Chương 4

[8.1]

Đã là ngày hôm qua hay ngày kia? Hay cả một tháng đã trôi qua? Trong thế giới bị cô lập này, một thế giới không có thời gian, thật bất khả thi để Ico nói đã bao lâu từ khi thầy tu và hai người lính gác mang sừng trên chiếc mũ sắt của họ dẫn cậu đến nơi này.

Cậu nâng thanh kiếm trước cổng tượng, và những tượng đá, được tắm trong ánh sáng của thanh kiếm, trượt qua mỗi bên. Ico bước trên cái bục cậu biết sẽ mang cậu vào lâu đài bên trên – một mình, lần này, không có niềm kiêu hãnh hay nỗi sợ hãi cậu đã biết với lần đến đầu tiên của cậu. Cậu hoạt động đòn bẩy, và sàn nhà chầm chầm dâng lên, nâng cậu lên sảnh của những cỗ quan tài đá. Cậu khua thanh kiếm của mình, tuy nhiên cậu vẫn chần chừ.

Đây là đường đi. Phía trước là nữ hoàng. Qua sảnh của những cỗ quan tài đá cậu sẽ tìm thấy ngai vàng thực sự của bà. Thanh kiếm đã nói với cậu điều đó.

Điều gì làm chậm bước chân cậu? Đó là nỗi sợ cậu thiếu quyết tâm cần để chiến đấu với những thứ cậu sẽ sớm đối mặt ư? Hay là cậu thiếu sức mạnh để tiêu diệt chúng?

Không, không phải thế. Ico không thể tìm được từ cậu cần để biểu đạt sự hỗn độn của mình.

Ánh sáng nhạt tỏa sáng giữa những bức tượng đóng khung lối đi vào sảnh. Bây giờ cậu bết chính xác màu sắc kỳ quái, báo điềm gỡ đó đại diện cho điều gì.

Cậu bước vào sảnh, thanh kiếm phát sáng trong tay phải cậu, tay trái siết lại thành nắm đấm để bên người, và nhìn lên nguồn của ánh sáng nhạt.

Mỗi cỗ quan tài xếp hàng trên những bức tường đang phát sáng. Hoặc hơn thế, những dấu hiệu trên bề mặt của chúng, những họa tiết bỏ bùa, lượn sóng với ánh sáng sống động.

Vài ngọn đuốc cháy dọc theo bức tường. Tuy nhiên ánh sáng của chúng không đến những cỗ quan tài. Những thiết kế trên những cỗ quan tài là những con rắn trơn. Một con rắn một tảng đá. Chúng trượt trên mặt của cỗ quan tài, dệt những họa tiết không có đầu hay đuôi – những hình chạm khắc lộn xộn.

Những cỗ quan tài đang kêu rền hài hòa với những chuyển động của những họa tiết ngoằn ngoèo tỏa sáng nhợt nhạt. Như thể những cỗ quan tài đang trong trạng thái mê li, gầm gừ như những động vật không có miệng. Đó là một cảnh khủng khiếp, và tuy nhiên nó sở hữu một vẻ đẹp của thế giới bên kia. Trong một lúc, Ico đứng ở lối vào, trái tim cậu bị giữ bởi ánh sáng kỳ lạ của những cỗ quan tài. Cậu cảm thấy sức mạnh rời bỏ cánh tay nắm chặt thanh kiếm của cậu. Mũi kiếm rơi xuống chân cậu.

Điều gì đang xảy ra?

Một cơn gió thổi qua sảnh, làm tấm Phù hiệu trên ngực cậu dập dờn. Tóc cậu rơi vào mắt. Ico chớp mắt, buộc chúng tập trung.

Ai đó núp giữa những cỗ quan tài trên ở chỗ đầu cầu thang nửa đường lên bức tường trước mặt cậu. Cậu bước một bước lại gần hơn để xem đó là ai, sau đó nhận ra cậu đang nhìn một bức tượng. Hình dáng đó cong xuống như thể than khóc, trán ấn xuống mặt đất. Hai cánh tay của nó đã trở thành một phần của đầu cầu thang đá, chúng bị nhấn xuống rất thấp, và đường cong mảnh khảnh của lưng khiến Ico nhận ra đó là ai.

Đó là Yorda! Cô ấy đã bị biến thành đá!

Bùa chú được dệt quanh cậu bởi những cỗ quan tài và ánh sáng của chúng bị gián đoạn trong chốc lát. Ico lao đi, chạy về phía cô khi cậu thấy những hình dáng bóng tối dâng lên quanh cô, trôi lơ lửng như những con sóng mờ mờ của hơi nóng, giống như những cái bóng tạo thành trong một tia sáng đột ngột.

Ico bước một vài bước xa hơn và sau đó dừng lại, nhìn lên đầu cầu thang. Những cái bóng không di chuyển. Chúng chỉ nhìn xuống cậu với đôi mắt phát sáng mờ mờ của mình.

Ico thở khó khăn. Những cái bóng giữ chỗ của chúng. Trái tim Ico bị đe dọa muốn nổ tung từ ngực cậu. Tuy nhiên, những cái bóng vẫn không di chuyển.

Ico điều hòa nắm tay của mình trên thanh kiếm.

“Điều gì đã xảy ra với cô ấy?” cậu thì thầm, giọng cậu khàn khàn. “Giờ tôi biết cô ấy là ai. Tôi biết cô ấy có ý nghĩa gì với các người.”

Những cái bóng tiếp tục nhìn chằm chằm.

“N-nhưng Yorda không muốn điều đã xảy ra với các người. Cô ấy không bao giờ muốn các ngươi phải đau đớn…”

Đầu gối Ico oằn lại dưới cậu.

Mình đã đi xa như thế này chỉ để mất đi nghị lực của mình thôi ư? Không. Là những cỗ quan tài này đang làm điều đó với mình. Đó là những bùa chú tỏa sáng kỳ quái đó. Đó là nguồn gốc của những rung động mình đang cảm thấy.

Những cảnh mộng Ico đã thấy khi cậu nhìn vào lưỡi kiếm trở lại với cậu trong một ký ức vụt qua. Như thể thanh kiếm đang cắt qua sự bối rối của cậu. Cậu thấy những đôi mắt của các Vật tế sáng lên với niềm hạnh phúc. Niềm của của cuộc sống của chúng ở làng. Sự rực rỡ của sự tồn tại của chúng.

Những sinh vật mình đang đối diện không phải là những thứ không hình dáng của khói. Chúng không phải những linh hồn tăm tối đến sôi sục khỏi những cái vực cuộn xoáy đen. Chúng là những Vật tế. Chúng là những đứa trẻ. Những hậu duệ của Ozuma. Anh chị em của mình.

Chúng là mình.

Đột nhiên, một tiếng hét giận dữ thoát khỏi môi Ico. Cổ họng cậu run run và giọng cậu dội lại những bức tường của cái sảnh rộng mênh mông.

Ico nâng thanh kiếm của mình và xông lên. Cậu chạy lên những bậc thang. Cậu không xông vào những sinh vật bóng tối, cậu đang xông vào những cỗ quan tài. Cậu sẽ tiêu diệt những lời nguyền phát sáng nhợt nhạt của chúng.

Cậu tách đôi cỗ quan tài đá đầu tiên cậu với tới bằng một cú vung kiếm duy nhất. Với lượt vung ngược lại cậu phá hủy cỗ quan tài bên cạnh. Bây giờ trông chúng thật mỏng manh làm sao, trông chúng thật yếu ớt làm sao!

Ico hét lên khi cậu chạy từ cỗ quan tài này sang cỗ quan tài khác, khua thanh kiếm của mình. Khi chúng vỡ ra dưới thanh kiếm, những mảnh vỡ của chúng tỏa sáng rực rỡ, và khi Ico cắt những đường của bùa chú của chúng, chúng thét lên giống như hơi nước thoát khỏi một cái ấm đun nước. Những cỗ quan tài vỡ vụn, mất đi sự sống của chúng, và ngã xuống thành những mảnh đá vỡ lạnh lẽo.

Những sinh vật bóng tốt bắt đầu di chuyển. Những con lớn hơn với đôi sừng đang tập trung quanh Ico, nhảy lên khi chúng đi theo dấu vết của cậu. Chúng tiến tới và thối lui, tạo thành một hàng và kéo đi. Những sinh vật có cánh bay vòng vòng trên đầu cậu. Lúc cậu nghĩ chúng có thể hạ cánh trên vai cậu chúng sẽ tách ra hoặc nhào thấp xuống gần mặt cậu và vỗ cánh vào cậu.

Tuy nhiên chúng không cản trở việc cậu tiến lên. Chúng chỉ cố để ở gần những cỗ quan tài nhất có thể khi chúng bị phá hủy, để gần ánh sáng của thanh kiếm nhất có thể. Chúng muốn thưởng thức những tiếng la hét đang chết đi của đá.

Trên tầng cao nhất, với cấu trúc hỗn độn quanh cậu, Ico trượt chân khỏi chiếc thang. Tuy nhiên cậu không ngã. Một trong những cái bóng tóm lấy cổ áo của cậu với những móng vuốt dài của nó, và cậu treo giữa không trung, đá chân.

Sau đó cậu trở lại đầu cầu thang. Sinh vật với đôi sừng cong dài, cao hơn Ico, đang đứng cạnh cậu, nhìn vào cậu với đôi mắt trắng của nó.

Nó đã giúp mình.

Ico ổn định nắm tay trên thanh kiếm, suy nghĩ. Những cái bóng vây quanh cậu thành một vòng tròn. Chúng khua tay chúng, nhảy dậm chân chúng, đôi mắt chúng cháy với cùng cơn thịnh nộ lấp đầy trong cậu.

Niềm vui lấp đầy trái tim Ico.

Nhiều sức mạnh hơn lấp đầy hai cánh tay cậu. Ánh sáng rực rỡ của thanh kiếm nhấn chìm ánh sáng của những nét chạm khắc trên những cỗ quan tài còn lại. Ico hét một tiếng khác và mang thanh kiếm của mình xuống trên cỗ quan tài trước cậu. Sau đó với một cú đánh, cỗ quan tài tách thành hai. Tiếng than khóc của nó rơi vào im lặng, và nó vỡ vụn thành đá không sự sống.

Cậu là một lốc xoáy, một tiếng sét, sức mạnh của nước xoáy. Năng lượng không thể tin được di chuyển qua tay chân Ico. Mỗi lần thanh kiếm nghiền nát một cỗ quan tài khác, mỗi lần bùa chú của nó tan đi, cậu trở nên mạnh hơn. Ico chạy qua sảnh, nhảy lên cầu thang và những cái thang, sau đó nhảy lên cầu thang tiếp theo để bắt đầu. Cậu chạy qua những đầu cầu thang hẹp, tiếng lộn xộn chối tai của sự phá hủy xóa bỏ tiếng thì thầm của bùa chú.

Ico phá hủy cỗ quan tài cuối cùng. Đôi vai nặng nề, cậu đứng. Đôi mắt cậu lóe lên, quan sát mỗi mảnh vỡ bị nguyền bay đến nơi yên nghỉ cuối cùng của nó. Đến khi con mồi của cậu không di chuyển nữa, cậu sẽ không dời ánh nhìn chằm chằm của mình, giống như một thợ săn sẽ không hạ thấp thanh kiếm đẫm máu của mình.

Sự im lặng lấp đầy sảnh. Hơi thở của ico dần dần im ắng đi. Giống như một đứa trẻ nằm xuống để ngủ, sự hít vào của cậu trở nên tách càng lúc càng xa nhau đến khi cậu thở im lặng đến nỗi cậu hầu như không nghe thấy chúng gì cả.

Những sinh vật bóng tối đã di chuyển quanh Yorda một lần nữa. Ico đứng dưới chân cầu thang bên dưới, nhìn lên chúng.

“Hãy kết thúc điều này.”

Ico giữ thanh kiếm cao trên đầu mình, và từ phía sau những cái bóng, một phần của bức tường tạo thành sảnh bắt đầu kêu ầm ầm. Lớp bụi mỏng tích lũy qua nhiều năm trôi dạt chậm chạp từ giữa những tảng đá. Khoảnh khắc tiếp theo, bức tường đổ sụp với một đám mây bụi và gạch vụn lớn. Con đường được mở qua nó – một cầu thang đá.

Đôi mắt Ico di chuyển lên cầu thang, vượt qua những sinh vật bóng tối, vượt qua hình dáng của Yorda đóng băng trong đau khổi, thẳng đến phòng ngai thực sự của nữ hoàng.

Trần của phòng ngai bị bao phủ trong bóng tối, khiến không thể đánh giá chiều cao của nó. Một bức tường phủ những vết chạm khắc đứng ở trung tâm, lên đến đỉnh trên đầu nó, nơi hai thanh kiếm treo qua một cái huy chương tạc. Đây là con dấu của gia đình hoàng gia. Cậu tự hỏi tại sao một thứ như thế này lại ở đây – dòng máu hoàng gia có ý nghĩa gì với nữ hoàng? Có lẽ đây là dấu hiệu yếu ớt nào đó của niềm tự hào hay sự gắng bó?

Ngay dưới huy chương ở giữa một cái bục cao lên là ngai vàng của nữ hoàng.

Không ai ở đây cả. Ico không thể cảm nhận thấy sự hiện diện nào. Ngai vàng trống rỗng.

Bên ngoài căn phòng, có bốn bức tượng đá, hai ở mỗi bên và mảnh khảnh trước ngai. Những bức tượng này hơi cao hơn những bức tượng canh gác những cánh cửa, và họa tiết của chúng khác biệt. Ico yên lặng bước giữa chúng, giữ thanh kiếm mình sẵn sàng.

Cậu bước lên ngai. Thiết kế của nó tương tự với bức tượng ngồi trong phòng nơi cậu đã bị tách khỏi Yorda, nhưng nó được tạc từ một loại đá khác. Ngai vàng đó đã được làm từ cùng loại đá xám như những bức tường quanh cậu, nhưng cái này – chỗ ngồi thực sự của chủ nhân của Lâu đài trong Màn sương – được tạc từ một khối đá vỏ chai nhẵn.

Lưng của ngai giống như một phiến đá, được phủ với những hình chạm khắc. Cậu thấy những con rồng, những sinh vật hai đầu phun lửa, vòng quanh mép của ngai. Không – chúng đang không phun ra lửa. Nó là màn sương đen nhánh.

Một hình chạm khắc mờ nổi bật lên ở giữa của lưng ngai vàng. Ico bước một bước khác lại gần hơn, và những đường của nó trở nên tập trung: một vòng tròn hoàn hảo, được vây quanh bởi những ngọn lửa bập bùng, đặt trên một bầu trời muôn ngàn vì sao.

Cảm giác của một kỳ nhật thực.

Mặt trời là một cái gương phản chiếu sức mạnh của Thần Bóng tối, thay vào ánh sáng là nguồn gốc của tất cả sự sống. Ánh sáng bị hấp thụ bởi bóng tối.

Ico thận trọng đặt một bàn tay của mình lên ngai. Lạnh lẽo. Cậu nâng những ngón tay của mình và thấy cái bóng của chính cái đầu với đôi sừng của cậu hiện trên chỗ ngồi.

Sẵn sàng, Ico bước lùi lại khỏi cái ngai. Cậu nhìn lên huy chương trên đầu mình và xoay lại bước xuống bục khi một giọng nói gọi cậu từ phía sau.

“Vậy, đây là quyết định của ngươi à?”

Ico xoay lại.

Nữ hoàng đang ngồi, dựa người và ngai vàng của bà, mái tóc đen rực rỡ và những ống tay áo đen dài trải rộng ra. Hai cánh tay bà đặt trên hai tay vịn. Rất nhiều lớp ren đen bọc lên bà giữ cho hình dáng của cơ thể bà, nhưng cùng một lúc chúng có vẻ trống rỗng. Nếu không vì gương mặt trắng nhợt nhạt của bà và những đầu ngón tay của bà duỗi ra từ ống tay áo của bà, sẽ trông như thể chiếc áo dài của bà ngồi trên ngai một mình.

“Thằng bé ngu ngốc,” nữ hoàng nói, giọng bà dịu dàng, ngon ngọt một cách kỳ lạ. “Cuối cùng chúng ta nhận thấy rằng một đứa nhóc Vật tế không thông minh hơn tổ tiên của nó. Ta đã đề nghị ngươi sự bảo vệ của ta, ta đã đề nghị ngươi sức mạnh của ta, và ngươi xoay lưng lại với ta. Như thà cho rằng ngươi đã xoay đôi mắt lại khỏi kẻ thù đích thực mà ngươi cần phải chiến đấu.”

Ico nhìn chằm chằm gương mặt nhợt nhạt của nữ hoàng. Lần đầu tiên cậu nhận ra cậu không thể thấy bất cứ điều gì tương tự với Yorda ở bất cứ đâu.

Bởi vì gương mặt bà ta chỉ là một cái mặt nạ, Ico nghĩ. Những ngón tay mình có thể thấy đó không phải thật. Tất cả ở đây là một khoảng không tăm tối. Không phải bản thân nữ hoàng đã nói thế rất nhiều lần ư? Bà đã mất hình dáng phụ nữ thực sự của mình rồi. Việc phá hủy thứ trên ngai này chỉ phá hủy một tấm mặt nạ.

“Bà đã nói dối tôi,” Ico nói, giọng nói chói tai của cậu dội lại trong bóng tối của phòng ngai. “Bà đã nói sẽ để tôi đi tự do nếu tôi muốn mang đi Yorda đi với tôi. Nhưng tôi đã thấy Yorda biến thành đá. Bà đã nói dối.”

“À,” nữ hoàng lẩm bẩm, những ngón tay của bà co giật. “Nhưng ta đã không nói dối. Yorda ngươi thấy trong phòng quan tài là cách ngươi muốn con bé. Nếu ngươi cầm tay con bé và tách nó ra khỏi người mẹ yêu thương của nó, đó là thứ con bé sẽ trở thành. Ta chỉ chuẩn bị nó cho ngươi.”

Tấm mạng đen của nữ hoàng rung lên với sự vui vẻ.

“Ta đã không làm bất cứ điều gì ngu ngốc như nói dối – có lẽ mặc dù có nhiều sự thật hơn ta có thể đã nói với ngươi, Vật tế.”

Ico cảm thấy máu xông lên mặt cậu và cơ thể cậu trở nên nóng bừng. Thanh kiếm trong bàn tay cậu bắt đầu phát sáng với một ánh sáng rực rỡ. Để trả lời, tấm Phù hiệu trên ngực cậu bắt đầu cuộn xoáy với năng lượng trắng.

“Bất kể, thời gian cho chúng ta để chia sẻ tin tức đã kết thúc từ lâu,” nữ hoàng nói, chầm chậm đứng lên từ ngai vàng của bà. “Xoay thanh kiếm đó lên ta và ta sẽ tiêu diệt ngươi.”

Nữ hoàng nhanh chóng dang hai bàn tay ra. Ico nhảy lùi lại, gia tăng khoảng cách giữa họ, sẵn sàng thanh kiếm của cậu.

“Thật đáng thương, thật ngu xuẩn. Làm sao một sinh vật khốn khổ như ngươi lại hy vọng có thể đánh bại ta chứ? Làm sao những giấc mơ cao thượng như thế đã tìm thấy gốc rễ trong trái tim ngươi và trải các nhánh của nó qua ngươi chứ? Vật tế, rõ ràng là trách nhiệm của ta ở đây là để chỉnh đốn lại sai lầm khủng khiếp mà trái tim nông cạn của ngươi đã thực hiện chứ.”

“Bà không thể lừa tôi lần nữa!”

Khi Ico xông tới với thanh kiếm của mình, hai tay nữ hoàng di chuyển một cách duyên dáng, đuổi theo hình dáng của một chữ tượng hình trong không khí. Những ngón tay xương đẩy mạnh về phía trước, và gió ùa tới với một tiêng thét.

Ico bị thổi lùi lại. Gió lạnh lẽo, đủ để mang hơi thở của cậu đi, và nó cướp thanh kiếm từ hai tay cậu và làm ném nó bay đi.

Cậu ngã mạnh trên lưng, nhưng lại đứng dậy một khoảnh khắc sau. Ngay khi cậu đứng lên lại, thanh kiếm tiếp đất cạnh một trong những bức tượng đứng bên phải – cách Ico một khoảng cách đáng kể.

Cậu phóng mình vào không trung, vội lao xuống lấy thanh kiếm. Một luồng gió thứ hai cuồn cuộn dâng lên từ ngai, đánh vào cậu ngay mỗi lần cậu tóm lấy thanh kiếm. Một lần nữa, thanh kiếm bị cướp từ tay cậu. Nó rơi xuống dữ dội, sau đó va loảng xoảng lên bức tường đá ở bên kia phòng và đập mũi xuống sàn trước như một cành cây bị ném bởi một cơn gió mạnh mùa đông.

Nữ hoàng đang chơi với thanh kiếm như thế nó là một món đồ chơi trẻ em, sức mạnh thuần khiết tỏa ra từ nó có vẻ bất lực.

Nữ hoàng giờ đứng trên ngai. Hai tay bà giơ lên để triệu hồi một cơn gió mạnh khác. Thậm chí không có thời gian để tìm nơi thanh kiếm đã rơi, Ico nhanh chóng cúi xuống phía sau một trong những bức tượng. Ngọn gió sẽ làm cậu lóa mắt. Nó là một luồng băng giá, mang theo một ngàn mũi kim độc, mười ngàn cái răng nanh nhe ra, nhọn hoắc, và hận thù vô hạn.

Khi bức tượng bắt phải sức mạnh chính của ngọn gió nguyền rủa của nữ hoàng, những họa tiết trên nó phát sáng và lấp lánh giống như ánh chớp. Nó có cùng ảnh hưởng như Ico đã thấy khi cậu dùng thanh kiếm để tách những bức tượng cạnh cánh cửa. Khi gió đã đi qua, ánh sáng của bức tượng lại mờ đi. Chỉ thanh kiếm và tấm Phù hiệu trên ngực Ico vẫn duy trì ánh sáng.

Mình phải lấy lại thanh kiếm. Nó ở đâu? Lần này bà ta đã làm nó bay đến đâu? Cậu thấy nó gần như bay thẳng qua phòng. Ico chờ đợi nữ hoàng giơ hai bàn tay của bà lên lại và phóng tới phía sau những bức tượng ở bên trái.

Một trong những chiếc giày của cậu, những bạn đồng hành trung thành toàn bộ thời gian này, cuối cùng bị hỏng, rách ra khi cậu chạy. Chân trái cậu đột nhiên cảm thấy nhẹ hơn, và chiếc giày bắn đi, nằm với để của nó xoay về phía ngai vàng, ngay giữa hai cặp bức tượng.

Gió của nữ hoàng nhấc nó lên, và Ico giơ tay mình lên che mặt để bảo vệ bản thân khỏi cái lạnh. Khi cậu kéo tay mình qua một bên, cậu gần như kêu lên ăng ẳng.

Chiếc giày da của cậu đã bị biến thành đá, sợi dây da bị đứt rời đã giữ nó với chân cậu vỡ vụn ở phần đuôi nơi nó đã đứt.

Mình phải đứng ngoài cơn gió đó!

Nhưng điều gì đã xảy ra trước đó? Gió đã đánh cậu và cậu vẫn ổn. Có lẽ đó là sức mạnh của thanh kiếm. Nếu mình có thể lấy thanh kiếm, sau đó mình có thể đối mặt với bà ấy.

“Ngươi đang chạy ư, Vật tế?”

Áo choàng đen của nữ hoàng rung lên với sự chế nhạo và tiếng cười. “Chạy. Chạy đến khi ngươi kiệt sức. Chạy đến khi chân ngươi trở nên yếu đi. Trong lâu đài của ta chúng ta có tất cả thời gian trên thế giới!”

Ico đá bật đi chiếc giày còn lại của mình.

Mình phải lấy lại thanh kiếm đó. Nó là cơ hội duy nhất của mình.

Nữ hoàng đang di chuyển hai bàn tay của mình như thể bà đang nhảy múa. Bà lôi ra những chữ tượng hình trong không khí, những ngón tay để lại những dấu vết đen sáng mờ mờ trong mắt cậu. Mình phải đợi thời cơ. Khi bà ta sẵn sàng gửi ra luồng gió tiếp theo của mình, mình phải chọn đúng thời điểm và chạy đến chỗ thanh kiếm.

Ico nắm chặt lấy tấm Phù hiệu trong một tay. Nó nhàu đi giữa những ngón tay cậu, nhưng ánh sáng của nó vẫn duy trì ổn đinh. Bây giờ đi thôi!

Chờ cho hai vai nữ hoàng cúi xuống lại, Ico chạy về phía thanh kiếm. Những ngón tay duỗi ra của cậu chạm tới cán kiếm và chiến đấu với nó, đem nó vào tay cậu khi luồng gió tiếp theo của nữ hoàng trùm lên cậu. Ico ôm chặt lấy thanh kiếm. Ánh sáng của nó bọc lấy cậu, che chắn cho cậu khỏi luồng gió.

Ico đứng dậy và chạy qua bức tường, để lại một vòng tròn rộng nơi cậu đã bắt đầu.

Một luồng gió khác. Ico cúi đầu và gặp nó, thanh kiếm giơ lên. Cậu bước một bước tới trước ngai. Sau đó một bước khác. Và một bước khác. Nhưng khi cậu giơ thanh kiếm lên lại và nhìn lên, một luồng gió khác đánh vào cậu, đánh bật đi thanh kiếm. Ico bị ném vào không trung. Cậu đổ nhào xuống mặt đất, không phòng thủ. Sự va chạm của cú đập làm cơ thể cậu kêu thét. Sừng bên phải của cậu đập lên sàn và máu chảy ra.

Đầu của Ico xoay mòng mòng với nỗi đau và cơn buồn nôn dâng lên. Cậu đặt một khủy tay dưới người và ngồi dậy, nhìn xuống máu chảy từ đầu cậu chảy thành vũng trên mặt đất. Sừng bên phải của cậu treo lỏng lẻo từ chân của nó.

Một sừng bị gãy – dấu hiệu của sự thất bại và xấu hổ.

“Đây là kết thúc của ngươi, Vật tế!”

Hai cánh tay của nữ hoàng lại nhấc lên.

Một cơn gió xám băng giá thổi về phía trước. Nó phun ra như một vật thể sống từ những đường của ngón tay nữ hoàng vẽ trong không khí. Ico nhìn nó đến với cậu, cậu thấy nó rung rung với một sự khao khát dữ tợn.

Một cái bóng đen ngã lên hai chân cậu.

Ico cuộn mình thành một quả bóng và nhắm chặt đôi mắt mình lại, nhưng khoảnh khắc trôi qua và cậu nhận ra mình vẫn đang thở. Hai mí mắt cậu run run mở ra. Đầu cậu có cảm giác như nó bị tách ra.

Đá có thể cảm thấy sự đau đớn ư?

Cậu nhìn lên thấy một cái bóng lớn lù lù trước cậu, đôi vai rộng trên đôi chân còi cọc, với cùng đôi sừng cậu có. Lạ thay hai cánh tay cong dang ra, bảo vệ cậu.

Nó là một trong những cái bóng – bị biến thành đá. Khi Ico sốc nhìn nó, nó vỡ vụn thành bụi trước mắt cậu.

- Hãy can đảm lên, người Anh em.

- Hãy đứng dậy. Chiến đấu.

Cậu nghe thấy những giọng nói hồn lìa khỏi xác đến từ mọi hướng, gần và xa.

Cậu nhìn quanh thấy phòng ngai của nữ hoàng đã đầy những sinh vật bóng tối. Chúng đang lơ lửng quanh Ico như chúng đã từng vây quanh Yorda. Những cái bóng có cánh bay trên đầu cậu, và những sinh vật đó giống những người đang đứng quanh cậu, ủng hộ cậu.

¬ - Chúng tôi sẽ là cái khiên của cậu!

Những cái bóng tiến lên từng bước một, tạo thành một hàng ngũ quanh ngai với Ico phía sau. Những sinh vật bị nguyền mà nữ hoàng đã tạo ra đã phá vỡ xiềng xích từng trói buộc chúng.

Ico nhìn lên những sinh vật bóng tối của chúng và thở hổn hển khi cậu thấy những gương mặt living mà thanh kiếm đã cho cậu thấy.

- Lấy thanh kiếm, người Anh em.

- Cậu có thể tiêu diệt bà ta.

Những lời nói bọc quanh lấy Ico, và cậu cảm thấy sức mạnh dâng lên từ trong cốt lõi của cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play