Ánh mắt của Điền Thâm mang theo ý cười rồi lên tiếng: “Dù sao thì ai cũng có lỗi hết chuyện thì đã rồi giờ có truy cứu trách nhiệm cũng đâu giải quyết được gì, nếu không tham lam giàu sang phú quý thì hiện tại em vẫn là nhất tỷ của Gia Xuyên đó thôi”.
Doãn Ngạn Nhi bước đến bên cạnh Điền Thâm cạ bộ ngực đồ sộ của mình vào người hắn: “Em biết sai rồi Điền tổng có cách nào giúp em được không vậy hả?”.
Điền Thâm mỉm cười xấu xa lên tiếng hỏi: “Chỉ cần có thể quay lại showbiz thì chuyện gì em cũng dám làm hết có đúng không hả?”.
Doãn Ngạn Nhi liền gật đầu: “Phải, chỉ cần có thể tỏa sáng lần nữa em có thể đánh đổi tất cả mọi thứ”.
“Thị trường ở Vịnh Xuyên em đã không thể hoạt động nữa rồi, dạo gần đây anh có quen một đạo diễn ở Nhật ông ấy chuyên làm phim cấp 3 không biết em có hứng thú tham gia không, với thân hình quyến rũ của em anh nghĩ em sẽ nhanh chóng nổi tiếng lắm đó”.
Doãn Ngạn Nhi trừng mắt lên nhìn Điền Thâm rồi đứng ngay ngắn lại: “Ý anh là kêu tôi tham gia diễn phim cấp 3 hay sao?”.
Điền Thâm gật đầu: “Phải”.
Doãn Ngạn Nhi tức giận ra mặt lên tiếng quát: “Cmn, lời như vậy mà anh cũng nói ra được hay sao hả Điền Thâm”.
Điền Thâm khẽ nhếch môi mỉm cười: “Cứ xem như là cô quan hệ với mấy nhà đầu tư lúc trước thôi có gì đâu, tại cô muốn nổi tiếng thì tôi bày cách cho thôi chứ tôi chán mấy đứa não tàn suốt ngày mơ mộng viễn vông như mấy cô lắm rồi, tôi đã bán Gia Xuyên lại cho người khác rồi”.
Doãn Ngạn Nhi không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy: “Điền Thâm anh bị điên hả? Sao lại bán Gia Xuyên chứ? Ngày xưa chúng ta đã rất vất vả mới xây dựng được công ty Gia Xuyên như ngày hôm nay”.
Điền Thâm nở một nụ cười buồn: “Hóa ra là cô vẫn nhớ chúng ta cùng nhau tạo dựng lên Gia Xuyên…nhưng tất cả đều đã là quá khứ hết rồi tôi đã quyết định giải nghệ sắp tới tôi sẽ tìm một cô gái tốt để kết hôn sau đó về phụng dưỡng cha mẹ già không bon chen với đời nữa”.
Doãn Ngạn Nhi cảm thấy khóe mắt của mình cay cay: “Điền Thâm, anh bán công ty để lấy một số tiền lớn sau này không cần lo cái gì nữa hết, anh tìm một cô gái tốt để cưới làm vợ còn tôi thì sao đây hả cả tuổi thanh xuân của tôi đều dâng hiến hết cho anh vì Gia Xuyên mà kiếm tiền…đến cuối cùng anh an nhàn hưởng thụ cuộc sống còn tôi lại chẳng được gì hết công bằng ở đâu chứ?”.
Điền Thâm đứng đậy: “Lúc đầu cô dứt áo ra đi cũng đâu có nghĩ đến bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, nếu không có chuyện bị phong sát thì cô đã hống hách lên đến tận trời rồi làm gì còn nhớ đến Gia Xuyên và tôi nữa, có trách thì trách bản thân cô ngu ngốc sao có thể trách tôi được…từ nay về sau đừng làm phiền tôi nữa bởi vì tôi không đến Gia Xuyên nữa đâu”.
Điền Thâm bỏ đi ra ngoài trước để lại Doãn Ngạn Nhi đứng ngơ ngác với nỗi tuyệt vọng trong lòng.
Nước mắt của Doãn Ngạn Nhi rơi xuống, cô ta đau đớn tận xương tủy nếu ngay từ đầu cô nghe lời của Điền Thâm và trợ lý đừng đầu quân về Đường Ảnh thì đã không thê thảm như ngày hôm nay rồi.
Tiệc mừng thọ 70 tuổi của Phương Vân dự tính được tổ chức tại khuôn viên khách sạn cao cấp Hoàng Kim Hoa Thần do đích thân Tề phu nhân đứng ra lo liệu.
Trước hôm diễn ra buổi tiệc Tề phu nhân và Mạc Hy Nhi cùng đến Hoàng Kim Hoa Thần để kiểm tra xem các nhân viên đã chuẩn bị xong hết chưa, Tề phu nhân tỏ vẻ hài lòng khi mọi thứ đã đâu vào đấy.
Tề phu nhân dặn dò nhân viên ở Hoàng Kim Hoa Thần cất bảng cảnh báo nguy hiểm ở hồ nước trong khuôn viên đi đồng thời tắt camera quay ở khu vực này vào ngày mai giúp bà nhưng không được nói với người khác biết.
Nhân viên của Hoàng Kim Hoa Thần ai cũng biết Tề phu nhân là vợ của Chủ tịch nên nào dám làm trái ý của bà.
Sau khi xong việc, Tề phu nhân và Mạc Hy Nhi đi dạo gần hồ nước ở Hoàng Kim Hoa Thần, gió ở đây thôi rất mát nên Mạc Hy Nhi rất thích.
“Dì à ở đây đẹp quá, lần này nhất định là bà ngoại sẽ khen dì hết lời cho mà xem đó”.
Tề phu nhân khẽ mỉm cười đáp: “Được phụng sự báo hiếu cho cha mẹ là nghĩa vụ và trách nhiệm của con cái mà”.
Mạc Hy Nhi gật đầu: “Dạ phải ạ, mà dì ơi hồ nước này đẹp quá trong veo à có thể nhìn thấy cả san hô dưới đáy luôn kìa”.
Ánh mắt của Tề phu nhân trở nên sắc lạnh: “Phải, hồ nước này rất là đẹp rất là trong có thể nhìn thấy san hô và cá bơi lội bên dưới nhưng mà con để ý kỹ xem bên dưới có còn những tảng đá gồ ghề sắc nhọn nếu không khéo thì sẽ làm chúng ta bị thương đấy”.
Mạc Hy Nhi quay sang nhìn Tề phu nhân rồi ngu ngơ lên tiếng hỏi: “Dì nói vậy là có ý gì hả? Hồ nước này nguy hiểm như vậy tại sao lại không có biển cảnh báo chứ?”.
Tề phu nhân nhoẻn miệng cười độc ác: “Dì đã bảo nhân viên cất tấm biển cảnh báo có đá nhọn đi rồi”.
Mạc Nhi Hy giật mình: “Nhưng nếu lỡ có người nào rơi xuống thì sao hả?”.
Vẻ mặt của Tề phu nhân toát lên vẻ thâm độc: “Ngày mai trong tiệc mừng thọ của bà ngoại Lăng Hạo sẽ có rất nhiều người tham dự kể cả người bên quân đội nếu như để tất cả mọi người nhìn thấy Kiều Uyển Vũ đẩy con xuống cái hồ này thì sẽ thế nào đây hả?”.
Sắc mặt của Mạc Hy Nhi tái méc ngay lập tức: “Bên dưới có những tảng đá rất nguy hiểm đó dì à”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT