Chương 4

[8.2]

(Tiếp theo)

Nữ hoàng vẫn còn trên ngai. Tấm mặt nạ nhợt nhạt của gương mặt bà ta không di chuyển hay để lộ ra bất cứ biểu hiện nào, tuy nhiên giọng nói của bày đầy sự giận dữ, và cơn giận dữ tăng lên của bà ta đường viền của bộ áo choàng đen của bà gợn sóng.

“Lũ khốn khổ, các ngươi sẽ chống lại ta ư?”

Một luồng gió nữa. Một hàng những sinh vật tiến đến chậm chạp biến thành đá, giữ lấy hình dáng méo mó của chúng một lúc trước khi phát nổ thành bụi. Tuy nhiên đám đông vẫn tiếp tục việc tiến đến ngai vàng của chúng.

Đó là một bức tường di chuyển, bảo vệ Ico.

Những cái bóng đang bay biến thành đá và ngã xuống thành bụi trong không trung. Cảm giác của bột đá trên mặt Ico mang cậu trở về hiện tại. Cậu quỳ và đứng lên, nhìn quanh tìm ánh sáng của thanh kiếm. Khi cậu tìm thấy nó, cậu chạy thẳng đến chỗ nó, nhặt nó lên bằng cả hai tay ngay khi một trong những sinh vật cạnh cậu biến thành đá.

- Hãy sử dụng thanh kiếm.

- Hãy sử dụng sức mạnh của nó.

- Hãy đánh bại nữ hoàng.

Đột nhiên, sức mạnh của thanh kiếm tăng lên. Lưỡi kiếm duỗi ra đến khi nó dài hơn chiều cao của Ico, thậm chí dài hơn những cái bóng trước họ, và nó tỏa sáng với ánh mặt trời giữa trưa rực rỡ, gửi đến trước những đợt sóng của sức mạnh khiến những tảng đá trên sàn của phòng ngai gợn sóng.

-Cậu có thể thấy nữ hoàng.

- Đó là sức mạnh của tấm Phù hiệu của cậu.

- Cậu có thể thấy nữ hoàng người đã mất đi hình dáng phàm trần của mình và trở thành lâu đài.

- Cậu có thể thấy hình dáng thật của bà ta.

Những lời của những cái bóng mang Ico vào một sự hiểu biết sâu hơn. Chìa khóa cuối cùng cậu cần cho cuộc chiến của cậu.

Dĩ nhiên – Ozuma đã nói gì? Hãy nhớ những lời của nữ hoàng. Hãy nhớ những lời của trưởng lão.

Tấm Phù hiệu sẽ giúp cậu thấy được hình dáng thực sự của nữ hoàng – đây là kiến thức.

Thanh kiếm sẽ giúp cậu đánh bại bà ấy – đây là sự gan dạ.

Điều đã từng bị chia tách đã trở lại cùng nhau.

“Nếu mình có thể thấy nó, mình có thể chiến đấu với nói!” Ico hét lên, và những cái bóng dội lại tiếng kêu của cậu. Vòng tròn siết chặt trên ngai. Cùng lúc khi những người anh em của chúng biến thành đá và ngã xuống thành bụi, chúng vẫn dâng lên trước. Một đội quân Vật tế.

“Những thứ đáng ghét!” nữ hoàng gầm lên, và bàn tay bà ngập ngừng khi bà vẽ một chữ tượng hình khác trong không khí.

Ico nhấc thanh kiếm lên trên đầu. Cậu xông lên bục, tiến thẳng đến ngai vàng. Thanh kiếm vẽ một đường cong xinh đẹp trong không trung, ánh sáng trắng kéo dài khi nó cắt thẳng ngực nữ hoàng.

Một vụ nổ ánh sáng ở giữa trên mũi thanh kiếm. Nó lớn lên, bọc lấy ngai, và Ico thấy vòng tròn của những sinh vật bóng tối quanh cậu bay hơi trong nó.

Ico cảm thấy như thể thanh kiếm đã không đánh vào gì cả khi nó dễ dàng đâm vào bộ áo choàng đen của nữ hoàng. Ico theo sức đà của nó đến khi cậu gần như nghiêng lên ngai, thấy lưng của đá vỏ chai phản chiếu trong lưỡi kiếm.

Nữ hoàng gập người xuống, ngực bà đổ sụp lên chỗ ngồi của ngai. Hai cánh tay bà, duỗi ra trên đầu bà, bất ngờ dừng lại, nắm chặt trong không trung. Sau đó những ngón tay của bà mất đi sức mạnh, khủy tay bà oằn xuống, và đầu bà ngã ra sau, để lộ cái cổ trắng của bà.

Sức mạnh rời hai vai bà, và hai cánh tay bà cùng rơi xuống chỗ tay vịn.

Ico nhìn vào gương mặt trắng của nữ hoàng, rất gần với mặt cậu. Cậu đang nhìn vào một tấm mặt nạ trắng. Nơi phải là đôi mắt của bà là hai cái hố đen. Sau đó bóng tối mờ đi.

“Ta…” miệng của tấm mặt nạ di chuyển. Ico giữ chắc thanh kiếm. “Ta không thể bị…”

Ico nhắm chặt mắt lại. Sau đó với sức mạnh còn lại của mình cậu đâm mạnh thanh kiếm về phía trước lần nữa.

Tấm mặt nạ trắng nhăn lại. Giống như một tờ giấy bị đốt bởi một ngọn lửa không thấy được, nó rơi xuống bên trong nó, hao mòn đi thành con số không. Bộ áo choàng đen của bà mất đi hình dáng và màu sắc, biến thành một tấm vải nâu xám, những đường thêu của nó mờ đi, đến khi bản thân tấm vải bắt đầu mỏng và biến mất.

Không còn lại ai ngồi trên ngai vàng đá vỏ chai.

Vòng tròn ánh sáng cuối cùng tỏa ra bởi thanh kiếm vươn tới các ngóc ngách của cái ngai và làm bốc hơi màn sương.

Thanh kiếm rơi khỏi tay Ico.

Với một tiếng loảng xoảng, nó rơi trên ngai. Nó không còn tỏa sáng. Bâu giờ nó mờ mờ, có tuổi. Gỉ sét hiện trên cán, và những đánh dấu trên lưỡi của nó kể câu chuyện của rất nhiều năm của nó.

Trong một lúc nó treo thăng bằng, nửa rời khỏi ngai, trước khi rơi trên sàn cạnh chân Ico.

Ico hạ thấp hai cánh tay và đứng nhìn nó một lúc.

Ánh sáng của tấm Phù hiệu cũng đã mờ đi, những cái bóng quanh phòng cũng vậy.

Ico lảo đảo bước lùi lại, gần như ngã khỏi bục. Cậu thấy thật khó để điều khiển chính cơ thể mình.

Máu tươi chảy qua chân của sừng bên phải của cậu. Nó chảy xuống cổ cậu và nhỏ giọt xuống vai cậu. Máu mới chảy với mỗi nhịp đập của trái tim cậu. Hai đầu gối cậu oằn xuống và cậu ngồi, mặt gục xuống. Cậu giơ bàn tay phải lên để giữ cái sừng của mình, nhưng không thể nâng nó thẳng lên trước khi cậu mất hết sức mạnh còn lại trong mình và đổ sụp tại chỗ. Gương mặt cậu bình thản, thanh bình, giống như của một cậu bé đang ngủ.

Lâu đài trong Màn sương nhận ra điều gì đó khác – Cốt lõi của nó, linh hồn của nó, đã biến mất.

Trong những căn phòng không đếm được, những bức tường của những tảng đá chồng lên thở dài. Đá cuội trên sàn bắt đầu kêu lách cách.

Chúng ta là những cái lồng. Chúng ta trống rỗng.

Sức mạnh giữ chúng ta ở nơi này đã biến mất. Bóng tối đã trói chúng ta lại cùng nhau đã mờ đi.

