Ở nhà Anh Minh ăn một bát mì, từ chối ý mời hắn ở lại một đêm của đối phương, Thạch Nghị vẫn là rời đi.

Hôm sau hắn còn có hẹn, đi từ nhà Anh Minh cũng không tiện.

Hai người cũng không ai nói câu từ biệt, chỉ là trước lúc Thạch Nghị chuẩn bị đi khỏi, có nhắc Anh Minh chú ý một chút.

Lúc ấy Anh Minh tựa vào cạnh cửa cười nhẹ: “Dù sao cũng không đến mức đến đây phá nhà.”

“Đến phá thật thì cậu cũng không làm gì được.”

Chuyện trên đời này, chỉ có ngươi không lường trước được, không có chuyện người khác làm không được. Có rất nhiều lúc bi kịch xảy ra, thường đều do không chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

Câu đùa này của Thạch Nghị làm Anh Minh nhướng mày, sau đó rất tự nhiên đáp một câu: “Nếu bị phá thật tôi đến nương náu nhà anh.”

“Nhà tôi không nhiều phòng như thế.”

“Không sai, sofa đủ cho tôi rồi.” Anh Minh nhún vai tỏ vẻ mình không kén chọn.

Lúc gấp gáp quay đêm ở phim trường, chỉ cần ghế tựa hắn cũng có thể ngủ.

Thạch Nghị cười: “Cậu thật dễ nuôi.”

“Đó là ưu điểm duy nhất mẹ tôi khen ngợi từ bé đến lớn.”

“Được, tiếp tục phát huy.”

Hai người tùy tiện vài câu, đến khi cảm thấy được sự mát lạnh của trời đêm, Thạch Nghị lên xe mở sáng hai bóng đèn neon, cuối cùng hạ cửa kính xe nói một câu mì nấu không tệ, sau đó rời đi.

Anh Minh nhìn bóng đèn đuôi xe khuất dần trong đêm có chút vi diệu nhếch khóe môi. Cùng với tình hình trước mắt, cảm giác có chút không phù hợp.

Chung quy có thể thấy được, tình thế tiếp tục phát triển thật sự nguy hiểm.

Nhưng cụ thể sự lo lắng này đến từ đâu, lại nhất thời không nghĩ ra được.

Chẳng lẽ là chính ảo tưởng người bị hại?

Nhíu mày, Anh Minh đóng cửa chậm rãi tiêu sái về phòng ngủ.

Dù sao, cuộc sống vẫn phải cứ thế mà qua.

Người có quan hệ tương đối tốt với Thạch Nghị đều công nhận rằng Thạch Nhị là một người rất có nghĩa khí.

Chỉ cần là người hắn xem như bạn bè, có chuyện trình lên trước mặt hắn, có thể giúp hắn tuyệt đối không bàng quan như không thấy, nhưng cũng không có nghĩa là người khác có thể dễ dàng lợi dụng hắn, chỉ cần là chuyện dính líu đến gia đình hắn, hắn đều lập tức cự tuyệt.

Dùng cách nói của hắn chính là, hắn sẽ không làm trung gian!

Cho nên, Thạch Nghị từ nhỏ đến lớn chưa từng gây phiền phức gì cho người trong nhà.

Lần này trực tiếp tìm đến cậu hắn, đối phương có chút bất ngờ.

Ông nghe tóm lược một hồi, nhíu mày: “Lần trước con cùng Triệu gia gây chuyện có phải cũng có liên quan đến cậu ta?”

Cái tên này thật quen tai, tần suất xuất hiện gần đây có chút cao.

Thạch Nghị nâng mi: “Phải.”

Hắn và người nhà nói chuyện đều có chút thẳng thắn, nếu như hắn đã tìm đến trước mặt, không nói rõ ràng, khẳng định không qua ải được.

Kỳ thật Thạch Nghị và cậu hắn cách biệt tuổi tác cũng không lớn, vì đối phương cũng là con nhỏ nhất trong nhà, cũng coi như nhìn Thạch Nghị lớn lên, quan hệ trong gia đình, hai người bọn họ coi như thân cận hơn một chút, cho nên có chuyện gì Thạch Nghị thường cũng không tìm ba mình hay người khác mà sẽ trực tiếp tìm đến người cậu này.

“Vậy giờ con muốn cậu giúp thế nào?”

“Con muốn cậu giúp con tra rõ một chút, rốt cuộc Uy Trại bên kia là ai đem tin tức truyền ra đầu tiên.”

Thạch Nghị yêu cầu rất rõ ràng, cậu hắn cười một chút: “Cậu còn nghĩ con đến tìm ta giúp con dọn dẹp chứ.”

“Không cần hao tâm tốn sức như vậy, con chỉ muốn biết chuyện sao lại ra như vậy.”

“Được đó! Lớn rồi, nói chuyện có khí thế hơn trước rồi.”

Thân là trưởng bối, khó trách có chút cảm thán, người trước mặt Thạch Nghị thở nhẹ một cái, tùy ý nhịp nhịp mặt bàn, tần suất không nhanh không chậm, mang theo một loại trầm ổn, ông nhìn Thạch Nghị một cái: “Tra được nguồn gốc tin tức rồi, con làm gì tiếp theo?”

“Cùng đối phương đàm phán.”

Thạch Nghị cười cười, đối với chuyện này không nói nhiều.

Cậu hắn suy nghĩ chốc lát, cũng không gặng hỏi, thuận miệng đam đề tài dời đi: “Gần đây con có thời gian thì về nhà một chút, mẹ con vẫn cứ hay nhắc con.”

“Vâng, tầm giữa tháng con sẽ về.”

“Chuyện kia con muốn tự nói với ba hay là để cậu đi nói?”

Thạch Nghị dừng một chút: “Cậu nói trước với ông ấy một câu đi, còn lại đợi khi nào về nhà con nói sau.”

“Được.”

Gật gật đầu, chuyện giữa hai cậu cháu cũng coi như xong rồi, lúc này ăn cơm thì còn sớm, Thạch Nghị sau đó còn có việc nên cũng không nán lại lâu, thấy hắn đứng lên, người ngồi sau bàn làm việc rốt cuộc cũng phải dặn dò một câu: “Thạch Nghị, con giúp đỡ bạn bè cậu không phản đối, chú ý chừng mực cùng cách thức, quan hệ giữa nhà con cùng Uy Trại cũng không thể chỉ vì bạn của con mà làm căng lên, trong lòng con tự hiểu được.”

Thạch Nghị đối với mấy câu này của đối phương cũng không bất ngờ, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó đáp lại một ánh mắt biểu thị “Cậu yên tâm.” 

Người kia mỉm cười, không nói nữa.

Thạch Nghị tìm đến cậu mình lúc này, là vì biết rõ năng lực của ông, buổi sáng hai người vừa gặp mặt, buổi chiều tư liệu đã gửi đến văn phòng hắn.

Thậm chí còn nhanh hơn so với hắn nghĩ một chút.

Đã quen với tác phong của người trong nhà, Thạch Nghị đem tất cả tư liệu xem qua một lần, sau đó hạ mi buông văn kiện xuống, tựa vào ghế nằm nửa ngày.

Hắn vốn định điều tra ra người phát tán tin tức rồi sẽ tìm Uy Trại đàm phán. 

Hiện tại xem ra cách này không thể thực hiện được rồi.

Chuyện bên trong vậy mà phức tạp hơn hắn nghĩ rất nhiều, chuyện trên thương trường, thị thị phi phi quá khó để phân định, ai cũng không dám nói mình chưa từng dùng thủ đoạn không ấy vẻ vang, nhưng loại chuyện cạnh tranh này, ít nhiều đều mang theo một ít cá trong chậu bị vạ lây*

*cá trong chậu bị vạ lây 殃及池鱼: Ý nói người vô tội bị liên lụy

Anh Minh chính là một trong số đó. 

Người ngoài đều cảm thấy giới giải trí là nơi vinh quang rực rỡ, lại không biết khi đụng chạm đến lợi ích, thường lại chính là những người bị đem ra hi sinh đầu tiên.

Nhớ đến sự thổn thức trước đây khi Anh Minh nói với hắn chuyện này, Thạch Nghị hiện tại mới thật sự hiểu rõ.

Mãi đến tối vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào hiệu quả, lúc tan làm, Thạch Nghị quyết định về nhà.

Vừa đẩy cửa nhà đã thấy ba hắn đang ngồi xem TV.

Quay đầu thấy hắn, hơi hơi chau mày: “Hôm nay làm sao mà ông chủ Thạch có thời gian về ăn cơm thế?”

Mẹ hắn từ bên trong vừa đi ra lập tức mắng ông: “Con nó vừa mới về ông đã bày ra bộ dạng muốn gây sự với nó, có thôi hay không?”

Bà đi tới giúp Thạch Nghị cất túi và áo khoác qua bên cạnh, sau đó kéo hắn nhìn qua nhìn lại nửa ngày trời: “Còn được, không ốm đi.”

Thạch Nghị mỉm cười: “Đâu chỉ không ốm đi, hai ngày nay lăn trên bàn tiệc còn muốn mập ra nữa.”

Mấy lời này làm thủ trưởng ngồi trên sofa hừ một tiếng, nhưng hai người bên cạnh đều không thèm để ý đến, trước khi về nhà Thạch Nghị đã gọi điện thoại trước, nên trong nhà chuẩn bị không ít đồ ăn. Ba hắn quay lại nhìn một cái: “Con ăn trước rồi nói chuyện với ta hay là ăn xong mới nói?”

Thạch Nghị nhướng nhướng mày: “Xem khi nào thủ trưởng có thời gian.”

“Vậy chờ ăn xong đi, miễn cho con nói cái gì là hỏng khẩu vị của ta.”

Dứt lời, mẹ Thạch Nghị đập một phát vào lưng ông: “Miệng chó không mọc được ngà voi!”

Thạch Nghị ở bên cạnh nhìn thấy cũng cười theo.

Suy cho cùng là về nhà ăn cơm, đồ ăn đều rất ngon, người một nhà cũng hòa thuận vui vẻ ăn xong bữa cơm, mẹ Thạch Nghị cùng người giúp việc đi rửa chén. Thạch Nghị cùng ba hắn hai người ra ban công hút thuốc.

“Cũng vì con về nên ta mới có thể ở nhà mà được hút hai điếu.” Thạch thủ trưởng có chút bất mẫn oán giận một câu, Thạch Nghị cười cười, sau đó giúp ông châm lửa.

Hai người hút thuốc, cũng không lập tức mở lời.

Ban công hướng ra một rừng cây dương bên ngoài, Thạch Nghị nhớ lúc bé rất thích trèo lên, trong đại viện quân khu thứ để tiêu khiển không nhiều lắm, trừ rủ nhau trèo cây đánh nhau ra thì cũng không có gì làm.

Điếu thuốc hút được một nửa, ba hắn bên cạnh mới mở miệng: “Công ty của con thế nào rồi?” 

“Vẫn ổn, tốc độ phát triển cũng không khác dự tính.”

“Ừm, một mình gầy dựng sự nghiệp chính là phải chịu khổ, trước mắt chắc chắn là có chút khó khăn.”

Ba Thạch Nghị đã quen họp hành, nói chuyện cũng có chút khí thế của người lãnh đạo. Thạch Nghị đã quen với việc gật đầu không nói.

Ba hắn liếc nhìn một cái, như có như không hỏi một câu: “Bạn gái minh tinh kia của con đâu?” 

Lần này Thạch Nghị thật sự có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn ba mình, nửa ngày sau mới cau mày ăn ngay nói thật: “ Chia tay rồi.”

“Vì sao?”

Thạch Nghị có chút ngập ngừng chẹp miệng: “Tính cách không hợp.”

“Ta thấy con với ai cũng không hợp.” Thủ trưởng bên cạnh trừng mắt nhìn hắn “Giữa hai người làm gì có hoàn toàn hòa hợp chứ? Người với người đều là bên nhau lâu ngày mà thành, con cứ ôm lấy cái cố chấp này không buông xuống, cuối cùng ai cũng không chịu nổi! Ta và mẹ con trước khi kết hôn chỉ gặp mặt hai lần, chẳng phải cũng ở bên nhau cả đời sao? Con cứ chọn tới chọn lui, ta xem rốt cuộc có thể chọn ra cái gì!”

Lời này tất nhiên trước đây cũng từng nói qua rồi, mỗi lần nhắc đến Thạch Nghị và ba mình đều không ai nhường ai, ông vừa trách mắng xong, cuối cùng còn thêm vào một câu “Lúc trước kêu con đi nhập ngũ cũng thế, sống chết không chịu!”

Thạch Nghị cưỡi xe nhẹ đi đường quen*, bài ca cũ rích này nghe xong cũng không phản ứng gì, để mặc cho thủ trưởng nhà mình quở trách xong, nhìn thấy thuốc đã tàn, liền đưa qua một cái nữa: “Hút tiếp không?”

*cưỡi xe nhẹ đi đường quen 驾轻就熟: Ý nói đã quen.

Ba hắn lắc đầu: “Bác sĩ nói không thể hút nhiều, một cây đủ rồi.”

Nói xong, ông nhìn qua Thạch Nghị: “Ta nói con biết, cha mẹ đã lớn tuổi rồi, về sau con đều phải tự dựa vào chính mình, đừng có lông ba lông bông vậy nữa!”

“Vâng” Thạch Nghị gật gật đầu “Con biết mà.”

Xét thấy thấy thái độ của hắn cũng khá ngoan ngoãn, biểu tình ba hắn cũng dịu đi một ít. 

Hai người đàn ông dựa trên ban công đợi một chốc, vị trưởng bối biết Thạch Nghị có tâm sự nên mới mở miệng: “Hôm nay rốt cuộc có việc gì, nói đi.”

Thạch Nghị hơi đắn đo: “Con muốn ba ra mặt lo liệu việc này”

“Lo liệu?”

Từ này làm ba hắn chau mày: “Nói rõ ra”

Sau đó, Thạch Nghị đem chuyện Uy Trại kể qua một lượt, nhưng cũng không nhắc đến Anh Minh, chỉ là gia đình hắn và người ở Uy Trại cũng có chút giao tình, chuyện nói ra cũng không quá phức tạp.

Người đối diện nghe xong, cân nhắc một chút: “Cho nên con muốn ta ra mặt mở lời với Uy Trại?”

“Vâng” Thạch Nghị gật đầu “Vì sắp tới cũng có kế hoạch hợp tác, vẫn muốn giữ chút tình cảm.”

Bây giờ đi đàm phán với Uy Trại quả thật không thích hợp.

Giải quyết không được vấn đề.

Bởi vì thiệt hại đã bày ra trước mắt, nếu như, tin tức bị tuôn ra không phải do một cá nhân, thì lỗ hổng này làm sao cũng không vá lại được.

Đây căn bản là muốn đoạt bát cơm của người khác, dù là ai cũng sẽ không đồng ý.

Cho nên Thạch Nghị chỉ có thể nhắm vào đối thủ cạnh tranh của Uy Trại mà nghĩ cách, nếu đối phương chịu nhường một bước, tự khắc phía Uy Trại cũng không còn lý do tìm người gánh tội thay nữa.

Nhưng chuyện này, mặt mũi của hắn không đủ lớn, thậm chí cậu hắn cũng không đủ phân lượng. Người có thể giúp chỉ có ba hắn thôi.

Ba hắn nhìn một cái: “Vì chuyện công ty?”

Câu hỏi này có chút thâm sâu, Thạch Nghị không cần suy nghĩ liền gật đầu “Vâng”

“Được rồi, chuyện này ta đã biết.”

Ba Thạch Nghị khoát tay, nhưng cũng không biểu lộ ông đồng ý, cũng không nói với Thạch Nghị phải chuẩn bị xử lý thế nào. Thạch Nghị cũng không hỏi, hai người tùy ý tâm sự vài câu, đến khi di đông của ba hắn vang lên, có người tìm ông, mới rời đi.

Đến khi rời khỏi nhà, lúc Thạch Nghị đi vào thang máy, mới thở ra một hơi dài.

Biểu cảm mang chút ý cười nhẹ nhõm, cũng có mấy phần áp lực khó nói rõ.


Vì một người mà phá vỡ nguyên tắc của mình. Dù hỗ công nhưng tui vẫn thấy Thạch Nghị công hơn nha =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play