“Vân Thanh, cậu nhìn kìa!” Bạch Ánh vừa thấy Hình Lệ Hiên từ tầng hai đi xuống liền chỉ ngay cho Vân Thanh, “Là Hình Lệ Hiên đó.”
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar Hình Lệ Hiên nhanh chân bước tới. Mặc dù đang ở một nơi ngư long hỗn tạp (1) nhưng khí thế mạnh mẽ và ngạo mạn của đối phương cũng không hề giảm bớt.
Thẩm Vân Thanh si mê ngắm nhìn, trong mắt tràn đầy yêu thương, không thể phủ nhận rằng người đàn ông này hoàn mỹ tới mức chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra ngay giữa biển người.
Bạch Ánh vươn tay che đi miệng ly của Thẩm Vân Thanh, huých nhẹ người y: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chạy lại bắt chuyện với người ta đi.”
Bạch Ánh vừa dứt câu, trong lòng Thẩm Vân Thanh liền dao động, hai mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng Hình Lệ Hiên. Y cắn răng suy nghĩ một hồi lâu, âm thầm quyết định.
Thẩm Vân Thanh đứng lên chỉnh sửa lại quần áo một chút, cầm ly rượu bước tới trước mặt Hình Lệ Hiên, nở nụ cười dịu dàng vô hại: “Lệ Hiên, trùng hợp quá, không ngờ gặp anh ở đây.”
Hình Lệ Hiên thẳng bước tới chỗ Du An Đồng, trong lòng tự nhủ phải lôi tên xảo trá đáng ghét này về nhà dạy dỗ lại một trận. Ngay lúc này một người lạ mặt xuất hiện chặn ngang đường của hắn.
Hai hàng lông mày của Hình Lệ Hiên vô thức nhăn lại: “Cậu là?”
Gương mặt Thẩm Vân Thanh bỗng nhiên trắng bệch, nụ cười có chút run rẩy.
Hình Lệ Hiên thậm chí còn không nhớ y là ai.
Trong lòng Thẩm Vân Thanh đau xót, cánh tay buông xuống siết chặt lại, đầu ngón tay như muốn đâm sâu vào da thịt. Dù vậy y vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng đáp: “Em là Thẩm Vân Thanh của Thẩm gia, một tháng trước chúng ta đã từng gặp nhau ở tiệc rượu, không biết anh có nhớ không?”
Nghe y nói thế, Hình Lệ Hiên cau mày dường như đã nhớ ra chuyện gì đó, còn chưa kịp mở miệng thì Du An Đồng đã từ đâu chạy đến tựa như đạn pháo thần công.
“Này, cưng thèm đàn ông tới điên rồi hả, muốn lăm le gì với chồng của ông đấy?” Du An Đồng chỉ tay vào Thẩm Vân Thanh, mắng như tát nước, “Còn tự mình giới thiệu bản thân, bộ Thẩm gia dạy cậu làm tiểu tam đi phá hoại hôn nhân người khác hả? Tôi tự hỏi rốt cuộc tổ tiên Thẩm gia đã taọ nghiệt gì lại sinh trúng đứa cháu bại hoại như cậu chứ?”
Thẩm Vân Thanh không ngờ Du An Đồng cũng ở đây. Y từ nhỏ đã luôn được khen là thông minh hiểu chuyện, nào có bị ai chỉ mặt mắng mỏ như bây giờ. Y hít một hơi thật sâu sau đó lộ ra bộ dáng rộng rãi không muốn đôi co với Du An Đồng: “Cậu hiểu lầm…”
Du An Đồng nheo mắt cười một tiếng: “Hiểu lầm? Mới nãy ở quầy bar, chính tai tôi nghe rõ cậu và bạn cậu nói chuyện đấy, muốn tôi nhắc lại lần nữa không? Gì mà lúc kết hôn chồng tôi mặt mày không vui, rồi còn bảo bản thân có cơ hội, trời chưa tối mà sao đã mơ tưởng dữ vậy?”
Tuy Du An Đồng trước kia là cô nhi nhưng sau này vẫn được gia đình giàu có nhận nuôi vì thế lễ nghi xã giao, thái độ cư xử đều bị bắt học đến trình độ hoàn mỹ. Nhưng từ lúc xuyên tới đây, cậu không muốn gò bó bản thân nữa, vứt đi lớp vỏ giả tạo, thoải mái sống thật với bản thân mình.
Mẹ nó cảm giác có thể mắng người mà không cần nhẫn nhịn quả nhiên rất dễ chịu, tuy có hơi chướng mắt và chợ búa nhưng cậu thấy vui là được. Hơn nữa tiểu tam cả gan bắt chuyện với chồng, không lẽ cậu phải im mồm dâng đồ lên cho người ta.
Du An Đồng hung hăng dạy dỗ đối phương: “Cậu không thấy mình vô duyên à, chồng tôi không thích tôi chẳng lẽ đi thích cậu. Ngoài ra nhìn lại bản thân xem, từ dáng người tới nhan sắc cậu có chỗ nào hơn tôi? Ngay cả tính cách ít ra tôi còn không trơ trẽn như cậu, vậy cậu đào đâu ra tự tin hy vọng chồng tôi sẽ thích cậu chứ?”
Thẩm Vân Thanh không nghĩ rằng cuộc nói chuyện giữa y và Bạch Ánh đều bị Du An Đồng nghe hết. Trong lòng y thoáng căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn ngoan cố không thừa nhận:”Cậu đừng nói lung tung, tôi và Hình Lệ Hiên là bạn bè bình thường, vừa nãy tôi chỉ muốn nói chuyện làm ăn với anh ấy thôi.”
Du An Đồng không phải con nít ba tuổi dễ lừa, cậu đương nhiên nghe rõ câu “Cậu là…?” của Hình Lệ Hiên.
Cậu buồn cười mỉa mai: “Ồ hóa ra cậu muốn trở thành bạn bè với anh ấy à, đáng tiếc chồng tôi còn không biết cậu là ai cơ mà. Muốn làm hồ ly tinh cũng nên xem lại mình có đủ khả năng hay không, giả bộ làm hoa sen trong trắng cho ai xem đấy, đừng có làm tôi buồn nôn!”
Thẩm Vân Thanh không phản bác Du An Đồng, chỉ tỏ vẻ đáng thương lắc đầu, sắc mặt trắng bệch nhìn Hình Lệ Hiên, như thể mình đang bị Du An Đồng vu oan bắt nạt: “Lệ Hiên, em không có.”
Trong quán bar lúc này đã có rất nhiều người đến vây xem, Hình Lệ Hiên cau mày: “Du…”
Du An Đồng lập tức quay đầu trừng hắn, trong mắt hiện rõ hàm ý: Câm miệng cho em. Anh dám nói giúp tên trà xanh này em liền trảm anh tại chỗ!
Hình Lệ Hiên trầm mặc cởi áo khoác phủ lên người Du An Đồng, cẩn thận che kín cổ áo, xương quai xanh và ngực của cậu.
Hở hang nhiều như thế, còn để đàn ông khác thấy, ra thể thống gì nữa.
“Anh…” Du An Đồng không ngờ Hình Lệ Hiên sẽ khoác áo cho mình, trong lòng liền thấy ngọt ngào vui vẻ.
Vài giây trước còn như quả pháo nhỏ đốt chết Thẩm Vân Thanh, hiện tại vừa quay đầu liền ngoan ngoãn làm nũng với Hình Lệ Hiên “Anh làm gì đấy ~”
Không muốn tiếp tục bị người khác dòm ngó, Hình Lệ Hiên ôm Du An Đồng nói: “Tôi và cậu ta không có quan hệ gì hết, chúng ta về nhà thôi.”
“Chờ chút đã.” Du An Đồng đã sớm nguôi giận với Thẩm Vân Thanh từ khi Hình Lệ Hiên khoác áo lên, cậu thở dài một hơi nhắc nhở đối phương, “Tôi nói cậu biết, tốt nhất cậu nên thu lại mấy ý nghĩ đụng chạm đến chồng của tôi. Chỉ cần tôi và Hình Lệ Hiên chưa ly hôn, cậu thử làm như vậy lần nữa đừng trách tôi chửi cậu là đồ tiểu tam bại họai không biết xấu hổ!”
Du An Đồng thoải mái xả giận xong mới nắm tay Hình Lệ Hiên, cùng nhau rời đi.
Thẩm Vân Thanh đứng đó, bị mọi người trong quán bar chỉ trỏ xì xầm, sắc mặt dần tái nhợt hẳn đi.
Hắn nhìn bóng dáng hai người tay trong tay, trong mắt tràn ngập hận ý.
Du- An- Đồng!
Kỳ Cảnh Diệu liên tục chậc lưỡi: “Thằng nhóc họ Thẩm kia xem ra sẽ cay lắm đây, vợ của lão Hình đúng là đỉnh thật.”
Tổ hợp ba người ăn dưa bị ghét bỏ vì không nghe rõ âm thanh nên đã sớm chạy xuống lầu một hóng hớt.
Bao Tế vẫn còn sợ hãi, sờ mũi một cái: “Nhìn dáng vẻ của Lệ Hiên, xem ra thằng đó cũng lún sâu vào tình yêu rồi. Tụi bây nghĩ coi với tiêu chuẩn chọn bạn đời của nó, Du An Đồng hoàn toàn là một phiên bản trái ngược rõ rệt.”
“Ối giời ơi, nhìn ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của nó kìa, vừa thấy vợ mình mặc áo cổ V lộ tí da thịt, đã vội xách dép bay xuống phủ áo khoác che đi.
Cùng Hình Lệ Hiên lên xe, Du An Đồng mở lời: “Sau này anh cách xa bạch liên bông ấy ra hộ em, không được nói chuyện với cậu ta nữa.”
Du An Đồng dựa lên người hắn, ôm cổ đối phương hung dữ nói: “Vẫn câu nói nói cũ, nếu anh muốn cùng người khác quan hệ vậy ly hôn với em trước. Ly hôn xong anh muốn làm gì cũng được, em không rảnh quan tâm nữa. Nhưng chỉ cần một ngày chúng ta còn là vợ chồng hợp pháp, anh dám cho em đội mũ xanh, em liền chém gãy cái chân thứ ba của anh!”
Hình Lệ Hiên không phản bác: “Tôi không quen biết cậu ta, không nghĩ cậu sẽ tức giận đến vậy.”
Du An Đồng: “Tên đó tới khoa tay múa chân với anh, nếu nhịn nữa chắc em thành vương bát (2) mất. Nhịn một lúc là viêm tuyết tiền liệt (3) nhưng nhịn nhiều dễ mắc bệnh tăng sinh mô иɦũ ɦσα lắm (4), em không để mình uất ức như thế đâu!”
Hình Lệ Hiên im lặng, hai mắt quan sát Du An Đồng từ trêи xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở vùng đất bằng phẳng của cậu.
Du An Đồng vươn tay ôm lấy cơ thể, bày ra dáng vẻ tự vệ, ánh mắt hờn dỗi nói: “Đáng ghét, đàn ông cũng bị cái đó đấy, đừng có nhìn chằm chằm vào chỗ đó của em.”
Hình Lệ Hiên kinh ngạc thầm nghĩ, Du An Đồng biết ngượng từ lúc nào vậy.
Nhưng một giây sau…
Du An Đồng: “Chỉ nhìn mà không sờ, anh có phải là đàn ông không thế? Bị anh nhìn đến ứ ừ ư luôn rồi đó.”
Hình Lệ Hiên: “…”
Quả nhiên, Du An Đồng vẫn là Du An Đồng.
Bỗng nhiên Du An Đồng nghĩ tới chuyện gì đó, chợt quay sang hỏi hắn: “Ông xã, sao anh lại đến đây?”
Đừng nói tên này đang lén lút vụng trộm với tiểu yêu tinh khác sau lưng cậu đó nhé?
Hình Lệ Hiên: “Quán bar này do bạn tôi mở, vì hôm nay khai trương nên tôi đến ngồi một chút.”
Du An Đồng vừa hỏi xong liền hối hận, tại sao cậu lại quay về đề tài nguy hiểm này chứ? Một giây tiếp đó…
Hình Lệ Hiên nhếch môi, giọng điệu nguy hiểm hỏi: “Vậy còn cậu, chẳng phải cậu nói tối nay đi ăn sinh nhật sao?”
Du An Đồng nhất thời sợ sệt, sao cậu có thể quên việc quan trọng này cơ chứ?
Cậu lập tức buông tay khỏi người Hình Lệ Hiên, ngoan ngoãn ngồi yên ở vị trí phụ lái.
Lần này đến lượt Hình Lệ Hiên lấn sát tới, nheo mắt tra hỏi: “Đi tổ chức sinh nhật? Bạn học nào cơ?”
“Ừm…” Du An Đồng nghịch ngón tay trỏ, chột dạ đáp: “Bạn của em chưa bao giờ tới quán bar nên tụi em quyết định tổ chức ở đây để mở mang tầm mắt một chút.”
Hình Lệ Hiên xoa nhẹ vành tai ửng đỏ của Du An Đồng: “Thật không?”
“Aishh.” Du An Đồng biết mình nói dối không được, đành cắn răng thành thật nói: “Tự em muốn tới đó, được chưa! Em chỉ muốn xem thử quán bar trông ra sao thôi, không có làm gì bậy bạ hết.”
Múa trêи sân khấu còn chưa đủ hay sao, Hình Lệ Hiên cười lạnh một tiếng: “Cậu còn muốn làm gì khác?”
“Không có, anh đừng đổ oan cho em.” Du An Đồng xấu xa làm nũng với đối phương, mong muốn thoát khỏi khâu tra hỏi này, “Ngày hôm nay chúng ta đều đến bar, coi như huề nhau. Mọi chuyện chấm dứt ở đây, không ai nhắc lại nữa nhé.”
Hình Lệ Hiên cài dây an toàn, khởi động xe, xem ra đã chấp nhận buông tha cậu.
Vì hai người không ăn tối nên khi về đến nhà, Du An Đồng dự định làm một vài món gì đó.
“Ông xã, em muốn sửa lại phòng bếp mình một chút.”
Tuy kiểu bếp mở có hình thức đẹp và sang trọng nhưng nó không hợp với kiểu nấu ăn của cậu. Mỗi lần nấu cơm đều có mùi khói dầu nồng nặc bốc lên, ngay cả máy hút khói cũng chẳng giúp được gì. Du An Đồng nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên xây lại theo kiểu bếp kín Trung Quốc truyền thống thì tốt hơn.
Lúc nấu ăn Du An Đồng đều muốn nhắc về vấn đề đó, nhưng vừa nấu xong trong đầu cậu chỉ nghĩ tới việc ăn, hoàn toàn quên bén mất chuyện này. May thay cuối cùng hôm nay cũng có dịp nói.
Du An Đồng không nghe thấy câu trả lời, còn tưởng Hình Lệ Hiên cố ý lờ mình đi, vì thế bắt đầu lấy giọng mèo nheo hắn.
“Ông xã ~ ông xã ~ ông xã ơi? Có nghe thấy thì mời hồn anh về đây hộ em cái nè.”
Hình Lệ Hiên đang nghe điện thoại ở ban công, nghe Du An Đồng “gào khóc thảm thiết”, hắn dụi mắt quay người trở về căn bếp che miệng Du An Đồng, tiếp tục nghe điện thoại: “Vâng, con sẽ dẫn em ấy tới, cứ thế đi ạ.”
Hình Lệ Hiên bỏ tay xuống, nhìn Du An Đồng hỏi: “Gọi tôi có việc gì?”
Du An Đồng: “Em muốn đổi chỗ này thành kiểu bếp kín.”
“Được.” Hình Lệ Hiên thoải mái gật đầu “Lúc nãy mẹ tôi gọi điện bảo bà nội rất nhớ chúng ta nên bà mong tôi và cậu sẽ ở lại nhà chính hai ngày để tâm sự với bà.”
Du An Đồng nghe thế, không quá hào hứng: “Không đi có được không?”
Cậu không muốn sống với vị lão thái thái đáng sợ kia đâu hơn nữa nếu có bà ở đấy, cậu muốn chọc ghẹo Hình Lệ Hiên cũng không được..
Phiền phức lắm, không đi đâu!
Hình Lệ Hiên: “Ở vài ngày thôi.”
Du An Đồng nói: “Em thấy bà có vẻ không thích em, lỡ bà làm khó dễ em thì sao?”
Hình Lệ Hiên cười nhạo đáp: “Ai khó dễ nổi cậu.”
“Chậc, nói chung anh phải hứa với em, nếu em và bà có xích mích, anh phải đứng chung thuyền với em đó.” Du An Đồng bất lực nói, “Nếu không em ở nhà cho sướиɠ.”
Hình Lệ Hiên chợt lo lắng, không biết để Du An Đồng về nhà chính là quyết định đúng hay sai. Lỡ đâu cậu ta lại chọc cho bà tức điên lên thì khổ.
Hình Lệ Hiên nói: “Vậy cậu nói thật cho tôi biết, rốt cuộc tại sao bà nội lại ép cậu cưới tôi.”
Hiển nhiên hắn cũng nhìn ra lão thái thái không hề thích Du An Đồng tí nào.
Du An Đồng: “…”
Tui làm sao mà biết, đều do bà tác giả chết tiệt kia hết đó, đào cái hố cho to còn chưa kịp giải thích đã bỏ của chạy lấy người mất tiêu rồi.
Lúc này suy nghĩ Du An Đồng chợt thông suốt hẳn lên, dựa vào việc hay xem nhiều quyển tiểu thuyết máu chó, lí do bà nội ép hôn hai người…
Chỉ còn một điều duy nhất!
Note:
(1) ngư long hỗn tạp: phức tạp
(2) vương bát: người bị cắm sừng
(3) viêm tuyến tiền liệt (nguyên văn – 前列腺炎): là bệnh thường do nguyên nhân nhiễm trùng tại tiền liệt tuyến.
(4) tăng sinh mô иɦũ ɦσα (nguyên văn – 乳腺增生): thường xảy ra do sự rối loạn nội tiết tộ trong cơ thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT