Thời niên thiếu tươi đẹp đã mất như cánh hoa rã nát trong mưa, khi trưởng thành lại là kẻ tự ti hèn nhát. Nếu lìa bỏ kẻ đó, cậu phải sống mà nhìn đời thế nào đây?

Chu Cánh đi, Nhiếp Ảnh cũng bốc hơi khỏi cuộc sống của Ngô Thần.

Giữa cậu và gã ta chẳng có gì tương quan ngoài mối liên hệ chủ nhà và người thuê, còn Chu Cánh lại giữ số điện thoại của Ngô Thần, thêm cậu vào vòng bạn bè weixin, thỉnh thoảng nhắn tin vài câu.

Ngô Thần chẳng quá mức để tâm. Trừ khách hàng, bạn của cậu chỉ có Tư Tịch, Tiểu Thanh và Tiểu Bách, họ vừa gửi tin cậu sẽ tức thì hồi đáp. Phần đối với Chu Cánh thì rất hạn chế, phải suy nghĩ rất lâu, hai ba hôm sau cậu mới trả lời lại.

Thực ra không hồi âm sẽ tiện hơn, nhưng cứ nhớ thiện ý của đối phương trong bữa ăn ngày hôm đó thì lại không đành lòng mà nhắn [Xin lỗi anh, em bận quá giờ mới đọc tin].

Cho đến hơn nửa tháng sau, Chu Cánh gửi ảnh chụp màn hình kèm tin nhắn: [Nhìn, cậu đã nói như vậy 8 lần, là copy paste à?]

Lúc ấy Ngô Thần ngồi trong tiệm xem một quyển sách về hình xăm, đọc tin liền đỏ mặt, gõ ra ba chữ “xin lỗi anh”, nghĩ ngợi lại xóa đi.

[Ba ngày sau mới trả lời? Vậy để tôi đặt báo thức.]

Ngô Thần nghiêm túc suy nghĩ mới đáp: [Không đâu ạ.]

[Ăn chưa?]

[Rồi ạ.]

[Ăn gì?]

[Đồ ship về.]

[Là món gì?]

[Cơm niêu.]

[Vị nào?]

[Gà KungPao.]

Tới đây, Chu Cánh lại không gõ chữ mà gửi một cái emo mặt cười.

Ngô Thần: [?]

Chu Cánh: [Không, bỗng dưng vui.]

Ngô Thần: [Dạ.]

Vì không để phát sinh chuyện ảnh chụp màn hình như vậy nữa, mỗi lần Chu Cánh nhắn tin, Ngô Thần đều sẽ kéo đọc lại nội dung trả lời trước đó, rồi hồi âm cẩn thận. Thường xuyên trò chuyện, hai người trao đổi về rất nhiều điều. Cậu biết anh rất hay không vui, anh biết cậu thích ăn món cơm niêu mười mấy vị của tiệm ăn nhanh.

_

Ngày một tháng sáu vắng khách, Tiểu Thanh Tiểu Bách xin nghỉ đi công viên giải trí ở phố nam chơi, còn hai nhân viên nam ít nói trông tiệm, Ngô Thần rúc trong phòng nhỏ nghe đám con nít ngoài phố hò hét, tâm trạng khá tốt. Tư Tịch nhắn tin chúc cậu nghỉ lễ vui vẻ, hỏi cậu có đi KFC ăn combo thiếu nhi được tặng phần quà thú vị không, vừa nghe là biết ông chủ Tả lại giúp cậu ta sưu tập trọn bộ quà tặng rồi. Hai người nhắn tin một hồi, Tư Tịch bỗng im re, Ngô Thần vừa tính bỏ điện thoại xuống đi ngủ thì Chu Cánh gửi tin đến.

[Tết thiếu nhi vui vẻ.]

[Cảm ơn anh.]

[Haha.]

Ngô Thần không hiểu anh cười chuyện gì, nhưng biết anh vui như vậy cậu cũng vui lây.

Chu Cánh quả thật rất kiên nhẫn. Lúc sống cùng Liên Vũ, hắn vốn không ưa tính cách hướng nội ít nói của cậu, thường hét vào mặt cậu “xéo đi” hoặc “câm à”. Nếu hai người mặt đối mặt, hắn vừa cau mày liền khiến cậu rùng mình mím môi. Hắn nói, Ngô Thần mày không biết học người ta cách nhõng nhẽo hay nói mấy câu lọt tai sao. Hắn càng yêu cầu như thế, cậu càng im lặng. Dù nhẩm đi nhẩm lại mười ngàn lần những lời nịnh nọt nhưng luôn sợ nói ra lại khiến Liên Vũ phật lòng. Hai người liên tục chiến tranh lạnh, sau cùng Liên Vũ sập cửa bỏ đi. Và cậu nghĩ đó là lỗi của cậu.

Vừa ngẩn ngơ một lúc, Chu Cánh đã nhắn hỏi: [Ở đâu rồi?]

[Đây ạ.]

[Đang làm gì?]

[Tính đi ngủ.]

[Hơn năm giờ chiều. Ngủ bù buổi trưa?]

[Dạ.]

[Vậy ngủ đi.]

[Dạ.]

Khi bị Tiểu Thanh đánh thức, Ngô Thần hãy còn nằm mơ. Dẫu chẳng nhớ mơ gì nhưng cảm giác rất đỗi yên bình. Tiểu Thanh đứng cạnh sofa ngó cậu cười, nói tối rồi đó ông chủ ngủ ngon ghê.

Cậu vươn vai ngồi dậy, cầm di động xem giờ, quả nhiên đã hơn tám giờ tối. Trong phòng không mở đèn, nương ánh sáng từ cửa sổ mà nhìn xung quanh đỏ hửng. Tiểu Thanh kéo tay cậu bảo, ông chủ mau ra đây tui với Tiểu Bách có mua quà cho anh nè.

Tiểu Bách đội mũ lưỡi trai màu xanh rất ngầu, mặc quần jean bạc màu, cầm mười quả bóng nylon hình dưa hấu đứng giữa tiệm, vừa thấy Ngô Thần liền nhét vào tay cậu một quả, “Cho nè, chơi ném vòng thắng được đó.”

Tiểu Thanh nạt ngang, “Ủa chồng nói mua mười đồng một cái mười cái một trăm đồng mà, lại lừa vợ!”

Ngô Thần bật cười, “Một trăm đồng cũng không đắt.”

“Ông chủ cũng biết nói đùa nữa ta!” Tiểu Bách cao hơn Ngô Thần vài phân, nhảy như khỉ tới chỗ cậu, “Từ khi thằng chó kia đi mới lại nghe ông chủ…”

Liền bị Tiểu Thanh đạp một cước.

Ngô Thần chưa bao giờ giấu giếm quan hệ giữa cậu và Liên Vũ, cũng không thể giấu được. Liên Vũ thích cảm giác mạnh, thường xuyên bắt cậu phải làm tình với hắn ngay trong tiệm, bị Tiểu Bách bắt gặp không ít lần. Mỗi lần hắn ra về, Tiểu Bách đều sẽ ném đồ đập cửa dằn mặt. Chia tay hắn, Tiểu Bách là người vui nhất, mời mọi người ăn đồ giao ngoài liên tiếp ba ngày, đây là chuyện xa xỉ nhất cô chàng từng làm mấy năm này.

Tiểu Bách nhìn bạn gái một cái liền im lặng, Ngô Thần nắm sợi dây bong bóng, thật lòng nói cảm ơn.

_

Hôm sau là cuối tuần, vài vị khách hẹn trước đến tiệm xăm. Có một cô bé tầm 20 tuổi, tiệm vừa mở cửa đã tới, tốn hơn ba giờ để xăm lên lưng một cái dream catcher. Kiểu hình này gần đây khá được giới trẻ ưa chuộng, tranh tuy lớn nhưng không phức tạp, lại mang ý nghĩa tốt đẹp. Con người chung quy luôn muốn xua đuổi ác mộng. Mấy chiếc lông vũ còn lại do Ngô Thần xăm, diện tích hình khá to nhưng cô nhỏ chẳng hề kêu la, thỉnh thoảng lại run lên khe khẽ. Ngô Thần dẫu đã quen nhưng vẫn cảm thấy hơi xót, vừa khử trùng da vừa trò chuyện với nhỏ. Cô nhỏ hỏi, nhìn anh trẻ vậy, vô nghề bao lâu rồi? Ngô Thần đáp, khoảng hai năm. Nhỏ hỏi tiếp, người anh có xăm hình gì không? Ngô Thần vuột miệng bảo có. Xăm gì thế? Nhỏ quay đầu lại muốn nhìn thử Ngô Thần xăm ở đâu.

Dẫu bị hỏi vấn đề này rất nhiều lần nhưng cậu vẫn không học được cách trả lời “không”.

May mắn có người giải vây cho cậu.

“Ngô Thần.”

Chu Cánh cầm một túi nylon đứng trước cửa, chẳng rõ tới khi nào, nghe được bao nhiêu.

Ngô Thần ngạc nhiên nhìn anh. Tiểu Bách tinh ý liền thay cậu làm tiếp việc, còn huých cậu nhích qua một bên.

“Học trưởng… anh tới hồi nào?”

“Được một lúc. Thấy cậu bận nên không kêu.”

“Dạ.”

“Cầm. Tôi ghé tiệm cơm cậu hay order để ăn trưa, sẵn mua về cho mọi người.”

Lúc này Ngô Thần mới ngửi ra mùi thức ăn, liên tục nói cảm ơn, cầm túi, lúng túng gãi đầu, “Xin lỗi học trưởng, hôm nay hơi nhiều việc.”

Chu Cánh liền cười, cầm thuốc lá hút. Ngô Thần lại nhìn ra mắt anh đầy tơ máu, cằm lún phún râu, hình tượng không còn chỉn chu nghiêm túc như những lần gặp trước.

“…Anh không vui ạ?”

“Ừ.”

Ngô Thần bối rối chẳng biết nên làm gì, lại theo quán tính sờ tìm điện thoại di động trong túi áo.

“…Cậu định nhắn tin để cho tôi vui?”

Chu Cánh nghiêng đầu, nhả một làn khói mỏng, nhìn Ngô Thần mà cười khẽ, “Không cần, bây giờ vui hơn rồi.”

Ngô Thần ngốc nghếch chớp mắt, “Tốt quá.”

“Buổi tối tôi phải quay lại công ty, có rảnh đi ăn cơm với tôi không?”

Tỉnh lớn cách Thu Thành hơn ba giờ lái xe, nếu ăn tối xong mới lên đường, vậy Chu Cánh phải lái xe cả đêm. Ngô Thần nhẩm tính thời gian, cả khi túi nylon đựng cơm niêu bị Tiểu Bách lấy đi cũng chẳng biết. Nhìn bàn tay rỗng không, cậu nói, “Gần tối rồi… Phải đi gấp như vậy ạ?”

Ý là, đừng có ăn tối nữa, đi ngay luôn đi.

Nhưng Chu Cánh lại chừng như không hiểu, “Không sao.”

_

Gian phòng nghỉ của tiệm khá bé, chỉ để được một chiếc bàn máy vi tính, bên cạnh là chiếc sofa hai người, ai mệt có thể tranh thủ nằm chợp mắt xíu. Buồng bên cạnh là “phòng ngủ” của cặp đôi Tiểu Thanh Tiểu Bách với độc chiếc giường đôi chiếm hơn nửa diện tích phòng, trên tường treo đầy kệ chứa mấy thứ như mỹ phẩm và đồ linh tinh của hai cô nàng, mỗi lần Ngô Thần bước vào đều thấy hoa mắt chóng mặt.

Cách bữa tối vài giờ, Chu Cánh không có ý rời đi, Ngô Thần đành mời anh vào trong phòng nghỉ. Đập vào mắt tức thì chính là chùm bong bóng nylon hình dưa hấu, lúc đầu còn được Tiểu Bách chia ra làm hai phần cột trong hai góc nhà, nay lại chỉ còn một bó to lủng lẳng giữa phòng. Căn phòng có cửa sổ nhìn thẳng ra đường lớn, chẳng có cảnh quan gì đẹp đẽ, nhưng mấy song sắt chống trộm ám đầy bụi lại khiến Ngô Thần rất an tâm. Cậu cất gọn mớ bong bóng vào góc, mời Chu Cánh ngồi xuống sofa, còn bản thân thì khép nép ngồi cạnh bàn máy tính ăn cơm. Món cơm niêu vẫn còn nóng, lại rất thơm, Chu Cánh không làm phiền cậu, tự mình cầm đại một quyển tạp chí lên đọc. Khi Ngô Thần ăn xong, Chu Cánh đã ngủ.

Mắt Chu Cánh hơi xếch, lúc nghiêm mặt trông khá dữ dằn, lúc này bên dưới đôi mắt là hai quầng thâm hơi đậm, nhìn hết sức tiều tụy.

Có lẽ cũng giống như cậu, rất lâu rồi chẳng thể ngon giấc.

Hốt nhiên lại nhớ tới giấc ngủ yên lành hôm qua, Ngô Thần liền lấy tấm chăn mỏng đắp cho anh, nghĩ ngợi lại khẽ rút quyển tạp chí trong tay anh ra. Không dám nói, không dám đánh máy, cậu im ắng ngồi lướt internet trên điện thoại, chốc sau cũng gục xuống bàn ngủ mất.

Sự tĩnh lặng này kéo dài đến giờ ăn tối.

Vẫn là nhà hàng Trương Ký, Chu Cánh lại gọi món lẩu gân bò, tay Ngô Thần vừa hay đã lành, nên lần này ăn uống cũng thuận tiện hơn. Trong lòng luôn canh cánh chuyện anh phải lái xe đêm, nên cậu ăn rất nhanh, trong khi đối tượng lại hết sức thong thả gắp thức ăn, nhưng xem ra cũng không mặn mòi gì lắm. Được một hồi Ngô Thần bỗng ngượng ngùng, nhìn anh, hỏi, “Anh không đói hả?”

“Không đói lắm.”

“Ồ, vậy sao anh gọi nhiều món thế.”

“Cậu gói mang về nhé, cứ ăn thức ăn nhanh mãi không tốt.”

“Dạ.”

“Ngô Thần.”

“Sao ạ?”

“Cậu ít nói quá.”

Ngô Thần mím môi, “Dạ, bạn em cũng bảo thế.”

Chu Cánh lại xoa mắt, giọng đều đều, “Vậy cũng tốt. Ít ra đi với cậu, sẽ không bị hỏi tại sao không vui.”

Té ra vì chuyện này mới không chịu về nhà.

“Nhiều khi em cũng không vui,” vắt óc một hồi Ngô Thần mới nói, “cũng không thích bị hỏi như thế.”

“Nên khóc một mình?”

Ngô Thần giật mình đánh rơi đũa, bàn tay siết chặt, không dám lắc đầu hay gật đầu, cả người lạnh cứng.

“Tôi đoán vậy.” Chu Cánh lấy đôi đũa khác, dùng khăn giấy lau sạch rồi mới đưa cậu, “Sao lại run như thế, tôi đáng sợ lắm à?”

Chẳng đợi Ngô Thần đáp, anh nói tiếp, “Hồi đại học, tôi nhớ cậu không sợ người lạ đến vậy.”

Bấy giờ mới sực hay, Chu Cánh biết Liên Vũ.

“Cậu thường đi chung với một cậu trai, khá là sôi nổi, họ Liên thì phải?”

“Dạ.” Ngô Thần nhớ lúc đó Liên Vũ thực sự rất nổi tiếng ở trường. Hắn bô trai, khéo nói, vô cùng được lòng nữ sinh, cả nam sinh cũng thích chơi với hắn. Ngô Thần chẳng qua cũng chỉ lạ một “người bạn” mờ nhạt trong đám bạn bè của hắn. Cậu suốt ngày thấp thỏm lo lắng, Liên Vũ đi đâu cậu liền theo tới đó, Liên Vũ nói gì cậu đều hùa theo, Liên Vũ làm gì cậu cũng tung hô.

“Học trưởng, em no rồi.” Ngô Thần bỗng đứng dậy, “Cũng trễ rồi, anh còn phải lái xe đường dài… Em đi thanh toán trước.”

Rồi chẳng cho Chu Cánh cơ hội lên tiếng, cậu gần như là tháo chạy tới quầy thu ngân.

Chu Cánh cương quyết lái xe đưa cậu về. Ngô Thần mở cửa sổ, gió thổi tay chân cậu lạnh buốt. Hai người im lặng đến tiểu khu, dù Chu Cánh không nói gì, lúc xuống xe mặt mày Ngô Thần vẫn tái mét, nói, học trường, em bị say xe, anh nên lên đường ngay.

“Nhắn tin weixin sau.” Chu Cánh nói.

Ngô Thần gật đầu, quay lưng đi về phía căn hộ. Cậu quả thật hơi đau đầu, lạnh đến mức rụt cổ lại. Đi được đến nhà trên tầng sáu thì cả người như muốn rã hết ra, vừa mở cửa, bất thình lình bị ai đó từ phía sau túm lấy.

Đối phương tóm chặt gáy cậu, sức lực rất mạnh. Ngô Thần toan xoay người, nhưng kẻ đó đã đạp cửa, đẩy cậu vào bên trong.

Là Liên Vũ.

Mùi nước hoa xen lẫn mùi thuốc là quen thuộc khiến cậu tức thì nhận ra hắn. Ngô Thần liền run bần bật.

Liên Vũ nhuộm tóc đen, cắt ngắn hơn trước. Sau khi hất cậu ngã chúi nhụi lên sofa, hắn liền gào lên chất vất, “Là mày xì đểu cho vợ tao biết?”

“Chuyện, chuyện gì cơ?”

Trong mắt hắn đầy sự khinh ghét mà cậu quá rành rẽ, nhưng cậu chẳng còn tâm tư nào quan tâm nữa, chỉ thấy mỏi mệt khi nghĩ rằng, chuyện gì nên tới cũng phải tới.

“Có người gọi điện nói cho vợ tao tao là gay,” Liên Vũ ngồi trên bàn, cau mày hất mặt la hét, “Trừ mày thì còn ai làm thế?”

“Tôi…”

“Câm mồm!” Hắn đạp lên đùi cậu, nghiến mạnh mũi giày da trên đầu gối cậu, “Sao hả, mấy tháng không gặp, ngứa lỗ hậu à?”

Ngô Thần đau tới ứa lệ, co ro nằm trên sofa, run rẩy giải thích, “Tôi thật sự không có làm…”

“Vậy mày nói xem là ai, nói được thì tao đi.”

Liên Vũ căn bản không tin cậu. Ngô Thần nhìn hắn, chỉ nghĩ được, ngần ấy năm bên nhau cậu là người thế nào Liên Vũ chẳng hề quan tâm. Hắn chẳng màng đoái hoài gì tới.

“Mày đéo mẹ còn khóc được à?” Liên Vũ chồm tới táng liên tục vào mặt Ngô Thần, dễ dàng xốc cậu lên như xốc một con mèo, thô bạo lột cái quần jean cậu ra. Ngô Thần hoảng loạn bất động vài giây, sau đó liền giãy giụa. Liên Vũ tàn nhẫn cấu eo cậu, “Eo vẫn nhỏ như vậy, ** mày thì sướng phải biết.”

Quần lót bị kéo xuống, Liên Vũ thở dốc nói tiếp, “Chỗ này cũng còn rất đẹp…”

Hắn nắn bóp hai gò mông cậu, rồi táng mạnh xuống, ra lệnh, “Đi tắm lẹ lên.”

Ngô Thần không nhúc nhích.

“Muốn tao phang mày luôn như thế à? Ai biết mày có sạch sẽ không?”

Tức thì, mùi chua bốc lên. Liên Vũ bịt mũi, nắm tóc Ngô Thần kéo đầu cậu lên. Mặt cậu sưng vều, môi cũng tứa máu, trên sofa đều là thức ăn bị cậu nôn ra. Liên Vũ nhìn mà nhợn hết người, giật tóc cậu, mắng, “Mày cố tình đấy hả?”

Ngô Thần bị lột quần xuống dưới đầu gối, hai cẳng chân vừa thon vừa trắng lồ lộ ra, nhưng mặt lại đỏ lựng, “Liên Vũ.”

“Cái gì?”

Cổ họng vì mới nôn xong nên rất rát, giọng cũng khản đặc, nhưng cậu vẫn cố gắng phát âm rõ ràng, “Tôi và anh chia tay rồi, tiền lời tiệm xăm mỗi tháng cũng đều đặn gửi anh, anh đừng đến tìm tôi nữa.”

“…Xin anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play