“Tình cờ, ta có nhớ một con côn trùng đặc biệt tinh quái lén lút vào thành phố gần đây. Một thằng nhóc, khoảng bằng tuổi ngươi. Nó hẳn đã tìm thấy cuốn sách và mang nó về nơi ngươi sống.”
Ico căng thẳng. Bà ấy đang nói về Toto!
“Sao vậy, Vật tế? Ngươi trông nhợt nhạt.” Nữ hoàng mỉm cười với cậu. “Đừng lo. Tên côn trùng bé nhỏ đó không còn cảm thấy đau đớn nữa đâu.”
Trong một lúc, Ico cảm thấy mình không thể thở được. “Y-ý bà cậu ấy không thể cảm thấy đau đớn nữa là là sao?”
Nụ cười của nữ hoàng lớn ra.
“Toto chết rồi ư? Bà đã giết cậu ấy!” Ico cảm thấy sức mạnh rời bỏ cơ thể cậu. Trưởng lão đã nói với cậu Toto ổn. Tại sao ngài ấy lại nói dối?
“Vật tế nhỏ bé đáng thương,” nữ hoàng nói trên ngai của bà. “Thực vậy, ta thương xót ngươi.”
“Nhưng tại sao bà thương xót tôi?”
“Bởi vì ngươi phạm sai lầm, sai lầm rất khủng khiếp. Ngươi có tất cả những nhận thức sai lầm này trong đầu mình, và ngươi không bao giờ được cho một cơ hội để nhìn nhận chúng đúng đắn. Đó là tại sao ta thương xót ngươi.” Mặc dù bà vẫn nói với uy quyền của nữ hoàng, một sự dịu dàng len lỏi vào trong giọng bà làm Ico nhớ đến Yorda, và điều đó làm câu run sợ khắp người.
“Bà đang cố gắng để lừa dối tôi, nhưng nó sẽ không có hiệu quả đâu!” cậu hét lên, nhưng một nửa trong cậu muốn tin. Đừng nghe những lời dối trá của bà ta! Cậu tự bảo mình, nhưng Ico khác trong cậu muốn nghe thêm. Điều này có thể quan trọng, cậu nghe thấy bản thân mình suy nghĩ. Điều này có thể là chìa khóa để phát hiện ra sự thật về điều gì đã xảy ra.
Sự thật? “Sự thật” là gì?
“Thế ở làng của ngươi chúng đã nói gì với ngươi?” nữ hoàng hỏi. “Ngươi đã biết gì về vai trò của ngươi, của tục lệ? Mục đích vĩ đại mà chúng đã yêu cầu ngươi hoàn thành là gì?”
“Im lặng!” Ico hét lên. “Im lặng! Tôi không muốn nghe thêm nữa!”
“Chúng đã bảo ngươi từ bỏ bản thân mình theo số phận à?” bà hỏi, lờ cậu đi. “Chúng đã bảo ngươi là một anh hùng vì từ bỏ bản thân mình cho nguyên nhân cao thượng này à? Ngươi đã phác hoạc mình như một người vĩ đại về những việc ngươi đã làm, say sưa trên bản phác họa của những lời nói của chúng à? Phải,” bà nói, gật đầu, “chẳng có gì ngọt ngào hơn vinh quang giả dối.”
“Im lặng, im lặng, im lặng!” Ico hét, dùng cả hai bàn tay mình che lấy tai. Cậu có thể nghe thấy mạch cậu đập trong đầu mình, và hơi thở của cậu rời rạc – và tất cả thời gian này, tấm Phù hiệu của cậu không phát sáng, cậu cũng không cảm thấy sức mạnh của nó chảy vào mình. Nó chỉ là một tấm vải mỏng bị ấn xuống sàn dưới cơ thể cậu.
“Tôi không tin bất cứ điều gì bà nói!”
“Dù cho ngươi tin hay không đều hoàn toàn phụ thuộc vào ngươi.”
Ico nhìn vào gương mặt nữ hoàng khi bà gạt những lời phản kháng của Ico sang một bên và không thấy nét mặt nhợt nhạt của nữ hoàng, hay thậm chí cả của Yorda, người sở hữu đích thực của gương mặt này. Bà nhìn cậu như mẹ nuôi của cậu, người phụ nữ dịu dàng người đã nuôi nấng cậu và dạy cậu tất cả những điều cậu biết.
Cẩn thận, một giọng nói lên tiếng bên trong cậu. Ngươi đang bị lừa. Cậu muốn nhìn đi, nhưng nỗ lực nhưng đang cố gắng nắm lấy nước trong hai nắm tay của cậu.
“Ngươi biết mà, Vật tế, ta nghĩ là ta đâm ra thích ngươi rồi. Ngươi có một tâm hồn đơn giản, không phức tạp. Nó lấp lánh như vàng giữa những ví dụ ích kỷ hơn của loài các ngươi. Ngươi thực sự phải được tất cả các vị thần yêu mến,” nữ hoàng nói. “Vì vậy ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật mà ngươi tìm kiếm.”
Nữ hoàng lướt qua ngai và đi về mép bục khi bà ta đưa hai bàn tay mình cùng đặt trước ngực và nhìn xuống cậu. “Biết rằng ta chưa từng yêu cầu chúng hiến tế cho lâu đài này. Không một người các ngươi được hiến tế theo yêu cầu của ta. Đó là những kẻ thống trị đế quốc những kẻ đặt ra luật lệ, chọn các vật tế, đặt những cái cùm lên cánh tay và chân chúng và ép chúng vào những cỗ quan tài đá bị bỏ bùa. Người của các ngươi đã làm điều này.”
Những lời nói tới tai cậu, nhưng Ico không thể hiểu được chúng.
“Đó không phải ta người ăn ngấu nghiến những Vật tế,” nữ hoàng tiếp tục, “cũng không phải là lâu đài. Ta ở đây khi lâu đài ở đây. Chúng ta không cần chất dinh dưỡng.”
“Dối trá!” Ico hét lên với bà, mặc dù giọng cậu nghe có vẻ không giống của cậu. Cậu thậm chí không chắc mình đã hét lên.
Sự im lặng rơi xuống căn phòng. Ngay cả màn sương cũng ngừng việc trôi dạt của nó.
“Bà nói dối…” Ico nói lại, lần này yên lặng hơn nhiều. “Tại sao họ lại làm vậy với người của họ?”
“Chúng không nghĩ các ngươi là người của chúng. Ngươi là một đứa trẻ có sừng, một Vật tế. Không gì hơn.”
Màn sương lướt qua má Ico như một bàn tay an ủi dịu dàng.
“Khi ta phá hủy thành phố của chúng, thầy tu-nhà vua và người của hắn nhận ra rằng ta chưa bị đánh bại, và chúng sợ hãi. Sự phản bội của Yorda cũng được lộ ra. Chúng đổ lỗi lên con bé, và đánh nó.”
Ico lắc đầu, cảm thấy như một trong những con búp bê gỗ với cái cổ bằng lò xo mà cha Toto thường làm cho họ.
“Chúng nhận ra rằng ngay cả với sức mạnh của Cuốn sách Ánh sáng chúng cũng quá yếu để đứng lên chống lại ta. Nhiều hơn vì bây giờ ta đã mất đi hình dáng con người của mình! Ta không thể bị hủy diệt. Ngay cả nếu chúng lại cố gắng băng qua biển và diễu hành qua những cánh cổng của ta, ta sẽ chỉ biến chúng thành đá và chờ cho gió biến chúng thành bụi.”
Nữ hoàng rơi vào im lặng. Ico nhìn lên. “Vậy?”
“Vậy…”
“Thầy tu-nhà vua đã làm gì?”
Nữ hoàng chỉ hơi nghiêng về phía cậu. “Hắn ta ngừng thời gian lại.”
“Chúng thực hiện một bùa chú lên toàn bộ lâu đài để thời gian dừng lại và ta sẽ bị giam giữ bên trong những bức tường này,” nữ hoàng giải thích. “Đó là lý do tại sao những ngọn đuốc vẫn cháy, và cỏ vẫn mọc xanh rờn, và những bia mộ đứng trong một hàng nhỏ gọn gàng. Nhưng để làm điều này chúng cần sức mạnh của Cuốn sách Ánh sáng ở bên trong Yorda. Chúng thực hiện câu thần chú của mình qua cơ thể con bé.”
Trưởng lão đã từng nói với Ico rằng Thần Mặt trời là nguồn ánh sáng, và khi mặt trời di chuyển trên đầu, thời gian cũng trôi. Thiết bị nào tốt hơn một Cuốn sách Ánh sáng để điều khiển sự trôi qua của ngày tháng?
“Chúng mang con bé trở lại lâu đài đến cái lồng thời gian. Ngươi thấy đấy, ánh sáng bên trong Yorda không chỉ là của cuốn sách. Con bé tỏa sáng với thời gian con bé nắm giữ. Con bé là người những Vật tế đứng canh gác, không phải ta,” nữ hoàng nói. “Chúng quan sát con bé, đảm bảo nó không lấy lại nhận thức con người của mình. Những kẻ ngốc cai trị đám dân của ngươi đã gửi Vật tế này đến Vật tế khác, bọc chúng trong đá, và để phép thuật của những cỗ quan tài biến chúng thành những con quái vật. Từng con một, những cái bóng trở nên đông đúc trong khi thời gian bên ngoài lâu đài trôi qua. Chúng tiếp tục gửi những Vật tế để Yorda không thể trốn thoát. Nhưng càng nhiều thời gian con bé giữ trong mình, sự không thoải mái của chúng càng trở nên lớn hơn. Vì vậy chúng vẫn gửi nhiều hơn.”
Điều đó giải thích tại sao những sinh vật đó muốn mang Yorda trở về với chúng kịch liệt như vậy. Đó phải là câu trả lời. Đó phải là sự thật!
Thời gian càng chất chồng, tội ác của chúng càng sâu hơn. Và cơn thịnh nộ của chúng càng nóng hơn và sự oán giận bùng cháy. Chúng không thể dừng những vật tế, chúng không thể thay đổi tục lệ. Những người lãnh đạo của đế quốc cứ biến dân chúng thành những cái bóng để giữ khóa của chúng lên lâu đài an toàn. Đó chính xác là điều nữ hoàng đã làm trong Phong Tháp. Ico hiểu nó với một sự rõ ràng mà khiến cậu kinh tởm.
Nữ hoàng chậm rãi gật đầu. “Vật tế, bây giờ ngươi hiểu nó rồi. Chúng đổ tội cho ta vì những hành động xấu xa của mình, tuy nhiên trong khi những lời chúng vẫn hát trên môi mình, chúng phạm cùng những hành động lặp đi lặp lại, suốt nhiều năm dài.”
Trách nhiệm của Vật tế không bao giờ kết thúc. Họ sẽ không bao giờ trở lại hình dáng của chính mình nữa. Hãy thương xót chúng ta, chúng đã cầu xin cậu. Và cậu đã không hiểu gì cả.
“Đó là ý tưởng của Ozuma rằng những đứa trẻ có sừng được hiến tế cho lâu đài,” nữ hoàng nói. Ico lắng nghe, thậm chí quên cả thở.
“Khi Yorda được chọn cho cái lồng, hắn ta hiến tế bản thân mình và hậu duệ của hắn là những kẻ bảo vệ cho con bé. ‘Nếu Yorda phải chịu đựng chuyện này, vậy thì tôi xứng đáng có số phận tương tự. Tôi sẽ đi với cô ấy đến Lâu đài trong Màn sương,’ hắn đã nói thế.”
Vì vậy Ozuma đã trở lại lâu đài một lần nữa, lần này với Yorda. Ông đến mà không mang theo kiếm của mình, một sừng của ông đã bị loại bỏ như một dấu hiệu của sự ăn năn của ông – để cho thấy rằng ông đã mất đi quyền trở thành một người bảo vệ của đất nước, được Thần Mặt trời yêu quý.
“Ta đã chào đón chúng,” nữ hoàng đang nói, giọng bà trở thành một phần của màn sương chảy quanh Ico. “Ngươi không hiểu tại sao ư? Tại sao ta lại để chúng đóng băng thời gian quanh mình? Tại sao ta cho phép Yorda và Ozuma vào lâu đài?”
Bản thân chính Ico cũng đóng băng, như thể cậu đã biến thành đá.
“Bởi vì ta hài lòng, Vật tế à. Chúng đã làm công việc của vị thần của ta giúp ta! Hãy phác hoạ ra, nếu như ngươi sẽ, những sinh vật yêu quý của Thần Mặt trở ở đây trên đất nước này, chính những kẻ hắn ta đã nói tiến lên và thành công, hiến tế người của chính giống loài của chúng, làm chúng méo mó thành những hình dáng khủng khiếp và nhốt chúng bên kia biển, và sau đó chấp nhận kết quả thanh bình như phần thưởng công bằng của chúng. Chúng có thực sự nghĩ rằng chúng có thể phạm tội và chỉ cần rửa tay chúng khỏi điều đó, giả vờ rằng không có gì sai trái ư? Đó là cách đúng đắn để con người hành xử ư?”
Một nụ cười chế nhạo khác căng ra trên gương mặt nữ hoàng. Bà giơ hai tay mình lên trời bên ngoài cái trần đen tối của phòng ngai. Sau đó hai tay bà di chuyển, phác họa hình dáng của một quả cầu trong không trung.
“Khi con người làm những điều như thế theo ý muốn của riêng chúng, sau đó toàn bộ vùng đất này là một sự hiến tế cho Thần Bóng tối. Chủ nhân của ta lấy nỗi sợ của con người làm sức mạnh của ngài ấy, lòng căm ghét của con người, và cơn giận dữ của con người. Ngài ấy hẳn sẽ hài lòng lắm! Ta đã thắng. Bóng tối đã thắng. Bây giờ ngươi hiểu là tại sao ta hài lòng.”
Bây giờ Ico hiểu được sự thật. Khi tục lệ của Vật tế đã được thiết lập, trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối đã được quyết định. Hàng dài của những Vật tế qua nhiều năm chẳng là gì ít hơn đám rước của đội quân bị đánh bại. Nếu loài người bị cắt giảm để hiến tế những người khác để nhượng bộ bóng tối, triều đại của Thần Bóng tối đã bắt đầu rồi.
Nữ hoàng chỉ phải ngồi xuống và quan sát những con người ngu ngốc làm công việc của bà giúp bà. Một khi họ đã quyết định không chỉ giết một người, mà toàn bộ một giống loài, cái cách nó được thiết lập. Họ đã tìm thấy chính những lý do của mình cho các vật tế, và phương pháp của chính họ để tiếp tục chúng. Không có gì ngăn họ lại. Con người luôn giỏi việc bào chữa cho những hành động của họ khi có một sự cần thiết, hoặc thậm chí sự xuất hiện của một sự bào chữa, và nhanh chóng chuyển sang bạo lực khi cần thiết. Họ rửa máu đi bằng máu, thắp lên căm ghét với nhiều sự căm ghét hơn, cướp đoạt, luôn luôn tuyên bố rằng họ đúng khi họ xây dựng ngọn núi xác chết của mình – một bàn thờ cho Thần Bóng tối.
Sự trở lại của Thần Bóng tối sắp xảy ra, dù có hay không sự giúp đỡ của nữ hoàng. Lâu đài trong Màn sương sẽ thống trị thế giới, và nữ hoàng sẽ lấy lại vinh quang trước đây của mình.
Ico ngồi yếu ớt, đầu cúi xuống, không thể đứng dậy từ sàn đá. Thậm chí cậu thiếu sức để khóc. Cậu muốn hét lên lại với bà, để nói rằng bà nói dối, nhưng cậu không thể tập trung được từ ngữ.
Đây là sự thật, một giọng nói bên trong cậu. “Đó là tại sao… tại sao bà không giết tôi,” cậu nói, mắt dán vào sàn. “Không cần làm vậy.”
Nữ hoàng không nói gì, Ico cũng không cần bà nói. “Bà đã nói rằng tôi may mắn. Ý của bà là tôi may mắn bởi vì tấm Phù hiệu của tôi giải thoát tôi khỏi cỗ quan tài, cứu tôi khỏi một là một cái bóng vĩnh viễn. Đó là lý do tại sao bà không cần tôi, tại sao bà nói tôi có thể rời đi.”
Chỉ bây giờ phần những lời của trưởng lão có lý. Cậu sẽ có thể trở lại Làng Toksa nhờ vào tấm Phù hiệu. Một Vật tế có thể không trở thành một cái bóng thì vô dụng. Đó là lý do tại sao họ không muốn cậu nói với các thầy tu về tấm Phù hiệu. Nếu họ biết về sức mạnh của nó, họ sẽ xé nó từ ngực cậu ngay lập tức.
“Ngươi sẽ sống như thế nào?” nữ hoàng bất ngờ hỏi. “Bây giờ khi ngươi mang sự thật trên lưng mình, ngươi sẽ đi đâu? Ngươi có hy vọng không, Vật tế nhỏ bé?”
Ico không có lời nào để trả lời với điều đó.
“Ngươi còn muốn đưa Yorda ra khỏi lâu đài không?” bà dịu dàng hỏi.
Ico cảm thấy những giọt nước mắt mới dâng lên trong mắt cậu.
“Ngươi cũng có thể thử. Ta sẽ không ngăn ngươi.”
“Gì cơ?”
“Ta tin là bây giờ ngươi thực sự có thể. Ngươi rõ ràng là được chọn bởi kẻ nào đó hoặc thứ gì đó. Hãy nắm tay con bé và trở về vùng đất đó, nếu ngươi muốn vậy.”
“Nhưng nếu tôi làm điều đó –”
Nữ hoàng gật đầu sâu. “Đúng vậy, những kẻ cai trị của đế quốc của ngươi sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Ngươi có sợ cơn thịnh nộ của chúng không? Tại sao? Ngươi mạnh mẽ mà. Và ngươi đúng khi giận dữ.”
Ico nhìn lên nữ hoàng – một cậu bé đứng dưới chân một thiếu nữ.
“Nếu ngươi thực sự muốn thay đổi những điều này, nếu ngươi thực sự muốn gỡ bỏ gánh nặng tàn khốc đã đặt lên những Vật tế - nếu ngươi sẵn sàng để đứng dậy trong giận dữ chống lại những người kể cho ngươi những lịch sử giả dối và đưa ngươi đi chết, vậy là ta sẽ đáp ứng như là chủ nhân của ngươi và người bảo vệ của ngươi. Ta sẽ cho ngươi một thanh kiếm và khiên và một quân đội để chỉ huy!”
Ico chớp mắt, ban đầu không hiểu. Mình, dưới sự bảo vệ của nữ hoàng ư? Bà ta muốn mình theo chủ nhân của Lâu đài trong Màn sương ư?
“Ta không phải kẻ thù của ngươi,” nữ hoàng nói. “Lâu đài cũng không. Không, kẻ thù của người ngồi ở trong thủ đô, sống hoan lạc trong sự thịnh vượng chúng đã thu được qua sự hiến tế của họ hàng của ngươi.”
Và họ phải bị trừng phạt – suy nghĩ đó dấy lên trong tâm trí Ico theo ý muốn của riêng có. Cậu hít một hơi thở chần chừ.
“Vật tế!” nữ hoàng gọi cậu. Giọng bà mạnh mẽ hơn, và hình dáng của bà quý phái hơn cả trước. Giọng điệu của bà là kiểu của một nữ hoàng với thần dân của bà.
Ico cảm thấy tư thế của mình thẳng lên.
“Không còn có thời gian bên trong lâu đài này. Hãy cân nhắc sự lựa chọn của ngươi miễn là ngươi thích. Và, nếu tình cờ ngươi đổ sụp trước sự buồn rầu, và ngươi rơi vào nỗi tuyệt vọng, và ngươi chọn giữ lấy cơn giận dữ bên trong mình, vậy thì ta sẽ biến ngươi thành đá và đặt ngươi vào giữa những bức tượng khác ở đây. Như ta đã làm với Ozuma rất lâu trước đây.
“Nhưng đừng hiểu lầm – ta biến hắn ta thành đá bởi lòng trắc ẩn. Những người đá có trái tim đá, và trái tim đá không thể bị thương hay vỡ. Ta sẽ co ngươi thấy lòng trắc ẩn như vậy, nếu ngươi muốn điều đó.”
Nữ hoàng biến mất, cùng với cơ thể Yorda.
Ico cô độc, sự thật tăm tối là bạn đồng hành duy nhất của cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT