Lúc check in, nhân viên khách sạn hỏi đi hỏi lại mấy lần xem hai người có thật sự cùng đi với nhau không, Tô Mộc Thu trả lời đến phát ngán, đợi đến vào phòng mới biết tại sao… Căn phòng Diệp Tu cướp được chính là phòng giường lớn cuối cùng của khách sạn sân bay. Trong lòng anh đang chửi thề, nhưng mặt ngoài lại không thể nói gì.
Cũng may là giường thật sự rất rộng, anh vội vàng vạch rõ vạch giới hạn, Diệp Tu lau tóc xem thực đơn trong phòng, hỏi anh: “Anh muốn ăn gì?”
Ăn gì sao? Anh sờ bụng, qua mười mấy tiếng đồng hồ, bụng lại không hề có phản ứng gì, ngủ nhiều quá, năng lượng tiêu hao cũng ít. “Không muốn ăn.”
“Không đến nỗi thế chứ.” Diệp Tu vứt thực đơn sang chỗ anh. “Dù không phong phú như vị mì ăn liền… nhưng cũng đủ lót dạ.”
Tô Mộc Thu lại áp tay lên chỗ dạ dày, nơi đó thực sự không có chút phản ứng nào, cứ như là không tồn tại. Có người móc rỗng nội tạng của anh trong lúc ngủ, câu chuyện kinh dị đêm khuya, người khả nghi nhất là Diệp Tu… Anh lắc đầu một cái: “Không ăn, tôi muốn ngủ.”
“Còn ngủ nữa sao?” Giọng Diệp Tu nghe rất ngạc nhiên. “Anh còn chưa rửa mặt…”
Anh cũng muốn cảm khái như vậy, vậy mà phản ứng của thân thể lại rất thành thực, Tô Mộc Thu thấy mình sắp không mở nổi mắt, anh chui vào một bên chăn: “Chê tôi bẩn thì cách xa ra chút, ngủ ngon.”
Tốt nhất là cách xa một chút, anh mơ màng nghĩ vậy lúc vùi mình vào chiếc giường mềm mại.
Ba giờ sáng.
Tô Mộc Thu mở mắt ra trên giường, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Anh bị nóng tỉnh, điều hoà đang ở chế độ ngủ, vốn định chỉnh nhiệt độ thấp xuống, vậy mà sờ một cái mới phát hiện, ga giường phía anh nằm đã bị mồ hôi thấm ra một mảng lớn.
Ngủ nhiều, ăn ít, nhiệt độ tăng cao, tâm tình thất thường… là triệu chứng kì phát tình bình thường của omega, trước anh cũng có một chút, nhưng đều bị thuốc ức chế át xuống, kì phát tình trước là trước khi anh bộc phát pheromone, rất êm thấm, vì vậy anh cũng không để ý mấy.
Sau khi bộc phát pheromone kì phát tình sẽ không đều, sơ ý quá, Tô Mộc Thu nghĩ, anh đã từng nghĩ omega xin nghỉ ở nhà vì kì phát tình là do phản ứng quá mức hoặc do tác dụng tâm lí, đến lượt mình mới phát hiện, trước đó anh phản ứng nhẹ mới là không bình thường. Anh lấy thân phận một omega không hoàn chỉnh dễ dàng vượt qua sự thống khổ của rất nhiều người, vậy mà giờ báo ứng đến.
Anh đột nhiên nghênh đón kì phát tình trong một khách sạn nơi đất khách tha hương, lại còn không ở một mình, nằm ngủ bên cạnh anh chính là một alpha.
Alpha.
Có thể cứu anh khỏi bể khổ, lại cũng có thể đẩy anh xuống địa ngục.
Người anh thích, nhưng lại chán ghét omega.
Vì sao rời khỏi tôi? Là vì tôi hái lấy quả vô hoa?
… Quả vô hoa…
Nghĩ đến tác phẩm của mình, anh đột nhiên dâng lên chút hi vọng, loại thuốc này giúp anh vượt qua vô số nguy cơ trước đó, pheromone nhiều mấy cũng bị nó át đi, đi mua thuốc ức chế, lại xịt một ít Quả vô hoa, ngâm nước lạnh một lúc, cho dù là kì phát tình thì cũng…
Niềm hi vọng này mang đến cho anh đủ sức lực để anh thành công bò xuống giường, đi đến trước va li của mình, đồ vật bên trong bị vứt tuỳ tiện trên đất, anh mở ra Quả vô hoa như nhặt được bảo vật…
“—–!!!”
Không có hiệu quả.
Dù xịt ở đâu, xịt mấy lần, mùi siro phong dần dần đậm lên trong không khí cũng không nhạt đi, chuyện gì xảy ra…
À.
Là nhiệt độ.
Nhiệt độ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ phát huy hiệu quả của Quả vô hoa. Người anh bây giờ quá nóng, cả người như một cái lò lửa, liều lượng Quả vô hoa xịt lên người không có bất kì tác dụng gì.
Bản thứ hai sau này nhất định phải cân nhắc đến ảnh hưởng triệt tiêu của nhiệt độ cơ thể kì phát tình với Quả vô hoa…
Có vẻ như không nên suy nghĩ cái này, vậy nên nghĩ cái gì.
Tại sao còn phải suy nghĩ.
Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao.
A.
Đau đớn.
Không thể nhúc nhích, sắp bị thiêu cháy, nhiệt độ cũng có thể ăn mòn thần kinh.
Làm ơn đừng phá huỷ đầu óc của tôi, đây là thứ duy nhất của tôi, thuộc về tôi, do tôi tích luỹ được.
Đừng cướp đi thứ tôi yêu quý.
Đừng cướp đi thứ tôi yêu quý.
Đừng cướp đi thứ tôi yêu quý.
Tôi yêu quý…
Mộc Tranh.
Em gái.
Người nhà.
Mộc Tranh. Mộc Tranh. Mộc Tranh.
Còn có…
Còn có…
Còn có…
“…… Anh đang làm gì?”
Hàm hồ hỏi một câu, người nằm trên giường khác bật đèn lên.
Dưới ánh đèn ấm áp, alpha giống như bị siro phong bọc lại thành một viên hổ phách.
Đôi mắt cậu như những ngôi sao thần kì mà xa xăm.
… Diệp Tu.
Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu đang ở đó Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu cậu ấy nhìn thấy rồi bị phát hiện rồi Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu không kịp nữa rồi Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu.
“?!! Tô Mộc Thu?!!!”
Có lẽ là chuyện quá đột nhiên, alpha rõ ràng cũng sửng sốt một lúc, nhào xuống dưới đất đỡ anh dậy, sau đó lại bị nhiệt độ nóng bỏng trên người omega doạ sợ.
“Anh làm sao vậy? Bị cảm sao?!”
Cậu mới bị cảm, Tô Mộc Thu muốn cười, mặt lại vặn vẹo thành một biểu lộ kì quái, trong luồng nhiệt có thể hoà tan não bộ con người này, lời nói của alpha là tảng băng duy nhất của anh.
“… Vớ vẩn.” Anh nói rất khó nhọc. “Đây là sốt do phát tình… Đồ thiếu kiến thức…”
Diệp Tu nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Thuốc ức chế đâu? Anh có mang không?!”
Fuck, có mang còn thành như thế này sao.
Diệp Tu kéo anh lên giường, lấy chai nước từ trong tủ lạnh ra dùng khăn bọc lấy đặt lên trán anh: “Chờ một chút, tôi đi ra ngoài mua.”
Bên ngoài đang có mưa bão, thuốc ức chế trên thị trường cũng không có tác dụng với anh, nhưng lúc này để cho Diệp Tu cách anh xa chút cũng tốt, Tô Mộc Thu yên lòng.
Tiếng đóng cửa còn chưa dứt được một hồi, tiếng cà thẻ đã vang lên.
Tim Tô Mộc Thu đập thình thịch.
Không. Không được. Không thể như vậy. Ngàn vạn đừng…
Tiếng bước chân bị thảm trải sàn hấp thu hơn nửa, một người đi đến trước giường, kéo đôi tay đang che mắt của anh ra.
Đôi mắt bị đè một lúc làm tầm mắt mơ hồ, nhưng mùi hương cũng đủ để anh nhận ra, mùi siro phong đang kéo lấy một mùi pheromone khác, muốn kéo nó ra từ bùn đất, đẩy nó ra khỏi vỏ bọc.
Giống như muốn rút cả linh hồn ra.
“Tô Mộc Thu.” Cậu nói, hơi nhíu mày. “Có phải anh dị ứng với thuốc ức chế thường gặp không?”
— A—
— Chậm.
— Không kịp nữa rồi.
Diệp Tu đang đứng ở nơi anh giơ tay là có thể chạm lấy, cách anh gần như vậy, có thể cắn lấy cổ họng cậu, thưởng thức dòng máu nóng bỏng ngọt ngào đang chảy bên trong. Pheromone của cậu như một đoá hoa màu tím nở rộ từng đoá trong đêm khuya.
Anh mỉm cười đưa tay ra, đặt lên cổ cậu.
“… Tô Mộc Thu…?”
Đáp lại cậu là trời xoay đất chuyển, trên dưới điên đảo.
Cùng với nụ cười dã diễm của omega đang đè trên người mình.
Lời nói của alpha là tảng băng duy nhất của anh.
Cũng là độc dược dành cho anh.
Hansel và Gretel bị bắt, hai người sắp thành món ăn trên đĩa của phù thuỷ.
Tại sao lại tham ăn kẹo đây, mụ phù thuỷ hỏi, bị dục vọng ngọt ngào cám dỗ thì cuối cùng sẽ phải nhận báo ứng.
Nhưng mà. Nhưng mà. Bọn trẻ khóc nói.
Nó rất ngọt ngào. Ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào.
Ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt vào. Ngay cả linh hồn cũng muốn bán đi.
Mê người. Tươi đẹp. Thứ trái cấm đỏ bừng không thể ức chế.
Anh nhìn thấy trí nhớ từ rất lâu trước.
Thế giới, loài người, trí nhớ của omega thưở ban đầu.
Anh rơi từ trên cao xuống, bị ném vào làn nước biển lạnh như băng, anh chìm xuống như không có áp lực nước, vực sâu giá rét và tăm tối đón nhận anh, anh nhìn thấy những sinh vật kì dị nơi biển sâu, những bá chủ thế giới cùng kì với khủng long, bị cuốn xuống đáy biển sâu cũng thiên thạch và băng hà.
Anh thấy ngày tận thế, một lần lại một lần, anh thấy sự ra đời và nguy cơ của loài người, giá rét, hạn hán, đêm dài, vũ khí nguyên tử, anh thấy văn minh biến mất và bị huỷ diệt, sinh mạng thoi thóp núp trong một góc nhỏ.
Dân số giảm mạnh ở thời khắc đó, rất ít người còn sống sót, họ là mồi lửa, vậy mà vị giá rét, vì sự tàn khốc của cực hạn, họ rất khó có thể sinh ra sinh mạng mới, chỉ có cái chết xảy ra mỗi ngày.
Sự cực đoan của hoàn cảnh đưa đến sự thay đổi, loài người từ đó phân ra ba con đường tiến hoá, người đời sau chia làm alpha, beta, omega.
Kẻ chi phối, người làm việc, người dựng dục.
— Tại sao lại có người coi thường omega?
Alpha chỉ cầu sinh tồn, beta hài lòng với hiện trạng, chí có omega không tiếc tiến hoá ra một cơ quan sinh sản khác vì bảo tồn bộ máy di truyền.
Vì để bộ gen có thể tiếp tục di truyền, họ phá vỡ rào cản của giới tính, ghép cho mình một cơ quan nội tạng khác.
Còn có gì dũng cảm hơn sao?
Còn có gì kiên cường hơn sao?
Còn có gì vĩ đại hơn sao?
— Tại sao có người dám coi thường omega?
Chẳng lẽ họ đều quên mất—- thân thể dựng dục đời sau có tuổi thọ dài hơn những chức vụ khác, họ sẽ lấy được càng nhiều tài nguyên xã hội hơn, con cháu họ sẽ có bộ gen mạnh nhất.
— Tại sao lại có người cho rằng omega là bên yếu ớt, bị động, bị lựa chọn?
Ai đã cho họ sự nhận thức ngu xuẩn mà dễ thương như vậy.
Bởi vì, omega thưở ban đầu trả lời, là chúng ta làm họ sinh ra loại ảo giác này.
Tô Mộc Thu nhìn hắn.
Trong mấy triệu người, anh lấy tỉ lệ 1% được chọn làm một thành viên trong số họ.
Omega.
Anh nhìn chính mình.
Thân thể này dậy thì rất tốt, từ thân thể đến đại não, chỉ cần anh muốn, anh có thể dùng các loại phương thức xâm phạm alpha anh thích.
Thời đại này đang bảo vệ omega, vì họ là số ít, nhìn qua rất mềm yếu vô hại.
Không quan tâm họ là omega thế nào.
Không ai có thể tự lựa chọn giới tính của mình.
Vậy cậu cho rằng, lúc giới tính hình thành… nó sẽ chọn bên vô hại mềm yếu sao?
Đi đi, omega thưở ban đầu ghé vào bên tai anh, nuốt trọn con người mĩ vị mà không tự biết kia, để cậu ta nếm đến hậu quả của việc coi thường omega, để cậu ta hiểu alpha chỉ có thể thần phục trước mặt omega.
Cho cậu ta biết, những điều cậu ta từng tin tưởng, chỉ là hư vô.
‘Tô Mộc Thu’ mà cậu ta đến gần không chút đề phòng, ngay từ đầu cũng không tồn tại.
Giữa AO chỉ có tình dục, chỉ có nhục dục, tất cả vì ích lợi nguyên thuỷ nhất, tất cả tình cảm mông lung mới chớm nở, cuối cùng chỉ là vì mục đích này.
Cậu biết, omega thưở ban đầu cười, vì cậu chính là omega.
Anh biết.
Từ lúc thức tỉnh làm omega đã biết.
Không có ai rõ ràng hơn anh.
Nhục dục nguyên thuỷ có gì không tốt, phồn thực đơn thuần có gì không tốt, những người nói thề non hẹn biển, bạn lữ linh hồn, cả đời cũng chưa chắc có thể biết được sự vui vẻ ấy.
Nho không hái được mới là xanh, người ngu không ăn được trái cấm đến cả quần áo cũng không biết mặc.
Mặt đất dao động, anh nhìn xuống phía dưới, ngàn vạn cánh tay thò lên từ vũng bùn, muốn kéo anh vào bể dục.
Thế mới tốt, thế mới đúng, thế mới là đứa bé ngoan của ta, omega thưở ban đầu sờ mặt anh, cậu sẽ thích loại tư vị này, muốn ngừng mà không thể, rất, rất đau, nhưng lại vô cùng, vô cùng thoải mái, không cần bất cứ loại dược phẩm nào, đây là loại ma tuý ngọt ngào do thân thể con người tự mang.
“Anh nói rất đúng.” Tô Mộc Thu lên tiếng, người anh đã chìm xuống một nửa, những người kia đang cố gắng kéo anh xuống. “Tôi không có gì để phản bác.”
Omega thưở ban đầu cười đắc ý, hôn lên mặt anh.
“Nhưng mà.”
Nhưng mà.
Vũng bùn đã ngập quá cổ anh, anh nói tiếp: “Tôi sẽ không làm.”
Bùn ngập qua môi, nói thêm một câu nói liền không thể hô hấp.
Anh nói.
Miệng đầy bùn đen, gần như không thể hô hấp, nhưng anh vẫn nói.
“Tôi là loài người.”
Nói to điều này.
Nước bùn ngập quá đỉnh đầu, anh nói không ra lời, nhưng vẫn mở miệng lặp lại, không ra tiếng, to tiếng, dùng hết sức lực toàn thân.
— Tôi là loài người.
Thì sao?
Vậy nên—-
Tôi yêu cậu ấy, tôi không nên thương tổn cậu ấy.
Chát!
Diệp Tu giơ tay tát anh một cái: “Thanh tỉnh chưa, loài người.”
Tô Mộc Thu trợn to mắt, ngẩng đầu lên thở hổn hển, trong nháy mắt vừa rồi anh thật sự mất đi ý thức không thể hít thở — anh ra mồ hôi quá nhiều, có thể còn có những thứ khác, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị mất nước. “… Xin lỗi…” Anh vừa thở dồn dập vừa nói, còn lấy tay che miệng sợ nghẹn thở.
Thấy anh tỉnh táo lại Diệp Tu đã thả lỏng, nằm ngửa trên giường, thấy anh thở đều đặn lại mới dịch sang một bên, nhặt chai nước bị khăn bao lấy đưa cho anh, nghĩ một hồi còn mở luôn cả nắp chai.
Tô Mộc Thu nhận lấy nước, tay anh run đến đáng thương, một phần nước bị văng lên giường, Diệp Tu đưa tới bên miệng anh mới uống được một chút —- Anh muốn nôn, vậy mà bụng rỗng nôn không ra, chỉ có thể cố gắng nhịn không nôn ra —- “…… Cảm ơn.”
Diệp Tu nhìn anh: “Anh bây giờ… định làm gì?”
“……” Tô Mộc Thu uống nước, do dự một chút giữa Diệp Tu đi ra ngoài và mình đi ra ngoài. “… Tôi đi ngâm bồn tắm một tối đi.”
Cả người anh đều là nhiệt độ cao, chất lỏng và pheromone. “Anh muốn chết à?”
“… Không còn cách nào.” Tô Mộc Thu trả lời, sức hấp dẫn của Diệp Tu với anh quá mãnh liệt, chỉ cần hai người cùng ở trong một căn phòng thì anh có thể lại một lần nữa tập kích cậu, omega có thể mang thai mười tháng, cho tới giờ đều không phải người không có tính nhẫn nại.
Quá mức nặng nề, anh siết chặt nắm tay úp mặt lên mu bàn tay một hồi, thấy hơi khôi phục một ít khí lực liền định lết về phía phòng tắm.
“— Dấu hiệu tạm thời có hiệu quả không?”
Cái gì? Tô Mộc Thu quay đầu lại, thấy alpha đang cắn chặt răng. “Lúc này, dấu hiệu tạm thời có thể giải quyết không?” Diệp Tu hỏi.
Cái gì— Không không không không không! Tô Mộc Thu tranh thủ chạy về phía phòng tắm, quá đáng sợ, tại sao có thể như vậy, Diệp Tu định cố nén khó chịu dấu hiệu anh tạm thời, vì kì phát tình của anh không đều, không mang thuốc ức chế, còn phát tình với huynh đệ tốt của chính mình. Anh nắm tay nắm cửa phòng tắm — anh đã sai hai lần, không thể sai thêm lần thứ ba.
Vậy mà alpha nhanh hơn anh, bén nhạy hơn mà cũng mạnh mẽ hớn. “Anh định đi đâu?” Diệp Tu hỏi, gần như là dán sát tuyến thể của anh mà nói, chỗ đó lập tức nổi da gà, Tô Mộc Thu siết tay nắm cửa quỳ rạp xuống trước phòng tắm, mặt anh dán thuỷ tinh và gạch lát sàn, những thứ lạnh như băng kia đều ánh lên ánh sáng trắng, chiếu vào đáy lòng anh, rồi lại bị từng lớp siro phong nhuộm thành màu vàng kim, lan tràn đến từng góc thân thể anh.
“…… Diệp Tu…..” Anh cầu khẩn. “Đừng để ý đến tôi…”
“Anh sẽ chết.” Đồng nghiệp của anh, bạn thân của anh, alpha anh thích nói như vậy. “Không để ý đến anh, anh sẽ chết.”
Cậu nói rất bình tĩnh, trong giọng nói bao hàm tình cảm, nhưng lại không phải thứ tình cảm anh muốn. Tô Mộc Thu dùng ngón tay bấu lấy sàn nhà, cố gắng tạo nên một ít chống cự vô vị, vậy mà alpha lại đỡ anh lên, làm như không thấy mà đỡ anh lại trên giường.
Đệm giường mềm mại, anh bị lật qua vùi vào gối, bên không dính chất lỏng của Diệp Tu, trong đó tràn đầy pheromone của alpha, thực vật thân gỗ hướng lên bầu trời, trong chốc lát còn sẽ bò lên người anh.
Diệp Tu kéo cổ áo anh về phía sau, vuốt ve tuyến thể omega như đang lau bằng bông cồn sát trùng, nơi đó đang tràn ra một mùi siro phong đầy hân hoan.
“… Anh cũng đừng đi kiện tôi.” Cậu thấp giọng cười cười.
Tô Mộc Thu không nói gì, anh vẫn cứ không lên tiếng, cứ như đã mất đi tri giác, nhưng lúc pheromone của alpha rót vào trong tuyến thể, Diệp Tu rõ ràng nghe thấy tiếng anh khóc lên.
Người—
Người là tấm gương kiêu ngạo của tôi.
Là chiếc xe tang chở những mộng ảo của tôi.
Ánh sáng của người — là phản chiếu của địa ngục làm tôi vui vẻ.
Mi mắt dính vào nhau, Tô Mộc Thu tốn khá nhiều sức mới có thể ngồi dậy, rèm cửa sổ được kéo ra, bão táp vừa qua, khung cảnh bên ngoài thảm thiết như vừa đánh giặc, nhưng bầu trời thì lại trong xanh như vừa được gột rửa.
Anh mất một lúc lâu mới sửa sang lại được cuồng phong bạo vũ đã trải qua ngày hôm qua, cả người cũng yên lặng không nói gì một hồi lâu, tuyến thể sau cổ vừa tê vừa đau, sờ cẩn thận còn có thể nhận ra dấu răng của alpha.
Quá tệ, anh nghĩ, nhưng cái tệ này là mình tự tìm, khóc cũng khóc được.
Anh ngồi một hồi, tìm ra điện thoại và sạc đem đi cắm sạc, sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đánh răng thì Diệp Tu bước vào, có vẻ cậu vừa xuống dưới ăn sáng, nhìn thấy Tô Mộc Thu đã dậy có vẻ khá kinh ngạc: “Anh không ngủ nữa?”
Tô Mộc Thu gật đầu một cái, nhìn anh rất tiều tuỵ, mí mắt cũng bị sưng, nhưng đã suy nghĩ tỉnh táo, hiểu rằng đối sách tốt nhất là không nhắc lại chuyện tối hôm qua. “Máy bay.” Anh nhổ bọt trong miệng.
“Đã khôi phục.” Diệp Tu nói, tựa cạnh cửa nhìn anh đánh răng. “Anh đã dậy thì chúng ta có thể đến sớm một chút.”
Tô Mộc Thu gật đầu một cái, không bị lỡ chuyến bay thật là điều may mắn trong vô số bất hạnh, anh không muốn ở lại đất nước này thêm một giây nào — Khăn bông tối hôm qua bị lấy ra thấm nước, anh dùng giấy ăn lau mặt, dính phải một đống vụn giấy. Diệp Tu nhắc: “Trên mặt anh có dính…”
Chát!
Tô Mộc Thu đập phải cánh tay cậu đưa đến, lực rất mạnh, cả hai người đều sửng sốt.
“Tôi không…” Anh thử đến gần Diệp Tu, nhưng thân thể lại tự động lui về phía sau, anh nhìn bóng mình trong gương, có khuôn mặt trắng bệch sợ hãi, cứ như một bên kia là một quái vật đáng sợ.
Omega trong kì phát tình sẽ bị bản năng chi phối, sẽ tự động hấp dẫn alpha của họ, nhưng đồng thời cũng sẽ tự tránh xa nguy hiểm theo bản năng.
Một omega bị thương tổn trong kì phát tình thì gần như sẽ bị PTSD cả đời.
Diệp Tu đánh anh, kéo anh đi, dấu hiệu anh tạm thời mặc cho anh phản kháng, trong phán đoán của bản năng thì đây là một alpha nguy hiểm.
Sau tối hôm qua, thân thể này cũng không còn bị cậu ta hấp dẫn, nó đang phát ra tín hiệu cho Tô Mộc Thu, để anh tránh cậu càng xa càng tốt.
Nó không thả ra pheromone mùi siro phong với cậu nữa, nó sợ hãi cậu, như sợ hãi một đấu thần.
Lần này không còn trở ngại gì, máy bay có thể cất cánh đúng giờ, làm xong thủ tục máy bay và gửi hành lí, Tô Mộc Thu duỗi người: “Cuối cùng cũng xong.”
Diệp Tu hỏi: “Anh cũng thoải mái, cái này coi như xong?”
“Xong trên tâm lí.” Tô Mộc Thu trả lời. “Tôi đi vệ sinh, cậu lên máy bay trước đi.”
Nói xong anh đưa tay ra: “Cầm áo hộ tôi cái.”
Alpha nhìn anh, nhận lấy cái áo khoác anh đưa tới.
“Cảm ơn.” Tô Mộc Thu nói, anh vẩy tay chân, thoải mái đi ra ngoài.
Trên máy bay, tiếp viên hàng không nhìn một người đàn ông rất lâu, cuối cùng quyết định tiến lên hỏi chuyện.
“Thưa anh.” Cô mỉm cười, cố che giấu sự thắc mắc. “Chúng tôi sắp sửa cất cánh, xin hỏi người đi cùng anh……”
Đây là ghế tình nhân, vốn nên ngồi hai người. Diệp Tu nghiêng đầu nhìn sang, áo khoác của Tô Mộc Thu đang để trên ghế bên cạnh cậu, trong một cái túi có để một tờ giấy dành cho cậu.
“Anh ta sẽ không đến.” Cậu trả lời.
TBC
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT