“Quả vô hoa”

Theo số liệu điều tra dân số gần đây nhất thì tỉ lệ alpha và beta là 1:10, so với omega thì là 2:1, mà tỉ lệ sinh ra một omega nam, là 1%.

Trong 100 người mới có một.

Tô Mộc Thu khá cao. Mấy năm em gái anh dậy thì ngày nào anh cũng ninh canh xương cho con bé, Tô Mộc Tranh uống canh ăn thịt, anh thì ăn tuỷ trong xương, cũng nhờ gen hai anh em khá tốt, Tô Mộc Tranh 1m67 đi giày cao gót thướt tha, Tô Mộc Thu thì đứng bên cạnh Diệp Tu là alpha cũng cao hơn cậu một chút.

Cô nhân viên thấy tên Trình Giảo Kim tuôn ra giữa đường liền sửng sốt, chần chờ hỏi: “Anh là omega…?”

Tô Mộc Thu là sửa sang lại ngoại hình mới xông vào, giờ này nở nụ cười, Diệp Tu cảm thấy mình cũng nghe được tiếng bùm bùm của vầng sáng lóng lánh đang toả ra: “Cô cần xem giấy tờ không?”

Omega nam hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có. Cô nhân viên bị anh chiếu hơi loá mắt, hơi lui một bước rồi lại xưng mặt lên: “Hỏi xem alpha của anh vừa làm cái gì đi!”

“Tôi cũng đang muốn hỏi.” Tô Mộc Thu nói, một tay kéo cái cà vạt thắt lỏng lẻo của Diệp Tu, dí sát vào mặt cậu. “Nói đi, thừa lúc anh không có ở đây em có làm hành động bất chính gì với omega khác không phải anh không?”

Đây là lần đầu tiên hai người lại gần nhau đến vậy, tóc mái dán tóc mái, mắt nhìn mắt, Diệp Tu cảm thấy như có ánh sao toả ra từ người trước mắt đang chạm đến mặt mình. “Không có.” Cậu trả lời.

“Rất tốt.” Tô Mộc Thu nở nụ cười, ánh sáng lan tràn trên mặt anh như dòng nước thuỷ triều, mọi người xung quanh đều có thể nhìn ra anh đang rất đắc ý, rất vui vẻ. “Cô nghe rồi đấy, alpha của tôi nói là cậu ấy không làm gì cả.”

“Anh ta nói không có là không có sao?!” Omega nữ lại đưa tay chỉ. “Rõ ràng là anh ta sờ tôi!”

Tô Mộc Thu nhíu mày, hơi tiến một bước chặn lại ngón tay tố cáo của cô gái: “Chứng cớ đâu?” Anh nhìn chằm chằm cô gái, thân thể lại quay về phía người đứng xem. “Cô tố cáo quyết đoán như vậy chắc là có chứng cớ xác thực, vậy chứng cớ đâu?”

“Tôi là người bị hại, tôi chính là bằng chứng!”

Tô Mộc Thu gật đầu một cái: “Được, vậy cô làm ơn kể rõ, alpha của tôi làm ra hành động bất chính với cô vào lúc nào, ở trên toa tàu nào, bằng bộ phận cơ thể nào, với tần suất thế nào, những điều này cô hẳn rất rõ ràng… Cô từng nói chuyện với cậu ấy chưa? Có cảnh cáo không? Hành động quấy rầy kéo dài bao nhiêu thời gian? Còn có người nào khác có thể chứng minh cậu ấy là thủ phạm không? Cô chắc còn nhớ được vài người hành khách đứng xung quanh chứ?” Anh lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm ghi âm. “Mời nói.”

Sắc mặt cô gái kia trắng bệch: “Anh như thế là đang làm gì?! Thẩm vấn tôi sao?”

“Không, không phải, đây không phải là thẩm vấn, tôi đang giúp cô nhớ lại.” Tô Mộc Thu trả lời, anh nói không nhanh, nhấn từng từ rõ ràng. “Nếu cô có thể chắc chắn thủ phạm là ai, chứng tỏ rằng bây giờ là lúc cô còn giữ ấn tượng sâu sắc nhất về vụ việc, giờ cô nhớ được cụ thể bao nhiêu thì lên toà cô càng có lợi bấy nhiêu… Đổi lời khai giữa chừng chắc thẩm phán cũng không thích.” Nghĩ đến điều gì đó, anh nở nụ cười. “Xin lỗi nhé, bệnh nghề nghiệp ấy mà.”

Lượng tin tức trong những lời vừa rồi của anh quá lớn, người trong cuộc phản ứng rất mạnh. “Anh đang uy hiếp tôi sao?!” Cô gái cao giọng. “Tôi cũng có luật sư, tôi không sợ anh!”

“Đúng vậy.” Tô Mộc Thu đồng ý. “Tôi cũng thấy chuyện này không thể kết thúc như vậy được. Bây giờ đi làm vu oan lừa đảo cần vốn khởi đầu quá thấp, làm alpha ra ngoài đường cũng không dám đỡ người khác, chỉ sợ gặp phải lừa đảo ăn vạ. Một vài hiểu lầm, đụng chạm rất thường gặp cũng có thể lên đến mức quấy rối tình dục, bạo hành tình dục, lưu lại vết nhơ trên hồ sơ. Niềm tin căn bản giữa người với người chính là vì thế mà đang dần mất đi, cái này không ổn… Làm người xây dựng xã hội, chúng ta nên kiên quyết hạn chế hành vi này, là đen hay trắng nhất định phải phán quyết rõ ràng, trả lại trong sạch cho người bị hại.”

Anh quay người vỗ vỗ Diệp Tu, ôn nhu nói: “Đừng sợ, cô ấy có chính nghĩa như vậy nhất định sẽ không bám riết lấy lỗi lầm không tha, chúng ta có luật pháp, có truyền thông, có cảnh sát, anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai vu oan cho em, chỉ cần em thật sự chưa từng làm.”

Câu nói cuối cùng của anh rất hùng hồn, Diệp Tu thấy buồn cười, cuối cùng vẫn phải rút một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay. “Em chưa từng làm.” Cậu nói rất thản nhiên, như đang nhìn Tô Mộc Thu chuẩn bị đóng cửa thả chó.

Tô Mộc Thu vì vậy quay người lại, nhìn omega nữ kia, cô gái kia nhìn màn biểu diễn như thề nguyền sinh tử mà á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau mới nói chuyện lại: “… Mọi người xem kìa, hai người đàn ông bắt nạt tôi…”

“Xin cô đừng nhầm lẫn.” Tô Mộc Thu ngắt lời. “Đây không phải vấn đề giữa đàn ông và phụ nữ, đây là vấn đề giữa omega và omega… Hành vi của cô đã gây ảnh hưởng đến danh dự của alpha nhà tôi, mà tôi chỉ yêu cầu cô đưa ra chứng cớ xác thực. Công ty của tôi sẽ không ngại việc tôi đến muộn vì duy trì alpha của tôi, hi vọng rằng công ty của cô cũng vậy, dù sao để giải quyết hiểu lầm này chúng ta có thể tốn khá nhiều thời gian.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nở nụ cười: “… Vậy chúng ta bắt đầu thôi chứ?”

Hai người ra khỏi bến tàu, Diệp Tu hỏi: “Giờ mấy giờ rồi?”

“10 giờ kém 11.” Tô Mộc Thu mắt cũng không liếc qua. “Đi nhanh một chút may ra còn kịp.”

Anh còn đang nắm tay Diệp Tu, ở trong mắt người khác, một đôi người yêu AO tình cảm sâu sắc sẽ không vì ra khỏi bến tàu mà buông tay nhau ra, vì vậy hai người chỉ có thể nắm tay nhau cùng chạy về phía công ty, hai người đều coi như chân dài, vì vậy đi cũng khá nhanh.

Diệp Tu không sợ đi muộn, đi mau là vì bị Tô Mộc Thu kéo theo, hai người cùng nhớ lại vẻ mặt bất đắc dĩ của omega nữ lúc nói xin lỗi: “Anh cũng giỏi lợi dụng thân phận omega của mình đấy chứ.”

“Lúc còn đi học năm nào tôi cũng làm omega gương mẫu về trường cũ phát biểu nữa cơ.” Tô Mộc Thu hừ một tiếng. “Lợi hại không? Sợ chưa?”

“Sợ quá, lợi hại quá.” Mặt Diệp Tu không hề có tí thành ý nào. “Người tài như anh có omega nào khóc hô muốn sinh con cho anh không?”

“Đương nhiên là có.” Tô Mộc Thu thuận miệng trả lời. “Chặn đến tận hậu trường, nói là nghe tôi nói một buổi còn có ích hơn đọc sách mười năm, tôi chính là hoàng tử bạch mã trong lòng người ta, dù là tình yêu OO thì đời này cũng chỉ muốn gả cho tôi.”

“Sau đó thì sao?” Diệp Tu hứng thú. “Anh đáp lại thế nào?”

“Tôi nói người ta còn nhỏ, việc học mới là chính, chờ người ta thi được trường đại học của tôi thì tính sau.”

“Người kia thi được không?”

“Ai biết đấy.” Tô Mộc Thu nói. “Năm thứ hai tôi đã ra nước ngoài theo chương trình trao đổi quốc tế rồi.”

“Oa.” Diệp Tu cảm khái. “Tra nam.”

“Bây giờ tra nam cũng muốn vô tình vô nghĩa vứt bỏ cậu.” Tô Mộc Thu buông ra tay cậu, chạy về máy cà thẻ với tốc độ chạy nhanh 100m. “Chào nhé!”

“Phắc?!” Diệp Tu sửng sốt một giây, cũng chạy như bay theo sau cà thẻ.

Hai người đi đến tầng dưới của sở nghiên cứu, Tô Mộc Thu vốn muốn đi lên tầng, nghĩ đến cái gì lại quay lại: “Cậu chờ một chút, tôi lấy bột giặt xuống cho cậu.”

Diệp Tu nhìn đồng hồ: “Có người chờ tôi đi họp, tôi lấy sau.” Cậu bắt chước tư thế phun lửa của Gozilla. “Vân Tú đang đến kì, đến muộn thì toà nhà này cũng phải sụp.”

Tô Mộc Thu nhìn cậu khiếp sợ: “Ngay cả người ta đến kì cậu cũng rõ ràng thế.”

“365 ngày thì có đến 360 ngày cô ấy đến kì.” Diệp Tu nhún vai. “Chính cô ấy nói.”

Alpha với nhau đến cả vấn đề này cũng nói đùa được, Tô Mộc Thu thán phục, càng cảm thấy hai người này quan hệ rất tốt. “Vậy cậu đi mau đi.”

Diệp Tu gật đầu một cái: “Lát nữa tôi qua lấy.”

Cậu mới nói qua, Tô Mộc Thu nghĩ, những cũng không sửa lại lời cậu ta, anh đứng dưới tầng, nhìn Diệp Tu bước từng bước nhàn nhã về toà nhà chính, không giống như đang vội, mà cũng không như đang sợ.

Dù sao cũng đã cà thẻ rồi, Tô Mộc Thu nghĩ, nhìn bóng lưng Diệp Tu một đường đi vào cửa chính.

Sự thật chứng minh, Diệp Tu đã nói là sẽ làm, chẳng qua là thời gian giữa hai hành động khá là ngẫu nhiên, có thể là một mùa hè, mà cũng có thể là mười năm. Lần kế tiếp Tô Mộc Thu gặp cậu là vào ban đêm, anh vừa đi ra từ phòng thí nghiệm, rửa tay thay quần áo chuẩn bi kiểm tra hòm thư rồi về nhà, vừa bật đèn đã thấy có người nằm trong phòng làm việc bị doạ chết khiếp.

Sở nghiên cứu không khuyến khích làm thêm giờ, nhưng việc thí nghiệm không ra số liệu như ý hay kĩ thuật trạch tập trung quá mức quên cả thời gian đều là chuyện thường, vì vậy mọi người cũng chuẩn bị giường gấp để cho người nào định ngủ qua đêm, lúc Tô Mộc Thu lười xếp giường thì sẽ nằm trên ghế sofa ngủ một đêm.

Lúc này Diệp Tu liền ngủ trên ghế sofa của phòng làm việc, còn kê gối đắp chăn rất là thoải mái, Tô Mộc Thu nhìn thế nào cũng thấy quen quen, liếc đến bàn mình mới xác định rằng đều là đồ của mình. Mấy chỗ ngồi giống nhau như đúc, cũng khó cho cậu ta tìm chính xác như vậy.

Diệp Tu ngủ rất say, đèn chiếu sáng choang cũng không thể làm cậu nhúc nhích, đây là lần thứ năm hai người gặp mặt, có hơn nửa thời gian cậu đều đang ngủ. Tô Mộc Thu đứng cạnh ghế nhìn cậu, mặt mày thả lỏng, hô hấp đều đặn, mình cũng ngáp theo một cái, đưa tay ra đâm đâm mặt người nọ.

Xúc cảm giống như đã tưởng tượng, anh lại ngáp một cái.

Ánh sáng hay đâm mặt cũng không đánh thức được Diệp Tu, vậy mà tiếng gõ bàn phím và tiếng báo có email đến lại làm cậu tỉnh dậy, có lẽ là bệnh nghề nghiệp, Tô Mộc Thu nghĩ. Alpha lấy tay che ánh sáng, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Anh nhìn thời gian dưới góc phải màn hình: “12 rưỡi.”

Diệp Tu “a” một tiếng, ngẩn người một lúc: “Ăn khuya không?”

Tô Mộc Thu khiếp sợ, lại nhìn nhìn thời gian: “Ra ngoài ăn?”

“Ăn ở đây.” Diệp Tu nói. Lúc này anh mới chú ý đến túi ni lông đặt trên bàn trà cạnh ghế sofa. Diệp Tu hình như đến đưa đồ ăn khuya, thấy Tô Mộc Thu không ở đó mới ngủ trước một hồi. Tô Mộc Thu đi tới nhìn, là katsudon của một nhà hàng Nhật gần đó, dầu đã lan hết ra, đã qua mấy tiếng: “Cậu đến lúc mấy giờ?”

Diệp Tu ngẫm nghĩ một lúc: “Đã quên.”

“Sao không gọi tôi?”

“Có gọi anh cũng không ăn luôn lúc đấy.” Cậu trả lời với một giọng đương nhiên.

Tô Mộc Thu nghĩ lại thấy cũng phải, thuận miệng hỏi: “Cậu ăn chưa?”

Diệp Tu đáp: “Hình như là chưa?”

Tô Mộc Thu sửng sốt, lấy đồ ra mới phát hiện trong túi đựng đến hai phần, trong lúc nhất thời anh cũng không biết nói gì, đầy đầu đều là nếu Diệp Tu nói đang đợi mình ra ăn cơm thì liệu mình có thể mau chóng kết thúc thí nghiệm đi ra không…

Nghĩ thế nào cũng là không, vì vậy anh không nói gì, chỉ có thể bảo: “Tôi đi hâm lại cơm.”

Diệp Tu nói: “Đừng phiền phức thế.” Tô Mộc Thu không để ý đến cậu, lấy ra hai bình thuỷ tinh từ trong ngăn kéo, chia phần cơm đã nguội làm hai phần, đổ thêm nước lọc làm cơm trộn.

Hai cái bình kia là cốc thí nghiệm cỡ lớn, thấy Diệp Tu đang nhìn mình, Tô Mộc Thu còn đặc biệt bổ sung: “Đồ dự bị, chưa dùng lần nào.”

Diệp Tu nhìn gạo từ từ mềm ra trong nước nóng, tóc nhổng lên trong lúc ngủ, phất phơ trước mắt như cây mới nảy mầm: “Không sao, nhưng ăn cơm xong rồi anh còn dùng nó không…”

“Dùng chứ.” Tô Mộc Thu nói. “Dù sao cũng không dính phải đồ bẩn gì.” Anh lôi ra một cái túi ni lông, rút các túi nhỏ đựng hạt tiêu, dấm, sốt cà chua, sốt salad trong đó ra xếp thành một hàng, lại lấy một chai ngô đóng hộp từ trong ngăn kéo của đồng nghiệp, mở hộp đổ sạch nước, thêm hai miếng pho mát rồi bỏ vào trong lò vi sóng.

Diệp Tu hỏi: “Anh dùng đồ của người ta như vậy được không?”

“Không sao.” Tô Mộc Thu lắng nghe tiếng lách tách phát ra từ lò vi sóng. “Đây là tiêu hao bình thường, bọn tôi đều cho là do tiểu tinh linh làm.”

“Tiểu tinh linh?”

“Lấy đi một ít đồ của cậu, sau đó trên bàn cậu sẽ nhiều ra một phần số liệu đã xử lí tốt, một tiểu tinh linh chỉ xuất hiện vào ban đêm.” Tô Mộc Thu giang hai tay, bắt chước Tim Cook lúc diễn thuyết: “Amazing!”

Impressive, Diệp Tu gật đầu: “Amazing.”

Cơm đã nóng, ngô pho mát cũng đã quay xong, Tô Mộc Thu nói: “Katsudon không thể để lâu, để lâu sẽ bị mềm, cậu chấm nước sốt mà ăn.”

Diệp Tu nhìn bàn ăn khuya phong cách hỗn tạp trước mắt: “Anh cũng để ý phết đấy nhỉ.”

“Nếu chỉ có tôi ăn một mình thì sẽ không chú ý thế này.” Tô Mộc Thu bưng cái “bát” lên. “Nhưng hôm nay không phải có thêm cậu sao.”

Nước nóng hoà với gạo, toả ra một loại mùi của gia đình, nhào lên mặt làm người ta bật cười, Diệp Tu ngửi ngửi một hồi. “Nếu như có loại mùi pheromone thế này thì cũng không tệ.” Cậu nhận xét.

“Thôi đi.” Tô Mộc Thu bác bỏ. “Như thế lúc lên giường sẽ cười chết.”

Có vẻ như Diệp Tu chưa nghĩ đến phương diện này: “Vậy cũng đúng.”

Hai người ăn bữa này ăn tận gần một tiếng, lúc nhìn đồng hồ Tô Mộc Thu lại kinh hãi một lần, thời gian trôi qua lại còn nhanh hơn cả lúc ngồi trong phòng thí nghiệm, nhân lúc dọn dẹp anh mang theo túi rác xuống đổ, Diệp Tu chờ anh khoá cửa, Tô Mộc Thu hỏi: “Cậu còn quay lại sao?”

Diệp Tu ngẩng đầu lên nhìn, phòng sản phẩm vẫn còn sáng đèn. “Quay lại nhìn một chút.”

“Vất vả thật đấy.” Anh phất tay một cái. “Vậy tôi về trước đây.”

Diệp Tu đứng tại chỗ nhìn anh: “Gặp lại sau.”

Tô Mộc Thu đi ra ngoài, đi mấy bước lại quay trở lại, anh muốn nói những lời này đã lâu rồi: “Diệp Tu.”

Diệp Tu nói: “Gì vậy?”

Tô Mộc Thu chỉ chỉ mặt cậu: “Trên mặt cậu có dính cơm kìa.”

Diệp Tu: “…”

Diệp Tu giơ tay lên lau đi: “Anh không thể nhắc từ trước sao?”

Tô Mộc Thu nghĩ, cậu còn không biết tôi do dự bao lâu đâu, tiểu thiên sứ muốn nhắc cậu và tiểu ác ma chờ nhìn cậu xấu mặt đánh nhau tận 300 hiệp, cuối cùng vẫn là lương tri thắng lợi.

Tô Mộc Thu nói: “Gặp lại sau.”

Lúc chờ xe taxi anh nhớ tới, xà phòng đâu, xà phòng còn chưa mang đi, khó trách câu hẹn gặp lại vừa rồi nói tự nhiên như vậy.

Tài xế taxi gọi điện cho anh: “Tôi đến nơi rồi, cậu đứng ở đâu vậy, à có phải người đứng phía trước xe mặc đồ trắng đang cười khúc khích không, vẫy tay xác nhận cái…”

Hai người vừa nói hẹn gặp lại, nhưng lần sau lại không thể gặp mặt, lúc Tô Mộc Thu nhập số liệu vào Excel mới phát hiện trên bàn nhiều thêm một cái cốc, là cà phê, nhấp thử một ngụm thì thấy đã nguội, Tô Mộc Thu tiện tay mở hộp thư của công ty, tìm ra email của Diệp Tu.

Tựa đề: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Tô Mộc Thu

Thời gian: 10:47 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Diệp Tu

Nội dung: Vừa nhận được món quà từ một người không biết tên. Amazing!

Diệp Tu dường như cũng đang ngồi bên máy tính, trả lời rất nhanh.

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Diệp Tu

Thời gian: 10:48 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Tô Mộc Thu

Nội dung: Có thể là một tiểu tinh linh anh tuấn tiêu sái uy vũ hùng tráng, có cái gì bị lấy đi không?

Tô Mộc Thu mở ngăn kéo, hai khối xà phòng giặt vẫn yên lặng nằm trong đó. Anh lại nhìn quanh một vòng, không có cái gì biến mất cả.

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Tô Mộc Thu

Thời gian: 10:50 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Diệp Tu

Nội dung: Không có gì.

PS. Cái loại tiểu tinh linh không gội đầu không cạo râu sao?

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Diệp Tu

Thời gian: 10:51 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Tô Mộc Thu

Nội dung: Anh may mắn đấy, mau quỳ xuống hô vạn tuế đi.

PS. Tiểu tinh linh có nhu cầu này sao?

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Tô Mộc Thu

Thời gian: 10:52 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Diệp Tu

Nội dung: Ha.

PS. Tại sao tiểu tinh linh phải tặng tôi cà phê, tối nay tôi không định thức đêm.

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Diệp Tu

Thời gian: 10:53 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Tô Mộc Thu

Nội dung: Ha ha.

PS. Có thể đó là cà phê được thêm pháp thuật, người bình thường uống không đến.

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Tô Mộc Thu

Thời gian: 10:54 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Diệp Tu

Nội dung: Ha ha ha.

PS. Ví dụ như?

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Diệp Tu

Thời gian: 10:55 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Tô Mộc Thu

Nội dung: Ha ha ha ha.

PS. Ví dụ như do máy pha cà phê mới trong văn phòng giám đốc pha.

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Tô Mộc Thu

Thời gian: 10:56 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Diệp Tu

Nội dung: Ha ha ha ha ha.

PS. Cái loại nhìn giống âm ly á? Đây là vị gì vậy?

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Diệp Tu

Thời gian: 10:57 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Tô Mộc Thu

Nội dung: Ha ha ha ha ha ha.

PS. Ai biết đấy, mỗi túi một màu, tôi chọn ngẫu nhiên hai túi, anh uống không ra sao?

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Tô Mộc Thu

Thời gian: 10:58 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Diệp Tu

Nội dung: Ha ha ha ha ha ha ha.

PS. Uống không nhận ra, có thể là Rosabaya, cốc của cậu là gì?

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Diệp Tu

Thời gian: 10:59 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Tô Mộc Thu

Nội dung: Tôi a mệt rồi.

PS. Có quỷ mới nhận ra, tôi cũng không phải Diệp Thu.

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Tô Mộc Thu

Thời gian: 11:00 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Diệp Tu

Nội dung: Cút!

PS. Chờ lát nữa tôi xoá lịch sử mail.

Tựa đề: Re: Báo cáo đêm ngày X tháng X năm 20XX

Người gửi: Diệp Tu

Thời gian: 11:06 tối ngày X tháng X năm 20XX (thứ ba)

Người nhận: Tô Mộc Thu

Nội dung: Tiểu tinh linh không gì không làm được.

PS. Chậm một bước, tôi xoá xong rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play