Tiểu Du đang hì hục trèo trường vào phủ, nghe thấy tiếng của Lê Minh thì giật mình suýt rơi xuống đất. Nó nhìn lão quản gia đang cầm đèn lồng phía dưới, cười hì hì:
- Minh bá bá, hôm nay con có ra ngoài với Cẩu Tử. Bá bá đừng nói với gia gia nha.
Lê Minh đưa tay đón lấy Tiểu Du trên cao, đặt nó xuống đất. Trong phủ, người Tiểu Du sợ nhất là Lý Vân Nhiên, còn người nó yêu quý nhất là Lê Minh. Lý Vân Nhiên đã dạy nó, không được bất kính với người khác, bất kể họ có là ai, nhất là những người có ơn với mình. Lê Minh tuy chỉ là một quản gia bình thường, nhưng là người gần gũi, chăm sóc nó nhiều nhất. Chính vì thế, nó luôn luôn coi lão là người thân thiết nhất, ngoại trừ gia gia.
- Thiếu gia lại ra ngoài đánh nhau à? Quần áo bẩn hết rồi. Chân còn bị thương này.
Lê Minh nhìn thấy cổ chân của Tiểu Du sưng đỏ, vội lấy ra một viên hạ phẩm tinh thạch. Lão nhẹ nhàng áp vào chỗ sưng, chỉ thấy vết sưng đang tiêu giảm bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Tiểu Du nhắm mắt cảm nhận, dường như có một dòng nước lạnh đang lướt qua vết thương, thật dễ chịu.
- Không có, là con bị ngã. A, thật là thoải mái. Minh bá bá, bá bá nói sao Lam tinh thạch lại thần kỳ như vậy?
Lão quản gia ngắm nghía vết thương của nó, thấy không còn sưng thì hài lòng gật gật đầu, vứt viên tinh thạch đã hết lam năng ra đất. Tinh thạch sau khi trị thương cho Tiểu Du thì không khác gì một hòn đá bình thường, cũng không còn giá trị gì nữa.
- Lam năng là do Lam ban cho chúng ta. Lam năng ngoại trừ việc dùng để tu luyện, thì còn có thể chữa thương. Đương nhiên chỉ là một số vết thương nhẹ ngoài da. Lam tinh thạch chứa lam năng rất hữu dụng ở nhiều mặt, nên nó được sử dụng thường xuyên đến mức người ta lấy nó làm thứ để trao đổi. Thiếu gia còn đau không?
- Con hết đau rồi. Minh bá bá, có phải tu luyện giả hút lam năng trong lam tinh thạch để tu luyện không?
- Có phần đúng, cũng có phần sai. Tu luyện giả chủ yếu hấp thụ lam năng tồn tại trong không khí xung quanh. - Lê Minh một bên cầm đèn, một bên dắt tay Tiểu Du đi về phòng ngủ của nó. - Lam tinh thạch mặc dù cũng có thể tu luyện, nhưng quá nhiều tạp chất, lượng lam năng lại quá ít, không phù hợp để hấp thu. Trừ phi sử dụng thượng phẩm tinh thạch trở lên, thì có thể tu luyện.
Tiểu Du gật gù cái hiểu cái không. Đối với nó lĩnh vực này thật quá kích thích và mới mẻ. Hôm nay nếu nó có sức mạnh của một tu luyện giả, vậy ‘phi vụ chó lớn’ thật đơn giản. Lúc đó chỉ cần bước ra thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, đánh cho tên kia một trận. Anh hùng khí khái, uy phong bát diện. Cẩu Tử cũng nhất định sẽ sùng bái nó. Đến lúc đó nó sẽ thành lập một bang hội, trở thành một lão đại, danh chấn Phi Thiên Thần Thành. Ha ha, ha ha ha…
***
Trong một góc tối Phố Hoa náo nhiệt.
Hai đầu con ngõ nhỏ được một đội binh lính tuần tra đêm bao vây, ngăn cản những người hiếu kỳ. Phía bên trong có hai binh sĩ đang xem xét một xác chết không đầu, tỉ mỉ điều tra. Một người nói:
- Trịnh đại ca, hắn là Liễu Thông, hai mươi lăm tuổi, một hộ vệ của Liêu Đại Phú. Liêu Đại Phú là Thị Lang Hình Bộ, năm nay năm mươi tuổi, nhậm chức được mười năm. Liễu Thông là con trai cả của Liễu Gia chuyên buôn bán vải vóc, khá có tiếng ở mạn Đông Thành chúng ta. Hắn tuy may mắn đột phá Nhất Lam Khí Tu nhưng không lựa chọn vào quân đội, lại chọn làm tên sai vặt, cũng đã đắc tội rất nhiều người. Hôm nay hắn đi ăn chơi ở Hồng Hoa Viện, các cô nương trong đó xác nhận hắn đã về nhà trong tình trạng say rượu.
Binh sĩ kia trầm mặc một lát, chỉ tay vào vết máu be bét, còn lẫn một ít não tương trên đất:
- Tiểu Vương, thử đoán xem người này bị giết như thế nào?
Tiểu Vương gật đầu, cẩn thận quan sát. Hắn nhìn lại thi thể Liễu Thông nằm úp trên mặt đất và thanh chủy thủ rơi trên đất không xa, phán đoán:
- Liễu Thông có vũ khí bản mệnh là một thanh chủy thủ. Nó đã ở đây, vậy nhất định không phải là ám sát, là trực tiếp giết! Xung quanh có dấu vết kéo lê, phía bên kia còn có mỡ heo. Trên cơ thể Liễu Thông cũng có nhiều dấu vết bị đánh. Tiểu đệ kết luận Liễu Thông bị ám toán ngã ra, sau đó bị kéo vào đây hành hung. Cuối cùng bị bóp nát đầu mà chết. Trịnh đại ca, có đúng không?
‘Trịnh đại ca’ gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Ta lúc đầu cũng nghĩ vậy, có điều tên cao thủ này hẳn phải có thâm thù gì đó với Liễu Thông. Xét theo những gì chúng ta thấy, kẻ ra tay hẳn là Tam Lam trở lên, mới có thể trong âm thầm xử lý một Nhất Lam Khí Tu mà không ai hay biết. Vậy mà hắn lại phải làm một cái bẫy sơ sài, kéo Liễu Thông vào đánh đập rồi cuối cùng mới giết chết.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, mấy hôm nay trong Phi Thiên Thần Thành cũng không an toàn. Hình Bộ cũng đã gia tăng binh sĩ tuần tra vẫn không thể giảm bớt tình trạng giết người kiểu ám sát này. Chẳng lẽ do Lưu nguyên soái sắp thân chinh trở về sau năm mươi năm đóng quân ở biên giới Tuyệt Vọng Sâm Lâm sao? Hắn thở dài nói:
- Chuyện này chúng ta không quản, mà quản cũng quản không nổi. Đệ mau đến phủ Liêu Thị Lang báo tin, sau đó báo lên Tây Đình. Tốt nhất chuyện này cứ để họ đau đầu đi.
***
Sáng sớm, Lý phủ.
Lý Vân Nhiên đang chậm rãi thưởng trà, đọc sách. Đối với ông hiện tại, tính mạng chỉ còn như chỉ mành treo chuông, còn một chút gọi là thú vui nhẹ nhàng lúc tuổi già. Vài ngày nữa ông sẽ tìm cách ép Lê Minh cùng Tiểu Du rời khỏi nơi này. Phẫn nộ của Lưu Nguyên Soái, chỉ nên một mình ông chịu đựng.
- Lão gia, Trịnh đại nhân đến thăm.
Lão quản gia đi tới, phía sau hắn là một binh sĩ tuần tra cao lớn. Người này mặc bộ giáp tiểu chuẩn của binh lính. Đầu đội mũ sắt, mặc giáp sắt, hông giắt kiếm, trên tay vẫn cầm một cây thương lớn. Hắn có khuôn mặt vuông chữ điền, hai hàng lông mày dày rậm, đôi mắt đặc biệt sáng, tạo cho người khác cảm giác đây chính là một cao thủ.
- Trịnh đại nhân? Trịnh Lung? À ta nhớ ra rồi. - Lý Vân Nhiên nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó. Ông mỉm cười cung tay chào - Chào ngài, Trịnh đại nhân.
Trong quan trường, mối quan hệ của Lý Vân Nhiên là vô cùng tệ. Bù lại nhân duyên của ông ở các tầng lớp thấp hơn thì rất nhiều, điển hình nhất là Hắc Miêu Bang. Trong mạn phía Đông của Phi Thiên Thần Thành, Hắc Miêu Bang cũng là một hắc bang khá có tiếng. Nhiều chuyện khi còn là Thị Lang ông cũng phải nhờ họ giúp đỡ ít nhiều.
Người đến hôm nay tuy chỉ là một binh sĩ tuần tra trong thành, nhưng thực lực của hắn không hề thấp, ngược lại đẳng cấp của hắn đã đạt tới Tam Lam, một Tam Lam Khí Tu hàng thật giá thật. Nhắc đến những tu luyện giả, phần lớn họ khi đã đột phá Nhất Lam Khí Tu là có thể thoải mái mà gia nhập quân đội, trở thành đội ngũ tinh anh, hưởng đãi ngộ tốt hơn hẳn người bình thường. Đột phá Nhị Lam là lập tức tấn chức làm một Ngũ trưởng, dưới trướng có hai mươi binh sĩ. Tam Lam là có thể cạnh tranh vị trí Doanh Trưởng, thống lĩnh hai trăm binh… Lưu Nguyên Soái là một trong những người mạnh nhất hoàng triều hiện tại, sức mạnh đạt tới Thất Lam Khí Tu. Tóm lại thực lực càng mạnh, cống hiến càng nhiều sẽ nhận được hồi đáp xứng đáng.
Thế nhưng vị cao thủ Tam Lam này lại chỉ có thể làm một binh lính tuần tra bình thường nhất, nguyên nhân là hắn chống lệnh cấp trên. Vụ án lần đó chính là do Lý Vân Nhiên phụ trách. Người này vốn là một Ngũ Trưởng, đội của hắn bị vây trong Tuyệt Vọng Sâm Lâm. Hắn đã bỏ qua mệnh lệnh án binh bất động của Tướng quân, một mình xông vào cứu người. Kết quả mặc dù cứu được hơn mười mạng nhưng hắn bị giáng chức, điều về thành làm một binh lính tuần tra cấp thấp nhất. Mà đây là kết quả Lý Vân Nhiên đã rất cố gắng để giúp hắn, nếu không tội bất tuân mệnh lệnh cấp trên, đều phải xử trảm.
- Lão nhân gia nói đùa rồi, đại nhân gì chứ. Lý đại nhân, Trịnh Lung có lễ. - ‘Trịnh đại nhân’ nhìn thấy Lý Vân Nhiên thì vội vã cúi chào. Đối với hắn, vị cựu Thị Lang Hình Bộ này là một người đáng để hắn phải làm vậy.
***
- Trịnh đại nhân dường như có tâm sự. - Lý Vân Nhiên nhìn nét mặt của Trịnh Lung, chậm rãi hỏi.
Trịnh Lung gật gật đầu:
- Chẳng giấu gì ngài, thời gian gần đây tình hình trị an trong thành rất tệ, xuất hiện nhiều vụ ám sát. Đặc biệt là tuần thành chúng ta luôn đến sau một bước, chỉ đủ để dọn thi thể. Lão nhân gia ngài học cao hiểu rộng, có thể cho ta chút ý kiến không?
Lý Vân Nhiên lắc đầu đáp:
- Rất tiếc, Trịnh đại nhân. Lão già ta xương đã mục, thật sự không thể giúp gì cho đại nhân.
- Lão nhân gia ngài mà không có cách nào thì ta cũng chỉ biết báo lên trên. - Trịnh Lung thở dài bóp trán. - Hy vọng Tây Đình có biện pháp đối phó.
Lý Vân Nhiên nhíu mày. Tây Đình là một thế lực cực lớn, nhưng người đứng đầu nó lại không phải là hoàng thượng. Nơi này được thành lập bởi ba gia tộc lớn nhất Phi Thiên Thần Thành: Hạ Gia, Lưu Gia và Miêu Gia, đồng thời nghe nói cũng đã thông qua sự đồng ý của hoàng hậu. Chỉ là từ khi Tây Đình được thành lập, hắc bạch lưỡng đạo đều phải quy phục. Kẻ không phục, chết! Tây Đình tạo ra một đội quân máu tanh gọi là Tây Đình Pháp. Miễn là kẻ chống đối, bọn chúng giết sạch, từ các tu luyện giả đến những người dân tay không tấc sắt. Hoàng thượng sau khi biết chuyện vô cùng giận dữ, vội vã chỉnh đốn lại. Tây Đình sau đó bị trảm mất mấy tên mới biết điều hơn, thu bớt chân rết lại. Nhưng từ đó đến nay, đối với nhiều người thì Tây Đình vẫn là một cái tên cấm kỵ.
- Tại sao không báo lên Thập Nhị Hộ Vệ Đội? - Lý Vân Nhiên hỏi.
- Ta đã cho người báo lên, nhưng họ không tiếp nhận. - Trịnh Lung lắc đầu cười khổ. - Theo lý mà nói, Thập Nhị Hộ Vệ Đội là đội quân tinh nhuệ nhất bảo vệ Phi Thiên Thần Thành. Nhưng kỳ lạ là họ dường như mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không quan tâm tới các vụ ám sát gần đây. Lại nói, người vừa bị giết đêm qua, cũng có chút liên quan tới lão nhân gia đó.
- Thật sao, ai vậy?
- Là kẻ vài ngày trước vừa đến đây. Liễu Thông, hầu cận của Liêu Thị Lang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT