- Ngươi cảm thấy thế nào?

Túc Lão đột ngột xuất hiện sau lưng làm Niệm Lam giật nảy mình. Nó vội vàng đứng lên, ấp úng hỏi:

- Sư phụ, thế nào là thế nào? Với lại đệ tử thấy còn chưa được một canh giờ mà?

Túc Lão không trả lời, tiếp tục hỏi:

- Có thấy trong cơ thể có gì khác thường không?

- Không có, đệ tử không thấy gì khác thường cả.

Túc Lão gật nhẹ đầu, môt bàn tay xương xẩu thò ra chụp tới đầu Niệm Lam. Tiểu Niệm Lam sợ hãi muốn tránh né nhưng có một lực hút vô hình khiến nó đứng im tại chỗ, ngoan ngoãn chịu trận. Túc Lão lặng lặng dò xét, ngạc nhiên nói:

- Thì ra là ngươi đã tu luyện Ám Năng, ngươi là Dị Giáo Đồ!?

Niệm Lam cảm thấy bàn tay trên đầu mình dường như siết chặt lại, nó sợ hãi toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.

- Có, à mà không có. Ai da, ý là đệ tử đúng là tu luyện Ám Năng, nhưng không phải Dị Giáo Đồ. Ám Năng là đệ tử bị ép tu luyện chứ không phải tùy ý như ngài nghĩ đâu.

Túc Lão rút tay lại, trầm mặc không nói. Niệm Lam hồi hộp, lo sợ nhìn lão. Chẳng có lẽ ngay ngày đầu bái sư đã bị sư phụ một chưởng chộp chết, như vậy thì quá uất ức rồi. Vừa nghĩ đến đấy nó lại tức giận Lão Mặc, âm thầm liếc sang bên cạnh thì thấy lão đang thản nhiên ngoáy mũi, còn ngoáy ra sản phẩm to đùng. Lão nhe răng cười, ngón tay búng cái sản phẩm bay ra chỗ Túc Lão làm Niệm Lam thót một cái. Cũng may lão chỉ là thể tinh hồn, hành động và lời nói chỉ có Niệm Lam có thể nghe, nhìn thấy được.

- Ngươi nghĩ rằng, ta sẽ đồng ý dạy cho một tên Dị Giáo Đồ sao?

- Sư phụ, ngài xem, đệ tử là… là trong một lần té xuống giếng, đã nhặt được một quyển bí kíp. Tu luyện bậy bạ như thế nào lại thành Ám Năng. Sau đó đệ tử được một vị cao nhân chỉ bảo, phải tu luyện Lam Năng mới được, nếu không chết không có đất chôn. Đệ tử thật sự sợ hãi, nên mới đến tìm ngài. Lão nhân gia ngài ai cũng biết là người ngọc thụ lâm phong, công lực cao tuyệt, top mười cường giả đại danh đỉnh đỉnh, còn nổi tiếng hơn cả các lão sư khác…

Túc Lão nghiêng đầu nghe Niệm Lam bốc phét, khuôn mặt xương xẩu dưới lớp áo choàng khẽ nở một nụ cười nhẹ:

- Chứ không phải ngươi không dám đi tìm các lão sư, sợ bị chém chết hử?

Niệm Lam ử hử một tiếng, ngượng ngùng cười cười. Câu nói tiếp theo của lão sư làm toàn thân Niệm Lam nổi da gà:

- Ngươi cho rằng ta sẽ không làm thế sao?

Âm khí xung quanh bỗng nhiên nồng nặc hơn, bao phủ toàn bộ không gian. Khí áp ép tới Niệm Lam từ bốn phương tám hướng làm nó không thở được. Mặt nó đỏ bừng, từ từ quỳ xuống đất, hai tay nắm chặt lấy ngực, cực kỳ đau đớn. Hai dòng máu nhỏ chảy ra từ lỗ mũi nó, toàn thân vô lực. Đột nhiên, con mắt phải luôn trơ ra sáng lên bất thường. Nói bất thường là vì con mắt đó phát ra ánh sáng màu đen vô cùng quỷ dị. Âm khí xung quanh lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị hút vào con mắt đen ngòm. Chỉ trong chốc lát, không gian xung quanh đã khôi phục lại như ban đầu. Túc Lão vẫn đứng nguyên chỗ đó nghiền ngẫm nhìn tiểu tử trước mặt. Niệm Lam thì ho sặc sụa, rồi nằm im trên đất thở dốc, tham lam hít lấy từng ngụm không khí lớn.

- Thì ra là vậy, thiên phú của ngươi thật sự không tầm thường. - Túc Lão mở miệng, gật gù nói.

Niệm Lam vừa sợ vừa tức, cảm giác của nó vừa rồi như sắp thăng thiên đến nơi. Chỉ thoáng một xíu nữa là nó nghĩ mình tiêu luôn rồi. Lão Mặc thì thở phào một hơi:

- May mắn may mắn, hắn không giết ngươi thật.

- Ta, con mẹ nó! - Niệm Lam tức giận trợn trắng mắt. - Thì ra lão cũng không chắc chắn Túc Lão sẽ không giết ta.

- Đương nhiên rồi, ta đâu phải hắn mà biết hắn sẽ làm thế nào. - Lão Mặc cười hề hề, lại là nụ cười nham hiểm thương hiệu. - Ngươi vẫn còn sống đó thôi.

Niệm Lam thề với lòng, nhất định sẽ có ngày nó trả mối thù này. Tức chết nó rồi.

- Biết tại sao ta lại làm vậy không?

Túc Lão hỏi một câu không đầu không đuôi, ném một viên đan dược nhỏ vào miệng Niệm Lam. Đan dược vừa vào miệng đã tỏa ra mùi thum thủm, làm Niệm Lam đang hít thở khí thế đột nhiên im bặt, sau đó với tốc độ nhanh hơn cả tốc độ hút âm khí của mắt phải, nó bò dậy nôn thuốc nôn tháo. Tiểu Niệm Lam đột nhiên nhớ đến viên đan dược thoang thoảng hương thơm của Vũ Lão sư, quả là khác biệt một trời một vực.

Kì lạ là sau khi nôn xong nó cảm giác khỏe mạnh lạ thường, thậm chí cả tinh hồn cũng mạnh lên một chút. Không thể coi thường một chút này, nếu nó luyện tập kiểu ngược đãi thì cũng phải bị Thái Thản đánh chết mấy lần mới có thể tăng lên được một chút như vậy. Đan dược thật thần kì!

- Chắc là kiểm tra thiên tư tu luyện của đệ tử?

- Ta muốn biết xem có nên chôn ngươi hay không? – Túc Lão đều đều đáp, thêm một lần làm Niệm Lam run lên. – Trong vòng một canh giờ, những người từng ở đây đều sẽ bị âm khí xung quanh bám vào xương tủy, thậm chí là cả tinh hồn, không có cách chữa trị. Một thời gian ngắn sẽ phát điên, gây ra thiệt hại lớn. Ngươi tu luyện Ám Năng, tinh hồn lại đã lớn mạnh hơn bình thường, có khả năng miễn trừ hậu hoạn từ âm khí. Ta đồng ý nhận ngươi làm đệ tử, với một điều kiện. Ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta.

Niệm Lam giật mình phát hiện, thì ra trước nay nguyên tắc biến thái của Túc Lão là có lý do. Nếu nói như vậy chẳng phải Hiên Phiên Long sẽ phát điên sao? Mặc kệ, không phải chuyện của mình, Niệm Lam cũng lười quản:

- Bẩm sư phụ, đệ tử cũng có một điều kiện? Đó là điều kiện của ngài phải nằm trong khả năng của đệ tử, và không được trái với lương tâm của đệ tử.

Túc Lão hơi ngạc nhiên nhìn tiểu tử này. Với một người bình thường, nếu được một cao thủ như lão nhận làm sư phụ hẳn là phải đáp ứng mọi yêu cầu mới đúng. Không ngờ tên này vẫn còn cẩn thận suy nghĩ được như vậy. Tốt! Đệ tử của ta cần phải có sự thận trọng trong mọi tình huống.

- Yên tâm, sẽ nằm trong khả năng của ngươi. Còn chuyện trái với lương tâm, ta nghĩ lúc đó ngươi sẽ có một thái độ khác.

Niệm Lam thở phào một hơi, chậm rãi quỳ xuống, dập đầu thật mạnh:

- Sư phụ trên cao, xin nhận của đệ tử một lạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play