Mộ Linh Khê trợn mắt nhìn đôi bích nhân đang nắm tay bước vào nhà lao tăm tối, chính mắt thấy người mình tơ tưởng nhiều năm hiện tại vui vẻ bên người khác, lửa sân hận tức khắc nổi lên, nàng ta hét toáng lên một cách điên cuồng:
"Đế Mặc Thần, tình nghĩa hơn mười năm giữa chúng ta, ngươi lại nhẫn tâm như không có gì? Sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy?”
Mạc Túc đưa mắt ra hiệu cho Mạc Vân và Mạc Tứ tạm ra ngoài lánh mặt trước đi, còn bản thân lại khoanh tay đứng tại chỗ, biểu tình đầy hài hước như đang xem một tuồng kịch.
Đế Mặc Thần sao có thể vì một ả trà xanh mà làm lơ lão bà vừa mới đuổi tới tay được. Hắn thản nhiên ôm lấy vai Mạc Túc, kéo nàng về phía mình, ôn hoà giải thích:
“A Túc, đừng nghe Mộ Linh Khê nói bừa! Ta với nàng căn bản không có bất cứ quan hệ ái muội nào cả. Nữ nhân khiến ta động lòng, từ trước đến giờ chỉ có một mình ngươi mà thôi!”
Mạc Túc buồn cười nhìn người nam nhân trước mặt, cái dáng vẻ luống cuống, hấp tấp phân rõ quan hệ sợ nàng hiểu lầm của hắn, khác hẳn hoàn toàn với khí thế sát phạt lạnh lùng, uy nghiêm hằng ngày. Nhưng không thể không nói, biểu hiện của hắn khiến lòng nàng có chút xíu vui vẻ.
Bởi vậy, nàng không ra một bàn tay vỗ vỗ vào tay hắn, cười nói:
“Ngươi yên tâm, ta không có ghen hờn vô cớ. Ta chỉ đang nhìn một vai hề, xem nàng có thể nhảy nhót điên khùng tới khi nào thôi!”
Trước mặt tù nhân, hai người lại thản nhiên tú ân ái. Mộ Linh Khê quả nhiên tức điên rồi, nàng ta dùng ánh mắt đầy căm thù, hận không thể sống sờ sờ xẻo chết Mạc Túc, ngữ điệu chói tai mà thét lên:
“Mạc Túc, ngươi không biết xấu hổ! Nếu không phải bảy năm trước ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thì ta và hắn đã sớm tu thành chính quả. Tiện nhân! Là ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi càng không có tư cách đứng ở bên cạnh hắn!”
Trước dáng vẻ điên cuồng của Mộ Linh Khê, Mạc Túc vẫn giữ hình tượng thản nhiên của người thắng cuộc, nàng ôm lấy cánh tay của Đế Mặc Thần, cười nheo mắt mà tuyên bố chủ quyền:
“Ta không có tư cách, vậy ngươi có tư cách này sao? Nói thật ra, ta cũng không thấy ngươi yêu hắn ở nơi nào, ngươi chỉ là không cam lòng, muốn chinh phục cho thoả lòng hư vinh của ngươi mà thôi. Ngay cả ông trời cũng nhìn không được, mới phái ta tiến đến, ngăn cản chuyện xấu mà ngươi đã làm. Tình yêu mà phải dùng hết thảy thủ đoạn, trăm phương ngàn kế đoạt lấy tới, cuối cùng chỉ như dã tràng xe cát.
Ngươi ngàn không nên vạn không nên, dùng danh nghĩa tình yêu để làm ra các hành động ti tiện xấu xa, tiếp tay cho giặc, ngươi bắt cóc bao nhiêu hài tử hiến tế cho Mộ Dung Càn, làm bao nhiêu gia đình tan vỡ, tội ác của ngươi tày trời, cho dù đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng không thể trả hết.”
Mộ Linh Khê nghe vậy thì không cho là đúng, ngẩng mặt câng câng, lạnh lùng phản bác:
“Ta thích hắn hơn mười năm, thích một người thì đương nhiên phải đi tranh thủ, dùng mọi cách có được hắn, ta không cho rằng chính mình sai ở nơi nào. Nếu như không có sự xuất hiện của ngươi thì… tiện nhân, sao ngươi không đi chết đi? Đáng lẽ ra ngươi không nên xuất hiện ở trên đời này.
Những hài tử mà ngươi nói kia, bọn họ bị thân nhân vứt bỏ, bị người đời nhục nhã, sống một ngày thì khổ thêm một ngày, ta chỉ đang giúp bọn hắn giải thoát mà thôi. Ta hoàn toàn không có sai.”
Mạc Túc đột nhiên nhìn sang Đế Mặc Thần, nhún vai nói:
“Mộ Linh Khê không sai, là ta sai rồi. Ta sai lầm khi lại có hứng thú đôi co với một người có tam quan hỏng bét, điên cuồng như nàng.”
Đế Mặc Thần đưa tay vén lọn tóc của nàng sang một bên tai, ngữ khí đầy sủng nịch hỏi:
“A Túc thấy phiền? Nếu không ngươi rời khỏi nơi dơ bẩn này, để ta thay ngươi xử lý?”
Mạc Túc hơi rũ đầu cười cười, giọng điệu tuy nhẹ nhưng lại chứa đầy sát khí:
“Không! Mộ Linh Khê đã từng dùng cực hình gì với tiểu Long và tiểu Hồng, ta muốn gấp trăm ngàn lần dâng trả!”
Vừa dứt lời, Mạc Túc ngẩng đầu lên trực diện nhìn thẳng vào mắt của Mộ Linh Khê, hai tròng mắt sâu thẳm đen tuyền như hai uông lốc xoáy. Đợi một lát sau, âm thanh đầy quỷ mị của nàng cất lên, mang theo chút lạnh lẽo và vô hạn nguy hiểm:
“Nói đi, ngươi từng làm gì hài tử của ta?”
Trông vẻ mặt ngơ ngác mất hồn của Mộ Linh Khê, Đế Mặc Thần không khỏi khiếp sợ nhìn Mạc Túc.
Nhiếp Hồn Thuật?
Chẳng lẽ nàng đã luyện hoá thành công Hắc Linh Châu?
Bất quá hiện tại không rảnh hỏi thăm cái này. Đế Mặc Thần trầm khuôn mặt nhìn Mộ Linh Khê, hắn cũng muốn biết con của mình rốt cuộc đã trải qua những gì.
Hài tử tự lập quá sớm cũng không hoàn toàn là một chuyện tốt. Hai đứa nhỏ khi được hỏi tới chỉ nói bọn họ sợ hãi, bị kinh hách. Nhưng muốn tìm hiểu kỹ càng quá trình, bọn nhỏ lại không hé miệng một lời.
Nhưng với sự hiểu biết của hắn về Mộ Linh Khê. Nữ nhân độc ác tàn nhẫn như nàng ta, chắc chắn sẽ không có sắc mặt tốt với tiểu Long và tiểu Hồng.
Quả nhiên, dưới sự ảnh hưởng của thuật Nhiếp Hồn, Mộ Linh Khê cái gì đều nói, ngay cả ý nghĩ trong lòng, những dự định muốn thực thi, nàng ta đều tuôn ra hết.
Nói tới đoạn tra tấn bọn nhỏ, biểu tình của nàng ta vừa hả hê, vừa khoái ý, xen lẫn sự giải hận điên cuồng.
Nhưng Mạc Túc và Đế Mặc Thần sau khi nghe xong, lại chỉ muốn giết chết nàng ngay lập tức.
Ánh mắt của Mạc Túc đen kịt vì tức giận, nhưng khoé môi nàng lại mỉm cười.
Đế Mặc Thần phảng phất biết Mạc Túc muốn làm gì, hắn kéo tay nàng, nhỏ giọng an ủi:
“A Túc, không cần vì loại người này mà tức điên thân mình. Đi, chúng ta rời đi trước. Ta gọi thuộc hạ tới bố trí, ngươi không cần ô uế tay mình, chỉ cần chính mắt nhìn thấy nàng đền tội là được.”
Mạc Túc không biết nghĩ tới cái gì, khẽ gật đầu, nắm tay hắn rời đi nhà giam.
Mà Mộ Linh Khê lúc này bởi vì di chứng của Nhiếp Hồn Thuật nên đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Nàng ta cũng sẽ không biết, chính mình sắp sửa đối mặt với khổ hình khủng bố như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT