Lúc Thạch Nghị đến tìm người nhà giúp đỡ, người của Uy Trại cũng đến tìm Anh Minh.

Cũng không gọi điện hẹn trước, mà trực tiếp tìm đến nhà Anh Minh, lúc hắn mở cửa ra nhìn thấy vị luật sư kia, theo bản năng cau mày.

Đối phương muốn vào nhà nhưng bị Anh Minh ngăn lại: “Muốn nói gì thì ra ngoài nói, nhà tôi không có đồ đãi khách.”

Vị luật sư cũng không nói gì, hai người tìm một quán nước gần đó bao một phòng, tùy tiện gọi vài món.

Đợi trà bánh đều lên đủ, lúc người phục vụ ra khỏi phòng Anh Minh dặn một câu không có việc đừng vào đây, nhìn thấy bọn họ có chuyện cần bàn, phục vụ cũng thức thời, gật gật đầu rồi lui ra ngoài.

Anh Minh nâng tách trà lên môi nhấp một ngụm: “Có gì cứ nói thẳng đi.”

Đối với sự thẳng thắn của hắn, luật sư gật đầu, sau đó đưa ra một tập văn kiện: “Tình huống cụ thể tôi nghĩ chắc cậu Anh Minh đây cũng không cần tôi nói lại, hiện tại đối thủ của Uy Trại một mực muốn đem chuyện này ra công kích Uy Trại, cho nên chúng tôi hy vọng có thể có được một sự đảm bảo.”

Anh Minh nhíu mày: “Ý gì?”

Đem đồ đưa sang cho Anh Minh, trong lúc hắn xem văn kiện luật sư cũng nhấp hai miếng trà, hơi nóng đọng trên kính hắn, hắn cũng không lau đi, bình tĩnh không biểu tình gì mà uống tiếp.

Đợi Anh Minh xem xong buông văn kiện xuống, hắn cũng hạ tách trà.

“Thế nào?”

Anh Minh không lập tức trả lời.

Luật sư quan sát biểu cảm của hắn, như dự liệu nhướng mày, sau đó nhã nhặn nói thêm một câu: “Thật ra, điều kiện trong này đưa ra đã rất tốt, cậu Anh Minh cũng không nên quá cố chấp.”

“Tôi thấy, đây là ép buộc.”

“Tôi nghĩ cả văn kiện này đều theo hướng có lợi cho cậu.” Nụ cười tươi tắn của luật sư vẫn mang theo chút ý tứ đặc biệt nào đó, hắn mân mê tách trà trong tay, đợi cho hơi nước trên kính tan đi, mới đẩy nhẹ một cái: “Bây giờ xuất ngoại, bản thân cũng có thể thoát ly khỏi sự quấy rối của truyền thông, với cậu mà nói, cũng là một loại giải thoát.”

Nội dung hợp đồng này là muốn Anh Minh tạm thời sang Mỹ một thời gian như một kỳ nghỉ dài hạn, Uy Trại sẽ tài trợ toàn bộ chi phí ở nước ngoài, điều kiện tiên quyết là hắn không được nhận bất cứ hình thức phỏng vấn hay thăm dò nào của truyền thông.

Thoạt nhìn có thể thấy điều kiện này không tồi, nhưng đối với một diễn viên mà nói, biến mất khỏi truyền thông một thời gian, có thể xem như là một đao chí mạng.

Bằng không Anh Minh cũng không vì bảo vệ thân phận diễn viên này mà không tiếc nhận những loại phim cấp ba kia. 

Phần hợp đồng này của Uy Trại không nêu rõ thời gian, thật ra cũng như án lệnh trục xuất. 

Về phần gọi là chi phí tiêu dùng, với Anh Minh chẳng có nghĩa lý gì.

Hắn đem hợp đồng đẩy trở về: “Tôi không thể ký hợp đồng này.”

Luật sư cũng dự đoán được hắn sẽ cự tuyệt. 

Hắn trầm mặc chốc lát rồi ngẩng đầu: “Cậu Anh Minh, tôi hi vọng cậu có thể hiểu, hiện tại tôi đến cùng cậu thương lượng phần nhiều là vì Uy Trại vẫn còn có ý giải quyết vấn đề, tôi có thể tiết lộ cho cậu một câu, chuyện này vừa gây nên tổn thất kinh tế cũng khiến cho nhiều người giết người phạm pháp, tất nhiên, chuyện này sẽ không làm, tôi chỉ mong cậu hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, cũng mong cậu hiểu rằng có rất nhiều cách giải quyết vấn đề, hiện tại đặt trước mặt cậu là cách ôn hòa nhất, cũng thích hợp với cậu nhất.”

Nói xong, luật sư cười: “Cậu ở trong giới giải trí lăn lộn đã nhiều năm như vậy, tôi tin có nhiều chuyện dù tôi không nói ra cậu cũng rõ ràng, cũng hiểu được.”

Kết quả là Anh Minh chỉ cúi đầu uống trà, không có biểu hiện gì.

Không khí trong phòng có chút yên tĩnh đến khó chịu, Anh Minh không mở miệng, luật sư cũng không nói chuyện. Hai con người rõ ràng lập trường đối lập nhau lại ngồi ở gian phòng này tiến thoái lưỡng nan, không khí tự nhiên không thể thoải mái được.

Đợi đến khi tách trà chỉ còn một phần ba, luật sư lấy lại tập văn kiện lật qua một lượt, sau đó đặt bên cạnh Anh Minh: “Hay là, cậu Anh Minh đề xuất một cách giải quyết đi.”

Hắn cười cười: “Chuyện gì cũng có thể thương lượng.”

Anh Minh lại lần nữa xác nhận mình không thích nụ cười của luật sư là có nguyên do, bởi vì mưu tính biểu hiện ra quá mức rõ ràng. Hắn nhàn nhã uống trà, cho đến khi hài lòng mới buông tách xuống: “Đầu tiên, tôi phải nói rõ ràng với anh, chuyện Uy Trại, cũng không phải do tôi nói ra ngoài.”

Hắn nói xong, luật sư hơi cười nhẹ, biểu thị không cần nói cũng biết.”

Nụ cười này thật sự rất thiếu đánh, Anh Minh cau mày, cố gắng nhẫn nại: “Tiếp theo, hợp đồng đầu tiên sau khi sự việc diễn ra tôi cũng không ký, hiện tại chuyện đến nước này, mấy thứ kia tôi càng không ký. Vấn đề của Uy Trại, xét đến cùng cũng không phải tại tôi. Cho dù đem tôi ra, cũng không thể thay đổi căn nguyên cục diện hiện tại, thay vì dùng nhiều biện pháp đối với một kẻ râu ria như tôi, còn không bằng nghĩ ra cái gì đó hữu dụng một chút.”

hiện tại là ai nói ra căn bản không phải trọng điểm, trọng điểm là ở đối thủ của Uy Trại.

Tốn nhiều sức lực lên người hắn như vậy, vốn dĩ là lẫn lộn đầu đuôi.

Luật sư nâng kính: “Nói như vậy, cậu Anh Minh đã suy nghĩ rõ ràng?”

Anh Minh nhún vai: “Với tôi mà nói, đây vốn không phải là một chuyện cần phải suy nghĩ rõ ràng.” Bởi vì hoàn toàn không có giá trị cân nhắc.

Nếu thật sự đi Mỹ như sắp xếp của Uy Trại, không phải hắn cũng sẽ mang cái tiếng xấu cho mọi người chỉ trích sao. Đang ở đầu sóng ngọn gió hắn đột nhiên chạy ra nước ngoài, dù là ai cũng sẽ cảm thấy giống như đang đào tẩu, là có tật giật mình. Hắn chuyện gì cũng chưa làm, sao phải làm như chuột chạy qua đường* vậy chứ.

*chuột chạy qua đường 过街老鼠: Ý chỉ hành vi làm việc xấu xong bỏ chạy

Luật sư sau đó cũng chỉ ngồi nhìn Anh Minh một câu cũng không nói nữa.

Có lẽ nhận thấy Anh Minh nói ra những lời này là không còn ý muốn thương lượng nữa, qua một lát sau, hắn rốt cuộc cũng chậm rãi thu lại văn kiện, bỏ vài cặp sách, từ từ đứng lên lắc lắc đầu: “Tôi chỉ có thể nói, thật đáng tiếc…”

Anh Minh nhíu mày, không đáp lời.

Chờ luật sư rời đi, hắn tự mình uống trà một lúc nữa. Vừa rồi ra khỏi nhà đã thấy có phóng viên đi theo, phỏng chừng ngày mai tin tức lại có thêm cái mới rồi, dù sao ngày nào cũng có thêm chuyện mới, các loại đòn đoán rối tung trời.

“Thật rảnh rỗi…”

Đánh giá một câu như thế, Anh Minh ngồi một tiếng sau mới chậm chạp đứng lên, sau khi gọi phục vụ tới tính tiền, không thèm để ý phóng viên chực chờ ngoài cửa, tùy tiện bắt xe về nhà.

Kết quả là còn chưa tới nhà, từ xa xa đã nhìn thấy trước cửa có người.

Hắn nhíu mày, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến phóng viên. Còn chưa biểu hiện ra vẻ mặt chán ghét, lúc xe đi đến phía trước một chút hắn liền nhận ra người đến là Thạch Nghị.

Vừa xuống xe, đối phương đã chạy đến, lúc Anh Minh trả tiền quay đầu nhìn qua một chút: “Anh đến khi nào vậy?”

Thạch Nghị cầm áo khoác trên tay, rõ ràng đã uống chút rượu: “Cũng mới chờ một lúc, trước khi đến quên gọi cho cậu.”

Thật ra, hắn là vì nghĩ thời điểm này sẽ không tùy tiện ra đường, cho nên mới chắn chắn rằng Anh Minh có ở nhà.

Phóng viên túc trực bên ngoài có người nhận ra Thạch Nghi, giơ máy lên định chụp, kết quả Thạch đại công tử vốn đã có chút rượu trong người nhướng mày: “Hôm nay anh dám chụp, anh chụp bao nhiêu tấm, tôi bắt anh nuốt vào bấy nhiêu tấm.”

Vốn dĩ ngũ quan và thân hình của hắn đã có chút cường tráng, đèn bên ngoài nhà Anh Minh không quá sáng, cùng với đèn xe, vẻ mặt Thạch Nghị hiện lên áp bức to lớn, phóng viên kia phân vân một chốc, trơ mắt nhìn hai người họ đi vào nhà, sau đó cửa lớn mạnh bạo đóng sầm lại.

Vừa vào nhà Thạch Nghị đã hừ một tiếng: “Thật là tìm chết mà.”

Anh Minh lấy cho hắn một chai nước ném qua rồi cười cười: “Trong nhận định của nhiều người, nói chuyện như thế với đám cẩu tử* mới là tìm chết.”

*Cẩu từ: ý nói phóng viên (chó săn)

Chỉ dựa vào ngòi bút vô căn cứ, tất cả những “giận dữ mất kiểm soát” đều có thể biến thành “cố ý công kích người khác”.

Có khi cũng không phải do không xử lý tốt quan hệ giữa nghệ sĩ với phóng viên, mà là kỳ thật trong mắt đối phương, nghệ sĩ vốn không cần xem là ai, đều là một công cụ kiếm cơm mà thôi, sự tình vốn như thế nào họ cũng không quan tâm.

Đối với những lời này, Thạch Nghị không đồng tình, cười lạnh một cái: “CHính vì các cậu nhượng bộ đám người này nhiều lần, mới dẫn đến bọn họ được một bước lại tiến thêm một bước.”

Cái gọi là bắt nạt kẻ yếu, chính là ngươi cho bọn họ sắc mặt tốt, bọn họ càng được đằng chân lên đằng đầu.

Anh Minh biết đề tài này tranh cãi với Thạch Nghị cũng không có kết quả, rất thông minh lựa chọn không tiếp tục, chỉ tựa vào bên cạnh mở một lon bia lạnh: “Thế nào? Tìm tôi có việc gì?”

Thạc Nghị nhướng mày cười cười: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn nói với cậu một tiếng, chuyện Uy Trại bên kia tôi đã xử lý rồi.”

“Hả?” Anh Minh có chút bất ngờ “Anh xử lý thế nào?”

Vừa nãy còn có người đến đàm phán hợp đồng với hắn, nhanh như vậy đã xử lý xong?

Thạch Nghị không giải thích kỹ, chỉ tùy ý lắc tay: “Cậu không cần biết tôi làm thế nào, chỉ cần biết chuyện này từ từ sẽ chuyển biến tốt đẹp, thời gian này, dù là ai đến nói với cậu cái gì, cậu cũng đừng phản ứng, đối phương chắc chắn sẽ tự tìm đường lui.”

Tuy rằng ba hắn không bày tỏ thái độ rõ ràng, nhưng hắn biết, loại  phản ứng này kỳ thật ông đã đáp ứng rồi.

Anh Minh nghe vậy, cũng không hỏi tiếp, chỉ nâng lon bia trên tay bày tỏ ý cảm ơn, sau đó hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Có lẽ thời gian này thường xuyên lui tới, Thạch Nghị cảm thấy kho hàng này của Anh Minh có chút thân thiết, Yên Khuyên từ sau khi theo sau hắn vào cửa liền ngồi xuống cách đó không xa mà nhìn hắn, trừng mắt mà nhìn, cả một mặt than.

Trong lòng có chút động, Thạch Nghi đi đến chỗ Yên Khuyên ngồi xuống, đưa tay định sờ: “Con mèo này của cậu nuôi bao lâu rồi?”

Kết quả vừa đưa tay ra, Yên Khuyên liền cong vuốt lên.

May là Thạch Nghi phản ứng nhanh, tránh về phía sau, hắn có chút ngoài ý muốn cau mày: “Duma, dữ quá vậy.”

Anh Minh ở bên cạnh xem náo nhiệt cười cười, uống một ngụm bia: “Thật ra con mèo này là do bạn tôi chuyển nhà nên để lại, sau đó cũng không đến đón, nên tôi nuôi luôn, cũng không biết khi nào thì phải trả người ta.”

“Thì ra là người khác gửi nuôi.”

Thạch Nghị có chút bất ngờ, nhưng khi nghe Anh Minh nói không biết khi nào phải trả lại, bất giác lắc đầu: “Nếu còn muốn lấy lại, sẽ không lâu như vậy cũng không nói, tôi thấy là lười nuôi rồi nên mới đưa cho cậu.”

Hắn nói vậy, Anh Minh cũng không phản đối, cười cười từ chối cho ý kiến.

Một lát sau, Thạch Nghị nhớ đến còn mấy văn kiện phải xử lý, liền nhìn quanh: “Tôi nói này, cậu có máy tính không? Cho tôi mượn dùng một chút.”

Anh Minh chỉ vào ngăn tủ bên cạnh: “Kéo cái ngăn trên cùng là thấy”

Phòng sách trên lầu thật ra còn có một cái máy để bàn, nhưng phần lớn thời gian Anh Minh thích dùng laptop, tiện mang theo cũng không chiếm diện tích.

Thạch Nghị mở máy, đợi đến lúc đăng nhập vào mới thấy có mật mã.

“Mật khẩu của cậu là gì?”

“2401”

Thạch Nghị nhíu mày: “2401? Mật khẩu này của cậu thật kỳ lạ…”

Không phải ngày sinh cũng không phải số điện thoại, thậm chí nhìn qua còn không giống ngày tháng*. Thạch Nghị tò mò hỏi: “Cái này không lẽ là số chứng minh nhân dân của cậu à?”

*Thạch Nghị thấy không giống ngày tháng là vì TQ viết tháng rồi mới tới ngày, không thể có tháng 24 được.

Anh Minh cười: “Cũng không phải.”

Thấy hắn không có ý trả lời, Thạch Nghị cũng không tiếp tục hỏi. Hắn đăng nhập mail, sau khi xử lý xong mới lười biếng duỗi lưng ra sofa: “Hôm nay tôi lười về nhà, uống rượu cũng không tiện lái xe, ở lại đây một đêm vậy.”

Nam nhân đã uống xong lon bia cách đó không xa tùy ý gật đầu: “Tùy anh, có điều anh vẫn nên lên phòng cho khách ngủ đi.”

Dù sao cũng không thể ngủ ở sofa, cũng không phải nơi phong thủy bảo địa* gì.

*phong thủy bảo địa 风水宝地: Ý nói nơi phong thủy tốt 

Ai ngờ Thạch Nghị chỉ híp mắt cười một cái: “Lần trước không phải chúng ta đã ngủ cùng một giường rồi sao? Cần gì thêm phiền phức, cứ ngủ chung đi.”


Thạch thiếu ngàn chén không say hôm nay chỉ vì một chút rượu mà liêm sỉ cứ là về âm luôn nhỉ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play