Trì Diên có thể nghe được tiếng cười nhạo ầm ĩ từ đám Huyết tộc đeo mặt nạ——
“Ồ, một nhân loại.”
“Sao có thể chứ…”
“Vị điện hạ kia hầu như không bao giờ tiếp xúc với ngoại giới.”
“Nhưng sao hắn biết được ngài ấy?” Cũng có rất tiếng nghi vấn rất nhỏ.
Trì Diên biết bọn chúng không tin, cậu phải nghĩ cách khác. Kỳ thật từ loạt sự kiện trước đó, bao gồm từ thái độ của người sói và Huyết tộc đối với Thân Vương Emmer, cậu cũng thoáng đoán được hình tượng của vị kia trong giới Huyết tộc hẳn là lạnh lùng tàn nhẫn, khó có thể tiếp cận, cường đại lại thần bí như thế nào. Giả làm người yêu của hắn so ra còn khó hơn nhiều so với giả thành một Huyết tộc phong lưu thành tính.
Đáng tiếc bây giờ trên người cậu không có dấu vết gì do đối phương lưu lại, cũng không mang chiếc áo choàng của Thân Vương Emmer, thậm chí cậu không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh mình đã từng tiếp xúc với hắn. Cho nên lừa những con quỷ hút máu trước mắt này sẽ khó hơn nhiều so với lừa Alex lúc trước.
Trì Diên chần chừ một chút, *lùi lại để tiến một bước nhỏ giọng nói: “… Ít nhất hắn rất thích hút máu tôi.” Lần này không có nửa điểm nói dối.
(*Nguyên văn 退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.)
Quỷ hút máu đứng sau cậu chỉ dùng ánh mắt tối đen khinh thường liếc cậu: “Tuy rằng không biết ngươi từ đâu mà nghe được danh tự kia, nhưng nói dối cũng không giúp ngươi chết nhẹ nhàng hơn đâu.”
“Oắt con, lần sau tốt nhất ngươi nên nghe ngóng cho rõ vào.” Hắn nhếch môi, nở nụ cười tàn ác mà trào phúng, “Toàn bộ Huyết tộc đều biết, vị điện hạ kia chưa bao giờ trực tiếp hút máu từ cơ thể người.”
Trì Diên nhắm mắt, bây giờ cậu nói thật ai cũng không tin rồi.
Từ khi bọn họ bị bắt đến giờ thời gian đã qua bao lâu? Hai tiếng? Ba tiếng? Diệp Nghênh Chi đã phát hiện ra mình gặp bất trắc chưa? Hắn có thể vừa kịp lúc liên hệ thợ săn quỷ tới cứu mình không? Nếu hắn không phát hiện ra thì phải làm sao? Nếu hắn không kịp đến thì phải làm sao? Chờ đợi hai người sẽ là chuyện gì đây?
Dùi nhọn ba cạnh lóe hàn quang dưới ánh nến, mặt trên thoáng dính nước đọng màu đen, như máu đọng thành vệt bẩn, báo hiệu vận mệnh tàn khốc sắp đến.
Mang danh tiếng Thân Vương Emmer ra không dùng được, cậu cũng không thể chỉ trông chờ vào Diệp Nghênh Chi, cậu phải tiếp tục nghĩ cách, nghĩ cách trốn ra khỏi đây, ít nhất trước tiên phải giữ được tính mạng… Dựa vào vũ lực thì chắc chắn không thể, chưa kể bây giờ cậu còn đang bị trói hai tay, cho dù cậu tứ chi linh hoạt cũng khẳng định đấu không lại những con quỷ tố chất cơ thể vượt xa thường nhân, xuất quỷ nhập thần kia…
Trong đầu của cậu thần tốc mô phỏng các thao tác, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, men theo gò má trượt xuống, rơi trên mặt đất. Bất tri bất giác sau một nốt cao, khúc nhạc đã dần đến đoạn kết.
Trì Diên ngẩng đầu, đang muốn biến ý nghĩ thành hành động, chợt cậu cảm thấy có một tay nhẹ nhàng ôm eo cậu —— một người đứng phía sau, thân mật kề sát cậu.
Cậu có thể cảm thấy động tác của người nọ nhẹ nhàng cởi bỏ từng vòng băng dính trói hai tay mình, cầm hai cổ tay bị trói đến run lên nhét vào lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa ấn.
Trì Diên hơi sửng sốt, từ từ quay đầu lại, Diệp Nghênh Chi đang đứng nơi tối phía sau, hạ mắt nhìn cậu.
Không biết hắn dùng thủ đoạn gì, đứng ở chỗ này lâu như vậy mà không con quỷ nào phát hiện sự hiện hữu của hắn, cũng không ai phát hiện hắn lẻn vào.
Sau đó động tác quay đầu của Trì Diên giống như một chú ngữ, trong nháy mắt phá vỡ cân bằng vi diệu trước đó.
Kẻ hành hình bên phải phía sau Trì Diên như vừa mới phát hiện ra bên trái phía trước mình có thêm một người, bày ra tư thế đề phòng. Nam nhân mặc áo choàng dài màu đen, tóc đen ngay ngắn mà tự nhiên rủ xuống cuối vai, hắn dùng một tay đỡ hông nhân loại phía trước, sắc mặt yên lặng mà trầm tĩnh. Mặt hắn hơi trắng, lúc đứng đó ôm nhân loại kia thỉnh thoảng sẽ không tự chủ mà liếm răng trên.
Khúc nhạc đột nhiên ngừng. Huyết tộc dưới đài cũng chú ý tới dị biến bên này, đồng loạt nhìn về một phía, nhìn kẻ không mời mà tới lẻn vào kia. Thời điểm lẻn vào hắn hiển nhiên đã tận lực thu lại khí tức trên người, làm bọn chúng không thể đoán ra cấp bậc và thân phận của hắn, nhưng chúng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra nam nhân trước mắt cũng là một quỷ hút máu.
Một con quỷ hút máu hành động thân mật với nhân loại bị bọn chúng bắt tới làm tế phẩm.
“Ngươi là ai? Ngươi tới đây làm gì?” Kẻ hành hình cẩn thận hỏi Huyết tộc đột nhiên xuất hiện này. Trực giác dưỡng thành hơn trăm qua của gã nói cho gã biết Huyết tộc này có thể không hề đơn giản.
“Ta đến mang hắn đi.” Diệp Nghênh Chi ôm Trì Diên đứng dậy, lại bỏ qua câu hỏi phía trước. Quỳ trên mặt đất quá lâu, chân Trì Diên đã tê rần, cậu chỉ có thể lặng lẽ nửa dựa vào người Diệp Nghênh Chi.
Diệp Nghênh Chi như phát giác ra điểm này, ánh mắt tối tăm, ôm người trong ngực càng chặt hơn một chút.
Hắn nhìn quanh đại sảnh hình bầu dục một vòng, yên lặng mở miệng nói: “Theo ta được biết, tế tự thuần huyết đã bị cấm từ hai trăm năm trước.”
Sắc mặt kẻ hành hình càng thêm cảnh giác: “Ngươi là người của đội chấp pháp?”
Diệp Nghênh Chi thoáng dừng lại, vẫn bình thản trả lời: “Không phải.”
Kẻ hành hình hơi yên tâm. Hắn biết, mười ba đội chấp pháp chịu trách nhiệm nơi đây chắc sẽ không đột nhiên phái người đến kiểm tra bọn chúng. Nếu là người mới vừa vào đội không hiểu quy củ, bọn chúng cũng có thể giáo huấn đối phương một chút. Nhưng nếu là người của đội chấp pháp mười lăm đến hai mươi tới thì sẽ có chút phiền phức. Chỉ có điều nếu đối phương đã dám đơn thương độc mã tới đây, bọn họ cũng chỉ có thể mời hắn “Lưu lại”, chẳng qua việc xử lý tiếp sau đó e rằng sẽ không đơn giản.
Nhưng nếu đối phương chỉ là một Huyết tộc bình thường thì không có gì đáng ngại.
Trì Diên trông thấy kẻ hành hình với không ít quỷ hút máu bên dưới đều lộ ra nét mặt thở phào nhẹ nhõm. Cậu có chút sốt ruột, tuy rằng bây giờ nhìn Diệp Nghênh Chi bộ dạng đã tính trước mọi chuyện hết sức lợi hại, nhưng cậu biết rõ người bạn này của mình, biết hắn chẳng qua chỉ là giỏi giả vờ. Nếu bị đám quỷ này bao vây, chưa nói đến chuyện cứu mình, chỉ sợ hắn cũng phải ngỏm ở đây.
Bộ dạng những con quỷ kia rõ ràng rất kiêng kị đội chấp pháp, vừa rồi nếu Diệp Nghênh Chi mạo nhận một lần có lẽ có thể tranh thủ được ít ưu thế cho bên mình. Tình hình đều đã khẩn cấp thế này rồi, vì sao Diệp Nghênh Chi còn muốn thành thật thế chứ? Ngẫm nghĩ lại, Diệp Nghênh Chi ngoại trừ thích mạnh miệng, thật ra chưa từng lừa gạt cậu, thậm chí mấy lời trước kia cậu cho là khoác lác cũng có thể là sự thật. Lúc này cậu cũng không biết nên vì phẩm chất tốt đẹp của đối phương mà hoan hô khen ngợi hay là thở dài.
Chỉ giây lát sau đám quỷ hút máu phía dưới rõ ràng xao động, đồng loạt phát ra âm thanh bất mãn đối với Huyết tộc tự ý lẻn vào quấy nhiễu buổi tế tự kia, yêu cầu kẻ hành hình trên đài lập tức trừng phạt hắn.
Một Huyết tộc chỉ vào Trì Diên, lớn tiếng quát Diệp Nghênh Chi: “Đây là tế phẩm chúng ta bắt được, ngươi dựa vào cái gì mà muốn mang đi? Để nó lại! Nhưng nếu đã đến, ngươi cũng ở lại đây luôn đi!”
Truyền thuyết nói dùng máu Huyết tộc để tế sẽ có hiệu quả tốt hơn. Chỉ có điều rất nhiều năm qua bọn chúng đã thu liễm lại, không dám tiếp tục hạ thủ trong nội bộ Huyết tộc. Bằng không nếu thật sự khiêu khích Huyết tộc cấp cao chú ý, phái cả đội đội chấp tới tra xét thì sẽ không phải chuyện đùa.
Trì Diên nhìn nhìn theo hướng âm thanh, cậu có ấn tượng với Huyết tộc lên tiếng kia, là một trong bốn con quỷ bắt cậu.
Diệp Nghênh Chi cúi đầu, đỡ Trì Diên đứng ổn định cạnh Bạch Thu, cúi đầu ghé vào tai cậu dặn dò một câu, vỗ vỗ lưng cậu, sau đó một mình nhanh chóng đi thẳng về phía trước.
Hắn đi đến trước mặt con quỷ nọ, từ trên cao nhìn xuống đối phương, khẽ cười một tiếng: “Ngươi muốn cản ta mang hắn đi? Vậy làm theo lệ cũ đi.”
Hắn nhếch khóe miệng, ánh mắt sâu đen lại trầm tĩnh, nhìn không thấy đáy: “Hiệp định máu tươi.”
Trì Diên không nghe rõ lắm lời Diệp Nghênh Chi nói, chỉ thừa cơ lén vòng qua cởi dây trói cho Bạch Thu, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ mặt cô bạn giúp cô khôi phục ý thức. Chờ Bạch Thu mở mắt ra liền lập tức đứng dậy lo lắng nhìn về phía Diệp Nghênh Chi, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi thân ảnh màu đen kia, Bạch Thu sau khi hồi tỉnh lại kéo áo cậu, cậu cũng không phản ứng.
Đám quỷ hút máu cấp thấp nghe vậy nhưng lại xôn xao. Trước đây, nếu hai Huyết tộc đồng thời chọn trúng một con mồi thì thường sẽ dùng hiệp định máu tươi quyết định quyền sở hữu. Song phương quyết đấu, bên thắng sẽ được toàn quyền sở hữu con mồi. Nhưng theo thời đại phát triển, dần dần không còn Huyết tộc vì con mồi làm mà tranh giành nhau, hiệp định máu tươi cổ xưa cũng dần không còn được nhắc tới.
Trước mắt bao người, lại bị một người ngoài đến khiêu khích như thế. Răng nanh quỷ hút máu hiện ra, gã cởi mặt nạ ném xuống đất, thoắt cái nhảy lên đài. Động tác này tỏ rõ gã đã chủ động tiếp nhận hiệp định máu tươi.
Dưới đài là tiếng vỗ tay và tiếng hò reo cổ vũ điên cuồng, thậm chí còn có tiếng la hét thúc giục. Những Huyết tộc kia dám chắc Huyết tộc lẻn vào này cuối cùng sẽ phải để lại máu và mạng, trở thành tế phẩm thứ mười hai tối nay, bọn chúng đã rất lâu không được nếm thử tế phẩm Huyết tộc. Trước lúc đó chúng không ngại xem thêm ít trò hay, dùng tiết mục này để giải tỏa trạng thái điên cuồng và kích động của mình.
Diệp Nghênh Chi chỉ không nhanh không chậm lấy ra từ trong túi áo một chiếc găng tay lụa màu trắng đeo lên, vừa khẽ nghiêng người đã tránh khỏi công kích của con quỷ kia. Vạt áo choàng đen bay lên theo động tác của hắn, lúc tay trái hạ xuống lần nữa đã bóp chặt yết hầu con quỷ nọ, nhấc đối phương lên khỏi mặt đất.
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Nét mặt hắn vẫn rất thản nhiên, không chút gợn sóng, nhìn quỷ hút máu trước mặt như nhìn một vật bình thường, chỉ có điều là vật chết. Hắn thậm chí không nhìn con quỷ, tầm mắt của hắn sớm đã lướt qua người trong tay chuyển hướng về phía khác.
Đám quỷ hút máu bên dưới yên tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn chăm chăm một màn trước mắt. Đã có ngày càng nhiều quỷ hút máu cảm thấy bất thường.
Quỷ hút máu trên đài có thể cảm giác được bàn tay ghìm cổ mình đang không ngừng siết chặt, như một giây sau sẽ bóp đứt cổ họng của gã. Cho dù là Huyết tộc, đứt cổ cũng sẽ “Chết”, khi đó chính là lần thứ hai, thật sự hoàn toàn tử vong.
Gã cố sức phát ra âm thanh từ trong cổ họng: “Sát thân… Là tử tội.”
“Thật sao?” Diệp Nghênh Chi nghiêng đầu sang trái, cười cười, thuận miệng nói, “Nhưng thời điểm ta giết Derek không ai nói cho ta biết.”
Thanh âm của bọn hắn rất nhỏ, là người bình thường, Bạch Thu Trì Diên đứng ở mép đài nhìn căn bản không nghe được gì.
Nhưng toàn bộ Huyết tộc đều đã nghe thấy. Cái tên “Derek” này như một ngọn sét nổ vang trên đầu bọn chúng. Derek đã chết, chỉ là một Huyết tộc đã chết nghìn năm đã sớm hóa thành cát bụi, nhưng cái tên Derek vẫn thường làm cho người ta liên tưởng đến vị kia.
Vị thân vương điện hạ kia.
Nghe nói thuở xưa cha hắn là Quốc vương một nước, mà mẹ hắn chỉ là một trong những tình nhân của Quốc vương, nhưng bởi vì vẻ ngoài phương Đông xinh đẹp mà hiếm thấy nên được sủng ái. Hắn là con trai trưởng, sau khi sinh ra liền bị coi là điềm xấu, cũng bị quả quyết là không sống được bao lâu, bởi tim hắn đập rất chậm, cũng rất yếu ớt, đôi khi thậm chí làm người ta không cảm giác được, hơn nữa càng lớn, nhịp tim và mạch đập của hắn càng trở nên mỏng manh. Càng thêm kỳ dị là đồ ăn bình thường không có tác dụng với hắn, hắn chỉ có thể dựa vào uống máu tươi động vật để duy trì sinh mệnh.
Quốc vương không thích đứa con riêng tà dị này, sau khi hắn được sinh ra không lâu liền đem hai mẹ con giam vào trong một tòa thành. Mà thời điểm hắn còn ấu niên, mẹ hắn đã buông tay thế gian.
