*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by An Nhiên

Nhìn răng nanh những Huyết tộc kia, cơ thể Trì Diên như tự phát nhớ tới cảm giác những lần bị Thân Vương Emmer hút máu, khẽ run một cái.

Tuy rằng cậu chưa bao giờ thật sự nhìn thấy răng nanh của Thân Vương Emmer, nhưng cậu vẫn có thể không chút trở ngại mà miêu tả ra hình dạng nó trong đầu, cũng tưởng tượng ra kiểu dáng của nó. Nó nhất định còn sắc bén hơn hữu lực hơn, cũng sạch sẽ hơn lạnh lẽo hơn, so với răng nanh những con quỷ hút máu này còn dài hơn, mỗi lần đều chui thật sâu vào trong cơ thể cậu, một mực đè cậu ở đó, không thể động đậy.

Mà răng nanh bốn con quỷ này đều đã hơi ố vàng, phía trên còn dính vết máu khô khó có thể tẩy sạch. Thật sự là, làm quỷ đều không có thể diện.

Trì Diên từ bỏ ý định báo cảnh sát xin giúp đỡ, yên lặng chuyển di động sang chế độ im lặng, bấm số Diệp Nghênh Chi. Hiện giờ trong tình huống này, hiển nhiên tìm thợ săn quỷ hút máu sẽ hiệu quả hơn. Cậu hơi hối hận hôm qua đã từ chối Diệp Nghênh Chi đến tìm mình. Bây giờ có lẽ Diệp Nghênh Chi vẫn đang ở Sophus, chỉ mong là hắn có biện pháp có thể liên lạc với thợ săn quỷ ở Sydney.

Đúng lúc này, bốn Huyết tộc đồng loạt quay đầu, nhìn về phía cậu, Bạch Thu thừa cơ lại càng dùng sức bắt đầu giãy dụa, nhưng vẫn như cũ không thoát được sức lôi kéo của bốn con quỷ.

Bình thường bất luận là Thân Vương Emmer hay Grey, ở trước mặt cậu bọn họ biểu hiện đều giống như người bình thường, khiến cậu vô tình không để tâm đến một sự thật —— quỷ hút máu không có vị giác với thức ăn bình thường, nhưng xúc giác khác lại nhạy cảm hơn nhiều so với con người, dù có cách nửa con đường, lúc điện thoại truyền đến chuông báo “tít… tít” đợi đầu bên kia tiếp máy, bọn chúng đều có thể nghe rất rõ.

Trì Diên cả kinh, vội vàng cất điện thoại vào túi quần, quay đầu đi chỗ khác giả làm người qua đường.

Thế nhưng đã muộn, hai con quỷ tiếp tục khống chế Bạch Thu, làm cô không thể động đậy, hai con quỷ khác như hai bóng ma trong nháy mắt đã di động đến trước mặt Trì Diên, xách hai vai cậu lên.

Dù trước mặt là quỷ hút máu cấp thấp nhất, đối với sự tồn tại phi nhân loại này, Trì Diên quả thật cũng không có sức đánh một trận. Một con quỷ dùng lực giam hai cánh tay cậu, một con khác tức thì lấy điện thoại từ trong túi quần cậu ra, ném xuống đất, dẫm mạnh hai cái, sau khi dẫm vỡ lại nghiến chân dùng đế giày nghiền.

Trì Diên trơ mắt nhìn di động của mình hóa thành bột mịn dưới chân hắn, nuốt nước bọt, im lặng xuống. Hiện giờ cậu không muốn mạo hiểm khiêu chiến hai con quỷ này, bởi cậu không muốn biết cảm giác máu thịt xương cốt mình bị đạp thành bột phấn như vậy sẽ là cảm giác gì.

Tục ngữ nói Diêm Vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi, từ cách đối xử với Bạch Thu vừa rồi của bọn chúng có thể phân tích ra ít nhất bốn con quỷ hút máu này không phải là muốn hút khô máu mà là muốn dẫn hai người đến một chỗ, nếu thế có lẽ cậu sẽ gặp quỷ hút máu cao cấp hơn, trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến, đến lúc đó có lẽ sẽ cách thoát vây.

