Trẻ nít nào biết thủa ấy vừa gặp là duyên nợ xưa sau như một cuộc cờ đã bại.
Đường dài vô hạn chìm trong bóng tối bủa vây, số phận chia ly từ đây đã quyết.
vừa gặp
▃
Lần đầu Nhiếp Ảnh đến phố Cây Hòe là một trưa hè mưa vừa đổ. Nó ngây ngô hỏi mẹ, “Má, sao lại kêu là phố, bộ ở đó có voi hả?” (巷/xiàng/ngõ hẻm đồng âm với 象/xiàng/voi)
Mẹ Nhiếp vén lọn tóc xoăn ra sau tai, lắc đầu, “Không phải.”
“Thế sao lại kêu vậy?”
“Đó là một con đường, nhưng nhỏ hơn, có người sống.”
Ba Nhiếp đang đạp xe chợt bật cười, mất tập trung suýt thì tông lên lề đường
“Thế á.” Nhiếp Ảnh ngồi trên đùi mẹ, quơ quơ bàn tay mũm mĩm làm dấu, hiếu kì hỏi tiếp, “Nhỏ cỡ nào cơ? Cỡ này hay cỡ này?”
Mẹ Nhiếp phát bực vỗ đầu thằng con lắm mồm, “Còn nói nữa mẹ ném mày xuống đấy! Lát nữa thì biết nhỏ cỡ nào chứ gì!”
Nhiếp Ảnh mới vừa lên năm liền ngậm miệng, không dám hó hé gì nữa.
Ba Nhiếp khóa xong xe đạp, đứa con trai hiếu động đã thoăn thoắt chạy đi. Ba Nhiếp ấy vậy mà chẳng rượt bắt nó kịp, trong khi mẹ Nhiếp mang giày cao gót đã phóng theo ào ào.
Nhiếp Ảnh giang hai tay ôm gốc cây, gào lên, “Ba, má, cái cây này mát ghê.”
Nó hôm nay được cho bận bộ đồ vía đang rất mốt bây giờ, áo sơ mi vàng quần tây trắng, mang đôi giày thể thao màu kem, nhưng lúc nãy chạy nhảy đã lấm bùn. Mẹ Nhiếp đứng chống nạnh, cản chồng đừng có đi tới, nói với thằng con, “Đương nhiên mát rồi, toàn âm khí.”
“Âm khí là gì vậy má?” Nó hỏi.
Mẹ Nhiếp rít lên, “Mày đang ôm cây hòe, quỷ chuyên ăn thịt trẻ em sống trong thân cây đấy con ạ!”
Nhiếp Ảnh hết hồn, ngã phịch xuống đất, ngước đầu nhìn tán cây xum xuê, thấy vô vàn những chùm hoa to to màu vàng nhạt.
Quỷ?
“Quỷ sẽ ăn tay, ăn chân mày, mày còn không nghe lời nữa thì nhai đầu mày luôn.”
Mấy phút sau, Nhiếp Ảnh nằm trên vai ba Nhiếp khóc tu tu, đi vào trong một tòa nhà cổ kính bằng gỗ thơm.
Mặt mày lem nhem nước mắt, xấu gần chết còn bị bắt tới làm quen với một thằng oắt khác đang ngồi dưới tán mộc hương.
Thằng oắt này cả người đen thùi, áo đen, quần đen, giày cũng đen nốt. Tóc thằng oắt thì đen mun, đen hơn cả bóng tối mà Nhiếp Ảnh vẫn luôn sợ hãi. Mà thằng oắt này hết sức xinh xắn luôn, mắt to ơi là to, sáng trong như bi ve. Nhưng thứ hấp dẫn Nhiếp Ảnh nhất là cái bát ngọc mà thằng oắt đang ôm trong tay. Thằng oắt cầm thìa, múc cái gì trong bát lên ăn, nhìn ngon chảy dãi.
Nhiếp Ảnh tuột xuống khỏi vai ba Nhiếp, chạy tới cạnh thằng oắt, trợn mắt nhìn lom lom vào trong bát, nếu mà được thì nó đã nhảy vào cái bát luôn rồi. Mẹ Nhiếp ngứa mắt, gọi giật nó lại, kêu một thôi một hồi nó chẳng thèm nghe, mẹ Nhiếp bèn giương nanh múa vuốt lên. Nhiếp Ảnh bị hù giật mình, oa oa gào khóc, phun nước miếng lên tay thằng oắt, văng vào trong cả bát. Thằng oắt quay đầu nhìn Nhiếp Ảnh, có lẽ chưa bao giờ thấy đứa con nít nào khóc xấu như vậy, nên sững ra vài giây.
Bất chợt, thằng oắt hất cái bát xuống đất, bỏ đi một mạch vào trong ngôi nhà lầu mọc lá xanh um đằng kia.
“Ê, làm gì vậy?” Nhiếp Ảnh rượt theo, tiếc nuối ngoái lại ngó cái bát nằm sóng soài trên cỏ, “Sao không ăn nữa? Coi chừng sâu ăn của mày đó!”
Thằng oắt hừ một cái, giọng lảnh lót, “Dơ rồi. Tui kêu Tiểu Hải múc cho tui bát khác.”
Thì ra là còn ư!
Sau đó, Nhiếp Ảnh cười hề hề, cầm cái bát kia lên, đổ món ngon còn thừa vào trong mồm, cũng nuốt luôn cả nước mắt nước mũi của mình.
Không lâu sau đó lại có khách tới chơi, Nhiếp Ảnh ngồi chọc ổ kiến, còn tơ tưởng tới cái món vừa ăn, trộm nghĩ đồ ngon như thế sao mẹ nó chả bao giờ làm cho nó ăn. Thình lình bị ai đấy vỗ đầu, toan gào lên đánh riết sẽ ngu đó, thì nghe người kia hỏi, “Tiểu Ảnh Tử, mẹ mày đâu?”
Là cậu út.
Giống y chang mẹ của nó, toàn đánh nó thôi.
Nhiếp Ảnh hoảng quá chẳng dám cả mếu máo, “Hic, ở, ở trong kia kìa…”
Mợ út đang đứng cạnh lại cười vô cùng hiền từ. Thấy đứa bé nhỏ xíu xiu đang ngủ say sưa, miệng thổi bong bóng phì phèo, Nhiếp Ảnh cả gan bước tới, “Cục cưng!”
Mợ út vén cái chăn trùm em bé lên, “Ừ, em đang ngủ, đợi em dậy rồi sẽ chơi với Tiểu Ảnh Tử nha.”
Nhiếp Ảnh được mợ út nắm tay dẫn vào trong nhà. Nơi ấy ngoại trừ ba mẹ nó, gia đình cậu út, thì còn hai người lớn khác nữa. Họ đang nói chuyện gì đó. Nhấc mắt, lại thấy thằng oắt hồi nãy đang ngồi trong góc nhà, bưng cái bát giống hệt vừa rồi. Nhiếp Ảnh lại chảy nước miếng, lao ra ngoài sân, cầm chiếc bát bị ném khi nãy lên, phủi sạch hết kiến, lại chạy trở vào.
“Cái này ăn ngon thật á.” Nó nói.
“Đây là lương hà.” Thằng oắt đáp.
“Ừ, ngon vô cùng luôn.”
Thằng oắt cau mày. “Hết rồi.”
“Trong bát mày còn kìa.”
Non nửa bát lương hà thơm lừng vẫn còn, kêu gọi cơn thèm ăn. Nhiếp Ảnh nhìn thằng oắt một lúc, chợt nắm bàn tay của thằng oắt, nói, mày còn nhỏ, để anh dạy mày cách rót đồ từ bát này qua bát kia nha. Dứt lời, đã nhanh chóng đổ hết lương hà sang chiếc bát dính bùn.
“Tui sắp năm tuổi rồi.” Thằng oắt nhìn Nhiếp Ảnh đầy ghét bỏ, “…Dơ như thế mà bạn còn ăn à!”
“Ngon thì cứ ăn thôi.” Rồi nó vốc hết bát vào mồm, thấy sướng ơi là sướng.
Mẹ Nhiếp nhìn qua, đành hanh bước tới xách tai Nhiếp Ảnh, “Mày lại bắt nạt người ta à con? Giật đồ ăn của bạn? Sao mà xấu tính thế này cơ chứ hả!?”
Nhiếp Ảnh gào lên, “Hu hu, con đâu có đâu má ơi.”
Mẹ Nhiếp mỉm cười hỏi thằng oắt, “Con là Tiểu Lục đúng không? Con dẫn anh ra ngoài chơi nhé, cô và ba mẹ con có chuyện cần làm.”
Thằng oắt, hay gọi là Tiểu Lục liền dạ, rồi kéo Nhiếp Ảnh đi, “Đi thôi Đồ Ở Dơ.”
Đừng tưởng Nhiếp Ảnh nãy giờ cứ hết gào lại khóc mà xem thương nó nha, ở trường mẫu giáo nó là trùm đó. Ỷ vào cân nặng, nó đè bẹp hết mọi đối thủ luôn. Mấy đứa con trai trong lớp cứ thấy nó lại ganh ghét nhổ toẹt nước bọt xuống đất xong hẩy mông bỏ đi chứ nào dám chơi với nó.
Nên bây giờ nó ngạc nhiên khi được người ta nắm tay lắm.
Nó cứ nhìn cái bàn tay be bé kia cầm cái cổ tay núc ních của nó, ra tới hồ cá rồi còn chưa biết nữa. Tới khi Tiểu Lục thả nó ra, lượm sỏi ném xuống hồ chọc cá, Nhiếp Ảnh mới giật mình òa lên “Chạy mau, quỷ kìa!”
Nó té lăn quay trên cỏ, mình mẩy dính đầy bùn. Tiểu Lục bặm môi, khó chịu hỏi, “Bạn bị cái gì vậy?”
Nhiếp Ảnh chỉ cây hòe, sợ hãi trả lời, “Mẹ tao nói có quỷ ăn thịt con nít trong cây hòe đó mày.”
“Không có, ông nội tui nói, cây hòe là cây quý.”
“Không có quý mà là quỷ á, mẹ tao mới nói hồi nãy, sẽ nhai đầu trẻ con.”
“Nhưng ông nội bảo là, ba mặt hòe, ba quan công!”
(Thời nhà Chu, ở ngoài cung đình cho trồng hòe. Khi hội kiến với thiên tử, các quan Tam Công – ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình – đứng đối diện với ba cây hòe.)
“Là sao mậy?”
“Có biết đâu!”
“Không biết mà nói là nó quý! Đồ nói láo!”
Hai đứa cãi tới cãi lui, Nhiếp Ảnh bực bội xô ngã Tiểu Lục, quên sạch sành sạch chuyện được ăn lương hà, được nắm tay vừa rồi.
Tiểu Lục là con vàng con bạc, lần đầu bị người ta đối đãi thô bạo như thế, liền nổi xung thiên lên, lao vào quyết ăn thua đủ với cái đứa lì lợm kia. Tới khi người lớn nghe ồn ào chạy ra thì hai thằng nhãi con đã vật nhau lăn lộn trong bùn như hai con cá chạch.
Mẹ Nhiếp sợ dơ, cũng lười đánh, liền một hai đá Nhiếp Ảnh bay ra khỏi người Tiểu Lục. Hội phụ huynh ngoài cậu út thỏa chí cười to ra thì đều ngây đơ cán cuốc. Sau đó, mẹ của Tiểu Lục la rầy con trai một chập, rồi dẫn cả hai thằng nhóc vào nhà vệ sinh, tắm cho tụi nhỏ. Cô vừa mở nước, đã có người đứng ở cửa nói với vào, “Thưa dì để con làm cho ạ.”
“Tiểu Hải đấy à? Nhờ con nhé. Dì đang mắc nấu cơm. Con coi chừng hai em nha, đừng để tụi nó vọc nước.”
“Dạ.”
Nhiếp Ảnh không biết cái cô xinh xinh ấy đi hồi nào. Đánh thua nó còn đang rất tức đây. Nó chỉ để ý khi mà Tiểu Lục vừa nghe giọng nói kia thì liền cười rộ. Đôi mắt thằng oắt này cười tới díu chặt lại, dù mặt mày lấm lem bùn lầy nhưng vẫn xinh cực kỳ.
Thằng oắt nãy giờ chưa cười với nó lần nào.
Thế là Nhiếp Ảnh quyết định, nó không thèm cười với Tiểu Lục, mà chỉ cười với Tiểu Hải vừa xuất hiện kia thôi.
Tiểu Hải cao hơn hai đứa nó nhiều lắm, là anh lớn trong đám. Trời nóng như vậy mà cậu nhóc mặc quần dài áo tay dài, mặt vàng vọt, tóc có chút rối, nhìn không có đẹp chút nào.
Cậu nhóc mở nước ngập cái bồn tắm lớn, sau đó cởi quần áo giúp từng đứa tụi nó, lại bồng lần lượt mỗi đứa đặt vào trong bồn. Tiểu Lục luôn mồm chê bai Nhiếp Ảnh, nói Nhiếp Ảnh vừa xấu vừa dơ. Tiểu Hải chỉ cười, nhanh nhẹn cọ rửa hết bùn sình trên người tụi nó, xong tắm thêm một lượt nước khác.
Mặt Nhiếp Ảnh quạu đeo, Tiểu Hải lấy chiếc khăn bông lớn lau người cho nó, xoa đầu nó, dỗ dành, “Bây giờ không xấu không dơ nữa, mà đáng yêu và thơm lắm.”
Nhiếp Ảnh mặt đỏ bừng bừng, đẩy Tiểu Hải, chạy ùa ra ngoài. Nhìn Tiểu Hải trượt dài ngã xuống sàn, Tiểu Lục liền phẫn nộ rượt theo, gào lên, “Đứng lại thằng kia! Tao ghét mày!”
Cho tới khi ăn cơm xong hai đứa oan gia này mới chịu thôi. Nhiếp Ảnh và Tiểu Lục xoa xoa chiếc bụng tròn vo, ngồi hai đầu ghế sofa, chẳng thèm ngó tới cái mặt nhau.
Em bé luôn được mợ út bế trên tay bú sữa bình xong chợt cười khúc khích, khoe hai hàm nú mềm mềm, khả ái vô cùng. Nhiếp Ảnh hứ một tiếng, sà tới chơi với em họ, Tiểu Lục cũng tò mò mà nhích tới nhìn thử.
Mợ út dịu dàng nói, “Tiểu Ảnh Tử đang mặc đồ của Tiểu Lục đó, hai đứa phải hòa thuận và làm bạn với nhau nghe chưa.”
Nhiếp Ảnh bấu quần, chỉ muốn lột phắt ra.
Tiểu Lục không lên tiếng.
Mợ út nói tiếp, “Mai mốt A Cánh lớn, hai đứa cũng làm bạn với em nhé.”
Hai đứa nhỏ nghe không hiểu, chỉ im lặng.
Ở ngoài sân, người lớn tán chuyện rôm rả, vọng vang vào tận trong này.
Dưới nắng chiều màu cam mật, Tiểu Hải khom lưng xốc màn bước vào, “Cậu Lục, cậu Ảnh, hai cậu có muốn ăn dưa hấu không?”
Mợ út khe khẽ thở dài.
Trẻ con luôn rất bén nhạy trước ưu tư của người khác, Nhiếp Ảnh và Tiểu Lục đồng loạt hô “ăn ạ”, liền nhất tề xông tới mỗi đứa nắm một bên tay của Tiểu Hải, cùng nhau chạy băng qua mảnh sân rộng, lao ra khỏi cánh cổng lớn, hướng về phía đầu phố Cây Hòe đang dần chìm trong bóng tối bắt đầu phủ xuống màu đêm.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT