Cố Tuyết Trinh nhìn Lục Kim Yến lên xe rời đi, nghĩ đến lời nói của cô ta, trong lòng mang máng có chút bất an.

Mi tâm cô nhíu chặt, còn chưa hiểu rõ là chuyện gì, thì bên tai đã vang lên tiếng mỉa mai của bà Phong.

“Cố Tuyết Trâm, bây giờ cô hài lòng rồi chứ?”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, cạn lời cực kỳ.

Đang định nói gì đó, nhưng bà Phong không cho cô cơ hội, bực bội nói: “Đừng tưởng cô xúi giục Diệp Chương đuổi Kim Yến đi, thì tôi sẽ nhìn cô với con mắt khác, trong lòng của tôi, cô vĩnh viễn không bằng Kim Yến!”

Bà ta nói xong, giận dữ mà trừng Cố Tuyết Trinh một cái, sau đó đầu cũng không quay lại mà đi vào nhà chính.

Nữ người làm thấy vậy, cũng hừ lạnh với Cố Tuyết Trinh một tiếng, theo sát bà Phong đi về.

Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng của bọn họ, trực tiếp bị tức đến hoá cười.

Không ngờ Lục Kim Yến rời đi, bọn họ đều trách lên đầu cô?

Nhưng điều này có liên quan gì đến cô chứ, đây đều là tên Phong Diệp Chương kia tự mình quyết định thôi, cô cũng mới biết tin này sáng nay thôi mà.

Chỉ e là bọn họ không dám kêu ca oán trách trước mặt Phong Diệp Chương, nên chọn người yếu đuối để bắt nạt đây mà.

Nghĩ đến đây, cô đè nén một bụng tức giận mà đến công ty.

May thay, hôm nay Lục Kim Yến không có đến công ty, coi như bình yên mà trải qua một ngày.

Đến buổi chiều tối tan ca, Cố Tuyết Trinh về nhà mới, còn chưa đợi cô tắm rửa, thì bên ngoài cửa đã vang lên một trận ồn ào.

“Tránh ra cho tôi!”

Phong Thuỳ Bích nghiêm giọng quát mắng quản gia ở trước mặt.

“Cô năm, như vậy không hợp lý đâu, mợ chủ đang tắm rửa, hơn nữa đó là phòng ngủ của cậu chủ.”

Quả gia đứng tại chỗ không có tránh ra, cung kính nói.

“Ha, cô ta thật là có nhã hứng, đuổi Kim Yến ra ngoài, vậy mà lại còn mặt mũi hưởng thụ ở nhà!”

Phong Thuỳ Bích căn bản không có bắt lấy trọng điểm trong lời của quản gia, bây giờ cô ta chỉ muốn trút giận cho bạn tốt.

“Tôi nói lại lần nữa, tránh ra cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

Cô ta giận dữ mà quát mắng quản gia: “Đừng có quên, ông cũng chỉ là người hầu của nhà họ Phong thôi, có tư cách gì mà ngăn cản tôi, nếu còn không tránh ra, có tin tối nay tôi bảo Diệp Chương sa thải ông không!”

Quản gia nghe thấy lời này, đôi mắt già nua nhàn nhạt liếc nhìn Phong Thuỳ Bích, không nhìn ra là đang vui hay giận, lãnh đạm nói: “Vậy thì làm phiền cô năm phí thêm chút lời nói rồi.”

Ý nghĩa của lời nói, chính là tuỳ Phong Thuỳ Bích đi nói.

Phong Thuỳ Bích đương nhiên là hiểu ra ý tứ trong đó rồi, tức đến nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng.

Đúng vào lúc cô ta định mở miệng lần nữa thì Cố Tuyết Trinh từ trong phòng bước ra.

“Ồn ồn ào ào, chuyện gì vậy?”

Cô giống như là không nghe thấy sự tranh chấp vừa nãy, khó chịu mà quát.

Sau đó lại giống như là vừa mới phát hiện Phong Thuỳ Bích, kinh ngạc nói: “Ồ, cô út đến đấy à, không biết cô út đến đây có chuyện gì vậy?”

Phong Thuỳ Bích nhìn bộ dạng giả vờ của cô, căm hận nói: “Tôi đến làm gì, không lẽ cô không biết sao? Tôi nói cho cô biết, bây giờ cô đi đón Kim Yến về cho tôi, nếu không tôi không xong với cô đâu!”

Cố Tuyết Trinh nhướng mày, cô đã đoán được sự xuất hiện của cô ta ít nhiều là có liên quan đến Lục Kim Yến rồi.

“Cái này chỉ e là thứ lỗi cho tôi không thể làm được, chuyện này là ý của Diệp Chương, nếu như tôi đón người ta về nhà, không phải là đang làm mất mặt Diệp Chương sao.”

Phong Thuỳ Bích nghe thấy lời thoái thác của cô thì tức sôi máu.

“Toàn lời xằng bậy, ai mà không biết Diệp Chương đuổi Kim Yến đi là bởi vì cô ở sau lưng xúi giục chứ, Cố Tuyết Trâm, tôi nói cho cô biết, cô chính là đố kỵ, đố kỵ Kim Yến được mẹ yêu thích hơn cô, cô sợ cô ấy sẽ thay thế cô, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có đố kỵ cũng vô dụng, bởi vì cô chỉ là một người ngoài, mà Kim Yến và chúng tôi mới là người một nhà!”

Cô ta chỉ vào Cố Tuyết Trinh mà quát mắng, khiến cho Cố Tuyết Trinh nghe mà bất giác loé qua một tia tức giận trong mắt.

“Phải, cô út nói không sai, đối với các người mà nói tôi chỉ là một người ngoài, nhưng Diệp Chương nguyện ý bảo vệ tôi, cô có thể làm sao đây?”

Cô lạnh giọng mà phản bác, không tức giận mà cười cười nhìn Phong Thuỳ Bích: “Hơn nữa, cho dù chính là tôi đã đuổi em gái Kim Yến đi, cô cảm thấy sau khi tôi phí tâm tư đuổi người đi xong, sẽ cho phép cô ta quay lại sao? Cô út đừng nói đùa nữa!”

“Cô—”

Phong Thuỳ Bích bị lời nói của cô làm cho nhất thời không thể phản bác, trừng cô rất lâu cũng không nói nên lời.

“Tôi thế nào?”

Cố Tuyết Trinh nhướng mày, hả giận mà nhìn lại.

Phong Thuỳ Bích nhìn cô như thế này, lồng ngực nghẹn đầy cục tức.

“Cô đợi đó cho tôi, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không để yên đâu!”

Cô ta vứt lại câu này, tức giận hậm hực mà quay người rời khỏi.

Sau khi cô ta rời khỏi, Cố Tuyết Trinh cũng thu ý cười nơi khoé miệng lại, khuôn mặt trở nên trầm lạnh.

Trực giác nói cho cô biết, chuyện này sẽ không qua dễ dàng như vậy.

Mà trên thực tế cũng đúng là như vậy.

Sau khi Phong Thuỳ Bích rời khỏi, trực tiếp đến nhà chính tìm bà Phong.

“Chị dâu!”

Cô ta nhìn thấy bà Phong ngồi ở phòng khách, hậm hực mà đi qua đó.

“Thuỳ Bích sao thế? Ai chọc em giận vậy?”

Bà Phong nhìn vẻ mặt cô ta đầy nộ khí, vội vàng hỏi thăm.

“Còn không phải người phụ nữ Cố Tuyết Trâm đó sao!”

Phong Thuỳ Bích nghiến răng nghiến lợi đáp.

Bà Phong nghe vậy, sắc mặt cũng trầm xuống: “Cô ta lại sao nữa?”

“Người phụ nữ đó không biết xấu hổ!”

Phong Thuỳ Bích tức giận nói ra đoạn đối thoại lúc nãy của bọn họ, khiến cho bà Phong nghe mà ôm một bụng tức.

“Người phụ nữ đó thật sự nói như vậy sao?”

“Chứ gì nữa, ỷ có Diệp Chương chống lưng cho cô ta, thật đúng là càng lúc càng vô pháp vô thiên mà.”

Phong Thuỳ Bích nghiến răng, trong mắt toàn là lửa giận.

Ngay lập tức cô ta giống như là nghĩ ra cái gì đó, chuyển chủ đề, mím môi nói: “Đúng rồi, chị dâu, lần này chúng ta đưa Kim Yến về, sợ là sẽ phải hối hận rồi.”

Bà Phong vốn còn đang tức giận thái độ của Cố Tuyết Trinh, đột nhiên nghe thấy lời này, không hiểu mà nói: “Sao lại nói như vậy?”

Phong Thuỳ Bích thấy vậy, bèn nói ra những gì mình nghe được.

“Hai ngày trước em đến một bữa tiệc tụ tập, nghe bạn bè trà trộn trong Thái Tử Đảng nói, ba của Lục Kim Yến sắp phát đạt rồi.”

Bà Phong nghe xong, mi tâm nhíu chặt.

“Tin tức đáng tin không?”

“Chắc là không sai đâu, nếu không thì những chuyện không có ảnh hưởng cũng sẽ không truyền ra được khỏi cái giới đó rồi, bây giờ chúng ta đưa Kim Yến về, cũng không biết bên nhà họ Lục có giận chúng ta không, đừng để đến lúc đó cơ hội tốt lại mất đi đó.”

Bà Phong mím môi không nói chuyện, giống như là có hoài nghi với tin tức này.

Nhưng rất nhanh, sự nghi ngờ của bà ta đã bị xua tan.

Bởi vì tối hôm đó Phong Tú về, trên mặt không giấu được ý cười.

“Vẫn là bà xã ban đầu biết nhìn xa trông rộng.”

Ông ta kéo tay bà Phong vui vẻ nói.

Bà Phong nghe thấy lời này, không hiểu mà nhìn Phong Tú.

“Ông, sao ông lại nói vậy?”

Phong Tú thấy vậy, tưởng bà ta không biết chuyện ba Lục thăng chức, bèn nói lại từ đầu một lần.

“Ban đầu nếu như không phải bà thích con bé Kim Yến đó, đón nó về nhà ở, xây dựng mối quan hệ tốt với nhà họ Lục, bây giờ nhà họ Lục thăng tiến, nhà họ Phong chúng ta cũng được lợi rất nhiều từ việc này.”

Ông ta nói xong, nhịn không được mà cảm thán: “Có câu một người lên tiên, gà chó được nhờ, sau này mối quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Lục phải duy trì tốt đẹp đó.”

Bà Phong nghe, trong mắt không khỏi chấn kinh.

Không có lý do nào khác, chỉ vì sự thăng chức của ba Lục là một vị trí quyền cao chức trọng chân chính!

Chỉ là đợi bà ta bình tĩnh lại, khó tránh xị mặt và lo lắng.

Bởi vì bà ta nghĩ đến bây giờ Lục Kim Yến đã bị bọn họ đuổi đi rồi!

Hơn nữa những lời mà cô út nói với bà ta vào ban ngày, lúc này cũng đang văng vẳng trong đầu, khiến cho sắc mặt bà ta trở nên khó coi hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play