Những rung động rất mờ nhạt lúc đầu đến nỗi ngay cả con chim cảnh giác nhất cũng không chú ý chúng. Tuy nhiên toàn bộ lâu đài bắt đầu rung chuyển. Mỗi tảng đá, bức tường, và sàn nhà bắt đầu rung lắc. Những mẩu đá nhỏ rơi xuống từ những vết nứt nơi những bức tường trang trí gặp trần nhà. Đồng loạt, mỗi ngọn đuốc trong lâu đài tắt ngúm. Nước trong những ống dẫn bằng đồng thau ngừng chảy. Gió rít qua những ngọn tháp và qua những sân thượng và theo những bức tường bên ngoài trở nên tĩnh lặng.

Chúng ta đã giữ hình dáng sai lầm này quá lâu.

Tất cả thứ này đã phải mờ đi nhiều năm trước.

Vài phút rung động trở thành một rung động có thể chú ý được đến với một tiếng ồn chói tai. Những con chim đậu trong Phong Tháp hay bay quanh cây cầu cũ tăng tốc khỏi lâu đài.

Nó kết thúc rồi. Mình kết thúc rồi.

Trên đôi chân mảnh khảnh cô trèo lên bậc đá đến phòng nữ hoàng, những gấu váy tả tơi của một chiếc váy rơi quanh phòng.

Yorda không còn hóa đá, và cơ thể cô bắt đầu tỏa sáng lại khi cô bước đi.

Cô thấy cậu bé nằm trên sàn đá, lưng cậu xoay về phía cô. Cậu kiệt sức và đầy những vết thương.

Yorda tiến tới. Cô quỳ xuống cạnh cơ thể cậu. Cô duỗi những ngón tay của mình ra và chạm vào má cậu như cô làm lần đầu tiên họ gặp nhau.

Gương mặt cậu bé lấm bẩn với máu và bụi. Đôi mắt cậu nhắm lại.

Tất cả quanh họ Lâu đài trong Màn sương rung lắc với một tiếng ầm ầm nhỏ mà Yorda cảm thấy trong cơ thể mình. Âm thanh của những nền móng sâu, sống còn đổ sụp. Yorda nhìn lên huy chương hoàng gia trên ngai. Những rung động tăng lên đến khi Yorda có thể thấy những tảng đá rung lắc.

Hình chạm khắc của huy chương tách làm hai. Theo cùng với đôi kiếm khắc, nó rơi xuống sàn phía sau ngai với một tiếng loảng xoảng lớn.

Yorda đặt một tay lên sàn để đỡ lấy chính mình khi lâu đài rung lắc một lần nữa. Cô có thể nghe thấy lâu đài kêu thét qua bàn tay mình.

Không có nhiều thời gian.

Yorda vươn ra và nhấc cậu bé lên trong cả hai cánh tay.

Những cây cột đổ sụp, đá lót sàn oằn xuống. Yorda tiếp tục, lờ đi bụi cuộn xoáy và những bức tường đổ. Cô tiến lên với những bước chân đều đặn qua tiếng lâu đài rên rỉ, kêu thét, than van. Cô vượt qua một hành lang và nó đổ sụp phía sau cô. Khi cô qua một sảnh, cô thấy sàn của nó lộ ra, đổ sụp xuống mặt đất. Một mẩu đá sượt qua gót chân Yorda. Cô không dừng lại. Qua căn phòng tiếp theo và tiếp theo, sự phá hủy và đổ sụp theo sát sau cô. Nhưng Yorda không nhìn lại. Qua những bậc thang lắc lư và những cây cầu đổ, xuống cầu thang bí mật mà chỉ Yorda biết, họ đi đến cầu tàu dưới lòng đất. Yorda bước qua cát ẩm, tiến xuống nước. Mặt đất rung ầm ầm dưới chân cô. Những con sóng ép đang gầm gừ dữ dội hơn. Khi cô bước lên cầu tàu, một trong những cây cọc mục nát gãy và cầu tàu đổ sụp, không để lại gì ngoài một vài tấm ván rải rác nổi lềnh bềnh trên nước.

Yorda mỉm cười.

Vẫn mang cậu bé, cô bước lên mặt nước. Những rung động trong lâu đài phía trên gửi những gợn sóng lăn tăn qua mặt nước. Yorda nâng hai cánh tay mình lên, giữ khuôn mặt cậu bé ở trên sóng vỗ.

Đẩy mình về phía trước, Yorda với tới một trong những tấm ván từ cầu tàu vỡ tan. Cô đặt cậu bé lên trên đó. Cậu vẫn đang ngủ. Máu rỉ ra từ chỗ sừng bên phải của cậu dính với da đầu cậu. Máu nhỏ giọt xuống tấm ván, nhuộm đỏ nó.

Yorda tiếp tục di chuyển về phía trước, đẩy cậu bé theo trên tấm ván. Nước dâng lên đến khi nó chỉ bên dưới cằm cô, và sau đó cao hơn đến khi cô không thể đi xa hơn.

Tập trung toàn bộ sức mạnh của mình, Yorda đẩy tấm ván về phía trước mạnh hết sức có thể. Như thể nó nghe thấy lời cầu xin không nói ra của cô, dòng nước thay đổi, mang tấm ván ra khỏi hang về phía biển mở. Yorda quan sát nó đi.

Những tiếng kêu chết dần cuối cùng của lâu đài dội lại qua hang. Yorda thì thầm điều khi đó khi cậu bé trôi đi, mặc dù ngay cả cậu bé tỉnh vẫn không thể nghe thấy cô qua tiếng la hét của lâu đài đang sụp đổ. Cậu chưa bao giờ có thể hiểu được ngôn ngữ của cô, trong bất cứ trường hợp nào.

“Tạm biệt,” cô nói.

Sau đó, đẩy lùi lại qua mặt nước, cô im lặng xoay lại về phía lâu đài.

Một trong những cây cột oằn xuống. Khi nó ngã, cây cột cạnh nó nứt và oằn xuống, như thể nạn nhân của một bệnh dịch lan nhanh, theo bởi cây cột tiếp theo và tiếp theo.

Trong Đấu trường Tây, chỗ đứng xem của khán giả đổ sụp đầu tiên. Gạch vụn chôn vùi cái bục nơi những hiệp sĩ thường chiến đấu vì mạng sống và vì danh dự của họ. Cuối cùng bản thân đấu trường đổ sụp dưới sức nặng của gạch vỡ, kéo theo những bức tường xuống với nó và chôn vùi cái ngai quan sát của nữ hoàng.

Những tấm gương phản xạ lớn về phía đông và tây tỏa sáng rực rỡ, đứng vững qua sự rung chuyển. Khi chân của chúng rung lắc và mặt đất tách ra, chúng ngã xuống mặt đất, đối mặt với bầu trời. Cùng lúc, hai quả cầu ở trên cổng chính đổ sụp thành bụi.

Các nhánh của những cây liễu trong sân đu đưa như mái tóc của một thiếu nữ, quét qua lại bức tường bên trong của lâu đài khi chúng bắt đầu vỡ vụn. Những bia mộ đổ và tách ra hoặc bị nuốt vào lòng đất khi những cỗ quan tài được phun lên bãi cỏ.

Những đợt sóng đi cùng với nước lấp đầy nhà tù dưới mặt đất, và những ống dẫn bằng đồng chạy qua lâu đài nổ với tiếng ồn dội lại, nghe giống như những chiếc chuông rung lên số phận bất hạnh của lâu đài. Nước phun từ những vết nứt trên những ống dẫn, chảy xuống vào mặt đất.

Bụi xám dâng lên, lẫn vào với màn sương trắng lơ lửng quanh lâu đài. Được bọc trong tấm mạng của nó, những ngọn tháp của lâu đài nghiêng và đổ. Chúng ngã vào bên trong và ra ngoài, gạch vỡ mới rơi trên đống cũ.

Cạnh thác nước khổng lồ, những sợi xích của sáu cái lồng treo tách ra từng cái một, và những lại lồng lao xuống mặt nước ở xa phía dưới. Nước tăng lên về khối lượng, làm dâng lên một bụi nước cực kỳ lớn cho sự vắng mặt của cầu vồng của nó. Mục đích của chúng mất giá trị, những cái lồng chìm xuống nước.

Những ngọn tháp ở phía đông, tây và chính cứ đổ sụp, như thể lâu đài không là gì hơn một bức tranh trên một màn gấp nếp mà giờ đây bị bởi những bàn tay khổng lồ phá hủy.

Thứ cuối cùng còn lại là cánh cổng chính, đường duy nhất ra thế giới bên ngoài, và Phong Tháp đã đứng từ rất lâu và trông tối tăm hơn rất nhiều.

Chúng ta đang kết thúc. Tro thành tro, bụi thành bụi.

Sau đó cổng chính và Phong Tháp nghiêng và bắt đầu đổ dưới bầu trời đỏ rực của buổi tối, phía trên những con sóng xanh màu chàm. Khi Phong Tháp ngã, bức tượng của Ozuma vẫn đứng ở cuối cây cầu đá cũ, nhìn lên nó. Khi bức tường bên ngoài của ngọn tháp đổ xuống, một nửa cây cầu gần nó nhất oằn xuống dưới sức nặng của gạch vỡ. Đầu neo bên kia đổ sụp, và phần còn lại của cây cầu bị kéo xuống bởi lâu đài đang sụp đổ, đang uốn cong xuống những con sóng biển xa xa bên dưới.

Tuy nhiên Ozuma đá không vỡ, không đổ sụp, không gãy. Thứ duy nhất ông mất trong những năm dài ăn năn là một bên sừng. Khi cây cầu đổ sụp phía sau ông, và lan can đá bắt đầu nghiêng, bức tượng nhìn lên về phía đỉnh ngọn tháp, và đá từ những bức tường rơi xuống mặt ông.

Hai chân vẫn dính vào một phần đá, bức tượng của Ozuma lao xuống bển, Phong Tháp và Lâu đài trong Màn sương theo phía sau ông. Ozuma, hiệp sĩ lang thang, người thách đấu có sừng, người bảo vệ vùng đất. Một lần nữa, tấm áo choàng lưng ông dập dờn trong gió, khi ông dẫn gánh nặng của lâu đài vào lãng quên. Gánh nặng từ điều mà không ai trả lại. Một gánh nặng về phía tự do.

Bầu trời và biển quan sát tất cả. Giữa chúng, lâu đài đổ sụp nhẹ nhàng lên đá và bãi cỏ, và màn sương dâng lên từ đất liền.

Cùng lúc, ở xa trong thủ đô, một sự dâng tràn năng lượng không thấy được qua sảnh nơi những thầy tu đã tập trung cho buổi kinh chiều của họ, thổi những chiếc mũ trùm khỏi đầu họ. Những quý tộc để mất vương miện của mình với một cơn gió mạnh đột ngột, trong khi mũ sắt của những người lính bay khỏi đầu họ và lăn trên mặt đất.

Ở trung tâm thủ đô, trong đền thờ vĩ đại cho Thần Mặt trời, mỗi cái chuông bắt đầu rung lên mặc dù không có ai ở đó để rung chúng. Những người của thủ đô nhìn nhau sợ hãi và nhìn lên bầu trời, lắng nghe âm thanh của những cái chuông. Mặc dù không có lệnh nào được ban ra, cũng không có chiếu chỉ nào được phát hành, từng người một, những người quỳ xuống trên đầu gối và bắt đầu cầu nguyện.

Trong thành phố có tường bao quanh bị lãng quên ở phía bắc Núi Cấm lời nguyền từ lâu đã kết thúc, và thời gian bắt đầu di chuyển một lần nữa. Những cơ thể đá của mọi người bắt đầu sụp đổ, và gió thổi bay bụi của chúng vào bầu trời. Sau khi chịu đựng một sự im lặng vĩnh viễn, những linh hồn của họ cuối cùng được tự do.

Khi những tảng đá của thành phố trở lại với dòng chảy thời gian, chúng teo lại thành bụi ngay lập tức.

Tuy nhiên ở giữa chúng, có một hơi thở duy nhất của sự sống. Một màu óng ánh trở lại với bộ lông của Mũi tên Gió. Bờm của nó gợn sóng, và nó khụt khịt. Được tự do khỏi nhà tù đá, con ngựa dậm những móng guốc của mình và nhìn quanh để tìm thợ săn nhỏ đã cưỡi cậu đến nơi này.

Xoay mũi vào gió, nó tìm mùi hương của nhà. Mặt trời hạ thấp trên bầu trời. Nó cần tìm người cưỡi nhỏ tuổi nhưng gan dạ của mình và chắc chắn cậu bé ổn cả.

Mũi tên Gió đá móng guốc của mình và phóng nước đại thẳng qua thành phố trống nơi thành phố có tường từng ở đó.

Trưởng lão mệt mỏi. Cơ thể ông không thể đuổi kịp với tâm trí háo hức của ông – một lời rên rỉ bình thường của tuổi già. Ông đã nằm mơ ở bàn của mình, Cuốn sách Ánh sáng cạnh đầu ông.

Trong giấc mơ của mình, ông thấy một nơi không vô danh ở xa xa. Ở đó, một ánh sáng rực rỡ phát sáng và trong nói, một hình dáng đen đang đổ, mặc dù ông không biết hình dáng đó là gì.

“Ngài có trong đó không?” Oneh gọi từ bên ngoài. Trưởng lão ngồi thẳng dậy trên ghế của mình. Cánh cửa sổ cạnh bàn ông được chiếu sáng bởi mặt trời đêm. Đôi mắt ông rơi trên Cuốn sách Ánh sáng trên bàn, với bàn tay đặt cạnh nó.

“Ngài có đó không? Đó là Toto!”

Trưởng lão chạy khỏi nhà và siết chặt Oneh trong hai cánh tay mình. Gương mặt thay đổi bởi thời tiết, xinh đẹp của bà lấp đầy niềm vui, và nước mắt ướt trên hai má bà. “Toto tỉnh rồi!”

Tay trong tay, họ chạy đến ngôi nhà Toto nằm. Những dân làng đang chạy xuống đường, hỏi liệu tin đó đúng không. Trưởng lão đẩy họ qua, vẫn nắm tay vợ mình.

Bên ngoài cánh cửa gỗ đơn giản, ai đó đang khóc lớn – mẹ của Toto. Ông có thể nghe thấy em trai và em gái Toto gọi tên cậu.

Hai chân run run, trưởng lão bước vào trong.

Toto, không còn là đá nữa, đang nằm trên giường cha cậu đã làm từ gỗ cho cậu. Mẹ cậu đang ôm cậu. Toto nắm chặt khăn choàng của bà, đôi mắt mở to.

“Toto!” trưởng lão gọi.

Hai má cậu bé trũng xuống và đôi môi cậu khô và nứt nẻ. Không khí ra khỏi mũi cậu mỏng và quá yếu. Nhưng đôi mắt cậu lấp lánh với sự sống. “Trưởng lão, cháu… cháu –” Đôi lông mày của Toto chìm xuống, và miệng cậu cau lại. Má cậu giật giật. “Cháu xin lỗi cháu đã không nghe lời ngài.”

Trưởng lão và mẹ cậu bé ôm chặt cậu khi cậu khóc.

“Trưởng lão?” Toto hỏi qua những giọt nước mắt của mình. “Ico đâu ạ? Cậu ấy đã đến lâu đài ư? Cậu ấy đã rời bỏ cháu ư? Cháu không muốn cậu ấy phải cô độc.”

Những giọt nước mắt lấp đầy đôi mắt trưởng lão. Ôm lấy cậu bé, ông nhìn lên Oneh bên cạnh họ và tìm thấy cùng sự thuyết phục trong đôi mắt bà rằng ông cảm thấy trong chính trái tim mình.

“Ổn cả rồi,” trưởng lão nó, tay trên đầu Toto. “Ico xong rồi. Ico sẽ sớm trở về. Về nhà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play