Giữa sân, Mạc Vân Long và Lục Tân Nghĩa đối lập nhau mà đứng, một mập một gầy, một cao một thấp. Hình ảnh này cực kỳ có lực đánh sâu vào. Đương nhiên, mập mạp và cao to là thuộc về Lục Tân Nghĩa, mà Mạc Vân Long lại thấp hơn hắn tận một cái đầu, khiến thị giác người nhìn có loại cảm giác, Mạc Vân Long nhất định sẽ thua cuộc.

Cặp mắt xếch khẽ híp lại, trên tay xuất hiện một thanh búa to, Lục Tân Nghĩa quán chú huyền lực lên vũ khí, tức khắc vòng ánh sáng màu lục xuất hiện bao vây lấy mặt phẳng vuông vức của đầu búa, trông cực kỳ nhiếp người. Hắn quơ quơ búa tạ, khiêu khích nhìn Mạc Vân Long và nói:

"Lấy ra vũ khí của ngươi đi!"

Mà người xung quanh, kể cả tiên sinh Lục Nhâm, cũng đồng thời kinh ngạc với cảnh giới mà Lục Tân Nghĩa thể hiện ra tới, sôi nổi cảm thán:

"Thật không nghĩ tới, tiểu tử này tuy rằng cuồng dã, kiêu ngạo chút, nhưng xác thật có chút tài năng."

"Không đến mười tuổi đã đạt cảnh giới Lục huyền, thiên phú này được xem như thiên chi kiêu tử."

"Thảo nào hắn nói hắn là hoàng tử được sủng ái nhất của Bắc Dạ quốc. Ta xem lời này hoàn toàn không giả."

Một số người thấy tu vi của Lục Tân Nghĩa, bắt đầu xuýt xoa cảm thán. Cái nhìn về hắn cũng phát sinh thay đổi. Thế giới này tôn sùng cường giả, cho dù nhân phẩm ngươi không quá quan, nhưng thực lực cao vẫn khiến người khác nhìn lên và cho riêng sự tôn trọng. Lục Tân Nghĩa lúc này cũng là như thế.

"Thiên phú cao như thế, bảo sao đứa nhỏ này không bị dưỡng hư, kiêu ngạo đến lỗ mũi hướng lên trời rồi." Cũng có người khịt mũi coi thường, không quen nhìn thói kiêu ngạo hống hách của Lục Tân Nghĩa.

"Mạc danh lo lắng cho tiểu hài tử còn lại, không biết hắn có chống đỡ nổi không? Mà sao Lục Nhâm tiên sinh không nghiêm cấm dùng vũ khí nhỉ? Đao kiếm đều không có mắt, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"

Cuối cùng, lại còn có người đưa ánh mắt lo lắng nhìn thoáng qua Mạc Vân Long, đặt ra nghi vấn.

Người bên cạnh nghe vậy, thế hắn giải thích, ánh mắt lại len lén nhìn đám người Mạc Túc tràn đầy kiêng kị:

"Cho phép dùng vũ khí thi đấu cũng là một trong những tiêu chí nổi bật của học viện Tinh Huyền, khác hẳn so với những học viện khác. Luật lệ này đã truyền xuống rất lâu, các lão sư đều nghiêm cẩn thực hiện. Nghĩ lại cũng đúng, người muốn trưởng thành thì phải trải qua thực chiến rèn luyện, phải đổ mồ hôi, rơi nước mắt, vết thương chồng chất. Mới biết được bản thân thua kém ở đâu, rút kinh nghiệm từ đó, vĩnh viễn không phạm sai lầm lần thứ hai. Lần đầu đánh đổi là máu tươi, nhưng chưa biết chừng lần sau đánh đổi sẽ là sinh mệnh. Tỷ thí mà không dùng vũ khí, thì chẳng khác nào chỉ là một tuồng diễn, mà diễn viên lại chơi đóng vai gia đình.

Huống chi,, ngươi không nhìn xem tiểu hài tử còn có người nhà chống lưng phía sau, ngay cả hộ vệ của Lục Tân Nghĩa đều bị bọn họ giải quyết chớp nhoáng thì chắc chắn họ sẽ không để hài tử có chuyện."

"Cách dạy học của học viện Tinh Huyền cũng quá tàn khốc chút!" Người sau nghe vậy, lắc đầu lẩm bẩm, ánh mắt lộ ra mờ mịt.

"Tuy rằng tàn khốc, khá vậy lại là nơi giúp người ta nhanh chóng thích nghi với quy luật sinh tồn của thế giới này. Ai thích nghi và trưởng thành, đều đã trở thành nhân vật oai phong một cõi." Người trước thở dài cảm thán nói, nhìn cánh cửa học viện tràn đầy hâm mộ cùng hướng tới. Đáng tiếc thiên phú cùng số tuổi không cho phép, cho nên hắn chỉ có thể ở lại trong gia tộc, làm một quản sự nho nhỏ.

Trong lúc người xung quanh xì xào bàn tán, thì Mạc Vân Long lại đưa chân trái ra trước, chân phải hơi khuỵu xuống, hai tay hóa thành nắm đấm đặt ngang ngực, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Tân Nghĩa nói:

"Đối phó với ngươi, ta không cần dùng đến vũ khí, xuất chiêu đi!"

Lục Tân Nghĩa hừ một tiếng, trong lòng càng thêm cười nhạo người đối diện.

Ngươi cứ làm màu đi, đợi lát nữa có lúc sẽ phải khóc lóc thảm thiết.

"Chịu chết đi!" Lục Tân Nghĩa hét lớn một tiếng, thân hình tuy mập mạp nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, hai tay cử búa tạ qua đầu, hướng Mạc Vân Long mạnh mẽ đập tới, huyền khí lãng nhiên kích động.

Nghĩ cũng biết, nếu Mạc Vân Long trúng một búa này, nhất định sẽ bị thương nặng.

Lục Nhâm và mấy củ cải nhỏ đi theo sau lưng hắn đều khẩn trương nhìn một màn này, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Phản ứng của người xung quanh cũng thế, có người nhịn không được che mặt lại, sợ phải nhìn đến cảnh tượng hãi hùng khiếp vía.

Chỉ có đám người Mạc Túc là tương đối bình tĩnh.

Mạc Túc và Mạc Nhất đã biết rõ bản lĩnh của hài tử, cho nên một chút lo sợ bất an đều không có, nếu trường hợp nhỏ này mà hắn còn giải quyết không được thì công sức tu luyện bao nhiêu năm nay chẳng lẽ uổng phí.

Đế Thanh Hàn đã từng gặp qua tiểu cháu trai đại phát thần uy, còn nhớ lần đầu tiên là ở trên đường, đứa nhỏ này nhanh nhẹn chạy trốn truy kích, phía sau là một hàng người bởi vì lợi ích được Nguyệt Thanh Loan và Lục Nghi đưa ra mà gia nhập vào sự nghiệp bắt giữ. Tiểu cháu trai, cháu gái nhà hắn lại không hoảng không loạn, đem thị vệ của phủ công chúa trở thành con khỉ đùa chơi.

Lần thứ hai, đó là hai đứa nhỏ suýt thì bị bắt cóc, Bạch Phong Hoa thay hắn chặn tiễn trúng độc, cháu gái gan dạ thông minh giúp A Hoa giải độc, mà cháu trai lại can đảm dũng cảm cứu muội muội thoát nạn, trong lúc nguy cấp còn dùng đến "bom" nổ chết Nguyệt Ảnh Vệ, thành công thoát thân.

Bọn nhỏ ra tay không nhiều, nhưng hai lần đều là đại sự, cho nên Đế Thanh Hàn đã không xem cháu trai cháu gái nhà mình là hoa trồng trong nhà kính, bọn họ đã được huấn luyện khắc nghiệt để đón đầu với bão táp mưa sa. Bởi vậy, Đế Thanh Hàn cũng không lo lắng, mà âm thầm đếm số, xem tới số bao nhiêu thì Lục Tân Nghĩa sẽ nằm sấp xuống xin tha.

Đế Mặc Thần tuy không gặp qua, nhưng nghe đệ đệ kể lại, hơn nữa phản ứng bình tĩnh của Mạc Túc, làm cho hắn cũng yên lòng, tâm thái vững như tường đồng vách sắt.

Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp thấy các chủ tử đều bình tĩnh, nên hai người càng thêm ra sức đè nặng hộ vệ của Lục Tân Nghĩa, khiến bọn họ không có sức lực ngẩng đầu lên, huống chi là đi cứu tràng hoặc quấy rối.

Quả nhiên đúng như dự triệu, mắt thấy búa tạ sắp rơi xuống, Mạc Vân Long bỗng chốc lấy đà nhảy dựng lên, xoay tròn tuyệt đẹp trên không trung, mượn một chân đạp lên mặt phẳng búa tạ, hơi xoay người câu lấy cổ Lục Tân Nghĩa, tay còn lại nắm lấy đầu vai người sau rồi tung lên.

Chỉ nghe "phanh" một tiếng!

Chiếc búa tạ bị lực quán tính bay ra chém xuống mặt đường, hình thành một khe nứt nhỏ như mạng nhện.

Mà Lục Tân Nghĩa chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hình ảnh bóng chồng rơi vào mắt hắn là trời xanh mây trắng, cùng với một khuôn mặt tươi cười đáng yêu.

"Ta nói rồi, không cần dùng đến vũ khí, ta đều có thể thắng ngươi."

Nghe thanh âm tựa như ma quỷ này, Lục Tân Nghĩa: "..."

Ta là ai, ta đang ở đâu? Hắn như thế nào sẽ nằm sải lai trên mặt đất?

Còn nữa, búa tạ của hắn đâu?

Lục Tân Nghĩa nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, có chút hoài nghi nhân sinh.

Hắn muốn ngồi dậy tiếp tục chiến đấu, lại phát hiện tấm lưng nóng rát đau, hơn nữa thân thể mập mạp cồng kềnh khiến hắn thở hồng hộc, khiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Vân Long:

"Ngươi rốt cuộc đối với ta sử dụng yêu pháp gì? Ta vì sao sẽ thua nhanh như vậy?"

Một chiêu? Chỉ một chiêu hắn liền thua? Hơn nữa là thua vào tay một tiểu tử nhỏ tuổi hơn hắn. Hắn làm sao có thể cam tâm.

Mạc Vân Long nhếch miệng cười, trợn trắng mắt nói:

"Chiêu thức cơ bản quá vai quăng ngã ngươi cũng không biết sao? Vậy ngươi học thân thủ để làm gì?"

Lục Tân Nghĩa vẻ mặt không hiểu hỏi:

"Không phải chỉ cần tu vi lợi hại liền có thể giải quyết sao?"

Mạc Vân Long không thể tin tưởng nhìn hắn, vẻ mặt ông cụ non nói:

"Ai nói cho ngươi chỉ cần tu vi là được? Ngươi có tu vi mà không có thân thủ thì chỉ là giàn hoa. Đối thủ lại không phải cọc gỗ đứng yên cho ngươi đánh, mà sẽ luôn linh hoạt di chuyển và tìm cơ hội đánh ngươi. Như ngươi vừa rồi đối phó ta vậy, chỉ biết quán chú huyền lực lên vũ khí rồi thẳng đường mà đập ta, mà ta chỉ cần linh hoạt tránh né rồi phản đòn, thân thủ bất ổn như ngươi không cần ta ra tới chiêu thứ hai thì liền sẽ ngã quỵ thôi."

"Nhưng sao ngươi có thể làm lơ huyền lực mà ta phát ra?" Lục Tân Nghĩa không cam lòng hỏi, vừa rồi hắn không nhìn thấy tiểu tử này sử dụng huyền lực, mà chỉ đi chiêu thức bình thường, cho nên hắn mới không tin mình sẽ thua một cách oan uổng như thế.

Mạc Vân Long cúi người vỗ vào gương mặt đầy nọng của Lục Tân Nghĩa, cười xấu xa:

"Bởi vì cảnh giới của tiểu gia ta cao hơn ngươi nha! Chút huyền lực cỏn con đó của ngươi không thể thương được ta, bởi vì ta có dựng lên phòng ngự tráo. Tiểu tử, đừng chỉ biết lỗ mãng công kích, mà còn phải bảo hộ bản thân trước đã. Ngươi thua rồi, bồi thường tiền đi, và đứng lên xin lỗi tiểu cô nương bị ngươi đẩy, đánh đập đi!!!"

Trong lúc đó, mọi người xung quanh đã trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Mạc Vân Long, hưng phấn nói:

"Ta sát! Lão tử không có nhìn lầm đi? Tiểu tử này cư nhiên là Lam Huyền cảnh giới, đây mẹ nó là yêu nghiệt nhà ai?"

"Không tới mười tuổi Lam Huyền cảnh giới, Huyền Nguyệt đại lục chỉ sợ muốn bắt đầu thay đổi bầu trời."

"Thật là trường giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước ngã chết ở trên bờ. Người trưởng thành nhưng chưa tới Lam Huyền như chúng ta biết sống làm sao đây?"

"Càng đáng sợ là! Các ngươi có phát hiện hay không, hạ bàn của tiểu tử này rất ổn, thân pháp linh hoạt nhanh nhẹn, thân thủ dứt khoát lưu loát, đây là luyện võ kỳ tài nha."

"Đả kích! Quá đả kích người!"

"..."

Mạc Vân Long triển lộ một tay, hiển nhiên rước lấy vô số ánh mắt nóng bỏng, hâm mộ ghen tị hận của người xung quanh.

Có phụ huynh còn nhìn xuống hài tử nhà mình, ghét bỏ nói:

"Lão nương sinh ngươi có gì dùng! Ai! Thật là hâm mộ con nhà người ta."

Hài tử: "???"

Hình như thiên phú là do cha mẹ di truyền xuống. Lão mẹ, thiên phú ngài không tốt, ngài ngược lại còn trách chúng ta là đạo lý gì?

Bên cạnh đó, Lục Nhâm cũng khiếp sợ nhìn Mạc Vân Long, ánh mắt càng thêm nóng cháy, hai bàn tay đều run rẩy.

Hắn nhất định phải đem tiểu tử này bắt về môn hạ, thiên tài như vậy không thể lại bị mấy lão già vô lại kia bắt cóc.

Cho nên, sau khi tuyên bố kết quả, tận mắt chứng kiến Lục Tân Nghĩa cúi người xin lỗi Âu Dương Nhược Lan và Trương La xong, Lục Nhâm mới hiền từ nhìn Mạc Vân Long, cười không khép được miệng nói:

"Tiểu hài tử! Chỉ bằng vào biểu hiện văn và võ của ngươi hôm nay, đã không cần phải thí nghiệm nữa. Không chỉ ngươi mà muội muội ngươi cũng thế. Các ngươi có bằng lòng làm đệ tử quan môn của ta không?" Lục Nhâm nói, ánh mắt đồng thời nhìn về nữ hài Mạc Du Hồng, đáy mắt lóe tinh quang.

Hắn cũng âm thầm quan sát nữ hài, hiển nhiên hai người huynh muội là song bào thai. Nam hài thiện lương chính trực, mà nữ hài lém lỉnh đáng yêu, logic rõ ràng, ghét cái ác như thù. Cả hai đứa đều có chỗ đặc biệt.

Nếu cả hai trở thành đệ tử của hắn, vậy hắn tuyệt đối kiếm lớn!

Mọi người chung quanh sôi nổi hít hà một hơi, nhìn Mạc Vân Long bằng ánh mắt hâm mộ.

Lục Nhâm tiên sinh vậy mà lại phá cách không cần hai đứa nhỏ này tiếp tục khảo nghiệm, trực tiếp thu vào môn hạ. Đây là đãi ngộ lớn lao biết chừng nào.

Bất quá không có ai cảm thấy không đúng, bởi vì biểu hiện của Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng đã làm mọi người thán phục.

Hai anh em nhìn nhau, sau đó hỏi ý nhìn về Mạc Túc:

"Mẫu thân! Người xem chúng con nên đồng ý trở thành đệ tử của tiên sinh sao?"

Lục Nhâm nghe vậy, cũng nhìn Mạc Túc bằng ánh mắt chờ đợi, đáy mắt hơi đánh giá nhìn thoáng qua một đôi nam nữ trẻ tuổi lại khí tràng bất phàm trước mặt, trong lòng thầm than.

Cha mẹ bất phàm, thảo nào dạy ra được hài tử ưu tú như thế!

Bởi vì chỉ chú ý đến Mạc Túc và Đế Mặc Thần, cho nên Lục Nhâm không có phát hiện Đế Thanh Hàn ở phía sau cho hắn làm mặt quỷ.

Mạc Túc giơ tay vuốt đầu hai đứa nhỏ, nói:

"Tiên sinh hỏi các con, các con chỉ cần trả lời theo ý nguyện của mình là được rồi. Tiểu Long, Tiểu Hồng có thích tiên sinh không?"

"Thích ạ!" Hai đứa nhỏ đồng thời đáp.

Ý cười nơi khóe miệng Lục Nhâm càng lúc càng lớn, hắn phảng phất thấy được hai thiên tài ở dưới bàn tay hắn nở rộ vạn trượng quang huy.

"Tiểu Long, Tiểu Hồng chấp nhận làm đệ tử..." Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng nháy mắt có quyết định, lớn tiếng nói. . KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc tr𝘶yện tại # 𝑻𝗥 𝘶M𝑻𝗥UY𝐄N.ⅴn #

Chỉ là, hai đứa nhỏ chưa nói hết câu, thì một giọng điệu cay nghiệt đã chen vào:

"Không được! Quy củ học viện không thể phá vỡ, sở hữu tân sinh đều phải đồng loạt thông qua khảo nghiệm. Ai đều không thể ngoại lệ!!!"

Lục Nhâm nghe thấy thanh âm này, nét mặt tức khắc trầm xuống, ý cười cũng ngưng bặt, ánh mắt không vui nhìn người đến.

(Lộ Lộ: có kẻ làm khó dễ, mọi người đoán xem là ai nào???)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play