Lăng Thiên Đạo Cung.

Bên ngoài gian phòng Sở Cuồng Nhân, trong tay Tiểu Băng bưng một bộ nữ trang.

Trong đầu nàng như một đống hồ nhão, mê hoặc không hiểu.

Công tử sao tự nhiên không có việc gì lại muốn nữ trang?

Mà lại là đầy đủ, chẳng lẽ có đam mê đặc thù gì hay sao?

"Công tử, ta đưa y phục tới cho ngươi."

Tiểu Băng gõ cửa một cái, một tiếng kẽo kẹt cửa mở ra, Tiểu Băng chú ý tới trong phòng Sở Cuồng Nhân có một nữ nhân.

Đó là một nữ nhân rất đẹp.

Loại đẹp kia, mang theo một loại cảm giác thần thánh không thể xâm phạm, cho dù là Tiểu Băng gặp phải cũng không nhịn được sinh ra một loại cảm giác tự ti mặc cảm.

Mỹ nhân này có vẻ giống như còn mọc ra một đôi cánh?

"Làm phiền." Sở Cuồng Nhân tiếp nhận y phục, sau đó quay người đưa cho Lam Vũ sau lưng nói: "Ngươi tạm thời trước mặc bộ này đi."

Lam Vũ tiếp nhận y phục, "Vâng."

Một trận bạch quang lấp lóe.

Chỉ thấy áo giáp trên người Lam Vũ trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Một cơ thể trắng bóng, vô hạn mỹ hảo trong nháy mắt hiện ra trước mặt Sở Cuồng Nhân, da thịt trắng như tuyết kia làm cho hắn mắt đều choáng váng.

Sở Cuồng Nhân cảm giác máu mũi mình sắp phun ra ngoài rồi.

Bên cạnh Tiểu Băng càng là há to miệng.

Bà mẹ nó!

Nữ nhân cứ cởi đồ như thế sao?!

Nhưng Lam Vũ lại không cảm thấy có gì, chậm rãi ở trước mặt hai người đổi lại y phục, thần sắc lạnh nhạt, không để bụng.

Trong nhận thức của nàng, Sở Cuồng Nhân sáng tạo giả của nàng, nàng hết thảy tất cả đều là của đối phương, đương nhiên cũng bao gồm cỗ thân thể này.

"Cái kia, ngươi trước thay đi."

Sở Cuồng Nhân vội vàng đóng kỹ cửa lại, đi ra bên ngoài chờ.

Hô... Cái này quá kích thích.

Mặc dù nói nếu hắn làm gì Lam Vũ làm, đối phương nhất định sẽ không cự tuyệt, nhưng Sở Cuồng Nhân tạm thời còn chưa có ý nghĩ phương diện kia.

Ngoại trừ một ít phương pháp tu hành đặc biệt, người tu hành tiền kỳ giữ lại nguyên dương chi thân, có thể xúc tiến tu hành ở một mức độ nào đó.

Mà đây cũng là một trong những nguyên nhân nguyên chủ cự tuyệt được bao nuôi.

"Công tử, vị cô nương này là ai vậy?"

Hiện tại Tiểu Băng có dấu hỏi đầy đầu.

Lúc này mới một hồi không thấy, bên người công tử làm sao thêm một người?

Còn là giai nhân tuyệt sắc, nhân vật bực này nếu là đệ tử Huyền Thiên tông, thì đã sớm nổi danh rồi mới đúng.

"Nàng là người theo đuổi của ta, còn lại không cần hỏi nhiều."

"Vâng."

Tiểu Băng nhu thuận nhẹ gật đầu.

Sở Cuồng Nhân hài lòng nhẹ gật đầu, thị nữ phục thị của hắn được phái tới có mấy người, nhưng hắn lại chỉ để lại một mình Tiểu Băng.

Chính là nhìn trúng đối phương dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời.

Không nên hỏi, nửa chữ không đề cập tới.

Chỉ chốc lát.

Cửa gian phòng mở ra.

Lam Vũ đi ra, nhìn thấy nàng, dù Tiểu Băng thân là nữ tử cũng có một loại cảm giác trái tim đột nhiên bị đánh trúng rung động.

Quá đẹp.

Váy ngắn giao lĩnh trắng xanh đan xen phác hoạ ra dáng người yểu điệu đường cong của Lam Vũ, một mái tóc dài màu trắng bạc tùy ý buộc ở sau ót.

Băng cơ ngọc cốt, lông mày giống như Thúy Vũ (lông chim trả), nhất là cặp mắt lam nhạt thanh tịnh sáng ngời kia, giống như là ngôi sao sáng làm cho người mê say.

Lam Vũ đứng tại đó, cao nhã thoát tục, giống như tiên tử thánh khiết.

"Cô nương thật là dễ nhìn."

Tiểu Băng từ đáy lòng tán dương một tiếng.

Sở Cuồng Nhân cũng hài lòng gật đầu.

"Không tệ, bất quá ngươi cái kia cánh đâu?"

Hắn chú ý tới, hai cánh Lam Vũ đã biến mất.

"Công tử tựa hồ không muốn ta làm người khác chú ý quá mức, cho nên ta thu lại, nếu như công tử muốn nhìn tùy thời đều có thể."

Lam Vũ nói, hai cánh từ phía sau lưng xương bả vai lại lần nữa xuất hiện.

"Cũng thật thuận tiện, tốt, cứ vậy đi."

"Vâng, công tử."

Bên cạnh Tiểu Băng lại lấy làm kỳ lạ.

Không nghĩ đến cô nương này lại có loại năng lực này.

Mấy ngày kế tiếp, Sở Cuồng Nhân một mực ở trong Đạo Cung tu luyện.

Trong khoảng thời gian này, hắn mỗi ngày đều rút thưởng nhưng cũng không có đồ rơi xuống, bất quá cũng không biết hắn xui kiểu gì, rút trúng đều là đồ vật hắc thiết cấp, những thứ này đều bị hắn trực tiếp ném vào bên trong Càn Khôn giới.

Lăng Thiên Đạo Cung.

Gian phòng bên trong, Sở Cuồng Nhân khoanh chân ngồi ở trên giường, bên ngoài thân lưu chuyển lên từng đạo từng đạo quang hoa màu tím, có loại cảm giác vô cùng sắc bén.

Đây là tu luyện Tử Vi Hoàng Thiên Kiếm Quyết hình thành kiếm khí!

Tử Vi Hoàng Thiên Kiếm Quyết phân chín tầng.

Phân biệt đối ứng từ Luyện Khí đến Hiển Thánh là chín cảnh giới tu hành.

Hai ngày, Sở Cuồng Nhân đã tu luyện tới tầng thứ hai đỉnh phong cũng chính là Trúc Cơ đỉnh phong, khoảng cách Kim Đan cũng chỉ có khoảng cách nửa bước.

Phải biết, trước đây, hắn chỉ là Luyện Khí cảnh mà thôi.

Có thể hai ngày vượt qua một cái đại cảnh giới, mấy cái cảnh giới nhỏ.

Tốc độ tu hành này mà truyền đi, sợ là sẽ dọa người ta chết khiếp.

Nguyên nhân trong đó là do hăn có Vô Thượng Đạo Thể, nhưng Tụ Linh Pháp Trận cùng tu luyện tài nguyên mà Huyền Thiên tông cung cấp cũng là không thể bỏ qua công lao.

"Ấn theo tốc độ này, không tới mười ngày ta liền có thể đạt tới cảnh giới Kim Đan, mà đệ tử chân truyền cũng đều ở giai đoạn này."

Sở Cuồng Nhân thì thầm nói.

Lúc này, la bàn truyền tin bên hông hắn chấn động một cái.

"Công tử, đệ tử chân truyền Lý Dao đến đây bái phỏng."

Bên trong la bàn truyền ra thanh âm Tiểu Băng.

"Há, Lý Dao?"

Sở Cuồng Nhân chau mày.

Cái tên này hắn rất quen thuộc, chính là đệ tử chân truyền trước kia muốn thu, bao dưỡng nguyên chủ.

"Đi xem một chút đi."

...

Bên ngoài Lăng Thiên Đạo Cung.

Một nữ tử mặc trường bào diễm lệ cõng một bó cành mận gai có gai đứng đấy, chung quanh còn có không ít đệ tử đang vây xem.

"Mau nhìn, kia là đệ tử chân truyền Lý Dao, đây là đang chịu đòn nhận tội a, há, Lý Dao này và Sở Cuồng Nhân có quan hệ gì sao?"

"Ngươi còn không biết?"

"Lý Dao cô gái này phóng đãng thành tính, trong cung điện của mình dưỡng một đống lớn mặt trắng nhỏ, trước đó nàng nhìn trúng Sở Cuồng Nhân, nhưng bị người ta cự tuyệt, thẹn quá hoá giận đã đánh Sở Cuồng Nhân trọng thương."

"Nguyên lai là như vậy, vậy thật đúng là phong thủy luân chuyển, ai có thể nghĩ tới Sở Cuồng Nhân này thế mà lại giác tỉnh Vô Thượng Đạo Thể, đây là Lý Dao sợ, cố ý đến chịu đòn nhận tội, nàng cũng thật bỏ qua mặt mũi."

"Có người đi ra..."

Bên trong Lăng Thiên Đạo Cung, Sở Cuồng Nhân chậm rãi đi ra, một thân trường bào màu trắng Kỳ Lân, đầu đội ngọc quan, khí chất phiếu miểu xuất trần.

Hắn vừa ra trận, nhất thời hấp dẫn tất cả mọi người nhìn chăm chú.

"Đẹp, đẹp trai quá a!"

"Không thể nào, thế giới này lại có nam tử tuấn mỹ bực này.

"Hắn cũng là thủ tịch Đại sư huynh tân nhiệm sao?"

"Trời ạ, ta giống như yêu đương rồi."

Lý Dao chịu đòn nhận tội ngẩng đầu nhìn Sở Cuồng Nhân, nguyên bản trong nội tâm của nàng đối Sở Cuồng Nhân mang theo một tia oán niệm.

Bởi vì đối phương đột nhiên đã thức tỉnh Vô Thượng Đạo Thể, hại bản thân nàng không thể không đến đây bồi tội, nếu không cuộc sống sau này của nàng khó mà qua.

Nhưng lúc nàng nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, tâm lý một tia oán niệm trong nháy mắt tiêu tán, đối phương quá tuấn mỹ làm cho nàng mê muội.

"Trước đó gặp thấy hắn tuấn mỹ, nhưng bây giờ, hắn thành thủ tịch sư huynh lại càng đẹp mắt, trời ạ, thật là khiến người không cầm lòng được."

Lý Dao si mê nhìn Sở Cuồng Nhân.

Đau rát trên lưng đều bị nàng coi nhẹ.

Sở Cuồng Nhân vừa ra đã nhìn thấy Lý Dao dưới cầu thang, nhìn thấy bộ dáng đối phương chịu đòn nhận tội, không khỏi hơi sững sờ.

"Lý Dao đắc tội sư huynh, đến đây chịu đòn nhận tội."

Lý Dao trực tiếp quỳ trên mặt đất, hai tay dâng một roi dài, thành khẩn nói ra: "Sư huynh muốn chém giết muốn róc thịt, cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được!"

Tâm lý Sở Cuồng Nhân càng thêm mộng bức.

Đây là sao?

Dựa theo tình thiết bình thường, không phải là mình phải khắc khổ tu luyện sau đó mới tìm Lý Dao này báo thù, đánh bại, giẫm nàng ta dưới lòng bàn chân sao?

Hiện tại sao đối phương tự  mình đến nhận tội?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play