Cậu không biết Diệp Nghênh Chi rốt cuộc có tiếp máy có nghe thấy tiếng động trước mắt không, nhưng hy vọng ít nhất hắn có thể nhận ra hắn đã không nghe máy, như vậy lúc gọi lại cho cậu nhưng không gọi được, hắn sẽ ý thức được là cậu đã xảy ra chuyện. Hắn cũng biết bây giờ cậu đang ở Sydney, cho nên hẳn là sẽ nghĩ cách tới cứu.

Huống hồ, bất kể thế nào mà nói, tốt xấu gì cậu cũng nên được coi như là món ăn yêu thích của Thân Vương Emmer… đi?

Tưởng tượng một chút, nếu sau này tất cả các nguyên liệu làm lẩu đều ngừng sản xuất, mình nhất định sẽ nổi đóa.

Trong đầu Trì Diên nháy mắt đảo một vòng rất nhiều ý nghĩ có khả năng cứu cậu một mạng, những ý nghĩ này làm cậu thoáng an định lại. Trải qua thời gian dài ở chung với Thân Vương Emmer nhưng vẫn bình yên vô sự khiến cậu không còn quá sợ quỷ hút máu nữa.

Lúc Bạch Thu trông thấy cậu hình như hơi kinh ngạc, nhưng miệng bị nhét nói chẳng nên lời, chỉ có thể không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu với cậu.

Trì Diên cũng dùng mắt ra hiệu chào hỏi với cô, cũng hy vọng ít nhiều có thể trấn an cô gái đáng thương này. Tuy rằng hiện giờ cậu vẫn không biết cô nàng là thế nào mà chọc phải mấy con quỷ hút máu kia.

Sau khi trông thấy Trì Diên, Bạch Thu xác thực an tâm hơn không ít, cũng không tiếp tục liều mạng giãy dụa nữa mà an tĩnh lại như cậu.

Hai con quỷ kéo Bạch Thu đứng dậy, đẩy hai người đi vào một ga ra ngầm bên đường, xong đẩy bọn họ vào trong một chiếc xe. Hai con quỷ ngồi ghế lái và ghế lái phụ, hai con khác ngồi cùng phía sau trông bọn họ, sau khi ấn hai người xuống ghế ngồi liền lấy băng dính đen dán kín mắt cả hai, lại dùng băng dính trói tay chân.

Trì Diên thầm oán chẳng lẽ tất cả quỷ hút máu đều thích bịt mắt người như vậy, còn trên làm dưới theo, đều là noi theo Thân vương điện hạ của bọn chúng?

Nhưng so sánh ra thì giờ cậu đã bắt đầu hoài niệm khăn lụa đen mà Thân Vương Emmer chuẩn bị mỗi lần, ít nhất khăn lụa rất mềm, rất nhẹ, hơn nữa thông khí, chỉ là chắn sáng tốt, buộc trên mắt cho dù mang lâu cũng sẽ không khó chịu. Mà vừa mới bị lớp băng dính đen này trói lại một lát cậu đã cảm thấy không thoải mái, mắt cũng bị đóng chặt, một chút cũng không mở ra được.

Thứ nhét trong miệng Bạch Thu hình như được lấy ra, Trì Diên có thể nghe thấy cô gái ngồi cạnh mình há lớn miệng thở.

Sau đó hai con quỷ kia không quan tâm bọn họ nữa, giống như chắc chắn rằng hai nhân loại nhỏ yếu này không có sức bỏ chạy.

Trì Diên có thể nghe thấy bọn họ nhỏ giọng trò chuyện với nhau, hai Huyết tộc kia nói không lớn, khẩu âm rất nặng, Trì Diên rất mất công mới phân biệt được nội dung bọn họ nói chuyện, nghe xong hai câu thấy cũng chẳng có thông tin gì có ý nghĩa cũng liền từ bỏ.

Ô tô chạy được một lúc khá lâu thì dừng lại, Trì Diên cảm giác mình và Bạch Thu lại được gỡ băng dính trói tay chân đẩy xuống xe. Bọn họ bị khống chế ép đi xuống cầu thang có rất nhiều bậc quanh co, sau khi đi qua một đoạn đường cuối cùng bị giam vào một chỗ —— cậu có thể nghe thấy tiếng khóa cửa và tiếng bước chân đi xa.

Bốn phía an tĩnh trở lại, Trì Diên lại chờ trong chốc lát, đợi đến lúc xác nhận xung quanh không có ai mới mở miệng nhỏ giọng gọi: “Bạch Thu, Bạch Thu?”

Lúc này cậu thấy may mà những con quỷ kia không bịt miệng bọn họ.

Giọng nói yếu ớt của cô gái truyền đến từ nơi không xa: “Tôi ở đây.”

Trì Diên men theo hướng âm thanh từ từ dịch tới gần, cho đến khi cảm giác khẽ đụng vào cơ thể ấm áp của cô gái mới lui về phía sau một bước, ngừng lại. Có lẽ cậu nên cảm ơn “Huấn luyện” của Thân Vương Emmer đối với cậu, hiện giờ hành động trong bóng đêm đối với cậu mà nói cũng không tính là khó khăn gì quá lớn.

Trì Diên lại nhỏ giọng hỏi thăm đối phương: “Cậu là sao mà bị mấy con quỷ hút máu kia bắt?”

“Bọn họ là quỷ hút máu?” Bạch Thu giống như giờ mới biết thân phận thật sự của những quái vật kia, trong giọng nói lộ ra kinh ngạc và hoảng sợ khó nén, “Thật sự có thứ đó ư? Vậy chúng ta… sẽ ra sao đây…”

Trì Diên an ủi: “Không cần phải sợ, bình tĩnh lại, sẽ có cách thôi. Trước tiên cậu nói cho tôi nghe cậu làm sao mà bị chúng bắt?”

Bạch Thu một bên nhớ lại một bên nhỏ giọng đáp: “Vừa rồi trời mưa, tôi đang trú mưa dưới hiên một quán cà phê, đột nhiên một nam sinh da trắng rất cao đi tới nói chuyện với tôi, hắn rất tuấn tú, ăn mặc cũng dễ nhìn, tôi rất có hảo cảm với ngoại hình của hắn, cảm thấy hắn nói chuyện cũng không làm người ta ghét, nhìn qua không phải người xấu, lại đúng lúc trời đang mưa, tôi nghĩ dù sao cũng phải đợi mưa tạnh, vậy nên nói chuyện với hắn.”

Trì Diên thầm gật đầu trong lòng, diện mạo đẹp quả là dễ che giấu hơn nữa lại càng dễ tiếp cận người khác, làm cho người ta khó mà từ chối, Bạch Thu nói rất thành thật, đúng là phản ứng thật của cô. Trì Diên nhớ đến những quỷ hút máu mình đã từng thấy, bất luận là Alex, Simon, hay Grey, thậm chí là tất cả nam nữ Huyết tộc tận mắt nhìn thấy ở yến hội máu tươi đêm đó, đều có bề ngoài xuất sắc. Mà nhìn lại thời gian, lúc trời mưa hình như chính là lúc mình đi tham quan nhà thờ.

Bạch Thu tiếp tục kể: “Tôi với hắn nói chuyện trong chốc lát, thấy mưa dần nhỏ lại liền muốn cáo biệt hắn. Nhưng hắn bỗng nói điện thoại hắn hết pin, nhờ tôi dẫn hắn đến một nơi, tôi hơi lưỡng lự chưa đáp ứng, hắn liền lấy thẻ sinh viên trong ví ra, nói hắn là sinh viên đại học Sydney, không phải là người xấu, thật sự là điện thoại hết pin mà lại hẹn gặp bạn ở đó. Tôi thấy hắn lấy thẻ sinh viên ra cũng không nghi ngờ nữa, hơn nữa xem trên bản đồ cũng thấy nơi đó gần quán cà phê, quả thực hơi khó tìm, cho nên đồng ý dẫn hắn đi.”

“Chỗ đó rất hẻo lánh mà trời còn tối, đường phố xung quanh đều không có đèn. Lúc gần đến nơi tôi cũng hơi hối hận, sau khi chỉ sơ qua hướng đi cho hắn liền muốn chạy đi, lúc đó hắn liền hỏi tôi một câu. Cậu cũng biết tiếng Anh của tôi không tốt lắm đúng không, lúc ấy không nghe rõ, tưởng là hắn là hỏi tôi có phải có việc gấp không các loại, tôi nóng lòng muốn thoát thân liền thuận miệng nói phải. Kết quả tôi vừa trả lời xong trước mắt liền nhanh chóng xuất hiện ba người vây quanh tôi, sau đó bọn họ với nam sinh vừa rồi tới tìm tôi nhờ dẫn đường kia đều từ từ biến thành bộ dáng quỷ quái cậu vừa nhìn thấy kia. Tôi sợ tới mức không chịu nổi, muốn chạy, nhưng bọn họ rất khỏe, tốc độ lại rất nhanh, giống như có thể dịch chuyển tức thời. Một mình tôi căn bản không thể trốn thoát được bốn người bọn họ. Chuyện sau đó cậu cũng biết rồi đấy.” Càng nói về sau, giọng cô bắt đầu khẽ run rẩy, hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh lại từ trong cảm giác sợ hãi.

Trì Diên an ủi cô hai câu, giải thích: “Bọn họ là quỷ hút máu cấp thấp, lúc hóa thành Huyết tộc răng nanh dài ra nhìn sẽ tương đối kinh khungt, hoàn toàn khác với lúc ngụy trang thành người. Quỷ hút máu cấp càng cao thì ngoại hình càng giống người.”

Những chuyện này cũng chính là Diệp Nghênh Chi nói cho cậu biết. Ví dụ như đêm hôm đó lúc cậu bị đám Alex vây quanh, Alex với Simon cấp bậc tương đối cao, ngoại hình của bọn họ hầu như không quá biến hóa lớn, nhưng ba con quỷ hút máu cấp thấp khác cũng biến thành loại sắc mặt trắng xanh răng nanh dài ra này. Cậu đoán Thân Vương Emmer loại cấp bậc đó mỗi lần hút cậu máu có lẽ ngoại trừ duỗi răng nanh ra, cái gì cũng không thay đổi.

“Sao cậu lại ở đây?” Bạch Thu nhỏ giọng hỏi.

“Tôi đi du lịch, con đường đó là đường tôi quay về khách sạn. Không nghĩ tới đúng lúc trông thấy cậu bị bọn họ kéo đi, kết quả lúc tìm trợ giúp bị chúng phát hiện.”

“Còn làm liên lụy tới cậu nữa, thật sự xin lỗi.” Trong giọng cô có áy náy, còn có chút bi thương. Có lẽ rất bi quan về tương lai của hai người.

Ở một nước bờ bên kia đại dương bị một đám quỷ hút máu không tính là sống bắt cóc đến một nơi không biết tên, thật sự là nghĩ thử đã thấy rất tồi tệ.

“Cậu nói xem bọn chúng làm gì chúng ta?” Cô vẫn nhịn không được hỏi, tuy rằng biết rõ bạn mình cũng chẳng đưa ra được đáp án chính xác.

“Có lẽ chỉ là vì hút máu thôi.” Trì Diên trấn an đối phương, kỳ thật chính cậu cũng không chắc chắn, cậu cảm giác chuyện lần này kỳ dị hơn so với hút máu đơn thuần, nếu chỉ là cưỡng ép hút máu, hút máu xong thì xóa trí nhớ rồi thả bọn họ đi mà nói, căn bản không cần tốn công tốn sức như thế.

“Thả lỏng đi.” Cậu thì thầm, “Bị hút máu cũng không đáng sợ đến thế đâu, chẳng qua lúc bị đâm vào hơi đau một chút thôi, sau đó sẽ khá hơn, nhịn một chút là qua rồi.”

Thực ra đúng như lời cậu nói với Diệp Nghênh Chi lúc trước, thời điểm bị Thân Vương Emmer hút máu kỳ thật rất thoải mái, nhưng dưới tình huống bình thường cậu không chịu thừa nhận điểm này, sẽ giống như thừa nhận đã khuất phục con quỷ hút máu kia, cậu mới không chịu làm người không có cốt khí, dễ dàng biến thành nô lệ khoái cảm bị hút máu. Hơn nữa về điểm này cậu cũng không dám bảo đảm với Bạch Thu, dù sao Diệp Nghênh Chi cũng đã nói bị Huyết tộc càng mạnh cấp càng cao hút máu khoái cảm sẽ càng mãnh liệt, bị Huyết tộc cấp thấp hút máu cảm giác chưa chắc sẽ dễ chịu như lúc Thân Vương Emmer hút máu. Lúc này người ta là thớt dao mình là thịt cá, cậu chỉ có thể tận lực trấn an bạn mình duy trì bình tĩnh, không nên quá sợ hãi.

Nhìn từ điểm này, con người đích xác là thức ăn cao cấp hơn rất nhiều so với lẩu hay cá nướng các loại, ít nhất nồi lẩu chưa từng bắt bẻ người ăn chúng. Cậu tự giễu trong lòng, cố gắng dùng cách này để giảm bớt căng thẳng.

“… Cậu từng bị quỷ hút máu hút máu sao?” Bạch Thu khẽ hỏi, “Không, ý tôi là tôi cảm giác cậu rất hiểu mấy chuyện này.”

“Đúng, tôi từng bị hút máu. Ở Sophus, có một con quỷ đã hút máu tôi rất nhiều lần.” Trì Diên cũng không định giấu giếm, rất trung thực đáp.

“Sophus cũng có quỷ hút máu?” Bạch Thu hít khí lạnh, “Cậu từng bị hút máu rất nhiều lần? Vậy sao cậu không nghĩ cách trốn đi? Chạy thẳng về nước cũng được mà.”

“Trong đám quỷ hút máu hắn tương đối mạnh, không dễ đối phó. Hơn nữa bị hắn hút máu cũng là trong tình thế bức bách tôi tự nguyện tạo thành khế ước với hắn, có thời hạn.” Lúc ấy Thân Vương Emmer quả thật đã cho cậu lựa chọn, không chấp nhận ước định, một mình rời khỏi; hoặc là tiếp nhận ước định, mang Giang Điền cùng rời đi. Tuy rằng cậu là bị đám quỷ đê hèn lừa đến nơi đó, không có lựa chọn nào khác, thế nhưng đáp ứng giao ước đó cũng chính là cậu.

Nhớ tới chuyện cũ, lòng Trì Diên vẫn khó có thể bình tĩnh, cậu cười khổ một tiếng: “… Tôi cũng không muốn dính thêm phiền toái, cảm thấy nhịn một chút là sẽ qua, cho nên thành ra cứ như vậy.”

Bạch Thu nghe vậy sửng sốt, nhẹ giọng nói với cậu: “Thì ra là thế, nói thật, tôi rất bội phục cậu. Nếu là tôi gặp phải tình huống đó, có lẽ sẽ thà cá chết lưới rách chứ không chịu đựng nổi.”

Còn có một điểm rất quan trọng, trong lòng Trì Diên ẩn ẩn minh bạch, thế nhưng lại không dám thừa nhận, càng không dám nói ra ——một nguyên nhân rất quan trọng khiến cậu có thể làm như vậy, lựa chọn chịu đựng, là vì bản năng cậu không ghét Thân Vương Emmer, không ghét hắn gần gũi, không ghét hắn hút máu cậu, cũng không ghét hắn liếm gáy cậu, đút nước bọt sang cho cậu. Tuy rằng cho đến giờ cậu vẫn chưa từng thật sự nhìn thấy Thân Vương Emmer, nhưng bản năng cậu bằng lòng chấp nhận hắn thân mật.

Thử tưởng tượng nếu đưa ra ước định này là Alex hoặc mấy con quỷ hút máu hôm nay bắt cóc hai người… Chỉ vừa nghĩ thử cậu đã muốn điên rồi, tâm sinh lý đều chán ghét chống cự. Đại khái cậu sẽ không thể mềm dẻo như khi đối mặt Thân Vương Emmer.

Trì Diên cũng không hiểu vì sao lại như vậy, thế nhưng cậu không chịu thừa nhận Thân Vương Emmer đặc biệt, càng sẽ không suy nghĩ nguyên nhân trong đó.

Đúng lúc này Trì Diên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, cậu khẽ đẩy Bạch Thu một cái, hai người ăn ý đồng thời im lặng.

Rất nhanh tiếng bước chân đã đến trước cửa, Trì Diên nghe thấy tiếng mở khóa, sau đó cửa bị đẩy ra, hai con quỷ hút máu chia ra đi về hai phía hai người trốn đi.

Trì Diên cảm giác đoạn đường bọn họ rời đi không quá dài, còn đi lên rất nhiều bậc thang, lại tiếp tục đi xuống mấy bậc. Xung quanh không yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ mà còn thoáng có tiếng động ồn ào truyền đến. Âm thanh huyên náo càng lúc càng gần, cuối cùng vang lên ngay bên tai, mà quỷ hút máu đang giữ cậu cũng dừng lại bất động.

Trì Diên cảm thấy mình bị đẩy lên một đài cao hơn mặt bằng, cậu đứng không vững, chỉ có thể miễn cưỡng nửa quỳ ổn định cơ thể, bốn phía đột nhiên nổ lên tiếng hoan hô ầm ĩ.

Một giây sau băng dính đen trước mắt cậu rốt cuộc bị người xé đi, hai tay vẫn bị trói.

Mọi thứ đột nhiên sáng lên, Trì Diên không thích ứng nhắm chặt hai mắt, đợi một lát mới nheo mắt từ từ mở ra.

Xuất hiện trước mắt là một đại sảnh hình bầu dục, bốn bức tường quanh đại sảnh đều đốt nến, trên mái vòm hình bầu dục treo một chiếc đèn chùm tròn kiểu cổ. Quanh đại sảnh có rất nhiều quỷ hút máu đang đứng, bọn họ mặc lễ phục, trên mặt lại đeo mặt nạ nửa mặt cổ quái, hình dạng hoặc khoa trương hoặc quỷ dị, đa phần mặt nạ là màu trắng, giống như tầng tầng lớp lớp mặt người trắng bệch. Trong đại sảnh ánh sáng rất tối, quang ảnh chập chờn, chiếu mọi thứ đều lờ mờ, giống như một màn kịch rọi bóng quái đản.

Trong đại sảnh có một đài cao hình bầu dục, cao hơn bốn phía khoảng nửa mét, Trì Diên đang ở trên đài này. Bên cạnh cậu là Bạch Thu, bên trái Bạch Thu còn có chín người, màu da khác nhau nhưng đều trẻ tuổi, ước chừng hơn hai mươi. Bọn họ đứng thành một hàng trên sân thượng, Trì Diên dùng dư quang âm thầm liếc qua, chín người bên trái Bạch Thu sắc mặt đều đờ đẫn, ánh mắt vô thần, đối với mọi thứ trước mắt không chút phản ứng.

Trì Diên nhìn xuống mặt đất. Trên bề mặt đài có khắc hoa văn phức tạp, giống như đồ đằng có sinh mạng, những đường vân lõm sâu xuống mặt đất, hình thành những đường rãnh được kết nối thông suốt.

Trong lòng cậu đột nhiên có dự cảm không tốt. Như để nghiệm chứng phỏng đoán, cậu chú ý tới hình bóng phản chiếu trên mặt đất, quỷ hút máu đứng bên phải phía sau cậu cầm trong tay một thanh đồ vật dài nhọn. Trì Diên hơi nghiêng đầu, cố gắng nhìn, cố gắng phân biệt thứ đó là mũi khoan ba cạnh vô cùng sắc nhọn—— tuy rằng tên tương tự, nhưng thứ này cùng với kim tự tháp ba cạnh được học trong môn toán thời tiểu học sơ trung khác nhau một trời một vực, đây là một mũi khoan, đầu mũi khoan là ba rãnh, nếu Trì Diên đoán không sai, thiết kế này hẳn là để dễ lấy máu.



Cậu ra một thân mồ hôi lạnh, bản năng cảm nhận được nỗi sợ hãi và cảm giác khó chịu. Cậu thấy không rét mà run, nếu thật như cậu đoán, vậy thì còn đáng sợ hơn nhiều so với chỉ bị chúng hút máu. Thậm chí có thể hai người đều sẽ mất mạng.

Cao hơn đài là một tế đàn, quỷ hút máu sau lưng là đao phủ, mà bọn họ, đều là tế phẩm.

Hiến tế của Huyết tộc, quỷ dị.

Có một Huyết tộc mặc trang phục thời trung cổ cầu kỳ đứng trước đài, còn cao giọng hát một khúc nhạc. Làn điệu quỷ mị hoa lệ, rồi lại làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm. Trì Diên chỉ cảm thấy có dòng khí khô lạnh xuyên thấu linh hồn cậu, gần như muốn làm linh hồn cậu đông cứng. Cậu như ngửi được mùi vị tử vong im ắng, chỉ muốn cứ như vậy vĩnh viễn ngủ say dưới mộ địa vắng lạnh mênh mông.

Lúc này phần gáy cậu bỗng động một cái, thoáng nổi lên chút cảm giác nóng rực tê dại. Đó là phần da Emmer thích cắn nhất, hắn luôn thích ôm cậu từ phía sau, cúi đầu đâm răng nanh vào nơi đó.

Toàn thân Trì Diên rùng mình, lén lút dò xét người bên trái. Biểu tình của chín người kia đã càng chết lặng hơn, ngay cả sắc mặt Bạch Thu cũng bắt đầu trở nên trống rỗng vô thần, như bị hút đi linh hồn.

Khúc nhạc quỷ hút máu ngâm xướng lại không hề ảnh hưởng đến Trì Diên, thế nhưng cậu cảm thấy từng nốt nhạc đều giống như đang gõ chuông báo tử, báo hiệu cái chết đang tới gần. Mũi dao ba rãnh trên tay quỷ hút máu giống như giòi trong xương, Trì Diên vô cùng sợ hãi lại không kiềm chế được mà tưởng tượng cảm giác khi mũi chùy kia xuyên thủng cơ thể mình. Cậu không thể để chuyện như vậy phát sinh, cậu không muốn chết, cậu phải nghĩ cách tự cứu.

Trước tiên cậu thử một biện pháp có lẽ hơi ngu ngốc nhưng mềm mỏng, ít nhất lúc đối mặt Alex biện pháp đó đã có hiệu quả.

Thừa dịp khúc nhạc gián đoạn, cậu quay đầu dùng âm lượng cực nhỏ nói với con quỷ đứng bên phải phía sau: “Các người không thể đụng đến tôi, các người có biết Thân Vương Emmer không?”

Trì Diên trông thấy con quỷ kia nhíu nhíu mày, hơi nghi ngờ cúi đầu nhìn mình.

Bọn chúng biết, có lẽ có hi vọng rồi. Trì Diên giật giật yết hầu, cố lấy dũng khí nói: “Thả tôi ra, tôi là người yêu của hắn.” Mặc dù đang dưới tình cảnh này, thời điểm nói ra từ cuối cùng kia cậu cũng không kiềm chế được mà cảm thấy ngượng và xấu hổ.

Trong đám quỷ hút máu phía dưới cách bọn họ khá gần rồi lại phát ra từng trận cười nhạo và buồn cười cố nén, giống như nghe thấy chuyện hài hoang đường tức cười nhất trên đời.

Trì Diên lại đã quên, tai quỷ hút máu rất thính, cậu tự cho là đã nhỏ giọng, tất cả những quỷ hút máu đứng ở phía dưới rồi lại có thể nghe thấy toàn bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play