Lăng Thiên Đạo Cung.

Trong sân nhỏ, Sở Cuồng Nhân nằm trên một cái ghế nằm.

Bên cạnh, Tiểu Băng bưng một đĩa quả nho, thỉnh thoảng cầm một quả đút cho Sở Cuồng Nhân, một bên khác, Lam Vũ mặc một bộ váy ngắn màu xanh trắng, ngồi xếp bằng, trước mặt đặt một chiếc cổ cầm đen nhánh.

Mười ngón tay của Lam Vũ khẽ động, giai điệu chậm rãi quanh quẩn.

"A..."

Sở Cuồng Nhân há miệng ăn một quả nhỏ Tiểu Băng đút nho, nghe Lam Vũ đánh đàn, híp mắt, dáng vẻ rất thoải mái.

Tiểu Băng ngồi bên cạnh bóc nho, nhìn khuôn mặt Sở Cuồng Nhân ở khoảng cách gần, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nội tâm vui vẻ không nói ra được.

Ngoại giới nữ tử chạy theo công tử nhiều như vịt, có vô số người muốn gặp một lần, nhưng nàng lại có thể tự tay đút nho cho công tử ăn.

Suy nghĩ một chút, nàng vô cùng vui vẻ.

Sau khi đàn xong một khúc.

Lam Vũ cười nhạt nói: "Công tử còn muốn nghe cái gì nữa?"

Lam Vũ là một tu sĩ cường đại, còn tinh thông âm luật, gần đây Sở Cuồng Nhân mới phát hiện ra chuyện này.

Không thể không nói, Lam Vũ đúng là tốt không còn gì để nói.

Mỹ lệ, cường đại, Sở Cuồng Nhân lại nói gì nghe nấy.

"Không cần, cứ sa đọa như thế, ta thật sự sẽ không bò ra ôn nhu hương của các ngươi." Sở Cuồng Nhân lắc đầu cười nói.

Hắn duỗi lưng một cái, "Ta đi tu luyện."

Từ khi hắn sáng tạo ra Thánh Vương pháp đến nay đã gần một tháng rồi, trong một tháng này, tu vi của hắn đã có tiến bộ nhảy vọt, từ Kim Đan cảnh sơ kì, đến bây giờ đã là Kim Đan viên mãn, khoảng cách đến Nguyên Anh cảnh cũng chỉ cách một bước.

Mà trong một tháng này, Sở Cuồng Nhân còn rút được không ít thứ từ Huyễn Tưởng Luân Bàn, nhưng phần lớn đều là thứ chẳng ra sao, ngoài mấy món cấp Bạch Ngân, còn lại đều vô dụng với hắn.

Ví dụ như một số đan dược, công pháp, linh tủy gì đó, những thứ này hắn đều dùng để bồi dưỡng Tiểu Băng, cho nên trong một tháng này, ngoài tu vi của hắn tăng mạnh, Tiểu Băng cũng tiến bộ không ít.

...

Buổi chiều, Sở Cuồng Nhân mới tu luyện xong.

Tiểu Băng đến thông báo với hắn, Đạo Tử Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên tới chơi.

Đạo Cung, trong đại sảnh.

"Đại sư huynh, cuối cùng ngươi đã tới rồi."

Mộ Dung Hiên nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, vẻ mặt kích động đứng lên nghênh đón.

Sắc mặt Sở Cuồng Nhân thay đổi, lui về phía sau nửa bước, kích động như vậy, không biết còn tưởng rằng ngươi nhìn thấy bạn gái xa cách đã lâu đấy.

Khuôn mặt mỹ mạo đáng chết này của hắn, khiến nam nhân cũng không khống chế nổi sao?

Mộ Dung Hiên có chút lúng túng đứng tại chỗ.

Đại sư huynh, ngươi lui về sau nửa bước là có ý gì?

Động tác nhỏ nhưng tổn thương thật lớn a...

"Bái kiến Đại sư huynh."

Nam Cung Hoàng hành lễ, từ khi bị Sở Cuồng Nhân đánh phục, lại thấy đối phương sáng tạo ra Thánh Vương pháp, hiện tại hắn ta càng thêm sùng bái đối phương.

Giống như những người khác trong Huyền Thiên tông, đều là fan hâm mộ của hắn.

"Hai vị sư đệ không cần khách khí, ngồi đi."

Sau khi hai người ngồi xuống, Mộ Dung Hiên mở miệng trước, "Lần này tới tìm Đại sư huynh, là có chuyện muốn hỏi thăm ý kiến ngươi."

"Hả, chuyện gì?"

"Đại sư huynh đã từng nghe nói đến Cố Trường Ca chưa?"

"Cố Trường Ca?" Sở Cuồng Nhân nỉ non một tiếng, hình như có chút ấn tượng, sau đó hắn hỏi: "Thái tử Thanh Vân, Cố Trường Ca?"

"Không sai, chính là người này." Nam Cung Hoàng ngưng trọng nói.

Trong đại thế chi tranh, thiên kiêu tầng tầng lớp lớp, giống như trăm hoa đua nở, ganh đua sắc đẹp.

Mà Cố Trường Ca chính là một trong mấy đóa hoa mỹ lệ nhất, là một vị thiên kiêu tuyệt đỉnh danh động thiên hạ!

Thậm chí còn cao hơn Nam Cung Hoàng một bậc.

Hơn nữa, thế lực phía sau thái tử Thanh Vân, Thanh Vân vương triều cũng là đạo thống Thánh Nhân đứng đầu trong Thanh Long vực, không hề yếu hơn Huyền Thiên tông.

"Người này làm sao?"

Sở Cuồng Nhân nghĩ đến vài tin tức liên quan tới Cố Trường Ca rồi hỏi.

"Nửa tháng trước Cố Trường Ca đã rời khỏi vương đô Thanh Vân vương triều, lấy danh nghĩ giao lưu, một đường đánh đến bốn đạo thống Thánh Nhân lớn là Tử Dương Cốc, Vạn Pháp tông, Linh Hư tông và Ngũ Hành tông, liên tiếp đánh bại tám vị Đạo Tử!"

Mộ Dung Hiên chậm rãi nói, giọng điệu lộ ra mấy phần ngưng trọng.

Nghe đến nơi này, Sở Cuồng Nhân đã biết mục đích lần này hai người họ đến tìm mình, "Các ngươi sợ hắn sẽ đến khiêu chiến Huyền Thiên tông?"

"Khẳng định là sẽ khiêu chiến rồi." Nam Cung Hoàng nói.

"Đây là vô địch chi tâm của hắn!"

"Không sai." Nam Cung Hoàng tiếp tục nói: "Mấy năm trước, Thiên Cơ Tử từng nói thế Đế lộ thế này sẽ khởi động lại, các thiên kiêu trong Thương Khung tinh đều muốn Đế vị thế này, Cố Trường Ca liên tiếp đánh bại tám vị Đạo Tử, mượn biện pháp này thể hiện vô địch chi tâm của mình, bước một bước lên Đế lộ!"

"Chỉ đánh bại hắn mới có thể phá hỏng quá trình này, nếu không đợi vô địch chi tâm của hắn đại thành, sợ là không ai có thể tranh phong với hắn!"

"Nhưng đánh bại hắn là chuyện nói thì dễ, làm thì khó, trong thế hệ trẻ tuổi, người này chiến lực vô song, hiếm có địch thủ, cường giả thế hệ trước lại không thể xuất thủ, theo lời đồn, bên người Cố Trường Ca còn có một vị Tôn giả làm người hộ đạo, mặc dù có người muốn vụng trộm ra tay cũng không thể được."

Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên ngươi một lời ta một câu nói rõ mọi chuyện, Sở Cuồng Nhân ở bên cạnh đã nghe hiểu đại khái.

"Đại sư huynh, thực lực của Cố Trường Ca kinh người, liên tiếp đánh bại tám vị Đạo Tử, trong đó không thiếu người có chiến lực ngang với chúng ta, cho nên chúng ta nghĩ, trong toàn bộ Huyền Thiên tông, chỉ có ngươi mới có năng lực áp chế người này."

Ánh mắt Nam Cung Hoàng lấp lánh nhìn Sở Cuồng Nhân.

"Tu vi của người này thế nào?"

"Nguyên Anh viên mãn, không, hẳn là bán Động Hư!"

Nam Cung Hoàng dừng lại một chút rồi nói.

Cái gì?

Bán Động Hư?

Trong lòng Sở Cuồng Nhân có chút tâm thần bất định.

Hiện tại hắn chỉ là Kim Đan viên mãn, còn chưa đến Nguyên Anh cảnh, lần trước có thể trấn áp Nam Cung Hoàng, là vì hắn có thẻ thể nghiệm tu vi Nguyên Anh cảnh.

Hiện tại muốn hắn dùng tu vi Kim Đan viên mãn đi đánh một tên bán Động Hư sao?

Hơn nữa người này còn là một thiên kiêu tuyệt đỉnh!

Dựa theo định luật thiên kiêu mà nói, đoán chừng người này còn mạnh hơn cả Động Hư.

Nghĩ như thế nào đều cảm thấy mình không được a.

Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của hai vị sư đệ Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên, hắn làm đại sư huynh cũng không thể rụt rè.

"Ta hiểu rồi.”

Ánh mắt Sở Cuồng Nhân bình tĩnh, lạnh nhạt nói.

Hai người Nam Cung Hoàng liếc nhau, giống như được uống thuốc an thần, đại sư huynh bình tĩnh như vậy, hẳn là mười phần chắc chín.

Hai người yên tâm rời khỏi Đạo Cung.

"Nam Cung, ngươi nói đại sư huynh nắm chắc mấy phần đánh thắng Cố Trường Ca?" Ra đến bên ngoài Đạo Cung, Mộ Dung Hiên tò mò hỏi.

Bước chân của Nam Cung Hoàng dừng lại, thản nhiên nói: "Mười phần!"

"Ngươi tin tưởng đại sư huynh như vậy sao?"

Mộ Dung Hiên có chút hoảng hốt.

Mặc dù hắn ta cũng tin tưởng Sở Cuồng Nhân, nhưng Cố Trường Ca cũng không phải nhân vật đơn giản, liên tiếp đánh bại tám vị Đạo Tử, đã có vô địch chi tư cùng thế hệ!

Hắn ta cũng không dám nói Sở Cuồng Nhân có mười phần thắng.

"Đại sư huynh giơ tay nhấc chân đã có thể trấn áp ta, chiến lực của hắn sâu không lường được, hơn nữa vừa rồi ngươi không nhìn ra thái độ của đại sư huynh sao? Hắn rõ ràng không đặt tên Cố Trường Ca kia vào mắt."

Nam Cung Hoàng vô cùng tôn sùng Sở Cuồng Nhân nói.

Mộ Dung Hiên nghe vậy, càng nghĩ càng thấy có đạo lý, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, nếu không nắm chắc thắng lợi, sao có thể bình tĩnh thong dong như thế, chỉ sợ đại sư huynh đã vô địch cùng thế hệ rồi!"

"Ta cảm thấy không chỉ như vậy, đại sư huynh có thể sáng tạo ra Thánh Vương pháp, ngươi nói trên đời này có mấy người làm được? Quá kinh khủng."

Hai người suy đoán thực lực của Sở Cuồng Nhân, càng đoán càng cảm giác đối phương sâu không lường được, trong lòng càng thêm kính sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play