Lúc Mạc Túc chuẩn bị quay trở về chỗ cũ, Yến Thừa Diệu và bảy người ám vệ đã thoát lực, ngã trái ngã phải ngồi thở phì phò trên mặt đất.

A Thành chống kiếm thở hổn hển, biểu tình nghĩ lại mà sợ hãi, nói với Yến Thừa Diệu:

"Điện hạ, thành công! Mạc cô nương thành công triệu hồi vô số cá sấu yêu. Chúng ta lần này thật là may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết!"

Yến Thừa Diệu ngồi bệt xuống đất, ánh mắt nhìn sâu vào bên trong đầm lầy, đáy mắt nổi lên một chút quang mang phức tạp, thở dài cảm thán:

"Ừ, cũng may mà có nàng tới kịp lúc, nếu không chúng ta khả năng đã bị đoàn diệt."

Hắn biết Mạc Túc rất ưu tú, cấp bậc càng cao thì sự ưu tú này càng thêm lóa mắt, tựa như viên minh châu phủ bụi trần đã lâu bỗng chốc được cởi bỏ, nở lộ ra ngàn vạn quang mang. Mà hắn, gánh nặng trên người càng thêm thô nặng, khoảng cách nàng đã thêm một bước xa xôi.

Yến Minh Ly đứng dậy lại gần Yến Thừa Diệu, biểu tình đầy lo lắng và quan tâm:

"Ca! Huynh không sao chứ? Như thế nào lại đổ máu nhiều như vậy?"

Yến Thừa Diệu phất phất tay, bàn tay vỗ vào vai nàng an ủi:

"Không có gì! Chỉ là chút ít vết thương nhỏ. Chúng ta chấn chỉnh đội ngũ một chút đi, đợi A Túc ra, chúng ta là có thể cùng nhau ra ngoài. Phùng Hoan Phấn trên người muội còn chưa được giải hết, chúng ta không nên ở lại nơi này quá lâu, miễn cho phát sinh biến cố."

Mọi người nghe hắn nói, đồng loạt gật đầu. Ai có thương thì vội vã rịt thuốc, băng bó vết thương. Ai hao hết thể lực thì nỗ lực tranh thủ thời gian đả tọa hồi phục, quả thực là giành giật từng giây.

Không bao lâu, mọi người rốt cuộc thấy được thân ảnh của Mạc Túc, đồng loạt mà toát ra biểu cảm nhẹ nhõm và mừng như điên.

Yến Thừa Diệu quan sát Mạc Túc một hồi, thấy trên người nàng không có thương tích gì, chỉ là mái tóc có chút rối tung thì mới yên tâm.

"Chúng ta rời đi thôi!" Hắn nói.

Mười người không dám trì hoãn, tức khắc phản hồi đường cũ đi ra bìa rừng. Cũng may mắn là thời gian này bình yên vô sự, không có gặp gỡ yêu thú hay là đội ngũ khác đục nước béo cò.

Khắp nơi trong bí cảnh, cũng phát sinh qua lớn lớn bé bé chiến đấu. Ở trong bí cảnh càng lâu, đám người mới phát hiện nơi này quả thực là một cái hố to. Kỳ trân dị bảo thì không thấy đâu, chỉ có yêu thú độc vật là đặc biệt nhiều. Trong lòng đám người dâng lên táo bạo cùng nôn nóng, cho nên chỉ có thể tìm đội ngũ cùng mình có phát sinh hiềm khích để phát tiết tâm tình. Bất quá mọi người đều là thế lực lớn, nhìn tình hình chiến đấu thanh thế to lớn, kỳ thực chính là sấm lớn nhưng hạt mưa nhỏ. Ai cũng không có sát hại chi tâm, trí đối phương vào chỗ chết. Đơn thuần là luận bàn, tay đấm chân đá phát tiết không cam lòng.

Giống đội ngũ của Yến Thừa Diệu, bị hãm hại rơi vào bẫy rập của yêu thú, hơn nữa là trí mạng Phùng Hoan Phấn, quả thực là đầu một hồi.

Bất quá, nhân quả tuần hoàn lời này cũng không hề sai, Liễu Như Tâm bình thường âm độc nham hiểm, đắc tội không biết bao nhiêu người, cho nên đội ngũ của nàng sau đó lại gặp gỡ hai đội ngũ khác vây quanh, mặt bị đánh cho sưng thành đầu heo, hơn nữa còn bị lột sạch quần áo và cướp đi nhẫn trữ vật, chỉ có thể lấy lá cây che đậy, trốn chui trốn nhũi không dám gặp người.

Hai đội ngũ này không ai khác, một cái xuất phát từ Tây Cung quốc, lấy Tang Dã là đội trưởng. Lúc trước họa thủy đông dẫn chi thù, Tang Dã làm sao có thể bỏ qua, hắn không ngại đánh chó rơi xuống nước.

Một đội ngũ khác là Đông Phương gia tộc, sau khi trải qua điều tra, Đông Phương Hạo Hiên biết Liễu Như Tâm từng khi dễ qua Mạc Túc, hiện tại thấy Liễu Như Tâm cùng người xung đột, hắn sao có thể tha thứ.

Kỳ thật với thân phận của hắn, khi dễ công chúa của một tiểu quốc chẳng khác nào buông xuống dáng người, cho nên hắn chỉ đem người vây quanh, lấp kín đường lui của Liễu Như Tâm, sau đó trơ mắt nhìn đám người Tang Dã thực thi tội ác.

Dù chỉ là nhìn, Đông Phương Hạo Hiên cũng cảm thấy trong lòng cực kỳ thống khoái.

Bất quá, chỗ sâu trong đáy mắt hắn vẫn có chút lo lắng, từ lúc phân biệt đến giờ đã hơn một tuần, hắn chưa thấy qua Mạc Túc, trong lòng lo lắng không thôi, không biết nàng đi những chỗ nào, có gặp phải nguy hiểm hay không?

Hắn gặng hỏi Liễu Như Tâm, nàng nói không gặp qua Mạc Túc, điều này cũng làm hắn bỗng chốc yên tâm vài phần.

Mà một chỗ khác, Đoan Mộc Huyền cùng Bách Lý Hồng Thanh đã đánh đến túi bụi, từ ban ngày đánh đến đêm tối mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Đệ tử hai bên từ lúc ban đầu hứng khởi, hò hét trợ uy đã mệt đến thét không ra hơi, cả đám dáng vẻ không đàng hoàng nằm liệt dưới mặt đất, trước mặt phủng một thau hạt dưa, mười tám người ngồi cùng nhau, xưng huynh gọi đệ. Nếu không phải người ngoài biết hai bên không hợp nhau, nhất định sẽ cho rằng quan hệ của bọn họ cực kỳ tốt, đang cùng nhau ngồi xem hài kịch đâu.

"Ây, tiểu Ngũ, ngươi nói xem lần này thiếu chủ có thể kiên trì trong thời gian bao lâu đây?" Một thiếu nữ ngồi xếp bằng run đùi, tay bóc hạt dưa, ánh mắt tỏa sáng nhìn chiến đấu trước mặt, thỉnh thoảng thụt cùi chỏ hỏi thăm thiếu niên bên cạnh.

Mắt thấy Đoan Mộc Huyền lại bị đánh bay, thiếu niên A Ngũ lắc đầu, vẻ mặt hận sắt không thành thép, thở dài nói:

"Thảm! Thật sự là thảm! Thiếu chủ vì cái gì phải cố chấp như vậy đâu? Biết rõ đánh không lại còn thấu đi lên. Ta xem chừng không đến mười phút, hắn là phải nằm gục."

Thiếu nữ cắn nát hạt dưa, thần thần bí bí nói:

"Cái này ngươi thật không hiểu rồi! Thiếu chủ anh minh thần võ như thế, sao có thể túng bức, tự diệt uy phong. Cho nên đánh là phải đánh. Huống chi, thiếu chủ và Bách Lý cô nương tựa như oan gia ngõ hẹp vậy, ngươi không thấy bọn họ càng đánh càng sinh ra không khí ái muội sao?"

Thiếu niên A Ngũ trong lòng cảm thán suy nghĩ của đồng bạn quả thực kỳ ba đến cực điểm, nhịn không được trợn trắng mắt khinh bỉ:

"Ngươi nhìn xem hình tượng của thiếu chủ bây giờ còn có thể hấp dẫn khác phái sao? Chẳng lẽ ngươi đối với mặt đầu heo đã ái đến thâm trầm?"

Thiếu nữ phất phất tay, khóe miệng ngọt nị, cười híp mắt:

"Thiếu chủ cho dù là trở thành đầu heo, vẫn như cũ anh tư ngời ngời, soái phá chân trời!"

Một thanh niên khác lôi kéo bả vai của A Ngũ, nén cười khuyên nhủ:

"Ngươi thật là có nhàn tâm cùng nàng đôi co. Ai... tiết tháo của tiểu mê muội là ngươi không thể tượng tượng được đâu. Nàng... đã không cứu!"

Thiếu niên A Ngũ trợn trắng mắt, nhưng không muốn để ý con hàng nào đó nữa, mà tiếp tục quan sát chiến đấu.

Đoan Mộc Huyền đã bò lên, một bên cánh tay ôm mặt, một bên cánh tay ra quyền, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Bách Lý Hồng Thanh, nói tốt đánh người không đánh mặt đâu?"

Bách Lý Hồng Thanh thổi khí vào nắm đấm, biểu tình cười nhạo tức chết người không đền mạng:

"Quy tắc đó là do ngươi định ra, không phải lão nương đồng ý. Ngươi có loại thì cũng đánh trúng mặt của ta đi? Đáng tiếc ngươi không có bản lĩnh này."

"Đáng ghét!" Đoan Mộc Huyền rủa thầm một tiếng, nắm tay lại tập kích mà đến. Phương hướng là mặt của Bách Lý Hồng Thanh.

Bách Lý Hồng Thanh vận sức chờ phát động, cánh tay đón đầu đi lên, quyết định phải đánh cho Đoan Mộc Huyền nằm bẹp xin tha.

Hai quyền từ từ tiếp cận nhau, khoảng cách chỉ còn không đến nửa mét.

Ngay lúc này, biểu tình của Đoan Mộc Huyền trở nên biến ảo quỷ dị lên, nhân lúc quyền ảnh của Bách Lý Hồng Thanh va chạm đến mặt hắn, hắn đã đổi đường quyền, hóa thành trảo tập kích ngực trái của người đối diện.

Cảm nhận được ngực truyền đến một chút khác thường, thân thể Bách Lý Hồng Thanh không khỏi cứng đờ, nàng đem tầm mắt nhìn xuống, biểu tình không khỏi nứt nẻ.

Mà Đoan Mộc Huyền đã ăn trọn một quyền, bất quá hắn mở ra bàn tay đang ôm mặt, chộp lấy nắm đấm của Bách Lý Hồng Thanh, cười đắc ý:

"Ha ha, Bách Lý Hồng Thanh, ngươi không ngờ được đi? Mục tiêu của lão tử từ đầu đến cuối đều là ngực của ngươi. Bất quá bộ dáng đẫy đà này, lão tử luyến tiếc tấu bẹp nó, cho nên sờ chút ha!" Nói đoạn, hắn còn dùng ngón tay vân vê chỗ mềm mại nào đó, sắc mặt hưởng thụ.

Sắc mặt của Bách Lý Hồng Thanh xanh trắng đan xen, sau đó là giận dữ như mưa rền gió cuốn, nàng trở tay bắt lấy cái tay làm càn trên ngực mình, tay còn lại đập vào khuỷu tay của Đoan Mộc Huyền, mượn lực vặn ra sau, khiến cho người sau không khỏi la oai oái.

"Sờ thật thoải mái đúng hay không? Cái tay này không muốn nữa? Được, lão nương thành toàn ngươi."

Đoan Mộc Huyền lúc này cũng bất chấp tất cả, mồ hôi đầy đầu hô lớn:

"Khoan đã... chỉ đùa một chút. Cô nãi nãi, nữ hiệp, mong ngài tha mạng cho tiểu nhân đi."

Bách Lý Hồng Thanh cười lạnh một tiếng, quyền ảnh tới tấp mà đổ dồn xuống, mỗi một quyền kèm theo một câu mắng:

"Sửu bát quái, lão nương đánh chết ngươi!"

"Sắc lang, cũng dám cả gan bóp ngực của lão nương. Tới nhận lấy cái chết!"

"..."

Kèm theo từng đạo tay đấm chân đá, là thanh âm kêu rên thảm thiết của Đoan Mộc Huyền, hắn hoàn toàn ngã gục, bị tấu đến kêu cha gọi mẹ.

Đội ngũ Đoan Mộc gia bên này chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, sôi nổi ôm nhau run cầm cập.

"Mẹ gia, Bách Lý ma vương thật đáng sợ!"

"Không làm thì không chết, thiếu chủ ăn phải gan hùm mật gấu, vậy mà dám khinh bạc nữ ma đầu."

"Bất quá thiếu chủ cũng có phúc, người ta thường nói chết dưới hoa mẫu đơn thì làm quỷ cũng phong lưu. Xem ra thiếu chủ cho dù bị đánh cũng vui vẻ nha."

"Thiếu chủ, ngài một đường đi hảo!"

Đoan Mộc Huyền nếu biết đám đệ tử không những không cứu hắn mà còn vui sướng khi người gặp họa, thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình, vung tay tấu từng người cho ra bả mới thôi.

Bất quá, người bị tấu lúc này là hắn. Hắn đã ngắc ngư, đầu váng mắt hoa, không còn tâm tư đâu mà để ý tới khung cảnh cay đôi mắt bên ngoài.

(Tác giả viết chương này, mà vừa viết vừa cười như con điên. Chương này coi như một hài kịch nhỏ tặng đến mọi người. Tình hình dịch bệnh căng thẳng, nên mọi người nên thả lỏng một chút, rất tốt cho sức khỏe nè.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play