Nghe đến hai chữ “Hương Linh”, Đình Phong có chút giật mình. Anh nhớ
đến tin đồn trong thời gian trước, bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân tại
sao Julia Trương lại bị hãm hại, Thì ra là do Hương Linh muốn trả thù cô chuyện bị bắt gian tại giường nhưng đối tượng Không phải là Denis Trần.
Khả Hân giả bộ tỏ ra sửng sốt, sau đó trầm mặc nói với cô gái ăn trộm kia: “Cô có bằng chứng chứng minh điều mình nói không? Nên nhớ, tội vu
khống nhiều người có thể chịu án năng hơn nữa đất Cô gái kia gật đầu
lia lịa. Ánh mắt đảo một vòng nhưng không để ai trông thấy một tia tính toán trong đó, vội vàng nói: “Tôi có, cô bảo anh ta thả tôi ra, tôi sẽ cho các người xem chứng cứ.” Phan Thành thấy Khả Hân gật đầu, buông tay ra. Không ngờ, cô ta chớp thời cơ, đẩy mạnh Phan Thành sang một bên rồi chạy mất hút.
Phan Thanh lồm cồm bò đang muốn chạy thì thì đã bị Khả Hân ngăn lại.
Không cần đuổi theo, dù sao tôi cũng đã biết được kẻ đứng đằng sau
sai khiến cô gái đó, chuyện còn lại để tôi tự xử lý, cám ơn hai anh.”
“Thái độ khách sáo có chút xa cách khác hẳn với buổi tối mấy hôm trước
của Khả Hân làm Đình Phong có chút hụt hẫng.
Anh kiềm chế cảm giác nhức nhối trong lòng, gật đầu nói với cô: “Cô
mới trở về nên cẩn thận một chút. Lòng người khó đoán, tốt nhất không
nên gây thù chuốc oán quá nhiều kẻo bị người hãm hại.” “Đúng vậy, quả
nhiên là lòng người khó đoán” Khả Hân khẽ cười, lặp lại câu nói của
Đình Phong với âm điệu kỳ lạ giống như trong đó còn ẩn chứa hàm ý.
Tuy nhiên, chưa kịp suy ngấm ẩn ý trong lời nói của cô thì anh đã nghe thấy Khả Hân lên tiếng chào tạm bi.
“Tôi có chút việc phải đi trước, hẹn gặp lại các anh sau.” Khi bóng
lưng của cô khuất dần, Phan Thành mới quay sang nói với Đình Phong vẫn
đang. nhìn chằm chằm vào hướng Khả Hân vừa đi.
“Không ngờ trên đời này lại tồn tại hai người giống nhau đến vậy. Em
nổi hết cả da gà lên rồi, cứ nghĩ mình đang đứng nói chuyện với chị Khả
Hân chứ:” Vừa nói, hắn vừa vuốt vuốt hai tay, tỏ vẻ ớn lạnh vô cùng khoa trương.
“Phan Thành, cậu có cảm giác cô gái vu khống cho Julia vừa rồi rất kỳ quái không?”“ Phan Thành chớp mắt nhìn Đình Phong, cau mày nghĩ lại bộ
dạng của cô ta, lắc đầu nói: “Em chỉ mải giữ chặt cô ta thôi nên
không chú ý lắm, có chuyện gì không ổn sao?“ “Đôi mắt cô ta lúc nói ra
kẻ thuê mình có gì đó giống như tính toán kỹ, không giống việc bị ép
cung mà nói.” Đình Phong nhớ đến điệu bộ cuối cùng trước khi đẩy Phan
Thành để chạy trốn của cô gái kia, bất chợt phát hiện ra một điều.
Cô ta lén nhìn Julia Trương và nhếch môi cười dắc ý. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Đình Phong.
Không tốt, có thể kẻ đó có đồng bọn. Julia Trương hôm nay lại tới đây một mình, liệu có khi nào cô sẽ gặp nguy hiểm không? Chỉ cần nghĩ đến
khả năng này, tim Đình Phong như thắt lại. Anh vội ném chiếc túi xách
đựng laptop của mình cho Phan Thành và nói: “Thành, cậu thay tôi đi khảo sát nốt những cửa hàng còn lại, tôi có chút việc phải đi” “Có chuyện
gì….sếp….sếp…“ Phan Thành gọi với theo người đàn ông đang chạy nhanh ra
ngoài cửa nhưng không kịp.
Địa điểm họ đang đứng là một căn nhà bỏ hoang nằm sâu trong một ngõ
nhỏ vắng người Sở dĩ cô ngoan ngoãn tới đây cùng tên này là vì tạo điều
kiện cho những kẻ mà Hoàng Ly đã thuê tiện bể hành động.
Đúng như Khả Hân đoán, chỉ một lát Sau, cô nghe thấy vài tiếng bước chân từ trong căn phòng bên trái bước ra.
Liếc một vòng, Khả Hân trông thấy bốn kẻ có dáng dấp côn đồ đứng đối diện mình, tên nào tên nấy băm trợn trông rất đáng sợ.
