Giang Nguyệt bước vào phòng, khoanh tay đứng ở một bên chậc lưỡi chế nhạo:

"Hiệu suất của Phong hộ pháp thật là nhanh, tiến bộ quá lớn luôn ấy!"

Phong hộ pháp ưỡn ngực, kiêu ngạo nói:

"Chỉ trách địa lao của Thiên Nguyệt hoàng tộc quá yếu ớt, giống như một khối đậu hũ, canh phòng còn thưa thớt!"

Giang Nguyệt bĩu môi, trợn trắng mắt:

"Xem ngươi khoe khoang đắc ý kìa! Nếu không phải nhờ hội đấu giá của ta di dời sự chú ý từ bên kia, ngươi có thể thuận lợi được vậy mới là lạ!"

"Là công của ngươi, cảm ơn Nguyệt hộ pháp nhiều!" Phong hộ pháp rất phật hệ mà hùa theo.

Làm một người nam nhân, so đo với nữ nhân là một việc ấu trĩ không lý trí.

Hai người cãi xong thì đồng loạt nhìn tên tráng hán mặc tù phục đang run rẩy quỳ dưới đất, ánh mắt không khỏi trầm xuống lạnh lẽo.

Lão đại thổ phỉ đón nhận ba cặp mắt sát khí, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hắn ngửa lên một gương mặt bê bết máu do bị roi quất, cảnh giác nhìn nam nhân ngồi trên ghế từ đầu tới cuối chưa nói một câu:

"Các ngươi... các ngươi là ai?"

Mặc dù không thể hiểu được bị người cứu ra địa lao quỷ quái, nhưng hắn lúc này còn bất an hơn. Ba người trước mặt vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Chưa biết chừng sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó hắn.

Nam nhân đeo mặt nạ không nói gì, cặp mắt sâu hoắm trực diện nhìn kẻ mặc tù phục quỳ dưới đất, trong đôi mắt như có một con dã thú sắp thoát cương ra ngoài, sát ý lan tràn.

Chỉ cần nghĩ tới nữ nhân đầu tiên của hắn cuối cùng bị loại người này chạm qua, hắn liền có một xúc động muốn giết chết tên này ngay lập tức.

Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp cảm nhận khí lạnh lan tràn ép cho bọn họ đều không thở nổi, trong lòng cười khổ không thôi.

Bọn họ còn chưa thấy qua chủ tử tức giận như vậy đâu.

Nam nhân đeo mặt nạ dùng ánh mắt tra tấn tù nhân một hồi, sau đó hỏi với giọng điệu lạnh băng:

"Bảy năm trước, ngươi có từng chạm qua Nguyệt Vô Song?"

Nà ní?

Cọng hành nào?

Lão đại thổ phỉ trừng lớn mắt, nhưng mà thấy khí tràng của người trước mặt quá đáng sợ, nên chỉ đành nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi lại:

"Ai nha?" Nữ nhân thì hắn chạm qua nhiều lắm, hỏi ngang xương như thế hắn cũng không nhớ cô nào là cô nào.

Nam nhân đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng, thanh âm lạnh lẽo hơn:

"Tứ công chúa của Thiên Nguyệt Vương Triều - Nguyệt Vô Song."

Lão đại thổ phỉ ngơ ngác lắc đầu, biết gì nói nấy:

"Không có ấn tượng!" Hắn làm gì có phúc phận, cũng không có gan nhúng chàm đến công chúa tôn quý của hoàng tộc.

Nam nhân đeo mặt nạ siết chặt chung trà, bóp nát nó thành bột phấn, hiển nhiên đã bắt đầu không kiên nhẫn.

Giang Nguyệt vô lực vỗ trán, chủ tử bộ dạng hùng hổ này, ngay cả con nít ba tuổi đều bị dọa sợ chứ đừng nói là người trưởng thành. Có hỏi ra được cái gì mới là lạ.

Cái khó ló cái khôn, Giang Nguyệt vội vã đem một cuộn tranh chuẩn bị trước đó mở ra, trước khi nam nhân áo đen muốn một cái tát chụp chết người đã giành trước mở miệng:

"Ngươi nhìn vào bức tranh ta đang cầm, có từng gặp qua người vẽ trên đó sao?"

Lão đại thổ phỉ chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, có loại cảm giác vừa thoát chết từ tay tử thần, từ từ dời mắt nhìn qua. Đợi thấy được người vẽ trên đó, đôi mắt hắn bỗng chốc trừng lớn, lắp bắp:

"Nàng... nàng... nàng. Các ngươi... các ngươi!"

Hắn sợ đến mức đều nói năng không hoàn chỉnh.

Tại sao lại là cái bà la sát kia. Hơn nữa những người này còn nói nàng là công chúa vương triều.

Ôi mẹ ơi, hắn rốt cuộc là tạo nghiệt gì? Liên tục gặp gỡ rồi gây họa với công chúa của Thiên Nguyệt Vương Triều.

Thôi xong, lần này hắn chết chắc rồi.

Ba người nhìn phản ứng này của hắn, cũng đã khẳng định hắn gặp qua Nguyệt Vô Song.

Lần này đến phiên Giang Nguyệt nhíu mày, khép lại cuộn tranh, lạnh lẽo hỏi:

"Ngươi mau nói rõ ràng, ngươi có từng chạm qua nàng?"

Ai biết, Giang Nguyệt vừa mới hỏi xong, tên kia đã làm lố "bùm" một tiếng, lăn đến rất xa, khóc lóc om sòm kêu oan:

"Đại tỷ, hai vị đại ca, các ngài tha cho tiểu nhân đi. Tiểu nhân nào có cái gan đụng đến một cọng tóc của bà la sát kia!"

Bà la sát?

Giang Nguyệt lúc này không chỉ khóe miệng giật giật, mà ngay cả cơ mặt cũng giật theo.

Nam nhân đeo mặt nạ thì thu liễm sát khí, nhướng mày.

Giống như có sự tình mà bọn họ không biết.

Phong hộ pháp lại nắm cổ áo tên kia như xách một con gà, kéo hắn trở về, lạnh lùng nói:

"Tất cả sự tình chân tướng ra sao? Mau nói!"

Lão đại thổ phỉ khóc không ra nước mắt.

Những người này không dễ chọc. Nhưng bà cô kia cũng không dễ đắc tội. Nếu hắn nói ra có bị giết người diệt khẩu không nhỉ?

Ba người nhìn ra sự kiêng kị và chần chừ của hắn, đều không hẹn mà cảm thấy ngoài ý muốn.

Rốt cuộc là cái gì làm cho tên này kiêng kị như thế?

Nam nhân đeo mặt nạ thấy hắn một mực không chịu nói, bắt đầu tung ra đòn quyết sách:

"Phong hộ pháp, nếu hắn đã không chịu nói, thì đưa hắn trở về địa lao đi!"

Mắt thấy Phong hộ pháp không nói một lời đi lại đây, chuẩn bị tư thế xách gà, thì lão đại thổ phỉ hoảng sợ hô hoán lên:

"Đừng... đừng đem ta trở về nơi đó. Ta nói, ta nói hết. Bảy năm trước ta gặp qua nàng, lúc ấy nàng hôn mê bất tỉnh bị ném ở giữa đồng không mông quạnh, bọn ta vừa lúc đi qua thấy nàng, dự định đem người bắt trở về làm áp trại phu nhân. Nhưng sau đó không thành công, nàng tỉnh lại, còn giết chết năm người huynh đệ của ta, ta đã bị dọa sợ. Thật sự, ta không có động đến một cọng tóc của nàng. Các ngươi tha cho ta đi, ta đã chịu đến trừng phạt rồi, sau này nhất định sẽ hoàn lương, không đi ức hiếp tiểu cô nương nữa!"

Phong hộ pháp và Giang Nguyệt đều há miệng kinh ngạc, kết quả hoàn toàn không nằm trong dự liệu của bọn họ.

Nguyệt Vô Song vô năng yếu đuối trong lời đồn vậy mà có năng lực giết chết năm người thổ phỉ của Hắc Phong Trại sao?

Đừng nói hai người bọn họ không tin, ngay cả nam nhân đeo mặt nạ cũng không tin, híp mắt suy tư.

Nhưng, phản ứng của tên thổ phỉ không giống làm giả.

"Sau đó thì sao? Nàng đi nơi nào?" Giang Nguyệt hiểu được ý của chủ tử, cho nên hỏi tiếp.

Lão đại thổ phỉ cười khổ giải thích:

"Ta không biết, năm đó ta bị hành động giết người quỷ dị của nàng dọa cho sợ nên đã chạy trước. Ta quả thật không biết, ta chỉ gặp nàng có hai lần mà thôi!"

Giang Nguyệt bắt được trọng điểm của câu cuối, nhướng mày:

"Hai lần?"

Lão đại thổ phỉ hấp tấp giải thích:

"Một lần là ở bảy năm trước, còn lần thứ hai là gần một tháng trước, nàng đã trở về, nếu ta đoán không lầm thì phương hướng là Thiên Nguyệt Thành."

"Trở về cùng nàng, còn có những ai?" Giang Nguyệt hỏi tiếp.

Trong lòng nàng cũng tự trách, một người mà bọn họ cho rằng đã chết vậy mà lại còn sống đến tận bây giờ.

Lão đại thổ phỉ cố gắng nhớ lại viễn cảnh của ngày hôm đó, thì thào nói:

"Hôm ấy nàng đi xe ngựa, đi cùng còn có một người nam nhân và hai đứa nhỏ!"

Một nam nhân và hai đứa nhỏ?

Nam nhân đeo mặt nạ nghe vậy thì bất chợt ngẩn ra.

Chẳng lẽ, nàng đã thành thân cùng người khác, còn có con cái?

Phải rồi, hôm ấy chỉ là một hôm hoang đường của bọn họ. Hai người vốn là người của hai thế giới, vô tình gặp gỡ như pháo hoa. Ngay cả mặt mũi của nàng như thế nào, hắn còn không nhớ rõ.

Nàng bị hắn liên lụy thảm như vậy, hiện tại có cuộc sống của riêng mình, hắn cần gì phải đi phá hoại một giấc mộng khó khăn lắm mới có được này.

Trầm mặc một hồi, hắn phất tay nói với Phong hộ pháp:

"Nếu hắn đã biết hối cải thì ngươi đưa hắn rời khỏi nanh vuốt của Nguyệt tộc đi, sau này nên học cách làm người, đừng lại tai họa tiểu cô nương yếu đuối."

Lão đại thổ phỉ nước mắt lưng tròng, vâng vâng dạ dạ cảm ơn không ngừng.

Trong phòng nháy mắt chỉ còn lại hai người.

"Sau này sự tình về nàng, ngươi không cần phải điều tra nữa." Nam nhân nói với Giang Nguyệt.

"Thuộc hạ đã biết!" Giang Nguyệt cúi đầu lĩnh mệnh, dư quang lén nhìn bóng dáng cô độc của người kia rồi khẽ thở dài.

Tâm tình của chủ tử xuống dốc. Là vì nghe được tin của Nguyệt cô nương sao?

Ai! Cứ tưởng đâu Nguyệt cô nương sẽ là Vực Chủ phu nhân của bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play