*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nước hoa Quả Vô Hoa lên kế hoạch từ ba tháng trước, đã có thể bắt đầu giai đoạn thử nghiệm, các nhân viên nghiên cứu hào hứng đi mua các loại pheromone nhân tạo, cảnh tượng kia… Đái Nghiên Kì nhận xét: “Người không biết còn tưởng mọi người đang chọn búp bê tình dục cơ.”
Cô khoảng tầm tuổi Tô Mộc Tranh, từng nhảy lớp, vẫn sống chung với một đám con trai lớp tự nhiên, ngây thơ mà sắc bén đến mức nhất châm kiến huyết. Beta nữ tuổi này đều đáng sợ vậy sao, Tô Mộc Thu nghĩ, hay là tất cả phụ nữ đều đáng sợ như vậy.
Cô gái đột nhiên trượt cái ghế đến cạnh Tô Mộc Thu: “Mùi pheromone của anh là mùi gì vậy? Có thơm không?”
Beta là ong thợ, thành phần đông nhất trong xã hội, gánh vác đa số công việc trong xã hội hiện tại. Trong sở nghiên cứu trừ Tô Mộc Thu ra đều là beta, vì vậy từ trước đến giờ chưa từng có ai chú ý đến mùi pheromone của anh, cũng chẳng có ai cố kị kỳ phát tình của anh, Tô Mộc Thu làm việc trong môi trường này từ khá lâu, vẫn luôn cảm thấy rất tự do. Anh nhìn đôi mắt sáng ngời màu hổ phách của cô gái: “Anh không biết.”
“Anh có một ít vấn đề về hormone.” Anh xoay bút. “Mùi pheromone không rõ ràng lắm, mà anh cũng chưa từng để ý bao giờ.” Anh nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Đái Nghiên Kì. “Nếu em thực sự muốn biết thì để anh hỏi người khác rồi nói cho em.”
“Cũng không cần.” Cô gái lại trượt về phía sau. “Em chỉ muốn xác nhận xem có giống như trong truyện em viết không…”
Truyện? Anh hỏi: “Truyện gì?”
Đái Nghiên Kì che miệng trượt đi, Tô Mộc Thu đã nắm một cái ô cán dài móc cái ghế của cô kéo về: “Đồng chí Đái Nghiên Kì, nói thật được khoan hồng, kháng cự phải chịu phạt, nước nhà đã dạy em rồi.”
Đái Nghiên Kì đưa tay cầu cứu tổ trưởng Tiêu Thời Khâm của cô, Tiêu Thời Khâm lắc đầu một cái, lộ ra biểu lộ thương mà không giúp được gì. Tô Mộc Thu xoay ghế của cô lại đối diện với mình: “Có. Nói. Không.”
Cô gái cúi đầu: “Bọn em là một tổ chức…”
Cái gì? Tô Mộc Thu khiếp sợ, một tổ chức? Tổ chức hắc ám bí ẩn?
“Không qua phê chuẩn của lãnh đạo, em không thể thừa nhận cũng không thể phủ nhận bất cứ chi tiết nào về tổ chức.” Cô ung dung ngẩng đầu như chuẩn bị hi sinh. “Anh muốn giết cứ giết! Em chắc chắn sẽ không bán chị Sở dù chỉ là một chữ!”
A, Tô Mộc Thu nghĩ, phụ nữ thật sự là rất đáng sợ, không cần phân biệt ABO.
Anh nói mùi pheromone của mình không rõ ràng cũng không phải nói dối. Lúc phát hiện chuyện này Phương Sĩ Khiêm cho là tác dụng phụ của việc thử thuốc, lòng như lửa đốt kéo anh làm đủ loại kiểm tra, cuối cùng tìm đến Vương Kiệt Hi.
Vương Kiệt Hi nhỏ hơn Phương Sĩ Khiêm một tuổi, lại nhảy lớp còn kinh hơn cả Đái Nghiên Kì, lúc đó đã ngồi ngang hàng với Phương Sĩ Khiêm, sau đó lại còn trở thành chưởng môn sư huynh của họ, nghiên cứu pheromone của Tô Mộc Thu cũng dài tận hai năm. Chỗ riêng tư nhất hai người họ đều từng nhìn thấy, Tô Mộc Thu thấy may mắn vạn phần rằng bây giờ không còn như xã hội cũ, nếu không anh chắc chắn phải gả cho một trong hai alpha này.
Đến năm thứ hai thì nghiên cứu của Vương Kiệt Hi đã chuyển từ phương diện sinh lí sang tâm lí, bỏ tiền cho Tô Mộc Thu làm một số bài test kì kì quái quái, anh nhìn đống tiền quyết định trả lời thành thật, dù biết rằng đều là những câu hỏi để xoá đi phòng bị tâm lí, nhưng cũng là thí nghiệm tâm lí rất hiệu quả, câu hỏi cuối cùng Vương Kiệt Hi hỏi anh chính là: “Cậu có từng hối hận vì sinh làm omega không?”
Đó là một ngày mùa thu, ánh nắng chiều đã sớm trải khắp bầu trời, mặt trời chiều chiếu xuống cái bóng rất dài của những đám mây, trả lời xong anh còn phải về nấu cơm cho Mộc Tranh, hai con mắt lớn nhỏ không đều của Vương Kiệt Hi nhìn anh, dường như có thể nhìn xuyên lòng người.
Tô Mộc Thu trầm ngâm một hồi mới trả lời.
Anh nghĩ rằng mình cười, nhưng thật ra thì cũng không phải.
“Vấn đề của cậu là do nguyên nhân tâm lí.” Cuối cùng Vương Kiệt Hi kết luận, lúc đó hai người đã trở thành sư huynh đệ đồng môn, Tô Mộc Thu đang giúp sao chép số liệu, Vương Kiệt Hi đang lật đồ đột nhiên toát ra câu này, cứ như đang nói một chuyện khác.
Tô Mộc Thu một lát sau mới phản ứng được hắn đang nói gì, gãi gãi đầu: “Em cứ nghĩ là do di truyền, dù sao em gái em cũng là beta…” Kể từ khi phân hoá giới tính anh vẫn tự pha thuốc ức chế, từ trước đến giờ vẫn uống thuốc đúng lúc, chưa từng trải qua kì phát tình nóng đến phát sốt trong truyền thuyết. Anh nghĩ mình là phản ứng lãnh đạm bẩm sinh, chuyện mùi pheromone không rõ vốn cũng nghĩ mình là người trong cuộc mơ hồ, có người nói anh làm người khác an tâm, có người nói mùi của anh rất dễ chịu, anh cho rằng đây là phản ứng trìu tượng đối với pheromone của mình, không nghĩ rằng vốn cũng không ngửi được ra.
“Các cơ quan omega của cậu từ trong đến ngoài đều phát triển bình thường, kỳ phát tình cũng rất đều, chỉ là mùi pheromone nhạt đến nỗi người thường không thể nhận ra, chỉ có máy móc có thể phân biệt được.” Giọng Vương Kiệt Hi bình thản như đang đọc một bệnh án bình thường. “Mà hai tình huống này thực tế lại mâu thuẫn lẫn nhau, giống như một người phụ nữ trưởng thành dậy thì bình thường, vậy mà kì kinh nguyệt lại chỉ chảy rất ít máu.”
“Kinh nguyệt là chu kì sinh lí tuần hoàn, là chu kì biến hoá của hormone và thành tử cung bong ra dẫn đến ra máu, nói cách khác, đây là sự đổi mới tế bào do thân thể con người tự thực hiện.” Hắn nói. “Một mẫu thể trẻ trung khoẻ mạnh mà không tiến hành đổi mới tế bào, chỉ có thể cho rằng nó đang cự tuyệt hậu quả do loại hành vi này mang đến.”
“…… Đau kinh?”
“Mang thai.” Vương Kiệt Hi đưa ra hai ngón tay, bắt chéo chúng lại. “Yếu tố tâm lí có thể tạo thành hiện tượng mang thai giả, như vậy cũng không phải không thể xảy ra điều ngược lại.”
Tô Mộc Thu suy tư một chút: “…… Nếu như em không muốn mang thai vậy không phải sẽ không có kì phát tình?”
“Tình huống của cậu đặc biệt hơn một chút.” Vương Kiệt Hi nói. “Từ kết quả trắc nghiệm tâm lí nhìn ra, cậu cũng không bài xích việc sinh sản hậu đại.”
“Em đã quen nuôi trẻ con rồi.” Tô Mộc Thu cười nói.
“Thực ra thì dùng kinh nguyệt so với pheromone cũng không thích hợp, anh hẳn nên đổi một ví dụ khác thông tục dễ hiểu hơn.” Hắn dùng hai ngón tay gõ gõ cái bàn. “Phương Sĩ Khiêm.”
“Hả?” Phương Sĩ Khiêm cũng không ngẩng đầu. “Chuyện liên quan gì đến anh?” Y đang giúp Vương Kiệt Hi đánh sân đấu của Pokemon Go. Đội hình của Vương Kiệt Hi rất là biến thái, một đội toàn pokemon hệ cỏ, Ace là một con Serperior tên Vương Bất Lưu Hành, Phương Sĩ Khiêm hao công tốn sức mãi mới thuyết phục được hắn thêm một con Chansey, cơ mà lúc Phương Sĩ Khiêm không đánh hộ Vương Kiệt Hi thì nó cũng chỉ có thể ngồi ghế dự bị.
“Tại sao hoa lại có màu sắc, hương thơm, mật hoa?”
“Cái này cũng phải hỏi sao?” Phương Sĩ Khiêm thao tác Chansey cho đối thủ một kích cuối cùng. “Hoa không biết nói.”
“Chính xác.” Vương Kiệt Hi cũng không nhìn y lấy một cái. “Hoa không biết nói, vì vậy cần dùng màu sắc, mùi hương, mật hoa thu hút côn trùng, từ đó truyền bá phấn hoa của mình, để đời sau có thể được sinh ra, từ điểm đó mà nói, pheromone của con người cũng biểu đạt ý tứ như vậy…”
“‘Tôi ở đây’.”
Hắn nói: “Mà đây chính là thứ cậu từ chối không muốn biểu đạt, thân thể của cậu, nói cho cùng cũng là ý chí của cậu, cự tuyệt lấy thân phận omega nhắn nhủ tin tức này ra bên ngoài.”
“‘Tôi ở đây’.” Tô Mộc Thu lặp lại một lần. “Em không muốn biểu đạt ‘Tôi là một omega, tôi ở chỗ này’… cho nên pheromone của em mới không phát được ra?”
“Đây là lý luận thứ nhất của anh.” Vương Kiệt Hi gật đầu.
“Còn có thứ hai sao?”
“Đây là chủ đề nghiên cứu trong tương lai của anh.” Vương Kiệt Hi nói. “Phương Sĩ Khiêm, loài người tại sao phải hấp dẫn lẫn nhau?”
“Tại sao cứ hỏi anh?” Phương Sĩ Khiêm kêu rên, con Sceptile của y gặp phải cường địch, vừa bị đối thủ đánh chết. “Vì tối ưu hoá sự phân phối tài nguyên!”
“Chính xác.” Vương Kiệt Hi tiếp lời. “Gen cũng được, tài sản xã hội cũng vậy, loài người lựa chọn kết hợp để tối ưu hoá tài nguyên lẫn nhau, để có một cuộc sống thoải mái, sinh ra đời sau có đủ năng lực cạnh tranh, kéo dài huyết mạch. Alpha và omega là hai giống loài ra đời vào thời kì có nguy cơ sinh sản, phần bản năng này của họ được tăng cường, cho đến tận bây giờ, loài người không còn nguy cơ kéo dài chủng tộc, hai loại giới tính này vẫn còn được giữ lại, vì họ đã nếm được lợi ích của việc này. Pheromone giúp con người tìm được nửa kia thích hợp nhất của mình trong biển người mênh mông, lấy hiểu biết của cá nhân anh, hai giới tính này cũng không thể chân chính hiểu được ý nghĩa của tình yêu chân chính trên tầng diện tâm lí học, tình yêu của họ là sản phẩm phát sinh khi pheromone gặp nhau. Để anh nói dễ hiểu hơn một chút, ý muốn phồn thực giữa hai người quá mãnh liệt, dẫn đến họ ngược lại không có đủ thời gian rảnh rỗi tiến hành trao đổi về tinh thần… Phương Sĩ Khiêm.”
“Lại cái gì đây?!” Phương Sĩ Khiêm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. “Em dùng AOE xong anh còn phải vỗ tay cho em nữa hả?!”
* AOE: kĩ năng quần công, ý Phương Sĩ Khiêm là Vương Kiệt Hi mắng tất cả alpha xong chả lẽ Phương Sĩ Khiêm là alpha cũng phải ủng hộ
“Không có gì, chỉ muốn nhắc anh thôi.” Vương Kiệt Hi nhìn y một cái. “Phòng Phong không được thì nhanh gọi Vương Bất Lưu Hành ra, thua một hai ván em cũng tự đánh thứ hạng về như cũ được… Chúng ta nói đến đâu rồi?”
Tô Mộc Thu thì vẫn nghe đàng hoàng: “Nói đến alpha và omega đều là động vật nửa người dưới.”
“Cũng không nghiêm trọng như vậy.” Vương Kiệt Hi nói. “Chẳng qua là so với beta thì hai giới tính này bị ảnh hưởng bởi tư tưởng ‘tối ưu hoá sự phân phối tài nguyên’ rõ ràng hơn lúc chọn bạn đời, dù là trong tiềm thức… Cho dù trước mặt có một chục alpha, omega cũng có thể chọn ra alpha có gen tốt nhất, có thể mang lại cho đời sau hoàn cảnh tốt nhất chính xác không có sai lầm, và cũng từ bản năng mà khát vọng kết hợp với người đó. Omega có tư chất càng ưu tú thì bản năng này sẽ càng mãnh liệt.” Hắn đánh giá Tô Mộc Thu. “Hơn nữa gần đây omega dậy thì ngày càng tốt, ừm…”
Tô Mộc Thu không biết hắn muốn nói gì, nhưng trực giác lại nói cho anh biết ngàn vạn không nên hỏi sâu, vì vậy vẫn là kéo trở lại đề tài chính: “Omega sẽ chọn ra alpha ưu tú nhất, trước khi mình bị dấu hiệu.”
“Đúng, đây cũng là lí do tại sao có hành vi ‘dấu hiệu’ tồn tại. Vì ngăn ngừa không để omega của mình bị alpha khác cướp đi, alpha sẽ thường xuyên đưa pheromone của mình vào omega đã lựa chọn mình, từ đó làm mờ đi phản ứng của tuyến thể omega với ‘tín hiệu tồn tại’ của alpha khác… Ngoài tường không có gì thì sẽ không có vấn đề ra tường.”
“Sư huynh, kĩ năng AOE của anh thật là sắc bén.”
“Thật sao?” Vương Kiệt Hi nói. “Dù sao bây giờ cũng chỉ là sư huynh đệ chúng ta nói chuyện hàng ngày, cách dùng từ của anh có hơi cực đoan cũng là điều khó tránh… Phương Sĩ Khiêm.”
Phương Sĩ Khiêm lẩm bẩm: “Anh không nghe thấy anh không nghe thấy anh không nghe thấy anh cũng không muốn để ý đến em…”
“Hỏng mắt bây giờ, cách màn hình xa ra một chút.” Vương Kiệt Hi nhắc. “Chúng ta lại nói đến đâu rồi?”
“Nói thật ra thì em bây giờ đã không rõ lắm sư huynh anh muốn nói cái gì…”
“Không sao cả.” Vương Kiệt Hi vỗ tay một cái. “Anh từng nói cậu là một omega có tư chất rất ưu tú.”
Tô Mộc Thu gật đầu: “Câu này em vẫn nhớ.”
“Vì vậy cậu từ chối thả ra pheromone, trừ tâm lí ‘không muốn biểu đạt’ ra, cũng có thể vì không có nhu cầu làm thế.” Hắn đan mười ngón tay vào nhau. “Cậu còn chưa gặp được một người đủ ưu tú để cậu tiết ra pheromone chứng tỏ sự hiện diện của mình. Nghiên cứu cho thấy, dù không có tiếp xúc thân thể, nhưng khi gặp được một đối tượng hấp dẫn mình, thân thể con người sẽ tự động làm ra phản ứng như đang phát tình, O sẽ ướt, A sẽ cương, B thì hai phản ứng đều có thể có.”
“Sư huynh…”
“Cái gì?”
“Anh đang uyển chuyển nói cho em rằng em không tiết ra pheromone là vì em không có đối tượng để có xung động tính dục sao?”
“Uyển chuyển á?” Vương Kiệt Hi trợn to mắt hơi ngạc nhiên. “Anh thấy mình đã nói khá thẳng đấy chứ?”
“Sư huynh anh cái gì cũng nói thẳng… Chỉ có chuyện này thì nói quá uyển chuyển……”
Vương Kiệt Hi suy nghĩ một chút: “Hơn nữa đối tượng có xung động tính dục không phù hợp lắm với cái anh muốn diễn tả, anh muốn diễn tả là một thứ gì đó có tính quyết định hơn, độc nhất vô nhị, như ‘duang—’ một cái…”
“Duyên phận đã định.” Phương Sĩ Khiêm nói.
“Đúng vậy.” Vương Kiệt Hi búng tay môt cái. “Người duyên phận đã định.”
Tô Mộc Thu trợn mắt há mồm: “Sư huynh anh… Cái này quá là chủ nghĩa lãng mạn…”
“? Không nhìn ra được sao?” Vương Kiệt Hi nở nụ cười, hắn cười lên như gió xuân thổi qua bờ Giang Nam xanh biếc, làm người ta nhớ đến cảnh tượng cỏ cây tươi tốt, vạn vật đâm chồi nảy lộc. “Anh hoàn toàn là người theo chủ nghĩa lãng mạn mà!”
Vương Kiệt Hi theo chủ nghĩa lãng mạn nói với Tô Mộc Thu, hắn rất hứng thú không biết một omega ưu tú như anh sẽ chọn một alpha (hay gì đó khác) như thế nào, nhắc sư đệ khi nào có người yêu nhất định phải dẫn đến gặp một chút, có thể cống hiến quá trình nhìn trúng nhau của hai người cho hắn làm tài liệu nghiên cứu.
Tô Mộc Thu bày tỏ: “Sư huynh rõ ràng là bên cạnh anh còn có một tình huống thần kì hơn của A và A nhìn trúng nhau cơ mà…”
Vương Kiệt Hi ngắt lời: “Cậu ngậm miệng lại cho anh.”
Tô Mộc Thu rửa cái tách cà phê mấy lần, chọn một thời điểm thích hợp đi trả cho Diệp – tiểu tinh linh – Tu. Nhưng anh cũng không quen thời gian làm việc của phòng sản phẩm, đến đúng lúc mọi người vừa kéo nhau ra ngoài ăn cơm.
Tám giờ. Tô Mộc Thu nhìn đồng hồ, sau 4 tiếng dạ dày đã tiêu hoá sạch, khó trách họ ăn khuya tầm 11-12 giờ đêm.
Toàn bộ phòng làm việc chỉ có Kiều Nhất Phàm đang gõ máy tính, nhìn thấy Tô Mộc Thu liền nở nụ cười ngượng ngùng: “Để em chuyển hộ anh Tô cũng được…”
“Cậu không đi ăn cơm à?” Tô Mộc Thu đi tới, thấy trên bàn cậu có hai hộp cơm đã hết. “Tự mang? Bữa cơm tình yêu?”
Trợ lí Kiều cười cười, beta không có pheromone, nhưng anh lại ngửi được mùi ngọt ngào, người tuổi trẻ bây giờ, Tô Mộc Thu trong lúc lơ đãng nhìn về phía màn hình, ở trên đó thấy khuôn mặt của Diệp Tu: “A?”
“Đó là lần liên hoan phòng ban.” Kiều Nhất Phàm nói. “Bên hành chính muốn bọn em sửa sang lại hình ảnh và văn kiện để tiện báo cáo, giờ em đang chọn ảnh…”
Đó là một tấm ảnh của Diệp Tu, rõ ràng là bị chụp trộm, đang cầm điếu thuốc nói gì đó với người khác, Tô Mộc Thu không chớp mắt: “Các cậu chơi cái gì vậy?”
“Ừm… Là trò chơi quốc vương, ừm, sau đó chơi hơi điên một tí… Chủ yếu là anh Bánh Bao với mọi người…” Cậu lại mở mấy tấm ảnh, bối cảnh là KTV, Bao Vinh Hưng đang mang theo khuôn mặt đẹp trai của mình đi làm mấy chuyện ngu xuẩn tự huỷ hình tượng, Tô Mộc Thu một tay nắm lấy thành ghế: “Các cậu thật biết chơi… Có ngại không nếu anh ngồi xuống xem cùng?”
“A.” Kiều Nhất Phàm cười lên. “Đương nhiên không ngại, anh cứ ngồi đi.” Cậu hơi dịch cái ghế sang bên trái, màn hình cũng chỉnh hơi quay về phía Tô Mộc Thu.
Tô Mộc Thu ngồi cạnh cậu. Nhìn mấy tấm hình trên màn ảnh, Diệp Tu không xuất hiện nhiều, có khi cậu ta cố ý tránh đi, có khi cậu ta chỉ xuất hiện ở một góc, nhưng anh vẫn có thể nhận ra người ấy một cách chính xác, giống như lúc lơ đãng liếc mắt chỗ cầu thang, vừa liếc qua đã nhận ra người ấy.
Đoạn sau Diệp Tu xuất hiện nhiều hơn. Mọi người chơi Truth or Dare, Kiều Nhất Phàm giải thích, Diệp Tu mới uống một chén rượu đã gục xuống, vì vậy bị ném đến trên ghế salon, cũng mất đi sự bài xích với ống kính, bị mọi người chụp mấy tấm lúc đang ngủ, trên đầu còn bị bày mấy loại trái cây để cos chú mèo Shironeko… Mấy tấm ảnh trong máy tính rõ ràng là tổng hợp từ nhiều người, có tấm chụp bằng điện thoại, có tấm chụp bằng máy ảnh chuyên nghiệp, tự mang photoshop trong khung cảnh mờ ảo, rõ ràng có thể nhìn thấy mấy sợi lông tơ trên mặt người ấy.
* Mèo Shironeko: Một chú mèo rất nổi tiếng trên internet với khuôn mặt híp mắt rất hạnh phúc và biệt tài giữ thăng bằng những thứ được đặt trên đầu
Tô Mộc Thu nhìn khuôn mặt ấy, khuôn mặt hoàn toàn không có phòng bị quen thuộc, dường như anh vẫn luôn nhìn thấy lúc cậu ta đang ngủ, trong bóng tối, dưới ánh đèn, ở trong mắt anh… trong cả thế giới chỉ có có Diệp Tu vẫn luôn bất động, chỉ có cậu ta.
Bờ môi, lông mày, từ trán đến chóp mũi rồi đến đường cong nơi cằm, Tô Mộc Thu cảm thấy như ngón tay mình đang di động, đang nhớ lại cảm giác từng chạm tới da thịt… Hơi thở, sức nặng, nhiệt độ, thậm chí cả mạch đập, yết hầu hơi rung động cùng vành tai lộ ra từ trong tóc của người ấy…
Anh liếm liếm môi, hơi khô, nhưng một chút dưỡng khí cũng không đủ để xoá đi phần khô cạn kia, sự khao khát đó là cô độc, nhiệt liệt, rập rình núp trong mạch máu…
Khao khát.
Gặm xé.
Cắn nuốt.
Nuốt vào trong bụng.
Sự đói khát khó hiểu, không thể giải quyết, mãnh liệt vô cùng.
Anh muốn…
“… Có ai ở đó không?” Tiếng giày cao gót của Sở Vân Tú vang lên, cô đi rất nhanh, người và tiếng nói đến cửa cùng một lúc. “Tiểu Kiều còn ở đây hả, lão Tô cũng ở đây sao? Thật hiếm có…”
Tô Mộc Thu quay đầu, thấy cô còn chưa dứt lời đã đổi sắc mặt, sải bước xông tới như một viên đạn, cởi áo khoác xuống khoác lên đầu anh.
“Tô Mộc Thu!” Anh nghe thấy tiếng Sở Vân Tú, cách lớp vải vẫn nghe rõ tiếng nghiến răng, cơ hồ đang dùng giọng nhỏ nhất có thể gào thét với anh. “Cậu điên rồi à?! Tản mùi cả phòng làm cái gì?!”
Mùi? Tô Mộc Thu bị che mất tầm mắt, cuối cùng lấy lại tinh thần từ trạng thái tập trung lúc trước, anh ngửi thấy mùi thuốc lá trên áo khoác của Sở Vân Tú, cùng với một mùi mà thuốc lá không thể che hết, mùi siro phong đã lan khắp căn phòng…
Ngọt, nồng, làm người ta liên tưởng đến lá đỏ tán loạn khắp trời, nồng nặc đến mức có thể xác nhận bằng mắt thường, mùi pheromone tràn đầy, dính đầy trên người anh.
Pheromone của omega.
‘Tôi ở đây’.
Tín hiệu đó, sau thời gian rất dài cuối cùng cũng tìm được đối tượng muốn nhắn nhủ, giống như ánh sao trải qua mấy triệu năm ánh sáng cuối cùng cũng đến được địa cầu, nó đi một quãng đường quá xa xôi, vì vậy toả sáng rất nhiệt liệt.
Người đó, người đánh thức bản năng của anh, người làm trái tim anh rung động…
Không phải beta gần trong gang tấc, cũng không phải nữ alpha.
Thậm chí không phải một đối tượng đang tồn tại trước mặt.
Người ấy ở một đầu khác của màn hình, đang nhắm mắt, không biết chuyện gì xảy ra, khoé môi lộ ra một đường cong ngây thơ.
Là Diệp Tu.
Là người anh từng ghét qua, từng thăm dò, tiếp xúc xong lại muốn tiếp xúc nữa.
Người đã tựa đầu lên vai anh vì anh không có mùi pheromone.
Người ấy coi anh như huynh đệ.
Anh lại muốn xâm phạm người ấy.
Thần.
Thần. Thần. Thần thánh ơi.
Lama asabthani.
Tô Mộc Thu che miệng lại, không nhịn được mà nôn ra trong mùi pheromone càng lúc càng đậm của chính mình.
TBC
Mọi lí luận đều là tự chém, có bug thì coi như là thế giới song song đi, tác giả không phụ trách.