Thạch Nghị từ khi còn nhỏ cho đến hiện tại đều không nghĩ tới chính mình lớn lên sẽ mở công ty.
Đa số người đều cảm thấy hắn đương nhiên sẽ thi trường quân đội, dù sao người nhà có quan hệ cùng giao thiệp nhiều như vậy, để đó không dùng thì quá ngốc, nhưng cố tình hắn đã sớm quyết định chủ ý tuyệt đối sẽ không đi làm quân nhân.
Cũng không phải bất mãn với thân phận này, chỉ đơn thuần là không muốn sống dưới ánh hào quang của cha hắn như vậy.
Hắn nghĩ làm một ít nghề đặc thù, hoặc là làm giáo viên, vận động viên.
Chính là không nghĩ tới sẽ làm một thương nhân.
Hắn cảm thấy mình không phải loại kia, cũng không thích hợp xã giao với người khác.
Kết quả sinh hoạt chính là kỳ quái như vậy.
Phàm là có chút tiếp xúc với hắn, ấn tượng đối với hắn đều là làm việc lớn, có quyết đoán, nên bỏ thì bỏ, nên đoạt thì đoạt, không chút do dự.
Tác phong quân nhân tiêu chuẩn, rõ ràng lưu loát.
Cho nên tuy rằng hắn gia nhập ngành này không tính quá sớm, tốc độ phát triển lại nhanh. Dù sao bất luận là quan hệ hay thủ đoạn, hắn có ưu thế tuyệt đối hơn những công ty khác, chỉ cần chịu bỏ chút công phu, kết quả là làm chơi ăn thật.
Rất nhiều người đều hâm mộ điều kiện này của Thạch Nghị, chính hắn rồi lại không cho là vậy.
Lựa chọn chính mình mở công ty, ở mức độ rất lớn chính là vì mở ra một bầu trời thuộc về mình, không thể nói hoàn toàn vứt bỏ gánh nặng trên tâm lý, ít nhất, hắn có thể có sự lựa chọn ở bên trong, chân chính làm ra gì đó dựa vào ý nghĩ của mình.
Hắn cũng không ham thích với kiếm tiền.
Chỉ là hưởng thụ phần cảm giác thành tựu sau thành công kia.
Nhưng mà, tất cả thành công đều phải trả giá rất lớn.
Đối với Thạch Nghị mà nói, kèm theo những cảm giác thành tựu này chính là bình thường hắn cần bỏ ra chút thời gian dùng để xã giao với một vài người hắn căn bản không thèm để ý. Ăn bữa cơm nếu như là đàm phán hoặc là bàn chính sự cũng còn may, còn chỉ để liên hệ tình cảm thuần túy, đều khiến hắn sinh ra mấy phần phiền chán.
Phần lớn thời gian, những thứ này đều do Âu Dương đối phó. Thỉnh thoảng Âu Dương thật sự không ứng phó được, phải chính hắn ra mặt.
Ví dụ như, cùng cái gọi là giao tiếp chính trị, Âu Dương liền chưa đủ trình.
“Lần này điểm danh cậu đi tiếp khách, cậu miễn cưỡng đối phó một chút đi…”
Âu Dương nhìn khuôn mặt khó chịu của Thạch Nghị nở nụ cười, từ lúc Thạch đại công tử biết được buổi tối phải chiêu đãi người nào sắc mặt liền trầm xuống, mắt thấy thời gian đã không còn nhiều, vẫn chưa có ý tứ đồng ý.
“Ăn cơm thì ăn cơm, còn phải xem diễn, cậu đặt cái gì rồi?”
“Tối nay căn bản sẽ không xem gì nha, chỉ là một rạp hát tư nhân làm buổi hòa nhạc, ban nhạc kia không nổi tiếng lắm, tớ nghĩ dù sao mấy người này chính là thích tham gia náo nhiệt, sẽ không quản đến rốt cuộc xem cái gì, liền đặt chỗ kia.”
“Ban nhạc?”
Thạch Nghị nhíu mày: “Đừng nói là thể loại metal * nha?” loại âm nhạc ồn ào ầm ĩ này, nghe đĩa hắn cũng đau đầu.
(*Nguyên văn 金属乐 Heavy metal (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock, phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ.)
“Loại này cậu có muốn nghe cũng không dễ mời đâu, chính là ban nhạc tự lập*.” (*自组乐队 từ tổ ban nhạc.)
Âu Dương đặt vé xuống bàn của Thạch Nghị: “Cậu chuẩn bị một chút liền qua đi, dù sao cũng phải đi.”
Mấy người này, đều cùng một nguồn với cha Thạch Nghị.
Thời điểm công ty vừa cất bước, nhận phần lớn đều là đầu tư từ chính phủ, nhiều hợp đồng đều là do những người này chiếu cố, lại nói cũng xem như là khách hàng lớn của công ty, không thể đắc tội.
Tuy rằng Âu Dương cũng là giám đốc của công ty, nhưng nói cho cùng, người ta hướng về cũng chính là mặt mũi Thạch Nghị, không phải cậu.
Thạch Nghị nhìn lướt qua tấm vé trên bàn, phong cách phi chủ lưu* điển hình, cũng chỉ có hiệu ứng tựa như hắt nước sơn tạo thành chút màu ở trên, sau đó mới viết thời gian cùng địa điểm, tên ban nhạc cũng rất kỳ quái, chỉ là sáu dấu chấm.
(*非主流: phong cách quái dị k giống ai.)
“Đêch! lại còn sáu dấu chấm, năm dấu chấm có không?”
“Dù sao vé là tớ cho cậu, tự cậu để ý thời gian một chút, tối nay tớ hẹn Lưu Đổng ăn cơm, đi đây.” Chào một cái, Âu Dương cũng không cần xoắn xuýt ở chỗ này.
Cậu và Thạch Nghị quen nhau ở đại học, lúc ấy hai người cùng một ký túc xá nhưng không cùng ngành, ở lâu đương nhiên liền thành bạn, Thạch Nghị người này đối với bạn trượng nghĩa làm người cũng sảng khoái, sau khi tốt nghiệp hỏi cậu có muốn cùng nhau hợp tác mở công ty hay không, nghĩ một chút cậu liền đồng ý.
Dựa vào quan hệ của Thạch Nghị, muốn làm gì cũng không khó.
Thời gian của buổi diễn này là 9:30, trước đó Thạch Nghị đã sắp xếp ăn bữa cơm ở gần đấy.
Thời điểm đón người mới biết được tất cả đều là nữ.
Đều là người trong gia đình, em vợ con gái cháu gái gì đấy, trên đường đi đều đàm luận chuyến du lịch lúc trước nhìn thấy soái ca nào, lần này Thạch Nghị hoàn toàn đi ra làm tài xế, bên tai cãi cọ ầm ĩ lại khiến hắn vẫn luôn mang bực trong người, trên mặt lại còn phải tươi tắn vui vẻ.
Sớm biết tình huống thế này, hắn tùy tiện phái một quản lý đến đối phó là được rồi.
Nhưng mà, cũng xem như đã hiểu vì sao cứ khăng khăng phải xem diễn, một đám người này, quả thật cũng tìm không ra chuyện gì có thể làm.
Thạch Nghị đưa người vào rạp hát, sau khi an bài chỗ ngồi, có chút muốn chạy.
Hắn nhắn tin cho Âu Dương, bảo cậu tìm người tới thay mình, sau đó vào lúc chuẩn bị mở màn, tìm lý do rời đi.
Ở chỗ này cùng mấy vị nữ giới gào thét nhìn ban nhạc phía trên, còn không bằng về nhà ngủ!
Cảm thấy một đám phi chủ lưu.
Thời điểm hắn đang cân nhắc, một vị bên cạnh không biết là cháu gái hay cháu ngoại gái (*外甥女 ngoại sanh nữ) giật giật hắn: “Thạch tiên sinh, ban nhạc này có lai lịch gì a, cho tới giờ chưa từng nghe qua!”
Kết quả không đợi Thạch Nghị mở miệng, đèn trong rạp liền tắt, hắn chỉ lên sân khấu: “Một chốc nữa mấy cô sẽ biết.” Nhân cơ hội tránh đi vấn đề này.
Vừa dứt lời, tiếng trống đinh tai nhức óc liền vang lên.
Thạch Nghị theo bản năng nhíu mày, nhìn thoáng qua sân khấu, nhưng không có ánh sáng, đen như mực cái gì cũng không thấy rõ, có thể mơ hồ nhìn thấy có vài người ở trên, nhưng chỉ có bóng người cùng tiếng ồn.
Trống đánh rất lâu.
Nhịp trống kịch liệt càng lúc càng nhanh, duy trì mãi cho đến khi đến một điểm cao trào, mới đánh một nhịp cuối cùng theo ánh đèn sáng lên.
Chiếu vào người hát chính.
Lúc này Thạch Nghị mới phát giác, người hát chính này tướng mạo không tệ.
Gương mặt trắng nõn sạch sẽ còn có chút con nít, mới mở miệng giọng hát lại theo tông trầm, mở đầu không có bất kỳ nhạc đệm, giọng hát có chút chán chường mang lại hiệu quả không tệ.
Xem ra khá hơn tưởng tượng của hắn.
Để lại một suy nghĩ như thế, Thạch Nghị vốn đã chuẩn bị chuồn đi miễn cưỡng nghe xong hai câu đầu, cảm giác tổng thể không ầm ĩ, nghe nói ca khúc đều là chính bọn họ sáng tác, đều là nghe lần đầu, mang theo phong cách riêng, phần lớn lời bài hát đều theo phong cách phóng khoáng*, nhưng cũng không thiếu chút hoài niệm thanh xuân.
(*Nguyên văn 旁徨遗世的风格 bàng hoàn di thế phong cách: chả biết phong cách j nữa.)
Mấy người bên cạnh ngược lại rất nhập tâm, thời điểm hát đến bài thứ năm, nói nhỏ một câu: “Đàn ghita kia thật soái a…”
Thạch Nghị theo bản năng tìm kiếm trên sân khấu, quét hai vòng mới nhận ra ngồi ở một góc tối ôm đàn ghita chính là cái người được gọi là đàn ghita thật soái kia.
Người này ngay cả mặt đều không nhìn rõ cũng có thể nói là soái sao?
Lắc lắc đầu, Thạch Nghị có chút nhàm chán thở dài một hơi, đặc biệt muốn hút thuốc.
“Sau bài hát này, là do ghita của chúng tôi viết, hôm nay là hát lần đầu tiên, hy vọng mọi người có thể thích.”
Lúc người hát chính nói câu này, ánh đèn quét qua người đàn ghita bên kia một chút, đàn phát ra một đoạn nhạc, sau đó người mới được giới thiệu mới tiến lên trước một bước.
Dù chỉ là một bóng người mơ hồ Thạch Nghị cũng nhận ra, đó là Anh Minh.
Hắn sửng sốt một chút, nhìn hát chính đem mic đặt trước mặt Anh Minh, theo khúc nhạc dạo, khẽ ngâm nga một đoạn.
Giọng hát của Anh Minh cũng có chút khàn.
Nhưng không có loại cảm giác cuồng loạn* như hát chính, nghiêm túc mà nói, chỉ là có chút lưu manh độc đáo, lại cũng không chói tai.
(*歇斯底里, hiết tư để lý, hysterical, mắc bệnh thần kinh khi gặp phải đả kích tâm lý cực mạnh.)
Đoạn ngâm nga này không có lời, chỉ là một đoạn lướt qua rất ngắn.
Dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của anh, sau đó mới lắc đầu với hát chính, lại lui về bóng tối phía sau.
Chỉ để lại một đường giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối.
Tiết tấu của bài hát này không nhanh, mặc dù là bộ phận cao trào, vẫn rất gần với lời ngâm nga nỉ non. Thạch Nghị gần như có thể tưởng tượng được bộ dạng Anh Minh ôm đàn ghita ở trong chính kho hàng kia của mình một bên chậm rãi đàn một bên hát, không biết vì sao, cảm thấy bài này là hát về chính bản thân Anh Minh.
Dường như có chút muốn nói lại thôi.
So với những bài hát trước, bài này không trực tiếp cũng không phức tạp như thế, bạn chính là cảm thấy trong tiết tấu đè nén một thứ gì đó, muốn đưa ra, lại cứ khăng khăng giữ lại.
Có chút cảm giác làm ra vẻ*.
(*Trang bức(装逼)/Trang B(装B): 1(thường dùng). Làm ra vẻ. Cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách/phong cách) khác không đúng với thực chất 2. Thu mình, giữ kẽ, kín kẽ. Hành động che giấu khả năng, thực lực chân thực để lừa gạt đối phương hoặc biểu hiện khiêm tốn.)
Thạch Nghị nghe đến cuối liền nở nụ cười, hắn tự biết hắn không phải là một người am hiểu âm nhạc.
Nhưng bài hát này thật bất ngờ hắn nghe hiểu.
Có khả năng là bởi vì trên người của hắn cùng Anh Minh đều mang theo những thứ như thế, người ngoài chỉ có thể nghe ra đại khái, lại vừa vặn có thể đâm vào tim, khiến người ta rất không thoải mái, rồi lại rất đã.
“Đệch… tôi phục anh rồi Anh Minh.”
Nói thầm một câu như thế, Thạch Nghị nhìn bóng người ôm đàn ghita đánh lên từng khúc từng khúc trên sân khấu, nhịn không được nhếch môi.
Sau khi buổi biểu diễn chấm dứt, Thạch Nghị đưa mấy người này về nhà.
Dọc đường đi đám người này vẫn còn bàn về buổi diễn ban nãy, người khác nhau thích đối tượng khác nhau, cô gái lúc trước vẫn luôn nhắc về Anh Minh đang không ngừng muốn thuyết phục những người khác, độ ầm ĩ còn phải lợi hại hơn lúc trước.
Lúc đưa mấy người về đến nhà, Thạch Nghị có loại cảm khái tái sinh làm người.
Hắn đậu xe ở ven đường, sau khi đốt điếu thuốc mới gọi một cuộc điện thoại cho Anh Minh.
Có lẽ đối phương đang mở tiệc ăn mừng ở sau màn, bên cạnh giống như có người cười to lại có người nói chuyện phiếm, Thạch Nghị đợi đến khi Anh Minh mở miệng mới cười cười: “Anh Minh, ca khúc hôm nay anh hát có tên là gì?”
Anh Minh hiển nhiên sửng sốt một chút, có lẽ là chưa kịp phản ứng.
“Hả?”
“Không phải hôm nay anh hát một bài do chính mình sáng tác sao, ca khúc kia có tên là gì?”
“Cậu tới xem buổi diễn hả?” Anh Minh vô cùng bất ngờ.
“Ừ, trùng hợp.”
Thạch Nghị cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, hắn chưa bao giờ biết được thì ra Anh Minh còn có ban nhạc.
Sáu dấu chấm, bây giờ nghĩ lại cái tên này thật sự là phong cách của Anh Minh…
Anh Minh ở bên kia nở nụ cười, dường như cũng có chút kinh ngạc, sau đó dưới sự thúc giục của Thạch Nghị mới tiếp lời: “Thật ra bài này chỉ là tôi viết ra khi nhàm chán mà thôi, là mấy người bọn họ không cần hát, không đặt tên.”
“Vậy tôi đặt cho nó một cái tên đi.” Thạch Nghị rít một hơi thuốc, khói thuốc lượn lờ trên con đường đen như mực, liếc qua không một tia sáng.
Anh Minh nhướng mày: “Được a!”
“Liền kêu Ngày mai* đi.”
(*Không biết có ám chỉ j khác k, vì cái từ đó là 明天 hán việt là Minh Thiên, cảm giác như đang nói về Anh Minh, nên tên này có nghĩa là ngày của Anh Minh:))), mị đoán đừng tin.)
Thạch Nghị cười: “Tôi cảm thấy, anh hát chính là cái đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT