Lúc này, bên trong đã chứa đầy khách, tiểu nhị mồ hôi nhễ nhại chạy tới chạy lui, bên vai vắt một tấm khăn trượt lên trượt xuống.
Thấy bọn họ tới, quản sự nhưng thật ra mỉm cười nghênh đón, ánh mắt đánh giá bọn họ:
“Các vị khách quan, đi mấy người?”
Mạc Nhất tiến lên phía trước, nghiêm mặt nói:
“Bốn người!”
Quản sự cũng không vì thái độ của Mạc Nhất mà tỏ ra không vừa lòng, hắn biết hiện tại là đặc thù thời kì, có rất nhiều người có thân phận từ bên ngoài tới, tính tình cổ quái là chuyện bình thường, hắn cũng không dám tùy tiện trêu chọc:
“Các vị khách quan muốn nhã gian hay ngồi bên ngoài, có muốn thuê phòng trọ hay không? Bổn tiệm hiện tại còn dư lại mấy gian phòng trống, qua khỏi hôm nay chắc chắn đều sẽ đầy hết, tới lúc đó muốn tìm được phòng cũng sẽ không dễ dàng!”
Mạc Túc híp mắt, liên tục đánh giá quản sự, thấy hắn vẫn mỉm cười tiếp đón, hơn nữa nhãn lực không tồi, không khỏi đánh giá cao vài phần, nàng nghĩ nghĩ, không chờ Mạc Nhất ra tiếng liền nói:
“Vậy ngươi đính trước cho ta hai gian phòng đi, hiện tại lại dọn thức ăn ra, không cần ở nhã gian, bên ngoài là tốt rồi!”
Nàng vừa nói xong, Mạc Nhất đã hiểu ý móc ra một thỏi vàng đưa cho quản sự.
Quản sự mỉm cười nhận lấy, hắn cũng đã biết những người này tính toán, hẳn là nhân lúc dùng thức ăn ở bên ngoài nghe chút tin tức đi.
Dù sao, những người ở bên ngoài tới đều có cách làm như thế.
“Các vị khách quan mời vào, để ta đi phân phó chuẩn bị phòng!”
Nói xong, hắn dắt bốn người tới một chỗ bàn trống gần cửa sổ, sau đó chạy phân phó chuẩn bị phòng cùng thức ăn.
Bốn người phân biệt ngồi xuống, vừa lúc ở bên cạnh có người trò chuyện truyền vào lỗ tai bọn họ.
“Năm nay Thiên Nguyệt thành xem như là náo nhiệt thật sự, cùng một lúc có hai đại sự kiện xảy ra, người từ bên ngoài đến đặc biệt nhiều!” một người thanh niên ánh mắt khắp nơi đánh giá, cảm khái nói.
“Nga? Tiểu huynh đệ này, có thể nói cho ta biết, hai sự kiện kia là cái gì không, cư nhiên hấp dẫn nhiều người như vậy tới, không phải là có bảo vật muốn xuất thế đi?” Một người nghe vậy, tò mò hỏi.
“Nói vậy huynh đài này cũng là người từ bên ngoài tới đi? Sự kiện này cùng bảo vật xuất thế cũng không sai biệt lắm, nhưng thực tế hơn nhiều.” Thanh niên mỉm cười một cách gợi đòn.
“Nga, là cái gì, ngươi còn không mau nói? Đừng thừa nước đục thả câu!” Quả nhiên, người kia nhịn không được càng thêm tò mò, gấp gáp hỏi.
Thanh niên nhấp một ngụm nước trà, sau đó bí hiểm nói:
“Ngươi rất tò mò phải không? Sự kiện thứ nhất là, Thiên Nguyệt Vương Triều có một cái bí cảnh, mà sắp tới đây bí cảnh sẽ mở ra, nghe nói trong đó có rất nhiều bảo bối rất lợi hại, mà bí cảnh chìa khóa chỉ có hoàng tộc nắm giữ, nhưng nghe nói rất nhiều năm trước, chìa khóa đột nhiên mất tích, nhưng mà nguyên nhân vì sao lại không có người biết.
Đến nỗi ba tháng trước đột nhiên truyền ra, bí cảnh sẽ tùy cơ mở ra, hơn nữa sẽ là lần cuối cùng, lựa chọn truyền nhân, sau đó sẽ không mở ra nữa. Vì vậy, người ở khắp nơi chen chúc đến đây, vì tranh giành danh ngạch thám hiểm bí cảnh, nghe nói chỉ có mười danh ngạch mà thôi. Người của thập đại gia tộc cũng tới, ngay cả những thế lực lớn cũng muốn phân một chén canh. Ngươi nói, tin tức này có phải hay không rất chấn động nhân tâm?”
“Thật sự? Nếu như người của các đại gia tộc đều tới, vậy làm sao có tới phần chúng ta?” Người thanh niên nghe vậy, không khỏi tiếc nuối ỉu xìu nói.
Mạc Túc ở bên này nghe hắn nhắc tới chìa khóa mất tích, tay cầm ly trà bất giác nắm chặt, sau đó cười lạnh.
Người của Thiên Nguyệt vương triều giấu diếm đến cũng quá tốt! Cư nhiên chìa khóa mất tích cũng không lộ ra, nếu không phải lần này bí cảnh đột nhiên chấn động, bọn họ còn tính toán bá chiếm một mình đi?
Nàng lần này trở về, cũng không phải đối với bí cảnh hứng thú, mà chỉ muốn cho nguyên chủ một công đạo, rốt cuộc năm đó đánh cắp bí cảnh chìa khóa, cũng không phải nguyên chủ, mà những người kia lại một mực vu oan cho nàng.
Nàng nếu đã chiếm lấy thân thể nguyên chủ, cũng nên thay nàng giải quyết những sự tình không cam lòng, tuyệt sẽ không để nàng chết vô đối chứng.
Trong lúc nàng thất thần, tên kia lại hào hứng nói tiếp:
“Bí cảnh chúng ta không có cơ hội, nhưng có một cơ hội khác nha!”
“Cái gì cơ hội?” Tên thanh niên lại bị gợi lên hứng thú, tò mò hỏi.
“Đó là sự kiện thứ hai ta muốn nói sau bí cảnh, chính là ở hai tháng sau, Tinh Huyền học viện chiêu sinh a! Ngươi biết Tinh Huyền học viện đi, kia chính là cự đầu trên Huyền Nguyệt đại lục, ngay cả thập đại gia tộc cũng muốn lễ nhượng ba phần. Chỉ cần được nhận vào học viện, là có biết bao vinh hạnh ngươi biết không?
Lần này học viện chiêu sinh, nghe nói yêu cầu người dự thi phải ở dưới hai mươi lăm tuổi, chỉ cần trải qua các loại khảo nghiệm, là có thể được nhận vào học viện. Thật đáng tiếc, ta năm nay đã qua lứa tuổi yêu cầu, nếu không ta cũng muốn đi thử một phen.”
“Ngươi nói toàn bộ là sự thật?” Tên thanh niên còn lại kinh hỉ hỏi.
“Ta gạt ngươi làm cái gì?”
“Thật tốt quá! Ta năm nay vừa đúng hai mươi lăm tuổi, có thể đi thử một phen.” Tên kia nhảy cẫng lên, hưng phấn nói.
“Ngươi thật là may mắn...” thanh niên ánh mắt hâm mộ không thôi!
“...”
Hai người còn nói rất nhiều thứ.
Mà bên này, tiểu nhị cũng đã bưng lên đồ ăn, thức ăn cũng được coi như phong phú, hương vị mê người.
Trải qua Mạc Nhất thử độc, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện.
“Mẫu thân! Vị thúc thúc kia nói Tinh Huyền học viện chính là phía trước người nói qua sao?” Mạc Vân Long xoay chuyển tròng mắt, hứng thú bừng bừng hỏi.
“Đúng vậy!” Mạc Túc nhìn hắn, đạm nhiên gật đầu.
“Nghe lên giống như rất lợi hại, tiểu Hồng cùng ca ca cũng muốn vào học!” Mạc Du Hồng ánh mắt sáng lên, cánh môi chúm chím nói.
“Hai người các ngươi yên tâm, chỉ cần thông qua khảo nghiệm là có thể được học viện nhận lấy, phân đến chuyên chúc hài tử lớp học Điệp Vân Quan!” Không chờ Mạc Túc nói, Mạc Nhất đã ở cho hai đứa nhỏ kĩ càng giải thích.
Trước khi đến nơi này, hắn cũng đã cho người tìm hiểu rành mạch về Tinh Huyền học viện.
“Điệp Vân Quan là nơi nào vậy thúc thúc?” Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng cùng lúc đưa ra nghi hoặc, hai cặp mắt thẳng lăng lăng nhìn Mạc Nhất.
Đối diện với hai đôi mắt sáng ngời tựa sap trời lấp lánh cùng với ngũ quan bầu bĩnh tuyệt luân, Mạc Nhất cảm thấy áp lực sơn đại, giống như đây là một nhiệm vụ cực kỳ nặng nề.
Mạc Nhất còn cố tình làm cho khuôn mặt trở nên hiền hòa, hạ thấp giọng nói:
“Tinh Huyền học viện chia làm hai khu vực, một bên dành cho người trưởng thành, một bên lại chuyên môn vì hài tử cỡ tuổi các ngươi dạy học. Khu vực dành cho người trưởng thành gọi là Thông Huyền Quan, mà khu vực dành cho hài tử gọi là Điệp Vân Quan, khi các ngươi vào đó, sẽ có các lão sư phụ trách dạy các ngươi học tập.”
“Thì ra là như vậy a! Chúng ta nhất định sẽ vào được Tinh Huyền học viện. Mẫu thân! Nếu Tinh Huyền học viện có nhận người trưởng thành, người có đi theo cùng chúng ta hay không, dù sao người năm nay mới hai mươi mốt tuổi xuân xanh mà thôi!” Mạc Vân Long ánh mắt mong đợi nhìn qua Mạc Túc, thuận tiện vuốt mông ngựa một phen.
Mạc Túc đặt ly trà xuống bàn, khẽ liếc mắt nhìn hắn, trong lòng buồn cười, ngoài mặt lại bất động thanh sắc nói:
“Các ngươi hai cái vào học được rồi! Mẫu thân nếu như vào nữa, người khác làm sao có đường sống!”
“Khụ!” Mạc Nhất một hơi bị sặc, hắn biết nàng lợi hại, nhưng cũng không nhất thiết khoe ra như thế chứ.
“Mẫu thân! Ngươi đây là tự luyến nha!” Mạc Vân Long ánh mắt ghét bỏ, bĩu môi nói.
“Vậy ý ngươi là, mẫu thân ta không lợi hại?” Mạc Túc xụ mặt xuống, nhíu mày hỏi.
“Không! Không! Mẫu thân chính là người lợi hại nhất trên đời, người khác sao có thể cùng người so sánh. Ha hả. Mẫu thân chính là phong tư yểu điệu, soái khí ngất trời, quang mang tỏa ra bốn phía, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở...” Mạc Vân Long thấy tình thế không đúng, nhanh chóng nịnh bợ.
“Được rồi, không có ngươi khoa trương như vậy!” Mạc Túc tâm tình tốt lên chút ít, không lại cùng tiểu tử này so đo.
Mạc Du Hồng ở bên cạnh che miệng cười trộm, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ca ca, lại nhìn mẫu thân.
Mạc Nhất kéo kéo khóe miệng, tiểu tử này vì nịnh bợ mà cái gì cũng có thể nói được, những cái trên không có cái nào phù hợp với Mạc Túc được không. Chỉ bằng vào nàng kia xú tính tình... liền không thể người gặp người thích rồi.
Nhưng mà, trải qua không khí vui đùa này, hai đứa nhỏ bởi vì Mạc Túc không đi theo bọn họ vào học viện nảy sinh ra mất mát cảm xúc cũng tùy theo tiêu tán.
Mạc Túc chính là cảm nhận đến hai đứa nhỏ mất mát mới có thể nói đùa một phen dời đi lực chú ý của bọn hắn.
Bốn người vui vui vẻ vẻ trò chuyện, một lát sau đó, bọn họ theo chỉ dẫn của tiểu nhị đi lên lầu nhận phòng.
Hai phòng nằm sát nhau ở góc cuối hành lang, hoàn cảnh thật sự thông thoáng, đứng từ lan can bên này là có thể quan sát toàn cảnh đường phố ở phía dưới.
Mạc Túc thu thập đồ vật, nàng cùng với hai đứa nhỏ một phòng, phòng còn lại dành cho Mạc Nhất.
Đối với nàng, tuy rằng Mạc Nhất là cấp dưới, nhưng cũng đồng dạng là bằng hữu đi theo nàng nhiều năm. Nàng được đến thứ gì, thì hắn cũng sẽ có đồng dạng đãi ngộ i như thế. Không có chủ tớ chi phân.
Một phen thu thập cọ xát sau, cũng đã là giữa trưa chính ngọ, bên ngoài không khí thập phần nóng bức, cho nên hai đứa nhỏ không có chạy loạn, mà an an tĩnh tĩnh ở trong phòng ngủ trưa.
Trong khoảng thời gian này, cũng có lục tục tiếng bước chân không ngừng chuyển động, hẳn là có khách nhân mướn phòng, tiếng ồn ào truyền đến khắp cả hành lang.
Mạc Túc lại không hề sở giác, nàng lúc này ở trong phòng cùng Mạc Nhất thương thảo công việc. Cả hai phòng nhã gian đều bị nàng hạ xuống không gian cấm chú, người bên ngoài không biết được bọn họ đang làm cái gì.
“Chủ tử! Lâu Giang Các mười ngày nữa có một trận bán đấu giá, Giang Nguyệt nữ nhân kia lại thúc giục ta, hỏi lần này sản phẩm khi nào tới?” Mạc Nhất tất cung tất kính đứng, ánh mắt khó xử nhìn Mạc Túc.
Mạc Túc ánh mắt chợt lóe, trên tay vừa chuyển liền xuất hiện một quả nhẫn màu bạc, nàng đưa cho Mạc Nhất, đạm mạc nói:
“Chúng nó đều ở trong này, buổi chiều ngươi cho nàng đưa qua đi, giá thành y như cũ, chúng ta bảy nàng ba!”
Mạc Nhất tiếp nhận nhẫn trữ vật, khóe miệng hung hăng co rút, trong lòng âm thầm cho nữ nhân kia thắp một loạt nến. Gặp gỡ hắn cái này phúc hắc chủ tử, nàng kia cũng xui xẻo.
Nhưng mà hắn chợt lắc đầu buồn cười, nàng kia làm sao thấy được xui xẻo, mừng rỡ còn không kịp đâu? Dù sao chủ tử trong tay mấy thứ này, cũng không phải là tùy tiện bán ra, có tiền cũng mua không được.
Mạc Nhất miên man cười thầm, bỏ nhẫn vào trong ngực áo.
Mạc Túc lại hỏi: “Hoàng cung bên kia có tin tức gì?”
Mạc Nhất thần sắc chấn chỉnh, nghiêm túc hội báo:
“Trong cung truyền ra, sắp tới sẽ diễn ra hoàng gia đại tái, hơn nữa là ở trung tâm diễn võ trường cử hành, cho phép dân chúng xem xét, thậm chí khiêu chiến. Nếu thắng được trước mười, sẽ nhận được một cái danh ngạch. Tiến vào bí cảnh danh ngạch chỉ có mười cái. Khắp nơi trong gia tộc cũng đã diễn ra lớn lớn bé bé tộc hội, lựa chọn ra người dẫn đầu tham gia hoàng gia đại tái. Chủ tử ngươi...”
Mạc Nhất mắt hơi hơi liếc nhìn biểu tình của Mạc Túc, thấy nàng cũng không có gì hưng phấn hay là vui sướng, trong lòng thầm nghĩ, nàng vẫn là như trước kia hỉ nộ không hiện, lý trí đáng sợ tướng quân.
Mạc Túc vừa nghe liền biết hắn muốn nói cái gì, ánh mắt chợt lóe qua một đạo quang mang, giễu cợt nói:
“Ta đương nhiên là cũng muốn tham gia, mặc dù chúng ta tài sản giàu có, phú khả địch quốc, nhưng bảo vật ai lại chê nhiều đâu?”
“Vậy để thuộc hạ cho người đi chuẩn bị!” Mạc Nhất nghe nàng muốn tham gia, liền vui vẻ nói, hắn đã thật lâu không thấy nàng ra tay, cũng không biết hiện tại là cái gì cảnh giới?
Mạc Nhất còn không biết được, Mạc Túc ở mượn khối thân thể này sống lại, tu vi của kiếp trước đã toàn bộ tan rã, nàng phải tu luyện lại từ đầu, hiện giờ còn chưa có khôi phục đến thời kì cường thịnh.
“Không vội! Trước mắt nên làm đó là có nợ đòi nợ, có thù báo thù. Cũng là lúc nên thay khối thân thể này trả lại sở hữu ân oán!” Mạc Túc nói lời này thời điểm, ngữ khí quá mức bình tĩnh đạm nhiên, giống như là nói về chuyện của một người khác, không liên quan đến nàng.
Mạc Nhất lại bất giác run lên, hắn cảm nhận được thấu xương hàn ý.
Kỳ thật, mấy năm nay hắn cũng rất tò mò chủ tử mượn khối thân thể này sống lại rốt cuộc có thân phận là gì, nhưng Mạc Túc không nói, hắn lại không dám mở miệng hỏi.
Nàng chỉ bảo bọn hắn, lưu ý sở hữu động tĩnh của Thiên Nguyệt hoàng tộc, chẳng lẽ...
Ngay lúc Mạc Nhất còn đang miên man bất định suy nghĩ, thanh âm của Mạc Túc lại truyền đến, mang theo một chút trêu ghẹo:
“Được rồi! A Nhất ngươi đi Lâu Giang Các đi, đừng để tiểu tình nhân của ngươi chờ lâu, nàng hẳn là có mấy tháng không gặp được ngươi, khẳng định rất nhớ ngươi!”
“Chủ tử...” Mạc Nhất thân hình cứng đờ, ánh mắt trừng lớn, tràn đầy bất đắc dĩ mà lên án Mạc Túc, nhưng đáy mắt lại thanh triệt thật sự, cũng không có đối nữ nhân kia có tâm tư khác thường gì.
Giữa bọn họ... chỉ có lợi ích giao dịch quan hệ, không hơn!
Mạc Túc nhìn thấy biểu cảm trì độn này của hắn, thu hồi bỡn cợt trêu đùa, trầm ngâm một hồi mới nói:
“A Nhất... ngươi đi theo ta lang bạt nhiều năm như thế, cũng nên lo chung thân đại sự của chính mình. Nơi này đã không phải tinh tế tàn khốc hoàn cảnh, ngươi không cần lại hậu cố chi ưu!”
Mạc Nhất lắc lắc đầu, bỗng nhiên khom người xuống, chắp tay đối với nàng nói:
“Đại tiểu thư... tướng quân... A Nhất đời này không hối tiếc nhất chính là đi theo người, người còn chưa thành gia lập thất, A Nhất sao lại có thể buông bỏ trách nhiệm mà lo tư dục của bản thân mình. Nếu như một ngày nào đó có cơ hội trở về, A Nhất biết ăn nói thế nào với gia chủ?”
Đại tiểu thư, tướng quân hai danh từ xa lạ này, cũng đã thật lâu hắn không kêu qua nàng.
Mạc Túc thấy hắn kiên quyết cố chấp, chỉ biết thở dài, nhưng không có lại tiếp tục bắt ép hắn, sau đó nghĩ tới cái gì, nhíu nhíu mày:
“Ngươi nếu đã không muốn thì ta cũng chẳng bắt ép làm gì. Còn ta, nếu không có ngoài ý muốn thì cả đời này chỉ như thế mà thôi. Nuôi nấng hai đứa nhỏ trưởng thành, phân gia lập thất, sau đó đi tìm gia gia. Ở tinh tế năm ta một trăm tuổi thời điểm, gia gia cũng đã rời đi Mạc gia, cũng không ai biết hắn đi đâu, đến sau này cũng không từng thấy trở về... ta có chút lo lắng.”
Phía trước nàng còn trẻ thời điểm, không suy nghĩ nhiều. Đến đại lục này rồi, nàng mới phát hiện lão gia tử mất tích nguyên nhân quá kì quái. Hơn nữa không có cùng nàng từ biệt, mà là trống rỗng biến mất.
Mạc Nhất sắc mặt cũng khó coi nhiều, len lén nhìn nàng, không xác định hỏi:
“Đại tiểu thư... người có từng nghe qua Mạc gia đặc thù năng lực?”
Mạc Túc ánh mắt mị mị, nhìn Mạc Nhất sâu kín hỏi:
“Ngươi biết cái gì?”
Mạc Nhất ánh mắt hơi trợn nhìn nàng, đại tiểu thư cư nhiên không biết?
Chẳng lẽ gia chủ không có nói cho nàng?
Thấy Mạc Túc ánh mắt dày đặc bình tĩnh mà nhìn hắn, Mạc Nhất hơi hơi kinh hãi, sau đó biết gì nói nấy:
“A Nhất từng nghe gia chủ nói qua, con cháu của Mạc gia đều có đặc thù huyết mạch, huyết mạch càng đậm thì năng lực càng mạnh, nhưng đó là năng lực gì thì thuộc hạ lại không rõ ràng lắm, nhưng tựa hồ cùng không gian dị năng có quan hệ... không chỉ Mạc gia, mặt khác mấy đại gia tộc cũng có được đặc thù huyết mạch.”
Mạc Túc nghe hắn nói, nhíu mày trầm tư, nàng là xác định Mạc Nhất không có nói dối.
Nàng chỉ biết Mạc gia là gia tộc duy nhất có con cháu sở hữu không gian dị năng, lại từng người thiên phú khác nhau, nàng là huyết mạch dòng chính, thiên phú cao nhất trong tộc, mới có thể còn ở tuổi trẻ liền đạt tới Thần cấp.
Nhưng đặc thù huyết mạch, nàng lại chưa từng nghe nói qua.
Hơn nữa, sau một trăm tuổi về sau, nàng cũng rất ít trở về, đối với tình huống trong tộc cũng không rõ ràng lắm.
Gia gia trước khi rời đi, cũng không nói cho nàng lý do, mà nàng cũng không có quá nhiều hiếu kì.
Tựa hồ, từ nhỏ đến lớn, nàng ở Mạc gia là cái quái nhân tồn tại.
Nàng có được thiên phú cao nhất, nhưng lại so người khác thiếu đi một thứ, tâm!
Nàng không có bằng hữu, đối với thân nhân càng là đạm nhiên lạnh nhạt, ngay cả vị cha mẹ chưa từng gặp mặt kia, nàng cũng không có hỏi nhiều qua.
Tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có gia gia, trên cơ bản hai người trao đổi đều là vấn đề tu luyện khô khan nhạt nhẽo. Lúc sau nàng đi trường quân đội thì càng ít gặp mặt hơn.
Lần đầu tiên đi thực nghiệm ở chiến trường về, nàng mới nhận được tin tức gia gia đã rời đi. Nhưng khi đó nàng cũng không có quá nhiều lưu tâm.
Kiếp trước, nàng sống như một cỗ máy lạnh băng, không có nhân tình.
Cho đến hiện tại đổi một khối thân thể, nàng mới cảm giác được chỗ khuyết lấp nơi lồng ngực kia, mới từ từ nóng lên. Nhưng cũng không hoàn toàn áp được bản tính lạnh nhạt từ trong linh hồn của nàng.
Nếu không phải có hai đứa nhỏ là chí thân cốt nhục, chỉ sợ trên đời này không người nào có thể làm cho nàng lay động tâm tư.
Hiện tại nàng mới biết được, Mạc gia có được đặc thù huyết mạch, hơn nữa cùng không gian dị năng có quan hệ...
Kia rốt cuộc là cái gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT