Tề Lăng Hạo liền đứng dậy đi theo phía sau Kiều Uyển Vũ: “Thôi đừng giận mà, vợ nói gì anh cũng nhất định nghe theo được chưa”.

“Nếu vậy thì sau này anh bớt nhắc đến những người không liên quan đến cuộc sống hiện tại thì hơn” Kiều Uyển Vũ vẫn cau có không cam tâm.

Tề Lăng Hạo thì lại giải thích: “Anh cũng là vì nghĩ cho em thôi mà, muốn làm em vui cũng bị giận sao…phụ nữ đúng là khó hiểu thật”.

Chắc không ai có thể ngờ rằng một vị Phó Chủ tịch thông minh, kiêu ngạo, ngang ngược, ngông cuồng, lạnh lùng trên thương trường bao nhiêu thì lúc ở bên cạnh của Kiêu Uyển Vũ lại dịu dàng, ấm áp và thê nô bấy nhiêu đâu.

Tan tầm, Liêu Tuấn Vĩ qua chỗ làm việc của Mai Cát Vi bệnh viện đón cô đi ăn, sau đó hai người di dạo ở quãng trường hóng gió.

Lúc ngồi nói chuyện với nhau Liêu Tuấn Vĩ chợt nhớ đến chuyện của Kiều Uyển Vũ nên quay sang nói với Mai Cát Vi: “Hình như Uyển Vũ gả cho Tề thiếu là thật đó Cát Vi”.

Mai Cát Vi mở to mắt ra vì ngạc nhiên: “Làm sao mà anh biết được, chẳng phải lần trước sau khi họp lớp anh còn nói với em là biết đâu bọn họ chỉ giả vờ thôi sao”.

Liêu Tuấn Vĩ thở dài: “Nói thật là ban đầu anh cũng không tin Uyển Vũ gả cho Tề thiếu đó đâu anh nghĩ cùng lắm thì anh ta làm anh hùng cứu mỹ nhân khi thấy Uyển Vũ bị mọi người ức hiếp thôi…nhưng mấy hôm trước anh và mấy người trong công ty có ghé qua nhà hàng Phụng Cổ thì Lãng đã gặp lại Uyển Vũ đi cùng Tề Lăng Hạo đó”.

Mai Cát Vi thở dài: “Hào môn thâm sâu khó lường, Tề gia rộng lớn như vậy cậu ấy chắc là không dễ sống đâu…Uyển Vũ thật là tội nghiệp bao nhiêu biến cố ập đến cuộc đời cậu ấy như vũ bão vậy chúng ta là bạn thân nhưng nói thật lòng thì chưa giúp gì được cho cậu hết em luôn thấy áy náy với Uyển Vũ rất nhiều”.

Liêu Tuấn Vĩ choàng tay ôm nhẹ Mai Cát Vi vào lòng rồi nói: “Uyển Vũ bây giờ đã trở về Vịnh Xuyên rồi sau này chúng ta sẽ luôn sát cánh bên cậu ấy không để cậu ấy một mình nữa được không?”.

Mai Cát Vi gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Uhm”.

Nhân ngày nghỉ cuối tuần, Tề Lăng Hạo đưa Kiều Uyển Vũ đến Bạch gia chào hỏi mọi người bên nhà ngoại của mình.

Dù là cuối tuần nhưng ở Bạch gia vẫn không đông đủ người, Bạch Lục Phong và Bạch Lục Tinh thì vẫn trực ở quân đội, Lý Tương Cầm còn trong kỳ nghiên cứu sinh, Bạch Lục Kỳ thì đi chơi với bạn bè, chỉ có Bạch Lục Tranh và Phương Vân ở nhà mà thôi. Lúc Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ về đến biệt thự của Bạch gia là khoảng 9 giờ sáng, Bạch Lục Tranh đang ngồi đọc báo ở phòng khách, Phương Vân thì ngồi khâu áo len ở ghế sofa bên cạnh bà là một con mèo mập mạp lông trắng muốt mắt trái màu vàng, mắt phải màu xanh đang nằm lim dim ngủ.

Tề Lăng Hạo bước vào lên tiếng trước: “Thưa ông bà ngoại con mới về”.

Vừa nghe tiếng của Tề Lăng Hạo, Phương Vân đã đặt chiếc rổ tre nhỏ chứa những cuộn lên sang một bên rồi đứng dậy tỏ thái độ vui mừng bước qua ôm chầm lấy anh: “Thằng nhóc này hư lắm, về cũng được một thời gian rồi mà bây giờ mới vác mặt đến thăm bà thật là đáng ghét mà”.

Tề Lăng Hạo cũng ôm chầm Phương Vân rồi lên tiếng giải thích: “Tại con bận công việc quá bà ngoại đừng có giận con mà tội nghiệp cho con”.

Bạch Lục Tranh cố đọc cho xong tin tức trên tờ báo rồi mới gấp lại để lên bàn ngẩng đầu lên nhìn Tề Lăng Hạo, ông mỉm cười để lộ nếp nhăn nơi khóe mắt: “Về là tốt rồi mau qua đây ngồi xuống với ông nào”.

“Dạ được”.

Tề Lăng Hạo bước qua ngồi xuống bên cạnh Bạch Lục Tranh, Phương Vân vừa tính bước qua chỗ hai người thì lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa nên tò mò lên tiếng hỏi: “Hạo, cô gái này là…”.

Tề Lăng Hạo lúc này mới nhớ tới có Kiều Uyển Vũ đi cùng liền lên tiếng giới thiệu: “Bà ngoại, cô ấy tên là Uyển Vũ là vợ của con ạ”.

Kiều Uyển Vũ cũng lễ phép cúi đầu lên tiếng chào hỏi: “Thưa ông, bà con mới tới ạ”.

Bạch Lục Tranh và Phương Vân đều ngạc nhiên khi nghe Tề Lăng Hạo giới thiệu cô gái kia là vợ của mình nhưng sự ngạc nhiên đó cũng không kéo dài lâu, Kiều Uyển Vũ thì vô cùng căng thẳng.

Để tránh mất tự nhiên Phương Vân liền bước qua nắm tay của Kiều Uyển Vũ kéo cô đi vào nhà ngồi xuống bên cạnh bà, giọng điệu nói chuyện cũng nhỏ nhẹ gần gũi: “Con là vợ của Hạo cũng là người thân của chúng ta nên cứ tự nhiên không cần phải câu nệ gì hết đâu”.

Kiều Uyển Vũ khẽ cười gật đầu: “Dạ thưa bà”.

Bạch Lục Tranh nhìn Kiều Uyển Vũ hồi lâu ông đánh giá cô gái này là người hiền dịu, lễ phép, cách ăn mặc không quá phô trương cũng không quá tầm thường cho thấy có phong cách riêng, Tề Lăng Hạo từ nhỏ đã là người khó tính rồi nếu anh chọn cô gái này thì chắc cô ấy có điều gì đó thật sự đặc biệt trong mắt anh.

“Hai đứa kết hôn khi nào mà cả Bạch gia đều không hay biết gì hết vậy?” Bạch Lục Tranh lên tiếng hỏi.

Tề Lăng Hạo tỏ vẻ áy náy: “Dạ con và Uyển Vũ kết hôn cũng đã năm năm rồi, do lúc đó tụi con ở bên Pháp cả hai lại bận công việc nhiều nên hôn lễ cũng tổ chức đơn giản thôi ạ không có khách mời”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play