“Chỉ có dồn bản thân vào chỗ nguy hiểm thì mới mong có cơ hội hưởng vinh hoa phú quý, muốn ngồi vào vị trí mà người khác không thể thì phải chấp nhận trãi qua những chuyện mà người khác không thể chịu được”.
Mạc Hy Nhi đã hiểu ra ý của Tề phu nhân là muốn để người khác có cái nhìn không tốt về Kiều Uyển Vũ, bản thân cô nếu có cơ hội thì chắc chắn cũng sẽ ra tay nhưng mà mưu kế này của Tề phu nhân quá mạo hiểm có khi là tự hại mình cũng nên.
Vẻ mặt của Mạc Hy Nhi tỏ vẻ sợ hãi: “Dì à, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra với con thì sao hả?”.
Tề phu nhân liền đặt tay lên vai của Mạc Hy Nhi cho cô ta một ánh mắt trấn an: “Sẽ không có chuyện xảy ra với con đâu dì sẽ canh chuẩn xác thời gian vừa đủ để mọi người nhìn thấy bộ mặt giả tạo độc ác của Kiều Uyển Vũ còn con cứ yên tâm nhận được sự đồng cảm của mọi người”.
Hiếm khi có cơ hội để ra tay hãm hại Kiều Uyển Vũ lại còn được sự giúp sức của mẹ chồng cô ta nên Mạc Hy Nhi làm sao mà từ chối được, cô suy nghĩ vài giây rồi gật đầu với Tề phu nhân: “Được con sẽ làm theo lời của dì nói, chỉ cần có thể làm cho anh Hạo ghét Kiều Uyển Vũ dù có bắt con lên núi đao xuống biển lửa con cũng cam tâm tình nguyện”.
Trở về nhà tâm trạng của Tề phu nhân tốt lên hẳn, bà ta vốn không muốn Kiều Uyển Vũ trở thành con dâu của Tề gia trong mắt của bà ta thì Mạc Hy Nhi vẫn là con bài dễ sai dễ bảo hơn hết.
Lần trước sau khi nghe Tề Bách Hào nói về chuyện thừa kế thì Tề phu nhân đã bắt đầu rục rịch không yên trong lòng bà ta tìm đủ cách để có con trai sau này tranh đoạt tài sản với Tề Lăng Hạo.
Mặt khác Tề phu nhân đang toang tính làm cách nào để Tề Lăng Hạo đến với Mạc Hy Nhi nếu như vậy thì bà ta mới có cơ hội khống chế anh, muốn anh mở lòng với Mạc Hy Nhi thì phải làm sao để đuổi Kiều Uyển Vũ đi càng sớm càng tốt.
Vì muốn thực hiện âm mưu độc ác của mình mà Tề phu nhân đã đến Tề gia xin được là người đứng ra tổ chức tiệc mừng thọ cho Bạch lão phu nhân để có thể sắp xếp mọi việc theo ý muốn của mình.
Tề Bách Hào thấy Tề phu nhân liền lên tiếng hỏi: “Việc chuẩn bị tiệc mừng thọ cho mẹ tới đâu rồi em?”.
Tề phu nhân mỉm cười đáp: “Dạ em đã kiểm tra xong hết rồi mọi thứ đều hoàn hảo”.
“Vậy thì tốt rồi”.
Tề Bách Hào rất hài lòng với cái cách mà Tề phu nhân đối xử với người bên Bạch gia, dù sao cũng là ông nợ họ một mạng sống nên có dịp nào xài tiền thì ông sẵn sàng chi để gia đình có cơ hội tụ họp.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của Bạch phu nhân nên Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ cũng tranh thủ công việc trở về nhà sớm hơn bình thường để chuẩn bị sang Hoàng Kim Hoa Thần dự tiệc với bà ngoại.
Tề Lăng Hạo đứng trước tủ đồ rồi lên tiếng than vãn với Kiều Uyển Vũ: “Vợ yêu à em nói xem anh nên mặc bộ nào đây, em giúp anh chọn có được không hả?”.
Kiều Uyển Vũ cũng quá quen với cảnh này rồi ngày nào Tề Lăng Hạo đi làm cũng là cô chuẩn bị quần áo cho anh nên cô bước đưa tay lấy bộ vest màu xanh dương đưa cho anh: “Hôm nay anh mặc bộ này đi”.
Tề Lăng Hạo mỉm cười lên tiếng hỏi: “Em không tính giúp anh thay à?”.
Kiều Uyển Vũ đưa mắt nhìn Tề Lăng Hạo trên người anh chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn màu trắng từ hông xuống đầu gối, cô lên tiếng đáp lại: “Vây thôi anh khỏi cần mặc đồ cứ như vậy mà đến đó cũng được mà”.
Tề Lăng Hạo liền kêu lên: “Em đúng là quá đáng mà, anh có thể không mặc trước em luôn đó tin không?”.
Kiều Uyển Vũ cau mày: “Thế giờ anh tự mặc để em đi trang điểm thay đồ hay là anh muốn đi một mình hả?”.
Tề Lăng Hạo đành lùi một bước đưa tay cầm lấy bộ vest với vẻ mặt uất ức: “Anh tự mặc, em trang điểm cho đẹp thì cũng là người của anh thôi có thể cưa đổ anh chàng nào đâu chứ”.
Người bên Bạch gia đến Hoàng Kim Hoa Thần từ rất sớm để đón khách, tất cả con cháu của Bạch gia cũng đều hội tụ về.
Hôm nay Bạch Lục Tranh mặc vest màu đen tuy là ông lớn tuổi rồi nhưng mà vẫn đẹp lão với gương mặt hiền lành phúc hậu, nhân vật chính Phương Vân thì mặc một bộ sườn xám màu đỏ booc đô dài tới mắt cá chân làm bằng chất liệu nhung tuyết trên áo có thêu hình phượng hoàng bằng chỉ kim vàng nổi bật, là nữ chủ của buổi tiệc Phương Vân mặc màu đỏ nhưng lại không lố lăng ngược lại tôn lên được vẻ đẹp của bà.
Mấy người bạn già của Phương Vân đến từ rất sớm, ai cũng khen bộ sườn xám mà bà mặc hôm nay rất là đẹp.
Phương Vân liền tự hào lên tiếng khoe với mấy người bạn của mình: “Bộ y phục này là do cháu dâu của tôi tự tay thiết kế và may để tặng tôi vào dịp này đó mấy bà à”.
Người A: “Ôi trời ơi cháu dâu của bà đúng là khéo tay mà”.
Người B: “Cô cháu dâu mà bà nhắc tới có phải là vợ của Lăng Hạo không hả?”.
Phương Vân liền gật đầu đáp: “Phải, phải con bé đó rất là đáng yêu lần đầu tiên tôi gặp đã thích rồi chẳng những vậy Uyển Vũ của chúng tôi rất là khéo tay hiện tại con bé đang là chủ của thương hiệu Vệ Đồ đó”.
Có một số cháu gái của bạn Phương Vân liền lên tiếng: “Bà ơi, con cũng đang mặc y phục của Vệ Đồ nè bà”.
“Con cũng vậy nè, y phục của Vệ Đồ rất là đẹp con rất thích”.
Phương Vân mỉm cười trên môi: “Mọi người ủng hộ cho cháu dâu của bà thật là tốt quá rồi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT