Giang Nguyệt và Phong hộ pháp đồng thời xoay người lại, biểu tình chuyển sang kinh ngạc khi nhìn thấy Mạc Túc vậy mà xuất hiện ở nơi đó, thần sắc nghiêm nghị.
"Mạc cô nương, sao ngươi lại đến đây?" Phong hộ pháp có chút dè chừng mà hỏi. Thật sự là lực phá hoại của Mạc Túc quá lớn, khiến cho hắn mỗi lần nghĩ tới đều phải rùng mình. Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, nàng không ngủ không nghỉ mà tìm đến nơi này, không phải là muốn đập phá nữa đi?
Chủ tử cứu mạng, thuộc hạ ngăn không được!!!
Mà Giang Nguyệt, cũng nhìn Mạc Túc đầy cảnh giác. Suốt một buổi chiều, con hàng đầu gỗ này cũng suy nghĩ cẩn thận phản ứng khác thường của Đế Mặc Thần và Phong hộ pháp, hoàn toàn thăm dò ra được người phá hoại Lâu Giang Các là ai. Càng khổ sở nhất, tuy biết hung thủ là người nào nhưng nàng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể mắng không thể đánh, ngược lại còn phải nhân nhượng lấy lòng, nếu không chủ mẫu bỏ của chạy lấy người, chủ tử khẳng định lại trừ lương của nàng.
Cho nên, tâm tình của Giang Nguyệt lúc này cực kỳ rối rắm và phức tạp.
Mạc Túc thẳng lưng đi qua, ánh mắt nhìn hai người, sau đó nhìn ra cửa sổ, bình thản nói:
"Hắn đến tìm ta, cho nên các ngươi có thể dừng tay sao?"
Cũng trách nàng ban ngày chạy tới chạy lui nhiều việc, nhất thời quên mất báo tin cho Mạc Nhất và Mạc Cửu. Đến khi nhớ lại thì đã sau giờ cơm chiều, nàng mới phóng thích đặc hiệu báo bình an. Dựa theo nàng tính toán thì sáng mai Mạc Cửu mới về tới, Ai ngờ hắn sẽ về trước dự đoán, hơn nữa còn dùng phương thức này.
Thật là thất sách!
Nếu không phải phát hiện Lâu Giang Các có dị động, mọi người đều khẩn trương, Mạc Túc còn sẽ chưa phát hiện Mạc Cửu đã tới.
Giang Nguyệt nhanh chóng thay đổi sắc mặt, phất tay ta hiệu cho ẩn vệ lui xuống, thở ra một hơi nói:
"Thì ra là người quen của Mạc cô nương à, nếu hắn chịu nói sớm thì đâu có chuyện gì xảy ra chứ. Ban đêm ban hôm mặc y phục dạ hành, lại lén lút trèo tường hệt như kẻ quấy rối. Làm hại bọn ta hưng sư động chúng, suýt nữa tổn thương người một nhà rồi."
Mạc Túc tự giác làm lơ ba chữ "người một nhà" của Giang Nguyệt, thần sắc bình đạm nói:
"Các ngươi chỉ làm đúng chức trách của mình thôi, là do ta không báo trước. Phiền đến các ngươi rồi."
Phong hộ pháp xoa trán, nhìn Giang Nguyệt bằng ánh mắt kinh dị.
Không hổ là người có năng lực kinh doanh nhất trong tám đại hộ pháp, tốc độ thay đổi sắc mặt, tư thái ân cần nhưng không phải nịnh nọt này của Giang Nguyệt thật là luyện đến lô hỏa thuần thanh.
Cùng lúc đó, Mạc Cửu rốt cuộc cũng thở hổn hển trèo lên tới, bò vào khung cửa sổ, cởi bỏ và thu gom xong dây bảo hộ, hắn liền kéo xuống mặt nạ, trưng ra một gương mặt tươi cười, vẫy tay chào Mạc Túc:
"Chủ tử! Thuộc hạ đã về!"
"Ừ! Theo ta đi nghỉ ngơi, đoạn thời gian này chúng ta ở tạm nơi này." Mạc Túc gật đầu nói.
Mạc Cửu không hỏi lý do tại sao Mạc Túc lại ở nơi này, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần Mạc Túc bình an vô sự. Thì mọi việc hắn chỉ cần nghe lệnh và chấp hành thôi.
"Cái đó... nếu không để ta sắp xếp cho vị công tử này một phòng ở đi, phòng của Mạc cô nương quá nhỏ, e là không tiện cho lắm đâu!" Giang Nguyệt ánh mắt chợt lóe, sau đó chen vào nói.
Đùa à, tuy rằng người nam nhân này nhìn Mạc Túc với vẻ cung kính và sùng bái, nhưng cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nếu để chủ tử biết được, lại kiếm nàng hỏi tội nữa.
Phong hộ pháp âm thầm giơ ngón tay cái cho Giang Nguyệt, cũng chen vào nói:
"Đúng vậy, Lâu Giang Các không thiếu nhất chính là phòng ở. Vị công tử này không cần phải khách sáo, cứ để chúng ta an bài cho ngươi đi."
Mạc Cửu nhìn một nam một nữ đối diện, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, sau đó nhìn qua Mạc Túc để hỏi han ý kiến.
Trước đó vài phút, hai người này còn một hai phải đưa hắn vào chỗ chết, thế nhưng giờ lại ân cần nhiệt tình quá mức, hắn... hắn có chút không tiếp thu được.
Mạc Túc không nghĩ nhiều lý do sâu xa bên trong, thấy hai người đưa ra ý kiến cũng hợp lý, nên nàng gật đầu đồng ý:
"Vậy phiền các ngươi sắp xếp cho hắn! Đa tạ!"
"Không cần khách khí!" Giang Nguyệt nhe răng nhếch miệng cười, trong lòng cho bản thân một cái tán.
Nàng thật là quá thông minh!!!
Cuối cùng, Mạc Túc trở về phòng một mình, còn Mạc Cửu lại đi theo Giang Nguyệt và Phong hộ pháp.
Trong khi Mạc Cửu âm thầm đánh giá hai người, thì hai người cũng đồng thời quan sát ngược lại Mạc Cửu.
Lúc nãy từ trên cao nhìn xuống, hơn nữa Mạc Cửu lại đeo mặt nạ, cho nên Phong hộ pháp và Giang Nguyệt phỏng đoán theo thực lực thì người đến cũng phải hơn năm mươi tuổi. Ấy vậy mà hiện tại nhìn đến, cả hai đều không khỏi giật mình. Bởi vì Mạc Cửu quá tuấn dật, hơn nữa còn trẻ tuổi, một đôi mắt đào hoa đều không thấy có nếp nhăn.
Càng để hai người kinh ngạc là, Mạc Cửu rõ ràng là Kim Huyền cao thủ, nếu xếp vị trí ở Huyền Nguyệt đại lục thì cũng là nhân vật số một số hai, ấy vậy mà khi đối diện với Mạc Túc lại hoàn toàn cung kính.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Mà Mạc Cửu trong thâm tâm cũng không kém hai người là bao. Mỗi lần Mạc Nhất đến Lâu Giang Các trở về, đều sẽ kể lại cho huynh đệ bọn họ nghe, nhưng tai nghe lại không bằng mắt thấy. Hôm nay hắn xem như chứng kiến được thực lực chân chính của Lâu Giang Các. So với trong tưởng tượng còn muốn khủng bố.
Nếu không phải hắn có kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm, thì có khả năng đã sớm bị hai người này đưa đi gặp diêm vương uống trà ăn bánh rồi.
"Cái đó... vị công tử này không biết nên xưng hô như thế nào nhỉ?" Dọc theo đường đi, Giang Nguyệt xoa xoa cằm, sau đó lân la dạm hỏi.
"Ta họ Mạc, tên Cửu!" Mạc Cửu diêu diêu cái đầu, gật gù nói.
"Hai người đều cùng họ, vậy ngươi cùng Mạc cô nương là...?" Giang Nguyệt cùng Phong hộ pháp âm thầm trao đổi tầm mắt, sau đó nghi hoặc ra tiếng hỏi.
Bọn họ đều biết Mạc Túc chỉ là tên họ sau khi sửa đổi, trước kia nàng tên Nguyệt Vô Song. Nói như vậy, nàng thay đổi họ theo người nam nhân này sao?
"Cùng một tộc xuất thân, thì họ đương nhiên phải giống nhau rồi. Bất quá, thân phận của đại tiểu thư rất cao quý, không phải là thuộc hạ như chúng ta có thể so sánh ngang hàng được." Mạc Cửu vuốt cằm, giọng điệu rất khiêm tốn, lời lẽ đều là tôn trọng chủ nhân, nhưng cũng không phải tự hạ mình.
Mà Giang Nguyệt và Phong hộ pháp còn lại là đồng thời sửng sốt.
Cùng tộc? Đại tiểu thư?
Giang Nguyệt làm tình báo nhiều năm, điều tra sạch sành sanh về Nguyệt Vô Song, nhưng cũng không có ai nói cho nàng biết, Nguyệt Vô Song là đại tiểu thư của một tông tộc?
Cái nàng biết đến, Nguyệt Vô Song chỉ là một công chúa không được coi trọng của Thiên Nguyệt Vương Triều.
"Mạc cô nương có được thực lực như bây giờ, là do lệnh đường dạy dỗ sao?" Xuất phát từ sự tò mò, Giang Nguyệt phớt lờ đi cái nheo mắt của Phong hộ pháp mà ra tiếng hỏi. "Lệnh đường" ở đây ý chỉ phụ thân của Nguyệt Vô Song.
Nói đến cũng thật khó hiểu, các vị công chúa hoàng tử của Thiên Nguyệt Vương Triều đều có phụ thân đứng phía sau. Duy chỉ có phụ thân của Nguyệt Vô Song là một dấu chấm hỏi lớn. Ngay cả quan lại quần thần thân cận cũng không biết rõ người kia là người nào. Mà đối với tin tức của hắn, nữ đế Nguyệt Dao vậy mà giấu kín như bưng, có cạy miệng cũng không nói.
Mà hiện tại, tin tức này xuất hiện, cộng thêm biểu hiện nghịch thiên của Mạc Túc, làm Giang Nguyệt liên tưởng ngay đến người đó.
Đối với vấn đề này, Mạc Cửu khẽ nhìn Giang Nguyệt một cái, nhún vai nói:
"Chủ tử thiên tư thông minh, đầu óc linh động, học một hiểu mười, cho dù không có người dạy dỗ, nàng cũng có thể tự tìm hiểu và sờ soạng ra tới." Mạc Cửu tránh nặng tìm nhẹ mà nói, vừa cố ý lẫn tránh trả lời vấn đề, vừa có thể ngầm khen ngợi chủ nhân nhà mình.
Hắn biết phải nói như thế nào, khi tông tộc nhà họ Mạc, huynh đệ tỷ muội của Mạc Túc đều ở tại Tinh Tế. Giữa hai nơi cách nhau không chỉ là không gian mà còn là thời gian xa xôi cách trở.
Có thể trở về hay không là một hi vọng xa vời.
Giang Nguyệt nghe câu trả lời qua loa này, đã biết rõ người đối diện cố tình trốn tránh vấn đề. Vì thế nàng hiểu ý chuyển sang đề tài khác:
"Mạc Cửu công tử trở về trễ thế này, là có việc quan trọng cần phải xử lý sao?"
Mạc Cửu hiện tại không có nhiệm vụ trong người nên thư thái hơn, ngay cả lời nói cũng nhiều, hắn bẻ khớp ngón tay, khóe miệng hơi nhếch lên nói:
"Chỉ là chuyện râu ria mà thôi. Hỗ trợ giải quyết phiền toái giúp một người bằng hữu. Mặc dù khởi nguồn là do nàng gây ra, nhưng ai bảo nàng đáng thương, không nơi nương tựa đâu."
Giang Nguyệt cảm thấy mình có tiềm chất bát quái, chuyện gì cũng muốn biết, muốn hiểu, mặc kệ đối phương có thân thiết hay là không:
"Chẳng hay, Mạc công tử thích vị cô nương kia sao!?" Giang Nguyệt bát quái hỏi.
Phong hộ pháp đi bên cạnh chen không được miệng, chỉ có thể âm thầm đỡ trán, làm một cây cọc gỗ di động tự động tiếp thu thông tin.
Đợi chút gặp được chủ tử, hắn phải báo cáo hết thảy.
Mạc Cửu bĩu môi, mắt trợn trắng nói:
"Thích nàng!? Đùa cái gì thế? Kia là một con sâu rượu chính hiệu, uống rượu như uống nước lã, sáng xỉn chiều say không nhớ rõ bản thân là ai, ta là tự tìm ngược mới có thể thích nàng..."
Giang Nguyệt cười hắc hắc phụ họa:
"Nữ nhân biết uống rượu thường rất chung tình. Bất quá... danh từ sâu rượu này giống như có chút quen thuộc... ta dường như đã nghe qua ở đâu rồi nhỉ?"
Phụ họa xong, Giang Nguyệt lại nhịn không được nhíu mày, xoa cằm thì thầm.
Đúng lúc này, Phong hộ pháp bỗng nhiên khựng lại bước chân, ánh mắt ngờ vực nhìn Mạc Cửu từ đầu đến chân, không dám xác định hỏi:
"Mạc... Cửu!? Ngươi... ngươi là Cửu gia, lão bản kinh doanh tửu lầu có tiếng ở Thiên Nguyệt Thành!?"
Giang Nguyệt cũng kinh ngạc trợn to mắt.
Cái kẻ không đứng đắn trước mặt này.... vậy mà lại là Cửu gia trong truyền thuyết?
Mạc Cửu thấy thân phận của mình bị xuyên qua cũng không ngoài ý muốn, ngược lại còn bật cười nói:
"Đúng là ta! Nhưng mà đồn đãi không có khoa trương như vậy. Tửu lầu của ta so với Nguyệt Lâu thì còn kém nhiều lắm. Hơn nữa hiện tại còn đóng cửa trốn kẻ thù, ta sắp đập nồi bán sắt mà đi ăn xin rồi."
Câu cuối, Mạc Cửu còn nói giỡn pha trò.
"Là bởi vì Bạch Phong Hoa sao!?" Sau khi xâu chuỗi liên kết cẩn thận, Phong hộ pháp nheo mắt lại, trực tiếp hỏi ra tiếng.
Thảo nào hắn cứ cảm thấy bóng dáng của người này khá quen thuộc. Thì ra là người đã giải vây cho Bạch Phong Hoa ở giữa phố ngày hôm đó.
Lần này thì đến phiên Mạc Cửu kinh ngạc, hắn nhìn một nam một nữ bên cạnh, âm vực vút cao:
"Các ngươi biết nàng!?"
Bạch Phong Hoa vậy mà biết Các chủ của Lâu Giang Các?
Giang Nguyệt cười lạnh ra tiếng, giọng điệu bỡn cợt:
"Đâu chỉ là biết, mấy người chúng ta còn từng là huynh đệ tỷ muội từ thuở nối khố kia kìa. Bạch Phong Hoa xem như tài giỏi, không chỉ tai họa người trong nhà, mà còn đem đến xui xẻo cho người ngoài. Huynh đệ, chia buồn cùng ngươi vài giây nha!"
Trong khi Mạc Cửu đần mặt không hiểu ra sao, thì Phong hộ pháp đã đẩy bả vai Giang Nguyệt về phía trước, sau đó cười khổ nói với Mạc Cửu:
"Ngươi đừng nghe nàng bịa chuyện linh tinh. Nữ nhân này giỏi nhất là khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng nói một nẻo. Đừng nhìn nàng cười cợt Bạch Phong Hoa không ra cái gì. Nhưng một khi đối phương xảy ra chuyện, nàng là người thứ nhất cầm đại đao đứng lên xả cho kẻ thù tan nát như tương."
"Lục Phong! Ngươi cái lão bất tử, ngươi ngày nào không phản bác ta một câu thì ngươi ăn cơm không nổi đúng không. Ai, ai mà thèm quan tâm con sâu rượu đáng ghét kia. Nàng chết ở xó xỉnh nào thì mặc xác nàng chứ!" Giang Nguyệt bẻ ngón tay Phong hộ pháp ra khỏi vai mình, hậm hực rít gào.
"À thế à!" Phong hộ pháp gật gù có lệ, nhìn thấy vẻ bất lực cãi không lại của Giang Nguyệt thì tâm tình hắn càng thêm sung sướng.
Quả nhiên, không có việc gì giải tỏa áp lực nhanh bằng cách chọc cho cô nàng này xù lông lên như sư tử.
Đến đây thì Mạc Cửu xem như đã nhìn ra, Bạch Phong Hoa cùng hai người này, hẳn là quan hệ không cạn.
Bất quá, có thể là vì nguyên nhân nào đó, gây ra hiểu lầm chưa được giải trừ từ hai bên.
Trực giác, Mạc Cửu cho rằng, việc này cùng Mộ Dung Âm, thậm chí là Ma Điện có liên hệ mật thiết.
Mà thân phận của Bạch Phong Hoa, cũng không hề đơn giản như cái cách nàng biểu hiện ra thường ngày.
Thú vị!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT