siêu của cậu, chọn chính xác, đào là chuẩn, giữ được người, tuy kích thước phòng làm việc không lớn, nhưng nhân viên người người đều là tài năng nổi chậm, tiền đồ vô lượng.

Vương Kiệt Hi cũng là một người yêu tài, cá lớn mình nhìn trúng bị Diệp Tu vớt đi mấy lần, ngoài miệng không nói, thực tế không thể nào không hận.

Vương Kiệt Hi nói: “Anh hận.”

Tô Mộc Thu bật cười: “Sư huynh anh ở nước C mấy năm, giờ kể chuyện cười càng ngày càng có phong cách Mỹ rồi.”

“Thế sao.” Biểu lộ hắn vẫn không hề thay đổi, đặt cái USB sang một bên. “Nếu cậu thực sự muốn đi con đường này, anh thấy chỗ anh là một lựa chọn tốt.”

Hắn lại suy nghĩ một chút: “Em gái cậu…”

“Tô Mộc Tranh.”

“Mộc Tranh.” Vương Kiệt Hi gật đầu. “Nếu anh nhớ không lầm thì con bé sắp tốt nghiệp đại học đúng không?”

“Vâng.” Tô Mộc Thu khẳng định. “Năm sau tốt nghiệp.”

“Có định tiếp tục học lên không?”

“Em không hỏi, nhưng nhìn có vẻ như không có ý định đấy.” Tô Mộc Thu cười cười. “Nó có quyết định của riêng mình.”

“Như vậy anh nghĩ, trách nhiệm anh trai như cha của cậu có thể tháo xuống được rồi.” Vương Kiệt Hi nhìn chăm chú vào anh. “Giờ bắt đầu toàn lực chạy nước rút cũng không coi như muộn.”

Tô Mộc Thu không lên tiếng.

“Dĩ nhiên lúc nào cũng không coi là muộn, nhưng thân thể con người có cái gọi là tuổi tác hoàng kim tồn tại. Anh thấy thời gian rảnh rỗi sau khi tan việc cũng không thể đáp ứng nhu cầu nghiên cứu của Umbrella, hay cậu chỉ coi nó như ‘hứng thú tư nhân sau giờ làm việc’ thôi?”

Tô Mộc Thu nhìn hắn.

“Nếu không phải như vậy, anh nghĩ cậu nên cân nhắc hoàn toàn tập trung vào việc nghiên cứu Umbrella, bây giờ anh đang đại biểu phòng thí nghiệm Vi Thảo mời cậu.”

“… ‘Đem nửa đời sau của anh bán cho nữ thần khoa học đi’.”

“? Cái gì?”

“Không có gì.” Tô Mộc Thu nghiêng đầu. “Em chỉ đột nhiên nghĩ tới, nếu là Diệp Tu thì cậu ta hẳn sẽ nói như vậy… Lúc khuyên người ta chuyển công ti cũng có thể đương nhiên như vậy.” Anh nở nụ cười. “Sư huynh anh cái gì cũng tốt, lời nói hợp tình hợp lí lại cộng thêm khuôn mặt, chỉ là hơi nghiêm túc quá, thêm vài câu kích động tâm tình có lẽ sẽ tốt hơn… Anh không phải người theo chủ nghĩa lãng mạn sao?”

“Đúng vậy.” Vương Kiệt Hi cũng hơi nở nụ cười. “Anh sẽ nhớ. Bây giờ, nếu cậu không đặc biệt cần điều chỉnh chênh múi giờ thì anh dẫn cậu đi phòng thí nghiệm của bọn anh xem một chút đi.”

“Đi luôn!”

Vương Kiệt Hi lái xe rất ổn, nhưng Tô Mộc Thu ngồi cứ cảm giác có gì không đúng, một lát sau mới phản ứng được là người lái xe không đúng. Trước kia khi họ cùng ra ngoài, luôn là Phương Sĩ Khiêm ngồi ghế lái, Vương Kiệt Hi ngồi ghế phó lái, còn anh thì ngồi đằng sau ôm tài liệu và một đống dụng cụ, nghe hai người kia nói chuyện trời đất.

Anh cho rằng đó mới là đường lớn, nên hôm nay dù Vương Kiệt Hi có lái xe ổn đến như giẫm trên đất bằng thì anh vẫn cứ cảm thấy như đang bồng bềnh trên mây.

Phương Sĩ Khiêm có rất nhiều sách, trong nhà không có chỗ để, phòng y tế bày một đống, các loại phong nguyệt chí quái truyền kì, ỷ vào người khác không nhìn kĩ hoặc không dám nhìn kĩ mà đường hoàng đặt trên bàn. Lần trước Tô Mộc Thu đến tìm y, người nọ đang ngồi trước bàn lật một quyển “Bạch y khanh tương”, kể về tình sử cả đời của Liễu Tam Biến, thử khứ kinh niên, ứng thị lương thần, hảo cảnh hư thiết. Có muôn ngàn loại phong tình, lại không biết nói với người nào.

Ai uyển, tha thiết, tình yêu vẫn không thắng nổi gió rét.

Vương Kiệt Hi hỏi lại: “Cậu nói gì?”

“Sư huynh.” Tô Mộc Thu thắc mắc. “Anh có đọc Tống từ không?”

“Không đọc nhiều.” Hắn dừng xe lại chờ đèn đỏ. “Những câu lạc mà không dâm, ai mà không thương không nhiều lắm, đọc nhiều sẽ làm mòn ý chí con người… Cậu vẫn là nghe nhiều mấy thứ buông lỏng, khích lệ tinh thần đi.”

Đây là chính luận. Tô Mộc Thu đáp: “Đương nhiên rồi.”

Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở phập phồng của hai người, Vương Kiệt Hi tiện tay bật đài.

Một đoạn tì bà rộn ràng vang lên, làm người ta thả lỏng, khích lệ tinh thần.

“Hoan thấm” của Lâm Hải.

Tô Mộc Thu trợn to mắt nhìn hắn.

Vương Kiệt Hi rất thản nhiên, nhẹ giọng ngâm nga theo nhạc.

Một khúc “Hoan thấm” đã xong, Tô Mộc Thu thật sự muốn quỳ, đang suy nghĩ xem bài tiếp theo là “Thập diện mai phục” hay “Ngọc mãn đường” thì Vương Kiệt Hi đột nhiên nói: “Hưng Hân.”

Tô Mộc Thu còn đang đắm chìm trong điệu tì bà rộn rực, nhất thời không ý thức được hắn nói gì, họ đang dừng ngay trước vạch kẻ đường, một đoàn người đi ngang qua trước xe, đôi nam nữ đi đầu đều mặc một thân đen để tóc ngắn, nhìn qua như một ban nhạc punk nào đó, chính là mầm non Vương Kiệt Hi còn nhớ mãi không quên.

Phản ứng kịp là Hưng Hân, còn là vì thấy được Diệp Tu, người bạn đồng hành của anh đi ở cuối đội ngũ, vẫn lười biếng như cũ, nhưng cảm giác rất là thả lỏng, mọi người quay đầu lại nói chuyện với cậu, có người không nhịn được có người mặt không biểu cảm, nhưng đều mang theo chuyên chú và thần phục, một chàng trai đeo kính ngại cậu ta đi chậm, liền chạy ngược lại choàng vai cậu.

Diệp Tu hơi cựa quậy, kẹp điếu thuốc nở nụ cười.

Trong làn khói mù màu trắng đục, nụ cười của cậu lại hơi có cảm giác mờ ảo.

Họ đều là alpha, có vài người là beta.

Không có omega.

Ở nơi không có omega, ở nơi Tô Mộc Thu không biết, Diệp Tu là như vậy.

Tốc độ lưu thông máu dường như chậm lại, đầu ngón tay ngón chân anh từ từ lạnh đi, đó là một cái lạnh hơi tê tái rung động trong thân thể, bên cạnh đó, anh có thể nghe được rõ ràng tiếng trái tim mình đang đập, từng tiếng từng tiếng.

Bang. Bang. Bang. Bang.

Omega ngồi ở ghế lái nheo lại mắt, mùi siro phong từ vàng kim lắng đọng lại thành màu hổ phách, mùi thuốc lá như có như không cũng nồng đậm lên.

Vương Kiệt Hi chuyển điều hoà thành gió ngoài, nước khử mùi trong xe hắn có một ít công hiệu của thuốc ức chế, gió thổi qua làm không khí trong xe trở nên trong lành hơn.

Đèn đỏ chuyển xanh, hắn khởi động xe, bỏ lại đoàn người Hưng Hân ở phía sau.

Lái được một đoạn, hắn hỏi: “Là Diệp Tu?”

Tô Mộc Thu nhìn hắn rất mờ mịt, giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, lại giống như thất thần còn chưa hồi phục.

“Mùi pheromone của alpha trên người cậu, là Diệp Tu?”

Trên người anh có thứ này? Tô Mộc Thu nhíu mày, trên máy bay cách nhau quá gần, có thể là dính lên một ít, đều phải trách tính kín gió của khoang ghế kia quá tốt, anh cúi đầu ngửi thử, cảm thấy không có loại cảm giác ấm áp làm người ta muốn ngủ lúc đó.

Nên giải thích vẫn là phải giải thích, anh trả lời: “Đây là một hiểu lầm…”

“Anh không có hứng thú với chuyện của hai người, không có hứng thú lớn như vậy.” Vương Kiệt Hi ngắt lời. “Nhưng mà Diệp Tu, cậu tốt nhất nên suy nghĩ lại một chút.”

Tô Mộc Thu nhìn hắn, Vương Kiệt Hi không quay đầu nhìn lại: “Em biết cậu ấy ghét omega…”

“Không phải là vấn đề này.” Vương Kiệt Hi nói. “Chỉ là cậu ta là một alpha rất dễ làm người ta sinh ra ảo giác, anh không mong cậu vì một thứ… kích thích, ý loạn tình mê, bang… nhất thời mà phải hối hận.”

Hắn dừng lại rất lâu ở cụm từ chính giữa, nhất thời định gọi Phương Sĩ Khiêm, lại không tìm được người, vì vậy có chút phiền muộn.

Tô Mộc Thu suy ngẫm một chút: “…… Crush?”

“Exactly.” Vương Kiệt Hi tán thưởng. “It’s a crush, not a love.”

Anh muốn nói gì đó, lại không nói gì, cuối cùng lẳng lặng quay đầu đi nhìn phong cảnh.

Lúc Vương Kiệt Hi dừng xe, Tô Mộc Thu hỏi: “Sư huynh.” Anh quay mặt sang. “Anh có video hội nghị năm ngoái và năm kia không?”

Anh cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, nhưng lúc quét thẻ vào phòng vẫn có tiếng tít vang dội phát ra, Tô Mộc Thu thầm mắng một tiếng, ghé đầu nhìn vào trong.

Diệp Tu ngủ thiếp đi, giữ một ngọn đèn tường cho anh, cảm ơn trời đất Trần Quả đặt một phòng đôi cho họ, Diệp Tu nằm trên chiếc giường sát cửa sổ, đưa lưng về phía anh, cái bóng của cậu cũng cuộn thành một cuộn.

Anh đứng đó, nhìn cậu một hồi dọc theo lối đi ngắn ngủi, không gian này rộng hơn lúc trên máy bay, lại kì diệu hơn lúc đó, dường như có thứ gì đó đang rung động muốn ra trong từng tầng quang ảnh mập mờ.

Diệp Tu lên tiếng: “Anh đứng đó làm gì?”

Tô Mộc Thu sợ hết hồn, Diệp Tu quay người lại, mới nhìn rõ là đang đeo tai nghe chơi game, căn bản là không ngủ, anh hừ một tiếng: “Còn tưởng cậu ngủ thiếp đi rồi, làm tôi cẩn thận như vậy.”

“Trên máy bay ngủ nhiều, giờ không ngủ được.”

Diệp Tu nói, đầu ngón tay còn đang chỉ chiếc máy bay trong trò chơi. “Anh làm gì thì làm, không sợ ồn.”

“Vậy thì phải cảm ơn ngài.” Tô Mộc Thu cởi áo khoác, quay đầu vào phòng vệ sinh.

Anh lau người qua, sâu đó cẩn thận phun Quả vô hoa lên một số bộ phận quan trọng, giống như là quảng cáo xịt khử mùi trên ti vi, chỉ cần một ít là có thể che dấu mùi pheromone không biết lúc nào sẽ đến, mua ngay bây giờ chỉ cần 998… Anh bị mình chọc cười, sữa rửa mặt, kem cạo râu, còn có Quả vô hoa… Anh đứng trước gương, nhìn một hàng bình bình lon lon trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường.

Coi như không có pheromone, mục đích của những việc tự sửa sang lại mình thế này chẳng lẽ không phải hành động muốn tìm phối ngẫu sao?

Khác nhau chỉ là mục tiêu là đại đa số, hay là nhằm vào người kia.

Người và động vật rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào.

Có lẽ anh suy tính quá lâu, Diệp Tu ở ngoài bắt đầu gọi cửa: “Tô Mộc Thu anh ngủ chết trong đó hả?”

“Cậu mới ngủ chết.” Anh vốc một vốc nước lên mặt. “Sắp xong rồi, chờ đi.”

Diệp Tu còn đang ngã trên giường chơi trò chơi, chỉ là đổi một tư thế càng kì dị, Tô Mộc Thu nhìn rất lâu mới xác định tỉ lệ thắng không liên quan gì đến tư thế: “Tôi xong rồi, cậu vào nhanh đi.”

Diệp Tu ừ một tiếng ý bảo trẫm đã biết, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Tô Mộc Thu lau mặt: “Cậu không phải cần vào sao, giờ không vội nữa à?”

“Anh nhìn kiểu gì ra tôi vội?”

Vậy cậu nóng vội đập cửa làm gì, Tô Mộc Thu nhìn cậu một cái, Diệp Tu đúng lúc này cũng rảnh mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau một hồi, Diệp Tu lại xoay người đổi tư thế khác tiếp tục chơi.

Không hiểu nổi, Tô Mộc Thu nói thầm, cũng mở máy tính ra tựa vào đầu giường nhìn, Vương Kiệt Hi copy một ít tài liệu từ kho tài liệu của Vi Thảo cho anh nhìn, nhưng đây là tài liệu nội bộ, nhìn xong hôm sau anh phải trả lại.

Hai năm trước anh đã chọn lĩnh vực mình có hứng thú mà xem qua báo cáo hội nghị, nhưng nhìn cả bản thảo thuyết trình cũng khác so với việc đọc bản báo cáo.

Đặc biệt là khi cái người đi lại nói chuyện trên đài đang nằm cạnh mình.

Dáng vẻ Diệp Tu lúc cậu lên đài diễn thuyết không giống lúc cậu phát biểu ở hội nghị công ti. Lúc sau cậu ta là người chủ đạo, giọng điệu nhạo báng lại có chút không để ý, còn lúc nói đến lĩnh vực chuyên nghiệp của mình, cả người cậu như là lột xác, có một loại tự tin và quyết đoán không nhường ai.

Alpha.

Tô Mộc Thu đã từng lên đài phát biểu, nhưng anh sẽ chọn lựa những câu từ ôn hoà, có thể thu hút sự chú ý mà không đâm chỗ đau của người khác, Diệp Tu thì khác. Cậu quá tự đắc, quá tự tin, ý chí chiến đấu quá cao, từng câu từng chữ đều như một kích xuyên tim, sắc bén đến kích thích người khác sản xuất adrenaline. Thời gian đặt câu hỏi học thuật lại bị cậu ta làm thành Gia Cát Lượng khẩu chiến quần nho, trước lúc xuống đài còn chỉnh lại cổ áo, giống như ngôi sao toàn thắng của sân đấu…

… Thiếu đánh.

Tô Mộc Thu run run khoé môi, kéo chuột xem lại đoạn cậu ta cúi chào xuống đài đầy giễu cợt.

Sau đó lại xem lại một lần.

Sau đó lại một lần.

Một lần…

“Anh xem cái gì.” Hơi thở Diệp Tu phun trên đỉnh đầu.

A? Tô Mộc Thu thấy nổi da gà khắp người, tim cũng nhảy đến cổ họng, luống cuống tay chân khép lại máy tính rồi đẩy ra, hơi nhún nhún trên đệm giường: “… Cậu làm gì?”

“Nhìn anh cười dâm đãng như vậy còn tưởng đang ăn mảnh xem phim đen một mình.” Cậu cười kiểu không có ý tốt. “Thật đúng hả?”

Đúng, NP, nhân vật chính còn là cậu, Tô Mộc Thu liếc cậu một cái, mò cái máy tính lại gần, dù không xem cái gì xấu hổ, nhưng anh cũng không định xem Diệp Tu cùng Diệp Tu… Quả nhiên nguyên nhân vẫn là xấu hổ.

Diệp Tu đã rửa mặt xong, cả người đều toả ra mùi hương mới mẻ của sữa tắm nhân tạo, bạc hà, điền thất, trung thảo dược, nhưng lại không phải là cái loại mùi toả ra từ chỗ sâu của da thịt mà lúc trước anh ngửi được trong bóng tối, anh thích mùi ấy, ấm áp, thân cận, làm người ta an tâm, hơn nữa…

… Tràn đầy nhục dục.

Tô Mộc Thu nhảy xuống giường, nhẹ nhàng nhét máy tính vào trong ba lô rồi xông vào phòng vệ sinh, lại xịt thêm một lần Quả vô hoa. Thời gian hiệu lực chưa qua, cũng không có bất cứ triệu chứng gì, nhưng anh chính là cảm thấy, đã có thứ gì đó không ức chế được, lập tức sắp trào ra ngoài.

Không tránh đi sẽ không kịp.

Không giấu đi sẽ bị phát hiện.

Hansel và Gretel tham lam ăn mất căn nhà bánh ngọt, lại không biết mỗi miếng họ đang ăn đều sẽ trở thành câu thần chú trói buộc chính mình.

Ngọt. Ngọt. Ngọt. Ngọt.

Không phải từ nơi nào toả ra.

Là cả người anh đều đã biến thành siro phong.

Vương Kiệt Hi liếc anh một cái, không nhịn được mở to mắt lại nhìn lại một cái: “Ngủ không ngon?”

Câu hỏi hết sức uyển chuyển, Tô Mộc Thu lại biết mình nhìn qua nói tốt một chút là túng dục quá độ, nói tệ một chút thì chính là một u hồn, tái nhợt tiều tuỵ, còn mang theo hai quầng thâm mắt rất rõ ràng.

Vương Kiệt Hi chỉ biết uyển chuyển hỏi anh ngủ không ngon sao, đổi thành Phương Sĩ Khiêm, chắc chắn sẽ nắm anh mà hỏi: “Diệp Tu, cậu giấu Mộc Thu nhà chúng tôi đi đâu! Cái gì tôi mới không tin cậu là Mộc Thu, cậu nhìn có khác gì Diệp Tu đâu!”

Má nó, Tô Mộc Thu nghiến răng, anh trằn trọc trở mình, Diệp Tu lại ngủ không tệ, ngáy như heo chết, lúc anh nhìn diễn thuyết trên máy tính, tiếng ngáy mê người kia cũng có thể xuyên thấu qua tai nghe bay vào tai anh.

“Không sao, em chỉ thức đêm xem đống video thôi.” Anh trả cái ổ cứng lại cho Vương Kiệt Hi. “Rất cảm ơn sư huynh.”

“Thật ra thì cậu không cần liều mạng như vậy.” Vương Kiệt Hi cầm cái ổ cứng lên. “Sau khi hội nghị kết thúc trả anh cũng được.”

Tô Mộc Thu lắc đầu một cái, hội nghị kéo dài mấy ngày, tiến độ nghiên cứu thay đổi từng ngày, mấy thứ anh nhìn đều là đồ đã có, không nên lẫn với lần này.

Nói cho cùng cũng là học thêm, nước đến chân mới nhảy, nhưng là loại thể nghiệm CPU tăng tốc tiếp nhận một lượng thông tin lớn đã lâu không trải qua này cũng làm anh phấn khởi.

Anh quả nhiên là rất, rất, vô cùng thích ngành nghề này.

Ngày thứ nhất bắt đầu diễn thuyết, Tô Mộc Thu chuẩn bị kĩ giấy bút, anh hơi mỏi mệt, nhưng tâm tình lại rất tốt, từ trời cao nhảy xuống lại lên cao, trái tim cảm thấy rất là kích thích, đập cũng có lực hơn hẳn.

Hưng Hân được xếp ở ngày đầu tiên, không ít người còn nhớ Diệp Tu kéo thù hận trên đài năm ngoái, chuẩn bị kĩ muốn cho cậu biết mặt.

Diệp Tu tay cắm túi quần đi lên đài, microphone nhét trong túi áo như nhét một cái bút.

Người khiêu chiến phía trước, sân khấu ở dưới chân, Hưng Hân ở sau lưng cậu.

Cậu giang hai tay, đầu ngón tay vung lên trong không trung, vẽ ra một thế giới mới trước giờ chưa có ai từng đặt chân đến.

Toàn trường nín thở chờ đợi.

Diệp Tu nói: “Amazing.”

Trong tiếng cười vang của cả hội trường, Tô Mộc Thu cảm thấy có một đám mây bay lên gò má, thiêu đốt như vừa gặp phải hơi nóng toả ra.

Vương Kiệt Hi nhìn anh, anh sờ mặt, trấn định trả lời: “Đó là sức nóng của trí tuệ.”

Bài nói của Diệp Tu vẫn là phong cách cũ, Vương Kiệt Hi nghe xong cả bài, cảm thấy có một số địa phương có thể suy nghĩ, quay đầu muốn thảo luận với Tô Mộc Thu, lời lại kẹt trong cổ họng.

Sư đệ của hắn khoanh tay ngồi trên ghế, hai mắt nhắm lại khoé môi mang cười, như là nghe được thứ gì tốt lại như là nhớ lại cái gì, hơi thở nhẹ nhàng, biểu lộ an tường.

Anh ngủ thiếp đi.

Mộng cảnh kết thúc, Tô Mộc Thu mở mắt ra, biết Diệp Tu đang ở bên cạnh mình, vậy mà cả người anh như bị sưng lên do ngâm trong nước ấm, đầu ngón tay muốn nâng cũng không nâng lên nổi. Diệp Tu nói gì anh cũng chỉ có thể ừ ừ đáp lại vài tiếng, một lát sau mới phản ứng được: “Cậu sẽ không để tôi nói cái gì xấu hổ play chứ?”

Diệp Tu cầm máy chơi game, không ngẩng đầu: “Anh đoán xem.”

Đoán cái gì, Tô Mộc Thu nghĩ, bắt đầu hoạt động thân thể từ đại não, anh ngồi trên ghế sân bay ngủ đến nỗi cứng hết cả người. Bão vào bờ, chuyến về của họ bị chậm vô thời hạn, ngay từ đầu Tô Mộc Thu còn may mắn mình họ ngồi khoang hạng nhất, phòng chờ cũng sang trọng hơn so với hành khách bình thường, vậy mà bó tay bó chân ngủ nửa ngày, máu vẫn như cũ tuần hoàn không tốt.

“Mấy giờ rồi?” Anh hỏi.

Diệp Tu tiện tay chỉ đồng hồ, anh tính một chút, mình ngủ giấc này đúng là đủ dài. Diệp Tu cười nhạo anh: “Lúc này mới bắt đầu điều chỉnh chênh mùi giờ?”

“Buồn ngủ.” Tô Mộc Thu ngáp một cái. Buồn ngủ.

“Tôi còn tưởng anh chỉ buồn ngủ lúc nghe tôi diễn thuyết.”

“Được rồi, cậu nhớ thù thế sao.” Tô Mộc Thu nghĩ đến chuyện này cũng có hơi đuối lí. “Tôi như thế là do hôm trước ngủ không ngon… Sau đó cũng đã hỏi sư huynh bù lại rồi… Cậu quên chuyện này mau.”

“Không quên được, đây là lần đầu tiên có người ngủ lúc tôi diễn thuyết, thật đúng là oai phong hùng dũng, mà anh lại còn ngồi chỗ dễ thấy như vậy.”

Thật sao? Tô Mộc Thu sờ mặt mình một cái, trên đường lại đổi thành vỗ vỗ mặt Diệp Tu: “Người đều có lần đầu tiên, lần đầu tiên này của cậu anh không khách khí nhận luôn.”

Diệp Tu mỉm cười: “Tô đại đại lấy đi đâu chỉ một lần đầu tiên.”

Đúng, lúc hai người mới gặp Tô Mộc Thu liền nôn đầy túi cậu, vị nôn này cũng là một lần đầu tiên anh lấy, Tô Mộc Thu cũng cười lại với cậu: “Như nhau cả thôi.”

Gió lốc thổi qua, thổi ngã mấy gốc cây, đè sập mấy toà nhà, cuồng phong bạo vũ, đất rung núi chuyển, hai người ngồi trong phòng chờ ấm áp thoải mái, lại không có cảm giác gì, đúng là ở trong núi không biết nhật nguyệt.

Tô Mộc Thu hỏi: “… nghĩa là gì?”

Diệp Tu thắc mắc: “Cái gì?”

“Năm ngoái lúc trả lời câu hỏi, có người hỏi một câu về Hưng Hân, cậu có nói một câu tiếng trung… Tôi chỉ nghe có hai chữ ‘sao’, những người khác rất dễ nghĩ là Hưng Hân, nhưng tôi lại nghĩ là sao… Hay là tôi nghe lầm?”

Diệp Tu nhìn anh, có vẻ rất kinh ngạc: “Anh có xem?”

“Sao là có ý gì?”

Diệp Tu nhìn chằm chằm anh một hồi, lúc Tô Mộc Thu cho là cậu sắp nói “anh nghe lầm” thì Diệp Tu đột nhiên trả lời: “Tôi lớn lên dưới một chòm sao thần kì.”

“… Hả?”

“Nói cách khác, thứ gì tôi muốn lấy được, bất kể thứ gì, khẳng định sẽ đến tay.” Cậu làm động tác giơ tay chộp lấy. “Nhưng mỗi lần lấy được cái gì cũng sẽ làm hỏng một cái gì đó khác.” Cậu cẩn thận mở bàn tay ra cho Tô Mộc Thu nhìn, bên trong không có gì cả. “… Anh hiểu sao?”

Tô Mộc Thu nhìn cậu: “Một chút.”

Diệp Tu nở nụ cười: “Ai cũng không tin. Nhưng sự thật là vậy. Tôi đã ý thức được điều này từ rất sớm.”

Hai người nói xong đoạn này lại lầm vào một đoạn thời gian im lặng không nói, Tô Mộc Thu thấy đầu mình có chút không tỉnh táo, có thể là do ngủ nhiều, Diệp Tu đứng dậy giậm chân một cái: “Đi không?”

“Đi đâu?”

“Mưa sẽ không ngừng trong hôm nay ngủ, tôi đã cướp được căn phòng cuối cùng của khách sạn sân bay.” Diệp Tu đưa tay cho anh. “Đi thôi, đổi một toà thành khác, công chúa ngủ trong rừng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play