Rất nhanh, cô cũng cảm thấy đằng sau lưng bước vào một nhóm nữa.
Chúng tạo thành một vòng vây khiến cô tiến thoái lưỡng nan. Cửa chính
của căn nhà cũng được khóa lại cẩn thận.
Chào người đẹp.” Một tên đoán chừng là thủ lĩnh của nhóm người này bước lên trước nói chuyện với Khả Hân.
Hắn có khuôn mặt chữ điển, để râu quai nón, đuôi mắt còn có vết sẹo, chuẩn một bộ giang hồ chính hiệu.
“Cô gái mặc váy màu gi, tóc ngang vai, vừa chơi trò vu oan giá họa
tôi chính là người của các anh?” Khả Hân vừa dứt lời thì một bóng người
xuất hiện. Đó là cô gái mà cô vừa hỏi, cũng là kẻ trộm trong cửa hiệu
túi xách vừa rồi.
“Phải, tôi đây. Tôi muốn hỏi cô một điều, rõ ràng lúc nãy tôi đã
nhanh tay bỏ chiếc hộp trang sức vào túi xách của cô, tại sao sau đó nó
lại trở về túi của tôi, kèm theo một đống đổ ăn trộm nữa? Hay là…” Khả
Hân nhìn cô ta bằng ánh mắt thú vị, chờ đợi cô ta phát hiện ra điều gì
đó. Đáng tiếc, cô lại đánh giá quá cao chỉ số thông minh của cô gái này.
“Hay cô cũng là dân trộm cắp như tôi. thì ra con gái nhà giàu cũng
có tật táy máy chân tay thế này” Khả Hân đờ người nhìn ánh mắt khinh
thường của cô ta. Ai nói cho cô biết, bộ dạng cô giống kẻ trộm vặt lắm
sao? Bĩu môi dè bìu chán chê, cô gái đó quay sang gã thủ lĩnh, làm nững
nói: “Đại ca, tại em chủ quan nên mới bị nó qua mặt. Anh xem khoản
thưởng kia có thể chia cho em chút đỉnh không? Không có công lao cũng có khổ lao mà.” Cô ta vuốt ve khuôn ngực cơ bắp của tên thủ lĩnh, liếm môi một cách lẳng lơ yêu cầu: “Hừ, chuyện cỏn con mà cũng để sai sót.
Một lát nói chuyện với cô sau, còn bây giờ tránh sang một bên đi” Tên thủ lĩnh không kiêng nề đẩy cô gái đang bám dính lấy mình ra chỗ khác,
đôi mắt nhìn chằm chằm Khả Hân.
Biết mình khiến đại ca không vui nên cô gái không dám làm trái lời
hắn. Cô chép môi đứng nép Vào một góc, tựa lưng vào tường quan sát mọi
người.
“Cô em cũng hên khi thoát được một kiếp đấy. Còn bây giờ thì cô em đã hiểu chuyện gì đang xảy ra chưa?” Tên thủ lĩnh thong thả đi tới gần Khả Hân.
Đôi mắt gần như dính vào trên người cô, chỉ thiếu điều chảy nước miếng.
“Đã hiểu, là một cô gái tên Hương Linh thuê các người lập kế hoạch vu khống tôi ăn trộm đồi trong cửa hàng nhằm hủy hoại danh dự của tôi.”
“Đáng tiếc âm mưu này thất bại nên các người mới ép buộc tôi tới đây
đúng không?” Khả Hân rất hợp tác gật đầu và hỏi lại.
“Đúng thế, ai bảo cô em chọc giận người ta làm gì, để bây giờ bị ghỉ
hận thuê người báo thù! “Thực ra, Hương Linh bảo xin cô em tí huyết ở
trên mặt. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mỹ lệ này, anh lại
không nỡ. Thôi thì dùng thứ khác để trao đổi vậy, cô em nghĩ thế nào?”
Cô nuốt nước bọt ừng ực. Đột nhiên, gã không muốn làm theo lời cô gái đã thuê bọn họ để hành hung cô gái này. Người đẹp như vậy, chơi xong rồi
xử lý cũng đâu có muộn.
Lời nói ngả ngớn của gã thủ lĩnh làm Khả Hân bật cười. Lũ giang hồ
này không còn trò nào khác ngoài việc lấy phụ nữ ra làm thú tiêu khiển
sao? Chợt nhớ tới một ngày Cát Tiên không ngần ngại dùng bản thân để
giúp cô thoát khỏi sự ô nhục của lũ buôn người, ánh mắt Khả Hân lóe lên
một tia sát khí.
Vốn dĩ định đùa giỡn với bọn chúng trong lúc chờ Đình Phong đến đóng
vai “anh hùng cứu mỹ nhân” nhưng xem ra cô mất kiên nhẫn rồi.
“Muốn đổi thứ khác, để xem anh còn mạng không đã.“ Khả Hân nhếch môi
cười. Khí thế trên người cô đột nhiên thay đổi làm gã thủ lĩnh ngây
người không kip phản ứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT