Ngày đó Thạch Nghị thuận miệng đặt tên cho ca khúc của Anh Minh là Ngày mai, Anh Minh ở bên kia sửng sốt hồi lâu.

Nhưng cuối cùng cũng không nói gì, đơn giản phụ họa một câu tên này không tệ, lúc sau anh bị đám bạn trong nhóm nhạc kéo qua uống rượu, điện thoại cũng liền cắt rồi.

Chuyện về nhóm nhạc này lúc sau Thạch Nghị có hỏi qua Anh Minh.

Đối phương nói cho hắn biết kỳ thật mình tham gia nhóm nhạc chỉ đơn thuần là chơi cho vui, trình độ đàn ghita của anh chỉ tương đối bình thường, nhưng mấy người trong nhóm nhạc đều là bạn của anh, thường xuyên sẽ kéo anh cùng lên sân khấu, dù sao anh lộ mặt cũng không nhiều lắm, cũng không có chuyện gì.

“Hát chính Háo Tử* là bạn diễn cùng tôi trong bộ phim Thiếu gia lưu manh kia, cậu nhận ra không?”

(*耗子 tên có thêm chữ Tử phía sau toàn là biệt danh của mấy a gọi nhau ak, tên này có nghĩa là con chuột.)

“Không.”

Thạch Nghị chỉ nhớ mang máng là có khuôn mặt baby, những cái khác, không có ấn tượng.

Anh Minh đã sớm đoán được hắn căn bản không nhớ, hiểu rõ nở nụ cười, không tỏ vẻ gì.

Phân đoạn cần bổ sung chỉ nói đại khái cho anh qua điện thoại, lúc đến phim trường mới biết được đạo diễn chỉ là cần anh làm một phân cảnh qua đường mà thôi.

Quay chủ yếu chính là đối diễn của Lưu Lỵ cùng Đổng Hiểu.

Tai tiếng lan truyền ồn ào huyên náo lúc trước dường như có dấu hiệu tạm lắng rồi, lúc Anh Minh đến phim trường thầy Triệu đã ở đó, nhìn thấy anh đến liền chào hỏi: “Như thế nào, nghe nói đoạn thời gian trước cậu ra ngoài?”

“Ngay cả thầy Triệu cũng biết sao? Xem ra tôi ra ngoài tạo động tĩnh không nhỏ.” Anh Minh nở nụ cười, đốt điếu thuốc cho tiền bối.

Thầy Triệu cười tiếp nhận, rít hai hơi nhìn anh: “Không phải là động tĩnh của cậu lớn, là danh tiếng của Vương Nghĩa Tề quá lớn, tôi vừa tới phim trường liền nghe người ta nói.”

Bát quái trong vòng này chính là như thế, không phải bạn cố ý muốn nghe, mà là vĩnh viễn có người nói mãi bên tai.

Anh Minh không có vấn đề gì với mấy loại chuyện này, bị trêu chọc cũng chỉ nhún nhún vai, hai người cùng nhau hút thuốc, mãi cho đến khi trợ lý đạo diễn đến báo mười phút nữa vào vị trí, mới chú ý đến bề ngoài một chút.

“Anh Minh, tôi biết một đạo diễn trên tay đang có một kịch bản cũng không tệ lắm, cậu có hứng thú không?”

Đột nhiên, thầy Triệu nói ra một câu như thế.

Anh Minh quay đầu: “Kịch bản gì?”

“Tạm thời tôi không thể nói nhiều, chờ hiện tại kết thúc buổi diễn này, cậu tìm đến tôi một chuyến, hai ta tâm sự.”

Một điếu thuốc nhanh chóng hút xong, ông vỗ vỗ vai Anh Minh: “Người trẻ tuổi phải diễn cho tốt, vòng này không ít cơ hội.”

Đây thật sự là thần lai nhất bút*.

(*神来一笔 làm ra một loại hành vi khiến người sợ hãi thán phục. Chắc kiểu a bất ngờ vì có việc tốt từ trên rơi xuống.)

Anh Minh tuyệt đối không nghĩ tới thời điểm bổ sung phần diễn lại có thể nghe được một câu như thế, không thể không thừa nhận anh có chút ngoài ý muốn. Không phải lần đầu hợp tác với thầy Triệu, nhưng tuyệt đối chưa nói đến rất thân, tối đa chính là quan hệ gần, căn bản không phải cùng đẳng cấp, cũng không đủ trình độ.

Nhưng mà, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng nếu như đối phương mở miệng, Anh Minh khẳng định phải đi.

Khi anh bổ sung xong cảnh diễn, anh vẫn ở lại phim trường, chờ phần của thầy Triệu hoàn thành.

Đổng Hiểu thấy anh chưa đi, nhịn không được trào phúng một câu: “Sao vậy, còn lưu luyến hả? Muốn thêm diễn?”

“Tôi nói cậu như thế nào suốt ngày quái gở như vậy, có mệt hay không?”

Ngẩng đầu quét mắt qua Đổng Hiểu môt cái, trong miệng Anh Minh vẫn còn ngậm điếu thuốc: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Chuyện lúc trước, tôi còn chưa tính toán xong.” Đổng Hiểu, giọng nói tràn đầy ngang ngược có thù tất báo.

Người đàn ông đối diện cậu gật đầu cười: “Phù hợp với phong cách của cậu.”

Ngày đó nếu như Anh Minh dám trở mặt, anh sẽ không sợ sau chuyện đó Đổng Hiểu tìm đến anh để gây sự, cái vòng này anh không thể nói ở lâu liền thuận buồm xuôi gió*, nhưng cũng không đến tình trạng tùy tiện ai cũng có thể hạ nhục anh, có phải đang nổi tiếng hay không là một chuyện khác, quan hệ trong đây anh vẫn còn.

(*风生水起 gió nổi nước lên. Chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng. thuận buồm xuôi gió.)

Đổng Hiểu hết cách với Anh Minh, chỉ có thể trừng mắt liếc anh một cái liền đi qua, Lưu Lỵ vẫn luôn đứng ở bên xem nở nụ cười: “Thật sự nhìn không ra, tính khí không tốt lắm.”

“Cô còn không nhìn ra nhiều thứ lắm.”

Tùy tiện đáp lại một câu, Anh Minh phun ra khói thuốc nhắm mắt lại, trên mặt mang theo ý cười khó hiểu.

Đại khái là bởi vì mấy câu vừa rồi của thầy Triệu, tâm tình hiện tại của anh thật sự không tệ.

Có chút muốn phóng túng.

Lưu Lỵ bị thọt một câu cũng không giận, cười khanh khách đi đến bên cạnh anh: “Chuyện lúc trước anh vẫn còn giận?”

“Giận?” Anh Minh nở nụ cười: “Tôi giận thì được gì, lại không tổn thất.”

“Hiện tại là nói như vậy, sắc mặt anh cho em lúc ấy cũng không dễ nhìn, giống như là em hãm hại anh vậy.”

“Dù thế nào tôi cùng Thạch Nghị cũng là bạn, cô đã là người yêu của cậu ấy, loại trò chơi lăng xê này tôi chơi liền có chướng ngại tâm lý, cô muốn phối hợp đạo diễn cùng nhà sản xuất làm trò này, tôi không cần thiết phải vậy.”

Chuyện cho tới bây giờ, nói cũng không sợ nói hết: “Nam cùng nữ ở trong vòng giải trí khác nhau ở chỗ, nam không phối hợp gọi là cá tính, nữ không phối hợp là không nghe lời, cô có lo nghĩ của cô, nhưng mà, đừng kéo tôi vào.”

Lưu Lỵ có thể đi đến vị trí này, không thể nói là một đường xuôi gió xuôi nước.

Tất cả kết quả đều phải trả giá thật nhiều, có vài người nguyện ý trả giá, cho nên đi nhanh hơn người khác, có vài người không muốn trả giá, hoặc là tìm đường khác, hoặc là bị đào thải.

Ngành giải trí không phải vòng luẩn quẩn duy nhất có quy tắc này, rồi lại là vòng có hiệu quả nhanh nhất. Người bên ngoài cảm thấy bên trong xa hoa trụy lạc, thành bại đều không phải thật, chỉ có người bên trong mới có thể cảm nhận được, kỳ thật cũng chính là trò chơi sinh tồn tàn khốc thực tế, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, chân lý vĩnh viễn.

Lưu Lỵ nghe Anh Minh nói xong nhếch miệng: “Anh và Thạch Nghị quen biết như thế nào?”

“Đánh bậy đánh bạ.”

“Vậy cũng trùng hợp a, hai người các anh căn bản không phải một loại người.”

Anh Minh cười gật đầu: “Quả thật không phải một loại.” Nói xong câu này ngẩng đầu nhìn Lưu Lỵ: “Tôi tuyệt đối sẽ không trêu chọc kiểu phụ nữ như cô.”

Anh nói thẳng.

Lưu Lỵ vẫn nở nụ cười, thợ trang điểm bên cạnh đến gọi cô trang điểm lại, cô thuận miệng đáp lại một câu, sau đó mới quay đầu nhìn Anh Minh: “Anh nói đúng, loại phụ nữ như em, cũng tuyệt đối sẽ không vừa ý kiểu đàn ông như anh.”

Hai người nhìn nhau cười cười, mỗi người đều thầm hiểu.

Thứ bọn họ muốn khác biệt quá xa, thứ đồ vật theo đuổi lại càng không liên quan đến nhau. Chỉ có điều, nghiêm khắc mà nói, đại khái thứ Lưu Lỵ thật sự muốn, ngay cả Thạch Nghị cũng không cho được.

Anh Minh hạ mắt trầm mặc hút thuốc, đối với đoạn quan hệ của Thạch Nghị và Lưu Lỵ này, cũng không tính xem trọng.

Có chút Vương, là căn bản không hợp với Hậu.

Nhất là thứ bản thân người Hậu ấy muốn có không chỉ là làm nền.

Sau khi thầy Triệu diễn xong, đã hơn ba giờ chiều rồi. Anh Minh vẫn luôn ở bên, hai người trò chuyện trong chốc lát, sau đó thầy Triệu mới gọi một cuộc điện thoại, hẹn người tại một quán vỉa hè.

Chiều hôm đó, Anh Minh gặp không ít người.

Có đạo diễn có biên kịch, cuối cùng nhân số tăng đến con số chín, quán vỉa hè căn bản không ngồi được, liền đổi thành nhà của đạo diễn.

Anh Minh rất có hứng thú với bộ phim này.

Chỉ vừa nhìn dàn ý của kịch bản, anh đã cảm thấy là một thử thách.

Đạo diễn nói rất sảng khoái: “Tôi không cho rằng cậu là thí sinh tốt nhất, nhưng mà, tôi cảm thấy chúng ta có thể thử một lần”

Đó là một đạo diễn thuộc trường phái mới, nói trắng ra là có chút đi ngược với đạo lý*, trước kia Anh Minh xem qua một tác phẩm của ông, ấn tượng rất sâu. Không thuộc về phim thương mại cũng không thuộc về phim văn nghệ, mà là trung gian, ngươi có thể cảm thấy được một vài thứ u tối, nhưng lạ không khiến người áp lực hoặc là chán chường, hoặc là nói, đạo diễn này rất am hiểu làm hợp lý một câu chuyện có chút điên cuồng.

(*Ly kinh bạn đạo -离经叛道: Không tuân thủ, đi ngược với đạo lý lẽ thường, nói chung là nổi loạn, không thèm để ý giáo huấn chính thống cổ hủ các loại. Ngoài ra sau còn được dùng như một lập luận để giải thích, nói về những người từ bỏ danh lợi địa vị…)

Biên kịch là người của ông ấy.

Đặc biệt nội dung kịch bản cũng chỉ có hai người cùng một chỗ mới có thể phân tích.

Khi ở trước mặt thầy Triệu, đạo diễn thẳng thắn hỏi Anh Minh: “Cậu có thể không?”

Anh Minh nở nụ cười: “Lòng tin của tôi còn đủ hơn thầy.”

Ngay cả phim cấp ba anh cũng đã diễn qua, loại trình độ này tính là gì?

“Vậy thì tốt, tôi cũng đã xác định một diễn viên khác rồi, vừa vặn cũng là người quen của cậu.”

Những lời này lại khiến cho Anh Minh nhíu mày, nhưng mà không hỏi tới, anh biết rõ đối phương nhất định sẽ nói. Quả nhiên, một giây  sau đạo diễn liền nói tiếp: “Là Vương Nghĩa Tề.”

Đệch…

Lòng nhịn không được thầm mắng một câu, Anh Minh có chút muốn hút thuốc.

Bộ phim này muốn quay chính là một câu chuyện tình yêu có chút tuyệt vọng, sở dĩ tuyệt vọng, không phải bởi vì vấn đề thân phận hoặc bối cảnh, mà là vì tất cả nhân vật chính đều là nam.

Đây là một bộ phim về đề tài đồng tính.

Nói cách khác, anh cùng Vương Nghĩa Tề diễn người yêu.

—— Vậy có lẽ, Anh Minh đã nghĩ tới tình huống tồi tệ nhất rồi.

Thời điểm đạo diễn ở trước mặt Anh Minh gọi điện cho Vương Nghĩa Tề, vẻ mặt anh có chút cứng ngắc.

Cũng may người kia có việc, không thể tới đây, nhưng rõ ràng đã biết đến kịch bản này sớm hơn cả anh, nghe giọng điệu, tựa như đã tiếp ổn.

“Bộ phim này chúng tôi còn phải chuẩn bị một đoạn thời gian, thuận lợi, hai tháng sau bấm máy, an bài cậu một vài công việc, tháng sau chúng ta có thể ký hợp đồng.”

“Được.”

Trước mắt việc này coi như đã định, Anh Minh nói chuyện cùng đạo diễn và biên kịch rất vui vẻ, lúc về đến nhà, cũng đã gần mười giờ rồi.

Anh vừa về tới nhà, liền nhận được điện thoại của Khấu Kinh.

“Minh Tử, có phải bộ phim kia của cậu đã kết thúc?”

“Ừ, không kém bao nhiêu, lúc sau có thể còn có lồng tiếng, nhưng tạm thời chưa cần.”

Anh Minh dựa vào ghế mở một lon bia, việc hôm nay đáng giá chúc mừng một phen, nhưng đáng tiếc anh chỉ có một mình.

“Vậy cậu giúp tớ một việc đi, tớ có việc cho cậu.”

Khấu Kinh là làm tổ chức sự kiện, ở một công ty truyền hình và điện ảnh quy mô không nhỏ, quen biết Anh Minh cũng bởi vì công việc, lúc sau tính cách nóng nảy đều tương đối hợp cũng trở thành anh em, một bộ phận hoạt động thương nghiệp của Anh Minh đều là do Khấu Kinh lấy cho anh, có chút quả thật không tệ, có chút thì tương đối chả ra sao.

Nhưng giữa bạn bè cũng không cần tính toán quá rõ ràng, bình thường chỉ cần có thời gian, Anh Minh bên này cũng không có vấn đề gì.

“Là việc gì?”

“Trại Uy muốn làm một trận đua việc dã* của các ngôi sao, nhưng mà lúc này không ít người đều đang trong đoàn phim không thoát thân được, cậu bên này vừa xong tới đây cứu trận đi.”

(*Nguyên văn 越野拉力赛 một hình thức đua xe đường dài kéo dài diễn ra trong vài ngày.)

Chiều nay Khấu Kinh gọi cho Anh Minh không được đã mời một đống người, nhưng hiện tại vẫn còn thiếu một chút.

“Nhưng mà tớ không chơi việc dã.”

“Không sao, vốn là để tuyên truyền sản phẩm, cậu tham gia náo nhiệt, chạy thắng hay thua cũng không mất mặt. Huống chi là làm một đội, không phải một mình cậu.”

Chi phí của hoạt động này cũng không thấp, coi như là một công việc không tệ.

Anh Minh nghĩ một chút: “Mất bao lâu?”

“Chỉ một tuần, căng muốn chết! Cậu yên tâm, không chậm trễ công việc của cậu.”

“Vậy cũng được..” Nghĩ một chút gần nhất quả thật không có an bài gì, Anh Minh liền đồng ý: “Nhưng mà cậu phải giúp tớ một chút, này là lần đầu tiên của tớ.”

“Đến lúc đó có người sẽ giúp cậu.”

“Hả?”

“Thạch Nghị lấy tư cách khách quý cũng tham gia.”

Thi đấu việc dã không có nghĩa chỉ có ngôi sao tham gia, danh nhân như Thạch Nghị này, được Khấu Kinh ngắm trúng cũng là tất nhiên.

“Tớ nói với cậu ta cậu và cậu ta cùng một tổ.”

“Tớ đệch!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play