Hắn dần lớn lên, hành vi ngày thường không khác người bình thường, thế nhưng nhịp tim lại ngày từng ngày dần dần gần như dừng lại. Lúc ấy Huyết tộc mạnh nhất châu Âu – Thân Vương Derek nghe nói đến chuyện của hắn, dự cảm sau khi hắn chết đi sẽ tự nhiên chuyển hóa thành quỷ hút máu —— một Huyết tộc thuần huyết nhất của thế hệ thuần huyết đầu tiên, cho nên muốn tiến hành sơ ủng trước lúc hắn tắt thở, chuyển hóa hắn làm hậu duệ của mình.
(sơ ủng: Khi Huyết tộc phát triển thành viên mới, họ phải phụ trách hành vi của thành viên do mình phát triển. Quá trình phát triển này được gọi là sơ ủng. Đối với quỷ hút máu, sơ ủng có nghĩa là tuyên cáo con mồi thuộc quyền sở hữu của mình, những quỷ hút máu khác không được tranh giành)
Derek nghĩ rằng mình sẽ có được một hậu duệ cường đại mà tuấn mỹ, nhưng kết quả rồi lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Ở vào thời kì mạnh nhất, Thân Vương Derek vẫn không thể thực thi kế hoạch sơ ủng của mình, vừa lẻn vào tòa thành đã bị giết chết bởi chủ nhân tòa thành vẫn còn là người thường kia. Mà sau khi giết chết Thân Vương Derek, vị chủ nhân kia mới chính thức ngừng thở, hoàn toàn chuyển hóa thành quỷ hút máu, với tư cách người chiến thắng, không chút tranh cãi đã chiếm giữ danh hiệu Huyết tộc, địa vị và lãnh địa của Thân Vương Derek.
Vậy nên cho đến bây giờ, mỗi khi nhắc tới Thân Vương Emmer, Huyết tộc cũng sẽ nhịn không được mà nhớ tới thời điểm hắn vẫn còn là nhân loại đã săn giết vị Thân Vương quỷ hút máu mạnh nhất, sau đó hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Cũng không ai dám nói với hắn cái gì mà giới luật “Sát thân”. Huống chi bị thời điểm giết Derek hắn còn chưa phải Huyết tộc.
Tình huống hiện tại lại càng dễ xử lý, với tư cách một trong những Thân Vương Huyết tộc, hắn tự nhiên có đủ quyền lực để mặc ý xử trí những Huyết tộc cấp thấp này —— kể cả cướp đoạt “Sinh mệnh” của chúng.
“Ngươi… Ngài… Vì sao…” Quỷ hút máu bị siết chặt yết hầu không tự chủ mà dùng xưng hô tôn kính, trong ánh mắt đầy nỗi sợ hãi, tầm mắt chuyển hướng về phía cánh tay đang ghìm chặt mình. Nơi ngón áp út bàn tay trái thon dài hữu lực đeo bao tay lụa trắng nổi lên một khối, chỗ đó rõ ràng đeo một chiếc nhẫn.
Diệp Nghênh Chi lúc trước vẫn luôn dùng trái tay ôm eo Trì Diên, bàn tay ẩn trong bóng tối giấu dưới tay áo, đám Huyết tộc xao động ở đây lại không một kẻo nào chú ý tới chiếc nhẫn trên tay hắn.
Lúc này ánh mắt những Huyết tộc khác cũng tụ đến bàn tay kia. Găng tay trắng ôm chặt chiếc nhẫn, thậm chí có thể xuyên qua mặt lụa ngoài nhìn ra hoa văn trên mặt nhẫn——bụi gai sinh trưởng tự do, cùng với một đóa hồng mảnh mai được bụi gai quấn quanh bao bọc.
Khí tức cường đại cùng uy áp từ giữa sân lan ra bốn phía, thân phận của kẻ đến không cần xác nhận thêm nữa.
Diệp Nghênh Chi thoáng siết năm ngón tay, ánh mắt rồi lại nhu hòa mà triền miên mà nhìn về nơi khác: “… Không phải hắn đã nói với các ngươi rồi sao, hắn là người yêu của ta…”
“Không, ” Hắn thuận tay ném Huyết tộc trong tay đã tắt thở qua một bên, cởi găng tay, khẽ hạ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười, thấp giọng thì thầm, “Hắn là người yêu của ta. Là Vương phi của ta, Quốc vương của ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT