Hắn bồi hồi ở cửa hồi lâu, ánh mắt yêu thương nhìn hai đứa nhỏ, sau đó chuyển dời lên người Mạc Túc, kí ức của tối hôm qua dường như còn sống động khiến hắn vô thức cười cười. Dưới lớp mặt nạ bạc, đầu lưỡi khẽ lướt qua vết thương ở môi dưới, tựa như nơi đó còn lưu lại hương vị mật ngọt xen lẫn sự hung ác của nàng. Chết tiệt là hai thứ vốn dĩ mâu thuẫn này lại khiến hắn triền miên, dư vị không thôi.
Bởi vì vết thương này, ngay cả ở địa bàn của mình mà hắn cũng phải đeo mặt nạ. Nếu không để thủ hạ phát hiện rồi cười nhạo, thì mặt mũi hắn biết gác nơi nào?
Mạc Túc vốn đang cúi đầu suy tư, bỗng chốc nhận ra một đạo tầm mắt nóng bỏng tập trung lên người mình, tựa như muốn đem nàng đốt cháy. Vì vậy, Mạc Túc hơi ngửa đầu, hai ánh mắt ở không trung giao hội.
Không hiểu sao, cảm xúc cuồn cuộn trong ánh mắt của người nam nhân kia khiến Mạc Túc có một loại bối rối cùng chột dạ, đáy lòng hơi run lên nhè nhẹ, tựa như có một nhánh lông vũ khẽ lướt qua, tạo nên cảm giác ngưa ngứa.
Mạc Túc nhấp chặt môi, thu hồi tầm mắt. Nói thực, từ ở Địa Cung phát hiện thân thế của mình lúc sau, nàng không muốn gặp gỡ cùng giao thoa chính là người nam nhân này.
Trước kia, nàng chỉ cho rằng mình mượn thân xác Nguyệt Vô Song mà sống tạm, cho nên bất kể là nam nhân của bảy năm trước hay là hai đứa nhỏ, nàng đều coi là kẻ thù hận xa lạ cùng trách nhiệm phải làm với nguyên chủ. Nhưng sau khi biết Nguyệt Vô Song là một phần thân thể, một phần linh hồn được tách ra từ chính mình, Mạc Túc lại không có cách nào thờ ơ chấp nhận.
Hai đứa nhỏ là hài tử ruột thịt của nàng, cho nên nàng sẽ càng yêu thương bảo vệ. Nhưng đối với người bảy năm trước cùng thân thể này có một hồi hoan ái, nàng lại rối rắm và không biết phải đối diện như thế nào.
Tuy rằng nhân phẩm của người này cũng không tệ lắm, nhưng chỉ vì hai đứa nhỏ, nàng sẽ chấp nhận ở bên cạnh người mà mình không yêu sao?
Nếu trước kia có ai hỏi Mạc Túc vấn đề trí mạng này, nàng sẽ thẳng thừng cự tuyệt và dứt khoát một câu "đương nhiên là không!" Nhưng hiện tại nàng lại có chút do dự, không biết đáp án.
Kỳ thực hai người là cùng loại người, cho nên Mạc Túc cũng có thể biết rõ, Đế Mặc Thần chưa yêu nàng. Hai người đều đang ở trong giai đoạn thưởng thức lẫn nhau và tò mò về đối phương mà thôi.
Tương lai, khó mà nói được sẽ như thế nào!
Mạc Túc lắc lắc đầu, tự giễu cười. Kể từ hai linh hồn dung nhập vào nhau, biết rõ thân thế, nàng rõ ràng cảm giác được xúc cảm của mình càng thêm khó định tính. Nghĩ càng nhiều, suy xét vu vơ cũng càng nhiều. Chẳng lẽ đây là thất tình lục dục, hỉ nộ ai nhạc mà người bình thường nên có sao?
Mạc Túc cũng không biết trạng thái này của mình là tốt vẫn là không tốt!
Mà Đế Mặc Thần thấy Mạc Túc đã gục đầu xuống, ánh mắt hắn chợt lóe qua một tia quang mang. Nàng... đây là suy nghĩ cái gì đâu?
Đúng lúc này, Mạc Du Hồng cũng nương theo ánh mắt Mạc Túc mà phát hiện Đế Mặc Thần, nhịn không được cong cong mi mắt, vui vẻ hỏi:
"Di, Thần thúc thúc! Từ sáng đến giờ con không thấy thúc xuất hiện! Mà sao hôm nay thúc lại đeo mặt nạ rồi? Bình thường ở nơi này, thúc không đeo mà?"
Đế Mặc Thần liếc xéo Mạc Túc một cái, mất tự nhiên nói:
"Thúc ra ngoài giải quyết một số chuyện quan trọng! Tối qua ăn hải sản nhiều quá, nhất thời dị ứng, cho nên thúc phải đeo mặt nạ!"
Mạc Túc: "..." Đang yên đang lành, thằng nhãi này trừng nàng làm cái gì? Hơn nữa, nàng như thế nào không biết hắn còn dị ứng hải sản? Lừa quỷ đâu?
Mạc Túc bĩu môi không tin, cũng không có chọc phá lời nói dối của người nào đó, tiếp tục suy nghĩ kế hoạch.
Mà Mạc Du Hồng lại đặt bút xuống, sắc mặt hơi lo lắng, bất đắc dĩ nhìn Đế Mặc Thần:
"Thần thúc thúc, khuôn mặt của nam nhân là rất quan trọng. Bởi vì nó ảnh hưởng thẩm mĩ của người nhìn nha! Tiểu Hồng tại đây trịnh trọng yêu cầu thúc thúc nhất định phải bảo vệ mặt mình, nếu không tiểu Hồng sẽ đau lòng, sẽ làm ác mộng ngủ không được nha."
Mạc Túc, Mạc Vân Long: "..." Thật là không nên đối với hoa si có bất kì hi vọng nào.
Đế Mặc Thần co rút khóe miệng, tâm tình bất giác càng tốt hơn. Hắn bước chân qua ngạnh cửa, tiến vào bên cạnh bàn, thực tự nhiên đưa tay véo má tiểu nữ hài, dư quang lại vô thức nhìn xuống vô số trang giấy trên bàn, hỏi:
"Tiểu Hồng yên tâm, thúc thúc sau này tuyệt đối sẽ bảo vệ cho gương mặt mình không bị tổn thương, sẽ không làm tiểu Hồng lại đau lòng. Ba mẹ con thần thần bí bí, đây là đang viết cái gì!?"
Mạc Vân Long trừng mắt nhìn hắn, lấy tay nhỏ che lại nội dung trên giấy, hùng hổ nói:
"Ngài không được nhìn lén! Đây là kế hoạch của mẫu thân, không thể tiết lộ."
Mà Mạc Du Hồng lại có một chút rối rắm cắn ngón tay, làm sao bây giờ, nàng không chống cự được dụ hoặc, không nỡ ngăn cản Thần thúc thúc, vì thế bèn đem ánh mắt cầu cứu nhìn về mẫu thân mình.
Hai con thú sủng thấy vậy, cũng lăn tròn thân mình đè lên giấy, đem sở hữu nội dung che giấu.
Kì thật, phản ứng của Mạc Vân Long và hai con thú sủng đã rất nhanh, nhưng Đế Mặc Thần vẫn bắt giữ được vài phân đoạn quan trọng, ánh mắt hắn không khỏi sáng ngời, kinh ngạc nhìn về phía Mạc Túc.
Nàng đây là chuẩn bị kế hoạch để đối phó với Thiên Nguyệt Vương Triều, nhưng loại thủ pháp này, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Sở hữu thượng vị giả đều là dùng lời nói dặn dò thủ hạ đi làm. Mà nàng lại soạn hẳn một phần kế hoạch thư, viết rõ ràng những công việc cần chú ý, các loại dị biến phát sinh đều được nàng suy xét, kèm theo một số phương pháp ứng đối nếu gặp gỡ. Như vậy, thủ hạ có thể hiểu hoàn toàn ý của nàng, không cần suy đoán lung tung rồi làm lỗi. Hơn nữa, có ghi chú kế hoạch dự phòng, nếu không may có dị biến sinh ra, thủ hạ cũng có thể làm theo mà không luống cuống tay chân, rối loạn trận tuyến.
Nàng, thực sự quá thông minh và ưu tú! Phương pháp này cho hắn rất nhiều chỉ dẫn trong việc ngự hạ chi đạo. Quả thực là kinh hỉ bất ngờ!
Mà Mạc Túc từ khi nghe cái câu "ba mẹ con đang làm cái gì?" của Đế Mặc Thần thì đáy lòng bỗng nhiên hốt hoảng, làm nàng nhớ đến một đoạn ký ức xa xăm nào đó.
Khi đó nàng mười hai tuổi, bởi vì trong việc tu luyện có một số khúc mắc khó hiểu, cho nên đến phòng của đại bá để hỏi. Sau đó chứng kiến đại bá vừa từ bên ngoài trở về, thần sắc phong trần mệt mỏi, nhưng khi chứng kiến đại bá mẫu, đường tỷ và đường đệ, thì hắn nháy mắt dâng lên tươi cười, giọng điệu đầy sủng nịch và ấm áp mà hỏi một câu:
"Các mẹ con đều đang làm gì đó, có bí mật gì giấu ta đúng không?"
Cảnh tượng một nhà bốn người khi đó, khiến nàng chỉ biết đứng ở một bên nhìn, trong lòng hâm mộ cùng chua xót.
Mà hiện tại, tương đồng ngữ điệu, tương đồng âm thanh, cùng kí ức xa xôi cách trở thời không, kì dị trọng điệp lên nhau. Làm nỗi lòng nàng hiện lên gợn sóng, trái tim như bị cái gì kích thích một chút, run lên nhè nhẹ.
"Mẫu thân, mẫu thân! Người làm sao vậy!?"
"Tiểu Túc Túc, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Ba thanh âm cùng lúc vang lên, kéo hồi ức của Mạc Túc trở về. Nhìn một lớn hai nhỏ trước mặt, nàng hơi rũ mắt, khàn khàn trả lời:
"Không có việc gì, chỉ là nhớ đến vài chuyện cũ thôi!"
Mạc Túc có chút né tránh ánh mắt của Đế Mặc Thần, sau đó mới phát hiện động tác kỳ quái của con trai và hai thú sủng, làm nàng dở khóc dở cười không thôi.
Nàng nói: "Tiểu Long, không cần phải che đâu, Thần thúc thúc của con đều đã thấy hết!"
Mạc Vân Long xoa xoa tay, trừng mắt nhìn người nào đó.
Đế Mặc Thần vuốt vuốt mũi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Mạc Túc, thanh âm ưu nhã như tiếng đàn vi ô lông phát ra:
"Có cần ta hỗ trợ gì không!?" Hắn là hỏi ý, mà không thể tự ra quyết định. Bởi vì hắn hiểu rõ, nữ nhân trước mặt này không thích người ngoài chỉ trỏ vào việc nàng muốn làm.
Một ngày mà nỗi lòng đã bị kích động hai lần, Mạc Túc quả thật không muốn cùng Đế Mặc Thần nói chuyện chút nào, nhưng ngặt nỗi tên này như âm hồn không tan, đây còn là địa bàn của hắn. Bởi vậy, Mạc Túc xụ mặt, lạnh lùng nói:
"Không cần!"
Đế Mặc Thần không gượng ép hỏi gì thêm, ngồi tại chỗ nhàn nhã uống trà trong ánh mắt không vui của hai mẹ con Mạc Túc và Mạc Vân Long. Dù sao phần tử nguy hiểm nhất, hắn đều đã thay nàng diệt trừ. Còn lại tiểu lâu la, hắn tin rằng nàng có thể bằng bản lĩnh mà dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.
Thời gian một chén trà nhỏ sau, Mạc Vân, Mạc Nhất, Mạc Cửu đều đã trở lại. Nhìn thấy Đế Mặc Thần vẫn ngồi lỳ đó không chịu đi, Mạc Túc chỉ có thể đem mấy phong thơ cùng với hai phần kế hoạch đưa cho Mạc Nhất, Mạc Cửu, dặn dò vài câu:
"A Cửu, ngươi quen thuộc Thiên Nguyệt Thành, bên trong cung có lẽ cũng có người. Ngươi dựa theo nội dung trong này, liên hệ bọn họ. Tin rằng mấy ngày qua, hành động của Nguyệt Dao đã làm bọn họ thất vọng buồn lòng, hiển nhiên có không ít người muốn đem nàng hạ đài.
Nguyệt Vũ Đình, Nguyệt Thanh Loan đã mất đi dân tâm, Nguyệt Mạn Chi uổng có tri thức, dã tâm nhưng đôi chân không thuận tiện, không quá thích hợp đương vị trí này. Ta nhớ bên trong hoàng tộc còn có hai vị hoàng tử, Nguyệt Vũ Lăng số tuổi vừa lúc thích hợp, hắn hẳn sẽ rất vui mừng phối hợp.
Cố gia, Lam gia đều bị nữ đế chèn ép, trong lòng khẳng định nảy sinh oán khí, khiến cho Nguyệt Vũ Lăng mua chuộc hai nhà này, trở thành phụ tá đắc lực đi.
Đến nỗi Chu gia cùng Tần gia chính là xương cứng, nhưng không khó để vặn ngã. Đem chứng cứ tham ô của bọn họ đưa cho Hình bộ cùng Ngự sử phủ. Hai người kia sẽ hợp tác giải quyết."
Mạc Túc nói với Mạc Cửu một phen, sau đó lại quay sang Mạc Nhất:
"Hoàng thất đại biến động, nhất định sẽ khiến cho các quốc gia còn lại chú ý, không chừng sẽ hợp tác với nhau đem Thiên Nguyệt phân chia bỏ vào trong túi, cảnh tượng dân chúng lầm than, máu chảy thành sông là ta không muốn nhìn thấy. Năm nước cho nhau kiềm chế mới là tốt nhất. Vừa lúc, Liễu Như Tâm, Lục Nghị ở trong bí cảnh hãm hại công chúa Yến Minh Ly và thế tử Tang Dã.
Người của bốn nước hôm nay khẳng định sẽ rời đi, trở về quốc gia của chính mình hồi tin. Cho nên A Nhất ngươi đem tin tức này nói cho lão Tam và lão Tứ, bảo bọn họ tiết lộ cho hoàng thất hai bên.
Nam Yên và Tây Cung nhất định không thiện bãi cam hưu, nhất định sẽ hướng Đông Lăng, Bắc Dạ tạo sức ép, không còn hơi sức đâu mà để ý Thiên Nguyệt.
Đợi mọi chuyện đã rồi, bọn họ muốn phản ứng cũng không còn kịp nữa."
Hai người Mạc Nhất và Mạc Cửu nghe xong, đồng thời khiếp sợ:
"Chủ tử, ngài muốn lật đổ nữ đế Nguyệt Dao!?"
Động tác gõ bàn của Đế Mặc Thần cũng khựng lại, ánh mắt hứng thú bừng bừng nhìn Mạc Túc. Kế sách của nàng, thật sự là vẹn toàn chi mỹ. Hắn đột nhiên có chút chờ mong nhìn thấy thành quả ngày đó.
Mạc Túc gật đầu, khẳng định ý nghĩ của hai người thuộc hạ:
"Không sai! Nữ đế vô nhân đạo, hiếp bức bá tánh nhiều năm. Cũng nên là lúc hạ đài!"
Mạc Vân nuốt nước miếng, kinh ngạc hỏi:
"Nhưng đế chế nữ hoàng của Thiên Nguyệt Vương Triều đã ngự trị cả ngàn năm nay, hiện tại đột nhiên thay đổi, có thể gây ra hiệu ứng tiêu cực gì không?"
Mạc Túc lắc đầu, cười cười:
"Là sẽ có một chút biến động nhỏ, nhưng không ảnh hưởng toàn cục. Dã tâm nam nhân so nữ nhân càng lớn hơn, có lẽ bọn người kia đều âm thầm mưu tính, nhưng chưa kịp thực hiện thôi. Đến nỗi bá tánh bình dân, chỉ cần cơm no áo ấm, hạnh phúc bình an, ai sẽ quản người cai trị là hoàng đế hay nữ đế đâu?"
Bốp! Bốp! Bốp!
Đế Mặc Thần vỗ tay vài tiếng, khen ngợi:
"Tiểu Túc Túc nói rất đúng, Thiên Nguyệt Vương Triều là nên thay đổi, nếu không chỉ biết dần dần lụi bại, sau đó biến mất giữa lịch sử sông dài."
Mạc Túc liếc xéo hắn một cái, không nghĩ phản ứng.
Mà Mạc Nhất, Mạc Cửu đã phục hồi tinh thần lại, cùng lúc rời đi làm nhiệm vụ được giao.
Đúng lúc này, một con bồ câu đột nhiên bay vào cửa sổ, rơi xuống một ống trúc.
Mạc Vân cầm lấy ống trúc, lấy ra tờ giấy trong đó đưa cho Mạc Túc.
Nội dung bên trong, khiến sắc mặt Mạc Túc không khỏi trầm xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì!?" Đế Mặc Thần thấy bộ dạng này của nàng, nhíu mày hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT