Mỗi một lời của anh đều khiến trái tim Ngô Thần buốt nhói khó tả, muốn thừa nhận, đúng thế, em chính là một kẻ như vậy, cho nên, xin anh đừng có tốt với em nữa.

Tốt như một người bạn, lại tốt hơn mức của một người bạn.

Đôi bên im lặng, Chu Cánh chợt ngồi xuống, khoác một tay lên thành ghế sofa, hỏi, “Đang nghĩ gì vậy?”

Ngô Thần vẫn cúi đầu, anh lại nói tiếp, “Đang nghĩ sao mà Chu Cánh lại phiền như vậy, giờ này còn chưa chịu đi nữa?”

“Không phải!” Cậu tức thì ngước lên, to tiếng đáp trả, vài giọt mồ hôi trên tóc bắn lên tay anh.

Anh bỗng cười, hỏi, “Nóng quá, có muốn đi tắm rồi đi ăn không?”

Ngô Thần hốt nhiên ngây người, phản xạ có điều kiện mà nhìn cửa phòng vệ sinh đang khép, sắc mặt trắng nhợt, lắc đầu nguầy nguậy, “Không tắm…”, rồi lại sợ Chu Cánh thấy lạ mà kéo áo ngửi một cái, nói thêm, “Em, em không có hôi, thiệt đó.”

“Ừ, không hôi.” Chu Cánh gật gù phụ họa.

Trước khi đi ăn cơm, hai người cùng qua tòa tháp bên cạnh. Căn hộ của Chu Cánh có tất thảy ba phòng, diện tích lớn hơn gần gấp đôi nhà Ngô Thần. Đội thi công đang tiến hành đo đạc sửa chữa. Ngô Thần vừa thấy liền nghệch đầu ồ lên, tuy biết rõ hiệu suất của anh nhưng vẫn cứ không thể không ngạc nhiên anh rốt rẻng tới vậy.

“Dưới tay anh tôi có một công ty xây dựng nên tiến độ khá nhanh.” Chu Cánh giải thích, “À, chốc nữa tôi có chuyện cần gặp anh ấy, cậu có phiền nếu chúng ta cùng đi ăn với ảnh không?”

Ngô Thần đương nhiên lắc đầu.

Hai người đứng xem một hồi, sau đó rời đi. Khi xuống tới cửa tiểu khu, Chu Cánh bỗng hỏi, “Nhà tôi số mấy?”

“Lầu 22 số 2206.”

“Chính xác. Nhớ là tốt.”

Ngô Thần vẫn còn mệt, hoàn toàn nghe không hiểu được là anh đang khen cậu.

Trên đường đi, Ngô Thần nhận được cuộc gọi của mẹ, đúng như dự đoán, bà lo lắng hỏi cậu chuyện chuyển nhà. Loa iphone khá to, giọng bà vang rõ mồn một, cậu bối rối nói lí nhí là chốc nữa sẽ gọi thưa chuyện sau, nhưng bà không nghe thấy, hốt hoảng hỏi lại, có phải xảy ra chuyện gì không, có phải cái người kia lại tìm cậu sinh sự không. Ngô Thần không trách bà phiền phức, chỉ trách bản thân mình dại dột, chẳng kể rõ việc chuyển nhà vì lo bà sẽ nghĩ lung tung, mặc dù biết khi bà hay chuyện qua lời người khác lại càng rắc rối hơn, nhưng tính cậu là thế, rất khó để mở lời tâm sự với mẹ. Cậu đáp, mẹ, không có gì đâu ạ, con không sao hết, mẹ nói nhỏ thôi. Tuy nhỏ giọng thì Chu Cánh cũng vẫn nghe thấy. Nhưng may sau khi cậu cam đoan bản thân rất ổn, bà chỉ dặn dò hai câu liền cúp máy.

Mấy năm trước, bà gặp được người đàn ông đã ly dị vừa chuyển tới đơn vị của bà công tác, hai người tâm đầu ý hợp dọn về ở với nhau, dù không đăng ký kết hôn nhưng đối phương rất quan tâm chăm sóc bà. Bà coi như tìm được người để nương tựa, dồn tâm trí vào trong chuyện tình cảm, vơi đi nỗi phiền muộn đôi chút vì thằng con trai. Trước kia khi biết Ngô Thần đồng tính, bà tuy buồn tuy sợ nhưng lại chỉ im lặng nhìn Ngô Thần mà khóc, không dám hỏi con liệu có trở về làm người bình thường được nữa không, bởi dẫu có hỏi thì bà cũng chẳng biết phải làm sao, nên chọn cách nín lặng, lâu dần thì âm thầm chấp nhận. Sau chuyện Ngô Thần tự tử không thành xuất viện về nhà, bà tuy càng lo lắng, nhưng vẫn không dò không hỏi, tự cho rằng chẳng có gì xảy ra. Ngày xưa cậu không hiểu được mẹ, nhưng hiện tại đã ngộ ra, bà cũng giống như cậu, trong lòng mang đầy thương tích, tự chẳng thể an ủi cho nhau.

Lóng ngóng tìm đề tài nói chuyện, Ngô Thần hỏi Chu Cánh, chúng ta đi đâu ăn cơm. Chu Cánh đáp, qua thành tây ăn đồ nướng. Cậu nhíu mày không hiểu nổi, mấy quán nướng chỉ mở cửa buổi chiều, tầm giờ trưa đâu ai kinh doanh. Nhưng khi tới nơi mới biết bản thân đã đánh giá thấp sự thần thông quảng đại của Nhiếp Ảnh.

Xe dừng trước cánh cổng lớn, coi bảng hiệu thì biết đây là một phố ẩm thực. Giờ này hàng quán hai bên đều đóng cửa, duy chỉ có một gian hàng đang hoạt động. Nhiếp Ảnh ngồi ngay cái bàn ngoài hiên với một người đàn ông. Gã gác một chân lên ghế, cúi đầu nhìn điện thoại, dáng vẻ trông đang chán ơi là chán. Còn người đàn ông ngồi cạnh gã thì rất cao, cởi trần, cơ bắp săn chắc đẹp đẽ, thấy Chu Cánh tới liền ngước đầu mỉm cười. Khí chất đối phương mạnh mẽ có thể đàn áp bất kì ai, có đôi mắt sắc sảo đen láy khiến Ngô Thần ái ngại không dám đối diện.

Sau khi ngồi xuống, Ngô Thần mới rụt rè nhìn trước ngó sau, thấy trong tiệm có một ông chú và một bé gái, hai người đeo tạp dề chăm chú lật trở xiên nướng, mùi thịt nướng tỏa hương ngào ngạt. Nhiếp Ảnh gầm gừ, cầm tấm vải có hình dạng giống chiếc áo trên bàn vo tròn lại mà lau bàn, hất cằm nói, đợi chút có đồ ăn liền.

Chu Cánh chào hỏi người đàn ông nọ, “Anh Lục, đây là Ngô Thần bạn em.”

Lục – tên nghe hơi kì. Ngô Thần âm thầm suy đoán thân phận của đối phương, bất giác liếc mắt nhìn y, thấy hình xăm có hình dạng từa tựa chiếc lá trên ngực trái người ta.

Nhiếp Ảnh bất chợt nổi giận, đập bàn quát, “*** mẹ nhìn nữa tao móc mắt!”

Ngô Thần bị hù giật nảy người.

Kẻ được gọi là Lục kia từ tốn nói, “Tại cậu lấy áo của tôi làm giẻ lau làm gì.”

“Đù má.” Nhiếp Ảnh bùng nổ, quay phắt lại gọi cô bé kia, “Nhóc, chạy qua kế bên mua cái áo khác giùm chú cái!”

Cô bé con gầy tong teo, áo quần dính toàn dầu mỡ nhưng lanh lẹ vô cùng, cầm mấy tờ tiền của Nhiếp Ảnh mà chạy vụt đi, điệu bộ chừng như đã quen bị sai bảo như thế.

Chu Cánh hỏi Ngô Thần muốn ăn gì, anh nói món nào cũng ngon có thể thử hết, cậu liền gật gù bảo anh chọn gì cũng được. Nhiếp Ảnh ngồi cạnh ngứa mồm lại chửi, ăn gì cũng được vậy ăn đấm đi.

Ngô Thần cực kì nhạy cảm với thù hằn. Cậu biết Nhiếp Ảnh ghét cậu, mà việc cùng đi ăn với Chu Cánh như vậy là chọc vào điểm ngứa của gã. Quan hệ giữa hai anh em thực sự rất thân thiết, nếu Nhiếp Ảnh đã kể rõ chuyện của cậu, thì tại sao Chu Cánh vẫn không có chút thái độ gì? Thà rằng Chu Cánh hiển lộ sự chán ghét cậu, rồi tránh xa cậu, cậu sẽ thấy dễ chịu hơn chút.

Cậu bồn chồn ngồi bấu chặt gấu áo ở dưới mặt bàn, suy nghĩ lung ta lung tung đến túa mồ hôi. Hốt nhiên trán bị vỗ một cái, Nhiếp Ảnh đã chồm tới, kề gương mặt đẹp trai nhẵn nhụi lại, trợn mắt hỏi.

“Ê ngốc, mày biết chiếc Porsche ngoài đó của A Cánh bao nhiêu tiền không?”

Gì cơ?

Ngô Thần phản ứng chậm, chớp chớp mắt, vụng về cầm điện thoại ra, đáp, “Để, để em tra…”

“Tra mẹ mày.” Nhiếp Ảnh lại đập bàn, “Nói mày ngốc đúng là mày ngốc thật! Biết hai bữa trước tao đập tiệm ai không?”

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Ngô Thần hoàn toàn không theo kịp.

“Tiệm ảnh Vũ Mộng.”

Cậu tức thì chết điếng.

“Nghe quen không?”

“…”

“Tao viết 4 chữ ‘chết mẹ mày đi’ thật to lên cửa tiệm của nó.” Nhiếp Ảnh đắc ý nói tiếp, nhe hàm răng trắng ễnh ra, “Lần này thay vì dùng sơn đỏ thì tao dùng sơn đen cho có khí thế hơn.”

Lục thở dài bó tay.

“Sau này mày còn lằng nhằng với thằng họ Liên đó thì tao đập luôn cả tiệm mày, mày thích sơn đen hay đỏ?”

Ngô Thần dĩ nhiên không dám chọn.

Đằng kia, Chu Cánh chọn xong thức ăn, quay lại nhìn về phía bên này.

Nhiếp Ảnh như thể bị điểm huyệt, trợn mắt căn dặn, “Mày không được méc A Cánh, bằng không tao làm gỏi mày!”

Nhiếp Ảnh nói năng thô lỗ, nhưng ăn uống lại hết sức nhã nhặn, kết hợp với mặt mày bặm trợn, khiến mấy xiên thịt nướng trong tay gã như là xiên thịt sống vậy.

Lục sau khi mặc áo vào thì khí chất đàn áp cũng thu liễm lại rất nhiều, thỉnh thoảng trao đổi chuyện công việc với Chu Cánh, nhìn cũng không quá khó gần.

Ngô Thần cúi đầu ăn mấy xiên nướng không cay được gọi riêng cho cậu, tâm trạng như gió nam bình lặng. Lúc ăn xong thì chẳng biết làm gì, im lặng đảm nhận việc rót rượu cho Nhiếp Ảnh. Nhiếp Ảnh hết sức tự nhiên hễ uống xong lại đẩy ly qua. Hai bên phối hợp vô cùng ăn ý, khiến hai người đàn ông cao to còn lại không nhịn được cười.

Giữa chừng nhắc tới chuyện trang hoàng nhà cửa, Nhiếp Ảnh chẳng mấy hào hứng, Chu Cánh nói gì gã cũng ừ. Vật tư tốt nhất, thợ giỏi nhất, cần gì cứ gọi, quyết không khước từ. Đối với đứa em họ này, Nhiếp Ảnh bỗng trở nên mềm mỏng đến lạ. Ngô Thần liếc trộm Chu Cánh vài lần, coi thử anh có biểu cảm gì hung hăng không, nhưng cả buổi anh chỉ điểm đạm ăn nói.

Xong bữa, anh lại lái xe đưa cậu về nhà. Ngô Thần dù cảm thấy ngứa ngáy song vẫn không dám đi tắm, vụng về sắp xếp đồ đạc dưới cái nhìn chằm chằm của Chu Cánh.

“Hành lý cậu không nhiều.” Sau một hồi, Chu Cánh bước tới ngồi lên sofa.

“Dạ.”

“Mọi ngày sau khi tan việc, cậu đều ở nhà ư?”

Ngô Thầm cầm laptop để lên bàn, ngẩn người một chốc, đáp, “Vâng, ở nhà thôi, coi phim hoặc đọc sách báo linh tinh.”

“Nhìn là biết. Cậu không thích ra ngoài chơi.”

Chữ “chơi” này có nhiều hàm ý quá, Ngô Thần liền khựng tay, nhất thời chẳng biết nên nói gì cho phải. Cậu ngước lên nhìn Chu Cánh, bất giác cảm thấy ánh mắt anh lạnh lùng giống như buổi đầu chạm mặt cậu ở phòng triển lãm, khiến người ta gai hết cả lưng.

Cậu ngồi bệt xuống sàn, ủ rũ nói, “Ngày xưa cũng hay ra ngoài chơi, nhưng không phải vì thích.”

Chu Cảnh chỉ gật đầu không hỏi thêm. Ngô Thần cũng dừng việc dọn dẹp, bối rối đỏ mặt lên tiếng, “Học trưởng…”

“Sao?” Anh tựa lựng lên gối, nhướng mày hỏi.

“Anh, anh Nhiếp có phải đã nói chuyện của em cho anh biết rồi không?”

“Ảnh muốn kể gì đó, nhưng tôi không nghe.”

Câu trả lời hoàn toàn khác xa dự tính.

“Cậu rất để ý chuyện đó?” Chu Cánh hỏi ngược lại.

Lẽ nào có thể không để ý sao?

“Anh ấy không quen biết cậu. Chuyện ảnh muốn nói cũng chỉ là chuyện ảnh nghe người ta kể lại, hoàn toàn không hiểu gì về cậu.”

Ngô Thần co người ôm chặt hai đầu gối, ngoẹo đầu, chỉ lộ đôi mắt ra nhìn Chu Cánh.

“Cậu tự thấy mình là kiểu người gì?” Anh cúi người, kéo gần khoảng cảnh giữa cả hai.

Câu hỏi này chẳng hề làm khó Ngô Thần. Cậu cười tự giễu, thở dài đáp, “Là kiểu người rất rất tệ…”

Chu Cánh điềm tĩnh bổ dung, “Nhát gan, không thích nói, còn tự ti.”

Mỗi một lời của anh đều khiến trái tim Ngô Thần buốt nhói khó tả, muốn thừa nhận, đúng thế, em chính là một kẻ như vậy, cho nên, xin anh đừng có tốt với em nữa.

Tốt như một người bạn, lại tốt hơn mức của một người bạn.

Cậu lâu rồi không cắt tóc, tóc mai hai bên dài qua tai, tóc mái cũng lòa xòa rũ trước trán, làn tóc vừa xù vừa mượt. Anh vươn tay, ngón trỏ nhẹ nhàng phớt qua chỏm tóc sau gáy cậu, “Chưa từng gặp ai như cậu, sao cứ vừa cười vừa khóc vậy?”

Nụ cười còn treo trên môi cậu nhưng nước mắt đã đọng cuối khóe mi. Động tác của anh quá đỗi dịu dàng cũng quá đỗi mập mờ đầy biểu tượng, như cách anh bế thốc cậu trên con đê, như việc anh lau tay cậu lúc sáng nay, những điều mà gom góp lại để liên tưởng liền sẽ khiến lòng nảy sinh ảo ảnh mà cảm thấy rung động.

Ngô Thần hoảng sợ đứng bật dậy, đầu gối đập vào cạnh bàn đau tới ứa lệ. Nhà cửa hết sức bừa bộn không có nơi ẩn thân. Cậu cảnh giác nhìn anh, đôi mắt tròn trợn lên thật to, chừng như vừa muốn nổi giận lại vừa muốn bật khóc, khiến người khác bất lực.

Chu Cánh cũng đứng lên, giọng vừa trầm vừa êm ái, “Cậu hơi tệ, không phải rất tệ.” Tiếng anh nhẹ như tiếng ru, mà cũng đầy thuyết phục, “Cậu coi, ngay cả cậu tự nhận xét bản thân còn không đúng, vậy tôi hà tất nghe người ta đánh giá cậu?”

Ngô Thần siết chặt hai tay, khẩn trương đáp, “Anh, anh nghĩ thế là sai rồi…”

“Tôi nói gì thì chính là như vậy.” Chu Cánh chợt ngồi xổm xuống, chạm nhẹ lên đầu gối cậu, “Có đau không?”

Không đau.

Nhưng không thốt nổi thành lời.

Anh ngước đầu nhìn lên, nói tiếp, “Hồi sáng tôi nhìn lòng bàn tay cậu có vết sẹo. Lần đó sao mà bị thương?”

“Em vấp té.”

“Làm sao bị té?”

Cảm giác kháng cự và sợ hãi theo từng câu đối thoại nhặt nhãnh tan đi, Ngô Thần gãi cái sẹo trong tay, lí nhí thưa, “Bữa đó trời mưa, em không nhìn đường, nên…”

“Vậy sao không đi bệnh viện? Vết thương nhỏ nếu xử lý kịp thời sẽ không để lại sẹo.”

“Em, em…”

Cậu thường xuyên bị thương. Eo, mông, đùi – mấy chỗ “xinh đẹp” theo lời Liên Vũ. Mà những kẻ đó ra tay có chừng mực, vết thương nặng nhất cũng chẳng để lại sẹo, huống gì kiểu thương bệnh tính dục đó làm sao mà dám tới bệnh viện bôi thuốc cho được. Nên cậu đã quen mà luyện được công phu chịu đau rồi. Dù rất sợ đau nhưng vẫn có thể nín nhịn. Rồi ngậm câm mà giấu đi.

“Sau này đi đứng cẩn thận chút. Ai đối đãi cậu thế nào cũng không quan trọng, tự cậu phải nâng niu lấy mình.”

Ngô Thần “Dạ” trong mờ mịt.

Mấy câu khuyên lơi thông thường, nhưng hình như trước nay chưa từng có ai nói như thế với cậu, lại còn theo cách nghiêm túc đến vậy.

Chu Cánh thu tay lại, khẽ khàng thổi lên đầu gối Ngô Thần, “Sao lại trông như sắp khóc nữa rồi… Có đau lắm không? Hửm?”

Ngô Thần bị tiếng “hửm” làm giật mình suýt thì khuỵu xuống đổ nhào lên người Chu Cánh, nhưng may mắn cậu kiềm chế được.

Hôm nay, bao nhiêu thương tật đều như thể được lau hết đi.

_

Thời tiết nóng dần, mùa hè Thu Thành khắc nghiệt, chẳng những mặt trời như thiêu như đốt, mà mặt sông còn bốc hơi cuồn cuộn, biến cả thị trấn trở thành như một cái lò hấp. Trong độ này, Ngô Thần nhân lúc khách hàng thưa vắng, cùng nhân viên tổng vệ sinh cửa tiệm. Còn nhớ mùa hè mấy năm trước khi tiệm xăm mới khai trương không lâu, sáng sớm cậu tới nơi, thấy có hơn chục người tụ tập trước cửa tiệm chỉ trỏ om sòm, còn Tiểu Thanh và Tiểu Bách mặc đồ ngủ đứng ở giữa nhảy tưng tưng, Tiểu Bách lúc đó còn chưa men như bây giờ, sợ hãi chửi bới ỏm tỏi cả lên. Ngô Thần đứng nhìn một hồi mới biết, hai cô nàng đang ngủ thì bị chuột đạp lên mặt mà giật mình tỉnh giấc. Từ đó cứ cách một hai tháng thì tiệm lại tổng vệ sinh một lần.

Cả bọn đổ mồ hôi nhễ nhại, tiệm lại không mở máy điều hòa, Tiểu Thanh chạy đi mua mấy que kem, gọi mọi người tới ăn cho mát. Ngô Thần vừa thò chân ra khỏi cửa, Tiểu Bách bất thình lình hét to, “Ai cha, thì ra ông chủ không phải ma cà rồng vừa ra nắng là bị đốt thành tro.” Quả đầu trọc của cô chàng đã lên tóc lún phún, trông hệt như một thằng du côn vừa được thả khỏi trại.

Ngô Thần nhìn lớp người đang đổ ra đường đón gió chiều, dù có hơi thấy khó chịu nhưng cũng không muốn ru rú trong tiệm hít mùi nước khử trùng, nên mím môi ngồi ngoài băng ghế đá trước tiệm vừa ăn kem vừa coi tập hình xăm.

Mấy ngày qua Chu Cánh bận bàn giao công việc, phải ở lại trên tỉnh lớn. Ngô Thần được anh gửi gắm chuyện coi sóc tiến độ sửa nhà, mỗi ngày đều đúng giờ gọi điện báo cáo với anh. Dù biết là bị anh dắt mũi, nhưng lại không hề mang ác ý gì, nên cậu cũng ngoan ngoãn vâng lời.

Ngồi ngẩn người một chốc mà đã tới giờ đóng cửa, các cô cậu nhân viên nhao nhao vòi Ngô Thần đãi ăn, cả bọn liền kéo nhau tới tiệm lẩu gần đó. Ăn xong thì cũng hơn chín giờ tối.

Ngô Thần vừa thả bộ về nhà vừa nhắn tin với Chu Cánh. Quãng đường dài hai mươi phút coi như không dài. Ban đêm gió mát rượi, người qua lại thưa thớt. Chu Cánh hỏi cậu hôm nay đã ăn gì, bảo là rạng sáng mai sẽ về lại Thu Thành. Ngô Thần chưa kịp vui thì giật mình bởi tiếng kèn xe dồn dập phía sau lưng.

Cậu quay đầu, bị chùm đèn pha chói rực dội thẳng vào mắt, một giây sau cả người liền rét lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play