Chương 4

[5.1]

Ico cố gắng suy nghĩ, nhưng tâm trí cậu đã lạc mất mỏ neo của nó, và cậu dường như không thể bám vào bất cứ suy nghĩ nào quá lâu.

“Không trả lời ư, Vật tế?” đôi môi thanh tú của Yorda phun ra những lời lạnh lẽo. “Vậy thì ta sẽ nói với ngươi: Ta ở khắp nơi. Ta có thể làm bất cứ điều gì. Lâu đài trong Màn sương là ta, và ta là lâu đài.”

Ngay cả trong khi cơ thể Yorda nói với giọng của nữ hoàng, cậu vẫn có thể thấy được Yorda thực sự sâu trong hai hốc mắt của cô. Nhưng lưng cô bị xoay về phía cậu, và cô đang bị kéo đi, bị chìm sâu hơn vào bên trong.

“Bà là lâu đài ư?” Ico hỏi, cố gắng hít thở. Nữ hoàng siết chặt nắm tay trên cậu, ép không khí ra. Cậu cảm thấy xương sườn của mình sắp nứt ra.

Điều đó có nghĩa là tất cả sự điên cuồng, tất cả việc giết chóc đã xảy đến khi bùa chú mất đi đã xảy ra bên trong nữ hoàng. Bà ấy đã bọc lấy cuộc tàn sát bên trong mình, hấp thụ những tiếng la hét và cuộc đổ máu – tất cả chúng.

Nữ hoàng nới lỏng một cánh tay quanh vai Ico, tóm lấy gáy cậu và nâng đầu cậu lên đến khi họ mắt chạm mắt. Không thấy Yorda thật ở đâu cả. Không có gì ngoài sự trống rỗng, sự trống rỗng tối tăm cuộn xoáy với sự điên cuồng và những tia sáng của tiếng cười man dại.

“Hãy nói ta nghe, Vật tế,” nữ hoàng nói bằng một giọng ngọt như mật, “ngươi đã thực sự nghĩ là con của Thần Bóng tối có thể bị đánh bại bằng một chút quấy rầy chẳng đáng kể với cơ thể phàm trần của bà ấy chứ?”

“Nhưng bà không thể đối mặt với sức mạnh của Cuốn sách Ánh sáng!” Ico nói qua hàm răng nghiến chặt. “Yorda đã đẩy lùi bà với cuốn sách! Bà đã phá vỡ bùa chú của mình!”

“Đúng là con bé đã làm thế,” nữ hoàng nói, một nụ cười căng ra trên gương mặt bà. “Nhưng ta đã không bị đánh bại. Điều duy nhất ta mất khi bùa chú của ta bị phá vỡ là hình dáng con người của ta. Chỉ là một cái mặt nạ. Bằng việc phá hủy bùa chú của ta, Yorda đã giải phóng ta khỏi trở thành điều ta được dự định trở thành! Và Cuốn sách Ánh sáng ư? Tại sao ta phải sợ điều đó? Không một mẩu của câu thần chú cổ tầm thường có thể hy vọng chống lại ta!”

Cuốn sách đã không cướp được sức mạnh của bà ấy. Sức mạnh của bà ấy tăng lên!

Nếu nữ hoàng là lâu đài, vậy thì bất kể một đội xuất sắc như thế nào xông qua cổng của bà ấy, họ sẽ chẳng là gì hơn những con kiến trong lòng bàn tay của bà.

“Nhưng chờ đã,” Ico nói, “nếu bà không ở đây nữa… vậy ai là người bị chặt đầu trên ngai vàng?”

Nữ hoàng cười khẽ, đến khi cơ thể Yorda run rẩy với sự vui vẻ dâng lên cuồn cuộn, sâu sắc của bà. “Con người yếu đuối và dễ dàng bị lừa gạt. Chúng chỉ thấy điều chúng muốn thấy. Và nếu như ảo ánh trước chúng mang hình dáng mà trái tim chúng mong muốn, chúng càng tin hoàn toàn. Ngay cả một thầy tu-nhà vua cũng không ngoại lệ.”

Miệng Ico há ra. “Người hầu gái trưởng…”

Nữ hoàng nhướng một bên lông mày – lông mày của Yorda – và kéo gương mặt Ico lại gần hơn, vì vậy mũi của họ gần như đang chạm nhau. Hơi thở của bà phủ sương trên da cậu. “Rất thông minh, Vật tế. Nhưng có gì khác biệt chứ?”

Nhưng sự khác biệt là mọi thứ. Nó có nghĩa là có một người đã nhận ra được sự thật. Khi cô đứng đó, nhìn vào người phụ nữ được phủ lên bộ đồ đen trên ngai, một người sẽ biết: Đó không phải mẹ mình. Đó không phải nữ hoàng. Đó là người hầu gái đáng thương của mình, bây giờ chỉ là một cái xác vẫn run rẩy trong nỗi sợ của sức mạnh của mẹ mình.

Yorda.

Ico biết từ cảnh mộng cậu đã thấy cạnh ngai vàng rằng Yorda đã ở đó khi họ tìm thấy cơ thể. Cô đã thấy mọi thứ.

Cô ấy đã nói dối họ.

Dĩ nhiên Ozuma và thầy tu-nhà vua đã tin cô. Mọi người khác trong lâu đài đã chết. Bộ dáng đã chết của nữ hoàng đã tan biến. Không có lý do gì để nghi ngờ lời của Yorda. Không phải trước đó cô đã phản bội mẹ cô, giúp Ozuma đánh cắp Cuốn sách Ánh sáng để xua đuổi bà ư?

Không ai có thể tưởng tượng được điều đó, ngay cả khi thanh kiếm ngoạm vào cổ một người phụ nữ, Yorda vẫn đang bảo vệ mẹ cô.

Nữ hoàng cười vui vẻ, và dường như với Ico cơ thể của Yorda không còn là của cô nữa, mà là sở hữu của nữ hoàng hoàn toàn. Ico run rẩy trong hai cánh tay của nữ hoàng.

Bà cười một lần cuối cùng, một tiếng cười cao, nhạo báng, và sau đó ném Ico đi như một đứa trẻ ném đi một món đồ chơi. Ico bay qua không trung, tiếp đất trên lưng trên những tảng đá gần ngai vàng. Đầu cậu đập vào sàn, làm tia lửa nhảy múa sau mí mắt cậu. Cậu không thể di chuyển.

Yorda từ từ đứng dậy và đi về phía Ico. Ico nhìn lên cô, đôi mắt cậu đẫm nước. Chúng không phải vì nỗi đau, chúng vì Yorda.

Ico rên rỉ. Cậu có thể nếm được máu trong miệng mình. “Bà thật kinh khủng. Sao bà có thể khiến Yorda làm thế? Cô ấy là con gái bà!”

“Kẻ đáng thương nhà ngươi. Đúng thế bởi vì con bé là con gái của ta và ta mẹ nó rằng những trói buộc của tình cảm giữa chúng ta rất mạnh. Chúng ta bảo vệ lẫn nhau, con bé và ta.”

“Dối trá!”

Nữ hoàng nghiêng xuống và tóm lấy cổ áo Ico. Bà ta ném cậu qua phòng một lần nữa. Lần này cậu tiếp đất dưới ngai vàng. Dù đau đớn, Ico nhìn lên. “Bà đã nói với Yorda những lời dối trá gì?” cậu hét lên. “Bà đã lừa gạt cô ấy như thế nào?”

“Ta đã nói với ngươi rồi,” nữ hoàng nói. “Không có sự dối trá nào cả. Ngươi không nhận ra tình yêu giữa mẹ và con gái khi ngươi thấy nó ư? Tại sao lại kỳ lạ khi một đứa con gái muốn cứu mạng mẹ nó chứ? Tại sao con bé lại cần một lý do khác?”

Yorda nhẹ nhàng lướt qua một bên của bục ngai và lại bước về phía Ico. Bây giờ cô di chuyển một cách khác biệt. Đây không phải Yorda mà cậu đã nắm tay dẫn đi qua lâu đài, Yorda sẽ lang thang không mục đích nếu cậu không gọi cô. Đây là bản sao của nữ hoàng, con rối của bà ta.

Phát hiện này dẫn đến một điều khác. Nếu như Yorda đã không lừa dối Ozuma và thầy tu-nhà vua bởi chính mong muốn của mình thì sao? Nữ hoàng có thể đã điều khiển cô ngay lúc cô đứng cạnh ngai, nhìn xuống cơ thể của người hầu gái. Bản thân chính cô có thể đã bị nhốt bên trong cơ thể mình, bị giữ làm nô lệ theo mong muốn của mẹ cô, y như bây giờ.

Những giọt nước mắt mới chảy xuống mặt Ico. Lưng cậu đau nhức, hai cánh tay cậu tê liệt. Thậm chí cậu không thể vươn lên để lau mắt mình. Ico nằm úp mặt xuống, khóc.

Yorda đã yếu đuối, một mục tiêu dễ dàng cho câu thần chú của mẹ cô – bởi vì cô là con gái nữ hoàng, và cô yêu mẹ mình.

Cuối cùng Ico nhận ra tại sao Yorda đã đánh vào ngực mình và khăng khăng mọi thứ là lỗi của cô. Mặc dù cô đã không thể có cách nào khác để biết được nỗi đau khổ mà những hành động của cô sẽ gây ra suốt nhiều năm lên lâu đài tăm tối, nơi những cái bóng bước đi cô độc, cô đổ lỗi cho bản thân vì tất cả những điều đó. Những cái bóng cũng đổ tội cho cô.

“Tại sao những giọt nước mắt?” nữ hoàng hỏi. “Ngươi khóc vì ai?”

Ico lắc đầu cho một câu trả lời. Đưa hai cánh tay bên dưới người, cậu xoay sở để nâng bản thân lên khỏi sàn. Bây giờ đang ngồi dậy, cậu xoay gương mặt nước mắt chảy thành hàng của mình để nhìn nữ hoàng. “Tôi không biết mẹ ruột của mình,” cậu nói. “Cha mẹ tôi bị tách khỏi tôi sau khi tôi được sinh ra. Đó là một phần của tục lệ khi bà là Vật tế.”

Nữ hoàng nhìn chằm chằm cậu. Ánh sáng Cuốn sách Ánh sáng trao cho Yorda vẫn còn tỏa sáng, lờ mờ và yếu như một con đom đóm ốm yếu, khi những đợt sóng bóng tổi chảy từ trái tim nữ hoàng đến các huyết quản của bà.

“Nhưng tôi không bao giờ cô độc. Cha mẹ nuôi của tôi chăm sóc tôi. Họ luôn luôn ở đó vì tôi. Họ trông nom tôi.”

Một hình ảnh của mẹ cậu dâng lên trong tâm trí cậu. Với một bàn tay dịu dàng, bà vươn ra để xoa má cậu, chải tóc cậu, và đặt cậu lên giường vào buổi tối. Bà có thể không sinh ra cậu, nhưng bà nuôi nấng cậu. Và bà yêu cậu.

“Bà đã bao giờ yêu Yorda chưa?” cậu hỏi nữ hoàng. “Bà nói với tôi cô ấy có tình cảm dành cho bà, nhưng bà có yêu cô ấy giống cha mẹ nuôi của tôi yêu tôi không?”

Đôi môi nữ hoàng co giật, sau đó mép phải của miệng và bĩu lên, như thể bị bắt bởi một lưỡi câu của người đánh cá.

“Ta là mẹ của Yorda. Ta đã sinh ra con bé, ta đã cho con bé cuộc sống. Đó là điều vĩ đại nhất một người mẹ có thể làm cho con mình, điều duy nhất! Tình yêu là vô nghĩa!”

Cơn thịnh nộ đã sôi sục trong trái tim Ico nổ ra, và cậu hét, “Nhưng Yorda yêu bà! Đó là lý do tại sao cô ấy bị lừa dối! Đó là lý do tại sao cô ấy cứu bà! Bà không thấy điều đó ư? Cô ấy chỉ là một công cụ đối với bà – đó là tất cả cô ấy đối với bà ư?”

Nữ hoàng xoay lưng bà lại – lưng của Yorda, mềm như một chiếc lá mùa xuân – với Ico và đi lên ngai. Ico quan sát bà đi.

Bà ngồi trên ngai, nữ hoàng sống trong cơ thể của Yorda. Bà bị mất đi trong cái lưng ngai cao, hai cái tay vịn rộng. Ánh sáng của cuốn sách cũng mất đi. Ở đó, trên cái ngai đó, bà chẳng là gì ngoài bóng tối trong hình dáng con người.

“Chúng đã thấy điều chúng mong muốn, cái chết của ta, và tin rằng chúng đã đánh bại ta chúng rời nơi này,” nữ hoàng yên lặng nói, giọng bà chỉ lớn hơn một tiếng thì thầm. “Chúng để lại thanh kiếm kinh tởm đó trong một cái hang cạnh biển – ta cho là, một biểu tượng của sự bình yên của lâu đài. Ở đó chúng tổ chức một nghi lễ vô nghĩa, trống không, cúi đầu chúng với khúc kim loại vô duyên đó.

“Tất cả trong khi ta trở thành một với lâu đài. Cùng lúc, Yorda trở thành của ta. Con bé là đôi mắt của ta và đôi tay của ta. Mối ràng buộc của dòng máu thật vĩ đại. Con bé là đầy tớ trung thành nhất của ta. Ta đã ở đó, ngươi biết đấy, ở buổi lễ nghi. Ta đã quan sát nó qua đôi mắt của con bé. Má của của đám người đỏ ửng lên với cái gọi là chiến thắng ta – những kẻ nhỏ hơn những đống bụi, những kẻ giả vờ với vinh quang của vị thần yếu đuối của chúng. Ta quan sát chúng lên tàu và rời đi – và Yorda với chúng,” nữ hoàng nói, giọng bà như một bài hát.

“Qua Yorda ta biết điều này, ta đã quyết định đợi đến khi chúng trở lại nhà tại thủ đô của chúng. Bây giờ ta không bị lung lay, như ta lúc đó. Ta cảm nhận lâu đài này, mỗi centimet đá của nó là của ta. Sự tổn thất của những người dân của ta, thức ăn của ta, là một sự thất bại – nhưng chỉ là một thất bại nho nhỏ. Ta có thời gian bên phe mình. Và nhiệm vụ của ta vẫn như vậy: nói dối trong sự chờ đợi đến kỳ nhật thực tiếp theo.”

Miễn là nữ hoàng vẫn còn thế giới vẫn còn nguy hiểm, và người dân của Đế quốc Zagrenda-Sol Thần thánh quá bận rộn ăn mừng sự thất bại của “sứ giả quỷ dữ” để có thể chú ý.

“Chúng mang Yorda về thủ đô có những bức tường xây quanh bên kia ngọn núi. Ở đó chúng để đội quân của chúng nghỉ ngơi và cũng để thời gian cho Yorda nghỉ. Con bé vui vẻ. Thậm chí chúng để con bé đứng trên những bức tường thành phố và vẫy xuống tất cả những lũ ngu ngốc, cùng với nhau với kẻ ngu ngốc nhất, kẻ mà chúng gọi là thầy tu-nhà vua của chúng. Yorda cư xử phần chúng muốn con bé đóng để hoàn thành.”

Nữ hoàng chầm chậm lắc đầu, giống như mẹ Ico thường làm khi khiển trách cậu.

“Yorda đã nghĩ rằng bằng việc hạ bệ ta con bé đã cứu được ta. Con bé đã nghĩ nó đã đẩy lùi được Thần Bóng tối, giải thoát ta khỏi câu thần chú của ông ấy, và cứu linh hồn con người của ta bằng việc đem ta vào cơ thể nó.”

“Bà đã lừa cô ấy nghĩ về điều đó!” Ico hét lại.

Cậu không muốn tưởng tượng Yorda đã cảm thấy như thế nào, niềm hạnh phúc khi cuối cùng được ở cùng mẹ cô. Và tuy nhiên cậu có thể nghe thấy những lời dối trá mà linh hồn của nữ hoàng đã thì thầm vào trái tim Yorda như thể bà đang kể lại chúng rành rành cho cậu bây giờ.

Cuối cùng ta được tự do. Tự do khỏi sự điều khiển của Thần Bóng tối. Mặc dù ta bị mất đi hình dáng con người của mình, ta cuối cùng lại là chính mình. Như thể tất cả những điều xảy ra đến bây giờ chỉ là một cơn ác mộng đen tối, dài dằng dặc. Con gái yêu thương của ta, ta sẽ luôn luôn ở bên trong con. Niềm vui của con là niềm vui của ta. Cuộc sống của con là cuộc sống của ta. Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ những điều này. Cầu chúc cho trái tim con và bản tính lương thiện của con vì đã tha thứ cho ta!

Tất cả đã kết thúc trong sự phản bội. Nỗi đau đớn đè nặng lên trái tim Ico đến nỗi cậu cảm thấy mình có thể chìm xuống sàn đá. Dường như dù bao nhiêu nước mắt cậu khóc vì Yorda, đôi mắt cậu sẽ không bao giờ khô được.

Nữ hoàng ngồi trong cơ thể đi mượn của bà, quan sát cậu. Trong khi màn sương trôi qua phòng, bọc lấy Ico khi cậu nằm run rẩy trên đá. Cuối cùng khi cậu nhìn lên và lau đôi mắt mình đi, nữ hoàng đang nhìn chằm chằm xuống cậu.

“Chúng vẫn có Cuốn sách Ánh sáng,” bà nói qua hàm răng mình, nụ cười quyến rũ trên gương mặt bà đối lập với sự độc ác trong giọng nói của bà. “Đó là lý do ta đã hành động, suy nghĩ để tiêu diệt thành phố có tường bao quanh, đội quân của thầy tu-nhà vua, và cuốn sách nguyền rủa đó với một ngọn gió.”

“Thành phố đá…” Ico rên rỉ.

Nữ hoàng chuyển đôi mắt lên phía trần tối tăm cao phía trên. “Phải, tảng đá xinh đẹp. Thật là một niềm vui khi ngắm nhìn những hình dáng không có sự sống của nó. Nghệ thuật là là một dấu hiệu của sức mạnh tuyệt đối.”

Khi nữ hoàng tấn công thanh phố, đế quốc lần đầu tiên nhận ra rằng sự tranh đấu của nó với bóng tối chưa kết thúc, và sự ngu dốt của họ về xung đột đang tiếp diễn có nghĩa là họ đã mất hoàn toàn quyền chủ động.

“Một phần của đội quân của chúng bỏ chạy hoàn toàn, bao gồm thầy tu-nhà vua và tên hiệp sĩ với đôi sừng súc vật đó giống như của ngươi. Tuy nhiên, Cuốn sách Ánh sáng bị mất, và thành phố đá trở thành một phần lãnh thổ của ta, các công dân giống tượng của nó là những thần dân mới của ta.”

Nữ hoàng nghiêng tới trước, hai cánh tay bà xếp lên một cách tao nhã trên hai tay vịn của ngai. “Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của ta,” bà nói, giọng bà trở nên quen thuộc hơn, “khi ta phát hiện ra sức mạnh của cuốn sách giống thế được dệt vào tấm vải ngươi mặc trên ngực. Nó chỉ có thể có nghĩa là những kẻ đưa ngươi tới đây như Vật tế bằng cách nào đó đã tìm được Cuốn sách Ánh sáng từ thành phố của ta.”

Ico cảm thấy trái tim mình chìm xuống. Trưởng lão tin vào sức mạnh của tấm Phù hiệu của cậu. Họ tin vào sức mạnh tuyệt đối của Cuốn sách Ánh sáng – rằng cậu là ánh sáng của hy vọng của họ. Và tuy nhiên bây giờ nó có vẻ rằng cuốn sách không hùng mạnh như họ đã nghĩ. Cuốn sách Ánh sáng không thể đánh bại nữ hoàng. Nó đã thất bại một lần rồi. Nó giống gây phiền hà hơn là đầu độc nữ hoàng.

Trưởng lão đã sai ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play