Chỉ một lát sau đó, Mộ Dung Âm y hệt như một con gà đã rút hết lông tóc, bị Phong hộ pháp dùng một tay nắm lấy cổ áo và lôi xềnh xệch đến nơi này. Đặc biệt hơn hết là khoé miệng của hắn còn dính một tầng vệt nước, và gương mặt thì ửng đỏ một cách bất thường.
Thật trùng hợp, Mộ Linh Khê cũng bị tra tấn mệt mỏi nên tạm thời ngất đi, không còn hơi sức đâu mà la hét, đay nghiến và nguyền rủa Mạc Túc nữa.
Mạc Túc liếc mắt nhìn Mộ Dung Âm một cái, rồi nói với Phong hộ pháp:
“Ném hắn vào trong nhà giam cùng với Mộ Linh Khê đi!”
Phong hộ pháp biết chủ tử muốn làm gì, hắn chỉ nhìn thoáng qua hình dung chật vật của Mộ Linh Khê, hơi nghi hoặc:
“Phu nhân, có cần sửa sang lại hình tượng cho nàng hay không? Để thế này, Mộ Dung Âm sợ là nhấc không nổi hứng thú!”
Với bộ dạng rách nát bất kham này của Mộ Linh Khê, đừng nói là đưa cho Mộ Dung Âm, chỉ sợ đứng trước mặt một con cẩu thì nó cũng không có hứng mà cắn một cái.
Mạc Túc ngước mắt nhìn thoáng qua, ngầm đồng ý cái xưng hô mà Phong hộ pháp gọi nàng. Sau đó cười lạnh nói:
“Không cần sửa sang, nàng không xứng! Huống chi ngươi cũng đã hạ thuốc cho Mộ Dung Âm rồi, cần gì phải quan tâm hắn tỉnh táo hay u mê nữa. Hiện tại cho dù dưới thân hắn là một con heo cái thì hắn cũng dám làm. Ngươi tin hay không?”
Phong hộ pháp nào dám thốt ra hai chữ “không tin”, hắn âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó chấp hành mệnh lệnh, đem Mộ Dung Âm ném vào lồng giam chung với Mộ Linh Khê.
Thậm chí, hắn còn nhấn nút dừng lại hình phạt lôi đình, sau đó thì bản thân lặng lẽ lui ra ngoài, để lại không gian cho hai vị chủ tử tra tấn kẻ thù.
Hai tay hai chân của Mộ Linh Khê vẫn bị huyền xích khoá chặt, nàng ta quỳ thọp người trong nhà giam, đầu tóc rũ rượi, áo rách quần manh, trên da thịt là những vết thương chằng chịt từ lôi đình, từ độc trùng gây nên.
Có lẽ là bị mùi máu tươi kích thích nên chẳng mấy chốc mà Mộ Dung Âm đã tỉnh lại trước. Hiện tại hắn chẳng nhớ đến gì khác, cũng chẳng quan tâm mình đang ở nơi nào. Ánh mắt của hắn đỏ ngầu chứa đầy dục vọng, hầu kết lên xuống liên hồi, gân xanh nổi đầy trên từng thớ da thịt.
Tuy hắn trúng tình dược, nhưng hắn vẫn nhận ra tới người trước mặt là nữ nhân mà hắn tơ tưởng ngày đêm, cam tâm tình nguyện vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì.
Ham muốn chiếm hữu chợt trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từ trước đến giờ nàng luôn tỏ ra thờ ơ lạnh lẽo, cao cao tại thượng như tiên nữ, không muốn hắn nhúng chàm dù chỉ một chút. Nhưng hôm nay, thế đạo đã khác xưa rồi, nàng không còn là Thánh Nữ cao ngạo trên chín tầng trời, mà hắn sẽ kéo nàng cùng xuống địa ngục, cùng hắn trầm luân.
Nghĩ như vậy xong, Mộ Dung Âm chợt liếm môi mình một vòng, sau đó nhào tới đè lên người Mộ Linh Khê, bất chấp hình tượng của nữ nhân khó coi cỡ nào, hắn vẫn cuồng nhiệt mà hôn lên khắp nơi trên gương mặt nàng ta. Từ mắt đến mũi, từ tai đến môi, thâm nhập một cách càn rỡ. Hơn nữa hai tay của hắn cũng không để yên, hắn mạnh bạo xé nát lớp y phục mỏng manh còn sót lại trên người nữ nhân.
Xoẹt!
Y phục chảy đầy đất, Mô Dung Âm lại dùng hai tay bóp lấy đôi gò bồng cao ngất ngưỡng ấy, xoa nắn qua lại, sau đó cúi đầu ngậm lấy và liếm mút nụ hoa mà hắn ngày nhớ đêm mong. Vừa ngậm cắn, hắn còn ngước mắt nhìn nữ nhân, thì thào với vẻ mặt thoả mãn:
“Mộ Linh Khê! Ngươi là của ta!”
…
Tuy rằng chính mình là người đưa ra hình phạt, nhưng đến lúc này đây Mạc Túc lại thấy hối hận rồi, nàng đưa tay bịt mắt của người nam nhân bên cạnh, rồi nói với ngữ điệu lạnh lẽo xen chút hờn dỗi:
“Đế Mặc Thần! Ngươi muốn nhìn cho tới khi nào?”
Đế Mặc Thần khẽ cười ra tiếng, trước khi bị bịt mắt hắn vẫn kịp nhìn thấy Mộ Dung Âm đang chuẩn bị cởi quần, cho nên hắn cũng chuẩn xác mà bịt mắt Mạc Túc, nói với giọng điệu ngả ngớn:
“Ta không nhìn! Vậy phu nhân cũng không được nhìn! Dơ mắt!”
Cả Đế Mặc Thần và Mạc Túc đều hiểu, không phải hình ảnh có bao nhiêu khó xem, chỉ là hai người đều ghen tuông, không muốn đối phương nhìn đến thân thể của người khác giới mà thôi.
Mạc Túc vẫn còn tức giận mà nói:
“Rõ ràng là ngươi chơi xấu! Lúc ngươi còn nhìn đến thì Mộ Linh Khê đã cởi hết. Nhưng Mộ Dung Âm đã cởi đâu!? Thật sự không công bằng! Chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn hay sao?”
Đế Mặc Thần dùng tay còn lại vỗ vai Mạc Túc, hắn dựa sát vào người nàng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy mà nỉ non bên tai nàng:
“A Túc! Đừng tức giận! Mộ Dung Âm đã mấy ngày không tắm rửa, có gì đáng để xem đâu. Chờ trời tối đến, ta cởi hết cho A Túc xem!”
Mạc Túc mới không để mình bị đẩy vòng vòng, một tay nàng vẫn căng ra bịt mắt Đế Mặc Thần, nhưng nàng lại lắc lư đầu mình, tránh né khỏi sự che đậy từ tay của hắn, và nói:
“Hừ! Vậy Mộ Linh Khê thì có tắm rửa chắc? Ngươi cũng nhìn từ đầu tới cuối đó thôi. Không được, ta nhất định phải nhìn!”
Nhưng nàng chưa tránh thoát được thì đã bị một cánh tay kìm chặt ngang eo, sau đó một bóng ma trút xuống. Nàng thấy được ánh mắt mang đầy ý cười của người nam nhân nọ.
Mạc Túc chẳng thể nghĩ đến, có một ngày nàng cũng sẽ bị tường đông ở trên ghế, thân thể hai người dán sát vào nhau, hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở ái muội và nhịp tim bất thường lẫn nhau. Nàng dùng tay chống ngực của hắn, hắn quay lưng về phía ngoài, hai tay đồng thời ôm lấy eo của nàng.
“Ngươi…”
Mạc Túc hé miệng muốn nói gì đó, nhưng Đế Mặc Thần đã cúi người xuống hôn lên môi nàng, trằn trọc nói nhỏ:
“A Túc… chúng ta không nhìn bọn họ… chúng ta… nhìn lẫn nhau… vậy được rồi chứ?”
Mạc Túc có trong nháy mắt mê ly, hai tay theo bản năng mà câu lấy cổ hắn, áp sát về phía mình, nàng dùng ánh mắt miêu tả từng đường nét trên ngũ quan của hắn, khoé môi cũng hơi hé ra, nhấp nhổm mà đáp lại hắn. Đợi đến khi có một chút khe hở, nàng mới thở dốc mà đáp lại:
“Ừ!”
Hai người ở đây quấn quýt triền miên, nùng tình mật ý.
Còn ở bên Mộ Linh Khê và Mộ Dung Âm thì lại chẳng được yên bình như vậy.
Ngay tại cái thời khắc Mộ Dung Âm cởi quần và đưa vật to lớn ấy vào dưới thân Mộ Linh Khê thì nàng ta đột ngột tỉnh lại.
Ánh mắt nàng ta co rụt lại khi thấy nam nhân trên người mình là ai, nhưng hai tay bị khoá lại khiến nàng ta chẳng thể làm gì khác hơn vùng vẫy kịch liệt.
Ngay cả hai chân nàng ta cũng mở banh ra với tư thế xấu hổ. Nàng ta càng vặn vẹo thân thể thì vật ấy của Mộ Dung Âm lại càng đi vào sâu hơn. Bằng chứng rõ rệt nhất là hắn lại càng thêm hưng phấn, hai tay hắn nắm lấy eo nhỏ của Mộ Linh Khê rồi liên tục hoạt động, cuồng dã thụt vào trong cơ thể nàng những cú vồ mạnh mẽ.
Lần đầu hoan ái, Mộ Linh Khê sao có thể chịu được những động tác mạnh bạo như vậy, nàng ta vừa rên rỉ, vừa tức giận mà la hét:
“Mộ Dung Âm! Buông… ta… ra…”
“Ngươi tỉnh táo lại ngay! Ngươi dám làm như vậy, chẳng lẽ không sợ ta sẽ hận ngươi sao?”
“Mộ Dung Âm, thả… ra…”
Bốp!
Bị quấy rầy hứng thú, Mộ Dung Âm phiền chán cực kỳ, hắn thẳng tay tát vào mặt nữ nhân một cái tát cực mạnh, ngữ điệu nhuốm đầy dục vọng và nói:
“Câm miệng! Trước nay nữ nhân ngươi lạt mềm buột chặt, chơi đùa lão tử vui lắm phải không?”
“Ngươi muốn thủ thân như ngọc vì Đế Mặc Thần? Chỉ tiếc hắn không cần đâu, cho dù là một ánh mắt tiếc rẻ hắn cũng chẳng thèm liếc ngươi một cái!”
“Mộ Linh Khê, trên đời này chỉ có lão tử từng thương tiếc ngươi thôi. Đáng tiếc ngươi xem tấm chân tình của ta tựa như giày rách, thản nhiên giẫm đạp rồi lợi dụng.”
“Mộ Linh Khê, lão tử đợi ngày này lâu lắm rồi! Muốn ta buông tha cho ngươi? Không đời nào!!!”
Mỗi nói một câu, Mộ Dung Âm liền thụt mạnh vào cơ thể dưới thân một cái, như để thoả mãn dục vọng chiếm hữu mà hắn đã kìm nén suốt bao nhiêu năm nay.
Mộ Linh Khê la hét, chửi rủa đến mệt mỏi, nàng ta bất chợt nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cảnh tượng nam nữ hôn nhau triền miên ấy khiến nàng chua xót, hâm mộ, phẫn nộ, không cam lòng biết bao.
Nàng ta chẳng thể nghĩ đến, Mạc Túc sẽ dùng Mộ Dung Âm để lăng nhục chính mình. Chẳng lẽ, đây thực sự là quả báo sao?
Ánh mắt nàng ta có hối hận, có tuyệt vọng, có phẫn nộ, nhưng cuối cùng lại hoá thành một mạt kiên quyết, nàng ta dùng chút sức lực còn lại để hô lớn:
“Mạc Túc! Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi cho ta một cái thống khoái đi!”
Thay vì bị kẻ mình không yêu lăng nhục cho đến chết, Mộ Linh Khê tình nguyện bị tình địch và kẻ thù giết chết.
Nàng ta đợi một hồi lâu, mới nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Mạc Túc vang lên:
“Được! Ta thành toàn cho ngươi!”
Sau đó, mấy mũi tên bạc đồng thời xé gió bay đến, đâm xuyên đầu, ngực, bụng, cổ, và trái tim của cả hai người Mộ Linh Khê và Mộ Dung Âm.
Trước khi chết, Mộ Linh Khê vẫn tiếc nuối quay đầu nhìn bóng lưng cao lớn của người nam nhân ấy, chảy xuống hai hàng nước mắt.
Người nam nhân ấy, quả thật là một ánh mắt thương xót cũng chẳng thèm cho nàng. Từ đầu chí cuối, cũng chỉ có một mình nàng chấp mê bất ngộ mà thôi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT