Trước khi khởi hành đi Tinh Huyền học viện một ngày, Nguyệt Lâu dưới sự chỉ đạo gấp rút của Giang Nguyệt mà rốt cuộc sửa chữa thành công, lại lần nữa mở cửa đón khách. Bất quá lúc trước bởi vì có bí cảnh hấp dẫn, cho nên người của tứ phương xa xứ tiến đến trộn lẫn. Hiện tại người đều rời đi, mà Thiên Nguyệt Vương Triều vừa xảy ra đại tẩy bài, quan lại quần thần kẹp chặt cái đuôi làm người, sợ bị hoàng đế bắt thóp, nào có ai dám ra tửu lầu mồm to ăn uống, ca vũ say sưa. Cho nên, trước cửa Nguyệt Lâu đều có thể dùng tới bốn chữ "giăng lưới bắt chim" để hình dung.
Nhưng không quan trọng, Đế Thanh Hàn đã phát thiệp mời hồ bằng cẩu hữu của hắn đến góp vui. Trước là để chia tay, không biết khi nào gặp lại. Sau là giới thiệu cháu trai, cháu gái vừa mới nhận thân.
"Tiểu tử ngươi có thể nha! Che giấu sâu như vậy? Ai có thể nghĩ đến ngươi là đệ đệ ruột của vị kia. Đùi vàng nha, nếu biết ngươi có lai lịch này, ta sớm đã chạy tới ôm đùi." Nói rồi, hắn còn dùng ánh mắt len lén nhìn chủ bàn bên kia, Đế Mặc Thần chính đeo mặt nạ hiên ngang ngồi ở nơi đó, dường như một đạo phong cảnh tuyến.
Đế Thanh Hàn hồi hắn một cú đấm, cười hắc hắc:
"Hiện tại ngươi biết cũng không muộn sao! Bất quá đại ca ta cùng người của Thập đại gia tộc cho nhau không vừa mắt. Ngươi biết thì được rồi, không cần đi nói lung tung."
Đoan Mộc Huyền phe phẩy quạt xếp, bĩu môi đáp:
"Ta cùng ngươi là huynh đệ, lại không phải muốn từ đại ca ngươi được đến thứ gì. Huống chi, để người trong tộc biết, lão gia tử chỉ sợ phải lột da của ta ra, ta lại không ngốc."
Đế Thanh Hàn nghe vậy, cười hì hì.
Sau đó, hắn lại quay sang thiếu niên bên cạnh, hớn hở cảm thán:
"Ai u, Tiểu Diệp Tử! À không... phiêu kị tướng quân đại nhân, mặc vào võ phục trông cũng ra dáng ra hình đấy chứ. Bất quá nói về độ soái khí thì ngươi vẫn thua ta một chút."
Cố Đình Diệp đen mặt, nâng chân đá vào đầu gối của Đế Thanh Hàn, mắng:
"Không biết xấu hổ ngoạn ý! Ngươi tránh ra, ta hiện tại không muốn nói chuyện với ngươi. Cháu trai, cháu gái bảo bối của ngươi đâu?"
Đế Thanh Hàn chỉ kịp lui về sau một bước, chưa kịp đáp lời, thì phía sau bất chợt thò ra hai cái đầu nhỏ, kèm theo âm thanh mềm mụp đáng yêu:
"Hai vị thúc thúc đang tìm chúng con sao?"
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng thình lình xuất hiện, ánh mắt sáng ngời nhìn Đoan Mộc Huyền và Cố Đình Diệp.
Tuy rằng tiệc chia tay là Đế Thanh Hàn đề ra, nhưng vui vẻ nhất của ngày hôm nay, tuyệt đối là đôi huynh muội song sinh này.
Bởi vì khách khứa đến nhiều, đại biểu cho có quà và bao lì xì nha.
Như lúc này đây, trên người hai đứa bé Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng, đã treo đầy các loại quà cáp xinh xắn, và hơn hết là túi đeo bên hông đã phình phình, lộ ra một mạt đỏ rực may mắn.
Mà ở nơi trong góc cũng đã đôi vô số hộp quà, được tiểu Hắc và tiểu Bạch đồng thời trấn thủ. Hai con thú sủng quả thực như thần giữ của, cặp mắt không chớp một chút, miệt mài nhìn chằm chằm bảo bối, hận không thể ôm vào trong lồng ngực giấu đi.
Đoan Mộc Huyền và Cố Đình Diệp nhìn thấy hình tượng của hai đứa nhỏ lúc này đây, trái tim đều phải mềm hóa.
"Ôi chao! Tiểu Long, Tiểu Hồng thật là đáng yêu quá đi mất!" Cố Đình Diệp không quan tâm quân phục trên người có bao nhiêu không hợp, ngang nhiên ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa nhỏ, xuýt xoa khen ngợi, hơn nữa bắt đầu từ nhẫn không gian đào đồ vật.
Ánh mắt hai đứa nhỏ càng thêm sáng, hầu như nhìn chăm chú vào Cố Đình Diệp.
Đoan Mộc Huyền thầm mắng một tiếng tâm cơ nam. Tên Cố Đình Diệp này nhìn qua là thiết cộc lốc, ai mà ngờ thế nhưng bắt đầu rớt tiết tháo. Hắn cũng không cam lòng thua thiệt, bắt đầu tranh nhau đào đồ vật.
Tao thao tác của hai người, quả nhiên hấp dẫn toàn bộ tầm mắt bọn nhỏ, trở thành nơi náo nhiệt nhất của toàn bộ Nguyệt Lâu, khiến mọi người đều tạm dừng động tác và nhìn lại đây.
Đáng thương Đế Thanh Hàn trơ trọi đứng ngơ ngác một bên, từ nhân vật chính biến thành làm nền. Hắn trợn mắt nhìn mọi thứ diễn ra, trong lòng như có một vạn đầu thảo nê mã đang lao nhanh.
Khi nào thì hai cái tên keo kiệt này lại hào phóng như thế? Không sợ sạt nghiệp sao?
Nghĩ đến đây, hắn bất chợt xoay đầu nhìn qua Vân Hoài đang ăn thịt uống rượu hăng say bằng ánh mắt đồng tình.
Cánh tay cầm đùi gà định đưa lên miệng bỗng chốc dừng lại.
Vân Hoài:???
Làm gì? Lão tử lo ăn lo uống, có chiêu ai chọc ai!
Bắt gặp ánh mắt đầy sát khí nhìn trở lại đây, Đế Thanh Hàn nháy mắt túng thành bao cỏ, giả vờ hiền hòa cười hề hề.
"Tiểu Long, Tiểu Hồng quá đáng yêu, cho nên ai gặp cũng thích là đúng rồi." Mạc Nhất nhìn thoáng qua chủ tử nhà mình, tươi mát thoát tục mà vuốt mông ngựa.
Mạc Túc chỉ cười ngâm ngâm, không nói gì. Nhưng người nào đó ngồi bên cạnh lại âm thầm thẳng lưng ưỡn ngực, ngạo kiều đáp:
"Đương nhiên, cũng không xem là hài tử do ai sinh?"
Tính cả Vân Hoài, một bàn người nháy mắt đơ như cây cơ, vẻ mặt gặp quỷ nhìn Đế Mặc Thần, không thể tin được lời này là do hắn nói ra được.
Vân Hoài bỏ đùi gà xuống, nhìn thoáng qua Đế Thanh Hàn, lại nhìn người trước mặt, vỗ trán cảm thán:
"Ta nói sao! Bệnh tự luyến không phải tự nhiên mà có, tất cả là do di truyền. Thượng bất chính thì hạ tất loạn, các ngươi không hổ là huynh đệ ruột rà."
Nguyệt hộ pháp ôm bụng cười nắc nẻ, rụt rè vỗ vai Đế Mặc Thần, thở dốc nói:
"Chủ tử, ngài nói nhầm nha! Hài tử là do Mạc cô nương sinh. Ngài là nam nhân, không có chức năng thiên bẩm đó ha."
Phong hộ pháp mặt vô biểu tình, ôm kiếm đứng tại chỗ, nhỏ giọng góp dầu vào lửa:
"Còn có, chủ tử khi nhỏ cũng không đáng yêu! Cho nên, tiểu Long và tiểu Hồng không có khả năng kế thừa ngài, khả năng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở hẳn là di truyền từ Mạc cô nương."
Đế Mặc Thần tối sầm một khuôn mặt, mất mặt về đến nhà bà ngoại.
Mạc Túc nhìn người nào đó nén giận khi bị thuộc hạ bóc phốt quá khứ, khóe môi nhợt nhạt câu lên, trong mắt cũng lóe ý cười.
Mạc Nhất không nghĩ tới một câu nịnh nọt bình thường của mình có thể đưa tới vô số phản ứng hóa học, hắn chỉ biết gãi đầu rồi cười ngây ngô.
Có một chút hắn đồng ý với lời khẳng định của Phong hộ pháp. Đó là chủ tử lúc còn ở tinh tế, đối với sở hữu tinh dân mà nói, nàng là tượng đài bất khuất, là thần bảo hộ, được người gặp người thích, hoa gặp hoa nở cũng không quá đáng.
Bàn bên này nói chêm chọc cười, bên kia Đoan Mộc Huyền và Cố Đình Diệp rốt cuộc cũng đào xong đồ vật, xếp thành một tòa tiểu sơn, phủng đến trước mặt hai đứa nhỏ.
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng cười không khép được miệng, khoanh tay rối rít cảm ơn:
"Cảm ơn hai vị thúc thúc! Đồ vật tuy có chút nhiều, nhưng mẫu thân nói chỉ cần là trưởng bối tặng thì đều phải nhận lấy. Nếu không chính là bất kính." Mạc Vân Long như ông cụ non nói.
Lời lẽ êm tai, giọng điệu ngây ngô, nhưng truyền vào trong tai hai người thiếu niên, lại phảng phất sét đánh giữa trời quang.
Hai người đưa tay giữa không trung, không biết nên hạ xuống hay rụt trở về, động tác có vẻ cứng đờ và buồn cười.
Trong lòng bọn họ lúc này đây lóe lên mấy chữ: thôi chết mọe rồi!
Hai người nhìn tài sản tích cóp bấy lâu không cánh mà bay, khóc không ra nước mắt.
Bọn họ vốn chỉ định đào ra cho hai đứa nhỏ chọn lựa nhưng không có dự tính tặng hết nha???
Đế Thanh Hàn lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế, ta không đoán sai mà. Đồng thời âm thầm cho cháu trai giơ lên ngón tay cái.
Mắt thấy hai người phải khóc tới nơi, Mạc Du Hồng mới tiến lại gần, cười hé lộ tám cái răng sữa, vui sướng nói:
"Hai vị thúc thúc thật không những soái mà còn tốt bụng! Mẫu thân nói người tốt sẽ có hảo báo. Nhưng tiểu Hồng nhận nhiều lễ vật quá cũng ngượng ngùng, đây là món đồ chơi nhỏ do tiểu Hồng làm coi như đáp lễ, mong hai vị thúc thúc nhận lấy nha!"
Nói đoạn, tay nhỏ nhét cho Đoan Mộc Huyền và Cố Đình Diệp hai cái bình nhỏ.
Hai người nhìn bình sứ trắng tinh, không có bất kỳ chú thích nào, trong lòng không cho là đúng, nhưng tiểu nữ hài tặng lại khiến bọn họ ấm áp vạn phần.
Tuy rằng trong lòng vẫn mộng bức như cũ.
Đoan Mộc Huyền đưa mắt nhìn qua Mạc Túc, nữ nhân dáng ngồi đoan chính, mặt mày thanh lãnh, khí chất trác tuyệt. Hắn dưới đáy lòng cảm thán, nàng dạy ra hai đứa nhỏ, tính cách khác nhau, nhưng bổ trợ lẫn nhau, tương lai nhất định bất phàm.
Một đứa xứng mặt trắng, một đứa xứng mặt đen, làm cho người ta muốn hận cũng hận không được.
Mà bàn bên kia, Vân Hoài cũng bất chợt đập cái bàn, thình lình căm phẫn bất bình ra tiếng:
"Những thứ khác ta không dám chắc, nhưng tính tình nhạn quá rút mao, phúc hắc gian xảo này, tuyệt đối di truyền một trăm phần trăm từ Đế Mặc Thần ngươi mà ra. Như thế nào cái tốt không truyền, truyền lại cái xấu đâu?"
Đế Mặc Thần ngửa lưng ra sau ghế, kiều chân bắt chéo nói:
"Bởi vì chỉ có như thế ta mới không có hại, có hại luôn là người khác."
Vân Hoài: "Cho nên, lão tử không phải là huynh đệ của ngươi, xứng đáng bị ngươi tể phải không?"
Đế Mặc Thần cười nhạo nói: "Bởi vì ngươi là huynh đệ, nên ta đã đánh chiết khấu, những người xa lạ khác đều bị ta tể đến cái lưng quần cũng không còn!"