Phong Diệp Chương nhìn cô ta, lại quét mắt nhìn căn phòng sau lưng cô ta, không nhúc nhích.

“Em muốn nói với anh chuyện của Tuyết Trâm sao?”

Lục Kim Yến thấy vậy thì biết rằng không thể miễn cưỡng được, chỉ có thể lấy điện thoại và lật ảnh ra đưa sang cho anh.

“Đây là những bức ảnh lúc nãy người hầu vô tình chụp được trong hoa viên, bị em bắt gặp, em sợ sẽ bị đưa ra bên ngoài nói bậy bạ nên mới chặn lại, muốn hỏi xem anh Diệp Chương muốn xử lý như thế nào?”

Trong ảnh, rõ ràng là cảnh tượng Cố Tuyết Trinh và Tần Bắc Quyền đang kéo tay nhau trong hoa viên.

Đứng trong vườn hoa dưới ánh trăng, nhìn cũng có chút lãng mạn, hơn nữa còn về vấn đề lấy góc chụp, tư thế của hai người rất ái muội, dường như là mối quan hệ không được bình thường.

Phong Diệp Chương vừa xem, sắc mặt anh liền trầm xuống.

Lục Kim Yến vẫn luôn để ý đến biểu cảm của anh, thấy anh tức giận thì trong lòng mừng thầm, cô ta tiếp tục khiêu khích: “Anh Diệp Chương, vốn dĩ em không muốn cho anh xem những bức ảnh này đâu, để tránh phá hoại tình cảm của hai người, nhưng mà em quả thật không nuốt trôi cơn giận này, em không mong anh Diệp Phong sẽ bị chị ấy lừa gạt.”

Cô ta đổi đề tài, cứ như làm mọi việc đều là vì Phong Diệp Chương.

Sắc mặt của Phong Diệp Chương vẫn bình tĩnh, anh im lặng, chỉ là bàn tay cầm điện thoại có dùng sức hơn một chút, bán đứng cảm xúc lúc này của anh, đặc biệt là nhìn thấy bức ảnh rõ ràng trong điện thoại, anh cảm thấy cực kì chướng mắt.

Anh nhanh chóng xóa những bức ảnh đó đi.

Lục Kim Yến thấy vậy, theo phản xạ muốn nói gì đó, nhưng vẫn chưa kịp nói thì đã bị Phong Diệp Chương cảnh cáo trước: “Chuyện này anh sẽ xử lý, anh không mong rằng sẽ có tin tức gì liên quan đến chuyện này truyền ra ngoài, tốt nhất em giấu kín chuyện này đi cho anh.”

Cũng đừng trách anh nói một cách nghiêm khắc như vậy, bởi vì anh biết rõ, nếu như chuyện này truyền đến tai bố mẹ, chỉ e là lại thêm một trận cãi vã trong nhà thôi.

Lục Kim Yến ít nhiều gì cũng đoán được suy nghĩ của anh, ánh mắt cô ta lóe lên một sự cam đoan: “Anh Diệp Chương yên tâm, em nhất định sẽ không nói lung tung đâu.”

Phong Diệp Chương gật đầu rồi trả điện thoại lại: “Không có chuyện gì nữa thì anh xuống dưới trước đây.”

Anh nói xong thì đang định quay người bỏ đi, nhưng Lục Kim Yến liền vội vàng bước lên trước lôi anh lại.

“Còn chuyện gì nữa sao?” Phong Diệp Chương liếc nhìn cô ta đang túm lấy tay anh và cau mày.

“Anh Diệp Chương, hôm nay là sinh nhật của em, anh có thể vào phòng nói chuyện với em một lát được không?” Lục Kim Yến làm bộ đáng thương.

Nhưng mà Phong Diệp Chương không hề lung lay, anh rút tay về, trầm giọng nói: “Dưới lầu còn có quan khách đang đợi, anh là chủ, nếu như biến mất không thấy đâu, truyền ra ngoài người ta lại nói nhà họ Phong lễ nghĩa không chu toàn.”

Anh nói xong thì lại định bỏ đi.

Lục Kim Yến thấy vậy thì không khỏi cuống cuồng: “Nhưng mà…nhưng mà em cảm thấy hình như em bị ốm rồi, đúng, em bị ốm rồi, anh Diệp Chương không thể ở lại chăm sóc em sao?”

Cô ta dường như tìm được một cái cớ rất hợp lý, cô ta dựa vào cửa rồi nói một cách yếu ớt.

Phong Diệp Chương nghe vậy, theo bản năng liền dừng bước và nghiêng đầu lại nhìn, anh thấy hai má của Lục Kim Yến đỏ bừng lên rất khác thường, nhìn không giống đang nói dối nên đã quay lại, quan tâm hỏi: “Có cần gọi bác sĩ cho em không?”

Lục Kim Yến thấy anh quay lại thì mừng thầm trong lòng, cô ta vờ như bị chóng mặt, đứng không vững mà ngã vào lòng Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương theo phản xạ đỡ lấy cô ta, anh phát hiện nhiệt độ cơ thể của cô ta nóng hầm hập, làm anh không khỏi cau mày.

“Kim Yến, em bị sốt hả?”

Lục Kim Yến dựa vào lòng Phong Diệp Chương, mải mê hít thở mùi hương trên người anh, cô ta hận không thể cứ như thế này cả đời, nhưng mà lý trí giúp cô ta không quên đi kế hoạch của mình.

“Em cũng không biết, chỉ là khó chịu lắm, nóng quá.”

Cô ta yếu ớt đáp lại Phong Diệp Chương, đồng thời cũng không quên đưa tay lên kéo áo quần trên người mình.

Vốn dĩ cô ta mang váy dạ hội trễ vai, bị cô ta kéo như vậy, tấm vải che trước ngực chớp mắt đã bị tuột xuống không ít, để lộ ra nửa phần tròn trĩnh.

Dưới ánh đèn trắng mờ nhạt chiếu rọi xuống, nhìn rất quyến rũ.

Nhưng mà những động tác của cô ta không vì vậy mà dừng lại, cô ta không những kéo trang phục của mình, đồng thời còn xé rách áo quần của Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương cau mày, anh vội vàng nắm lấy tay cô ta, lạnh lùng quát lớn: “Lục Kim Yến, dừng tay lại!”

Lục Kim Yến cứ như đã mất đi ý thức, cô ta ngước nhìn Phong Diệp Chương đang ở rất gần bên cạnh cô ta, hô hấp dần gấp gáp hơn.

Cô ta cũng không trả lời Phong Diệp Chương, ngược lại còn to gan tiến sát về trước, muốn hôn Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương theo bản năng tránh đi, anh càng tức giận hơn và đẩy cô ta ra.

“Anh thấy em bị sốt đến mức hồ đồ rồi, em biết mình đang làm gì không?”

“Em không biết, anh Diệp Chương, em khó chịu quá, anh giúp em được không?”

Lục Kim Yến bị đẩy đến mức lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng vững được, lại lần nữa ánh mắt cứ mơ màng muốn nhào về phía Phong Diệp Chương, còn đem thứ tròn trĩnh trên người cô ta cọ xát vào anh.

Phong Diệp Chương thấy vậy thì lại muốn đẩy cô ta ra, nhưng lại bị Lục Kim Yến quấn chặt lấy, làm sao cũng không đẩy ra được.

Nếu như nói lúc nãy anh tưởng người phụ nữ này bị sốt, vậy thì anh đã phát hiện ra manh mối rồi.

“Lục Kim Yến, em bị người ta chuốc thuốc sao?”

Tuy anh chưa bao giờ bị như vậy nhưng anh cũng biết được.

Rõ ràng bộ dạng của Lục Kim Yến là bị người ta hãm hại rồi.

“Em không biết, anh Diệp Chương, em nóng quá, có lẽ là bị chuốc thuốc thật rồi.”

Cô ta nói xong thì mượn cớ thuốc đã phát tác, càng to gan hơn mà vùng vẫy.

Lúc hai tay cô ta có được tự do thì lại đi xé bộ vest của Phong Diệp Chương, còn cố tỏ ra đại nghĩa nói: “Chỉ cần anh Diệp Chương giúp em, em sẽ không trách anh đâu, em cũng sẽ không nói cho dì Minh và Tuyết Trâm, anh Diệp Chương, anh giúp em đi, em thật sự khó chịu quá.”

Dứt lời, cô ta lại lần nữa tiến sát về trước chủ động hôn anh.

Phong Diệp Chương thấy cô ta cứ không ngừng áp sát vào anh, đầu mũi anh đều là mùi nước hoa và mùi mỹ phẩm hóa chất nồng nặc quyện lại với nhau, không biết vì sao anh lại nhớ đến Cố Tuyết Trâm.

Người phụ nữ đó cũng trang điểm, nhưng trên người cô, anh chưa từng ngửi thấy mùi hóa chất như vậy, có một mùi hương duy nhất ngọt ngào thuộc về cô, rất thơm mát và sảng khoái, làm người ta cảm thấy thư thái.

Trong lúc anh đang hơi thất thần thì mùi hương nơi đầu mũi ngày càng nồng hơn, anh thấy Lục Kim Yến sắp hôn anh rồi.

Ánh mắt anh hiện lên một sự chán ghét, anh mạnh mẽ quay đầu sang một bên, làm nụ hôn của Lục Kim Yến rơi lên cổ áo anh.

“Anh Diệp Chương.” Lục Kim Yến ấm ức gọi anh.

Cô ta muốn công kích anh lần nữa, nhưng lại bị Phong Diệp Chương nắm chặt hai tay và bất ngờ dùng sức kéo cô ta ra.

Lục Kim Yến tất nhiên là không cam tâm, không ngừng giãy giụa trong tay anh.

Đúng lúc hai người đang lôi lôi kéo kéo thì Cố Tuyết Trinh xuất hiện ở hành lang.

Cô nhìn thấy cảnh tượng hai người áo quần không chỉnh tề, cô không khỏi sững sờ,

Lúc nãy người hầu ở bên nhà chính nói với cô, Phong Diệp Chương tìm cô, bảo cô lên lầu một lúc, không ngờ vừa lên đến thì đã nhìn thấy cảnh mạnh bạo như vậy.

Còn người hầu nữ sau lưng cô thấy thế cũng làm bộ ngạc nhiên kêu lên: “Cậu, cô chủ, hai người…”

Tuy lời nói phía sau người hầu nữ đó không nói ta, nhưng Phong Diệp Chương vẫn đoán ra được chắc chắn cô ta đang hiểu nhầm chuyện gì.

Anh tối sầm mặt, liếc mắt nhìn Cố Tuyết Trinh đang thẫn thờ rồi quát lớn: “Cô hét lung tung gì vậy? Không nhìn thấy cô chủ nhà cô đang không được thoải mái sao? Còn không mau gọi bác sĩ sang đây!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play