Cố Tuyết Trinh nghe thấy giọng điệu của Lục Kim Yến như muốn gây sự, không đợi cô ta nói hết đã vội vàng cắt ngang.

“Lời này của Kim Yến nặng nề quá, tôi không có ý như vậy đâu.”

Cô nói xong thì nhìn vào bà Phong với sắc mặt có vẻ lạnh lùng, cười nói: “Con chỉ là mong mẹ có thể cho người của con có một cơ hội để giải thích.”

Bà Phong im lặng nhìn cô.

Cố Tuyết Trinh cũng không nhượng bộ, cô nhìn thẳng vào bà Phong.

Nhất thời, bầu không khí trong phòng khách như bị ngưng đọng lại.

Quản lí Trương thấy bọn họ đối đầu nhau thì trong lòng rất bất an và cảm thấy như thế này không tốt chút nào.

Bà bước về phía trước đi đến sau lưng Cố Tuyết Trinh, nói vừa đủ để cho hai người nghe, khuyên nhủ cô: “Cô chủ à, hay là bỏ qua chuyện này đi, đừng vì Hà Lâm mà làm cô và bà Phong đều ầm ĩ mất vui, ảnh hưởng đến ngày tháng sau này.”

Cố Tuyết Trinh nghiêng đầu nhìn bà một cái, tất nhiên cô hiểu những lời này của bà có ý gì, trong lòng cô có hơi xao động, ít nhất bà đang lo lắng cho tương lai của cô.

Nhưng chuyện này không giống những chuyện khác, nếu như không giải thích rõ ràng, lát nữa những người này không biết chừng sẽ nói ra nói vào về cô, đến lúc đó, ngày tháng sau này cũng sẽ không tốt đẹp gì cho cam.

“Chuyện này bà không cần lo, cũng không thể để cho người ta nói người của nhà họ Cố chúng ta không đàng hoàng được.”

Cô vỗ vỗ tay quản lí Trương, ra hiệu cho bà đứng sang một bên.

Quản lí Trương cũng hết cách, chỉ có thể lùi ra sau.

Lúc này Cố Tuyết Trinh mới quay người lại và nhìn vào bà Phong: “Nếu như mẹ đã không nói gì, con sẽ xem như mẹ ngầm đồng ý.”

Cô nói dứt lời, cũng không thèm để ý đến sắc mặt của bà Phong khó coi đến mức nào, chỉ quan tâm đến việc của mình mà nói: “Kim Yến, tôi có một số chuyện muốn hỏi cô, mong là cô có thể nói thật, tất nhiên là cô cũng đừng từ chối, đây chính là then chốt để giải quyết chuyện này, cô cũng không muốn tiếp tục kéo dài chuyện này chứ nhỉ?”

Lục Kim Yến bị mỉa mai bởi những lời nói của cô, muốn từ chối cũng không cách nào nói ra được, chỉ có thể nén cơn giận, nghiến răng nói: “Cô muốn hỏi gì?”

“Rất đơn giản, tôi chỉ muốn hỏi cô còn nhớ lúc đó chiếc vòng tay để ở đâu không?”

Lục Kim Yến còn tưởng cô muốn hỏi chuyện gì ghê gớm lắm, không ngờ là đơn giản như vậy, không thèm suy nghĩ mà trả lời: “Tất nhiên là ở trên bàn.”

“Là bàn trang điểm hay bàn uống trà?” Cố Tuyết Trinh hỏi lại lần nữa.

“Bàn trang điểm.”

Lục Kim Yến vẫn không nghĩ ngợi gì trả lời cô.

“Tốt lắm, Hà Lâm, lúc em đi đưa đồ uống, có nhìn thấy chiếc vòng tay ở trên bàn không?” Cố Tuyết Trinh vỗ tay rồi hỏi Hà Lâm.

Hà Lâm lắc đầu nói: “Không có, lúc đó em đặt ở bàn trà, không đi đến bàn trang điểm.”

Cố Tuyết Trinh nghe xong thì quay ngoắt lại, nói một cách sắc bén: “Kim Yến, cô còn gì để nói không?”

Lục Kim Yến nghe vậy thì tim cứ đập thình thịch.

Không ngờ con tiện nhân Cố Tuyết Trinh này lại có thể gài cô ta!

Cô ta cố kiềm chế sự bối rối, miễn cưỡng nói: “Nói cái gì? Tôi…cũng có thể tôi nhớ nhầm, đúng rồi, tôi nhớ nhầm, được chưa?”

Cố Tuyết Trinh thấy bộ dạng già mồm của cô ta, trong lòng chỉ muốn cười khẩy.

“Trí nhớ của Kim Yến cũng tốt thật đấy nhỉ, nhưng mà chuyện này liên quan đến sự trong sạch của người khác, em Kim Yến tốt nhất vẫn là nghĩ kĩ rồi nói.”

Cô nói một cách mập mờ, Lục Kim Yến nghe mà không ngừng phát cáu.

“Hình như chị dâu nói sai trọng điểm rồi thì phải, bây giờ chúng ta đang tra hỏi chuyện người giúp việc của cô ăn cắp, sao ngược lại chị dâu lại tra hỏi tôi thế?”

Cô ta vừa nói, bộ dạng rất tức giận: “Tôi thấy chị dâu là cố ý bênh vực cho người của mình đúng không, nếu như đã như vậy, chúng ta hãy báo cảnh sát đi, tuy sợi vòng tay đó đã lỗi thời rồi, nhưng cũng là vòng tay kim cương, hơn nữa còn có đầy đủ giấy tờ chứng nhận, cho dù là đưa đi định giá, giá trị của nó cũng phải hơn 3 tỷ, đủ để định tội phạm pháp rồi đấy!”

Cố Tuyết Trinh không ngờ cô ta sẽ phản bác như vậy, nhất thời cô cứng họng, không biết nên đối phó như thế nào.

Hà Lâm nghe nói đến báo cảnh sát thì sợ hết hồn, cô quỳ xuống đất và không ngừng cầu xin.

“Cô Lục, xin cô rộng lượng tha cho tôi đi, tôi thật sự không ăn cắp vòng tay của cô, tôi có thể thề với trời, nếu như tôi ăn cắp vòng tay của cô Lục, thì sẽ bị sét đánh, ra đường bị xe đâm chết.”

Quản lí Trương thấy vậy cũng quỳ xuống theo: “Cô Lục, tôi biết con gái tôi, nó không có gan làm vậy đâu, cô xem như chuyện này là hiểu nhầm, tha cho nó đi, nó còn nhỏ, nếu như phải đi tù thì cả đời này sẽ không còn gì nữa.”

Lục Kim Yến nghe thấy bọn họ xin tha, trong lòng cô ta không hề có một chút dao động.

“Chị dâu nói xem?” Cô ta đắc ý nhìn về phía Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh cũng nhìn cô ta và nắm chặt tay.

Chính vào lúc cô không biết làm thế nào mới đúng thì sau lưng vang lên tiếng nói chuyện của Phong Diệp Chương và Phong Tú.

Hai người hình như đang bàn chuyện công việc, ngay sau đó liền bước vào phòng khách, thấy cảnh cậy quyền này thì không khỏi nhíu mày, đồng thanh hỏi: “Đây là chuyện gì đây?”

Bà Phong thấy hai người họ thì lập tức nói về chuyện đã xảy ra, càng khiêu khích Cố Tuyết Trinh hơn.

“Diệp Chương, con xem xem vợ mình đi, bênh vực người ngoài thì không nói, còn nghi ngờ mẹ vu oan giá họa nữa!”

Phong Diệp Chương cau mày nhìn Cố Tuyết Trinh: “Còn có chuyện này sao?”

Cố Tuyết Trinh mím môi và đáp: “Không phải như vậy, là mẹ giải thích sai ý của em.”

Cô nói xong thì nói một lần cách giải quyết của mình, sau đó lo lắng nhìn Phong Diệp Chương.

Chỉ là Phong Diệp Chương vẫn chưa có phản ứng gì thì Phong Tú đã mất kiên nhẫn mà nói trước: “Chuyện có gì đâu mà mấy người đòi báo cảnh sát, để cho mọi người biết hết cũng không sợ mất mặt sao?”

Cố Tuyết Trinh nín thở, sắc mặt của bà Phong và Lục Kim Yến cũng rất khó coi.

Phong Tú cũng không thèm quan tâm bọn họ rồi nói: “Loại người giúp việc ăn cắp đồ này, cứ đuổi thẳng ra khỏi nhà họ Phong không phải được rồi sao.”

Hà Lâm và quản lí Trương nghe thấy vậy thì muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ nhìn về phía Cố Tuyết Trinh.

Nhưng mà Cố Tuyết Trinh còn chưa có phản ứng thì Lục Kim Yến đã lên tiếng.

Chỉ thấy cô ta liếc mắt rồi ở trước mặt Phong Tú ra vẻ nói: “Nếu như chú đã nói vậy rồi thì con cũng sẽ không tính toán chuyện này nữa, dì Minh, dì cũng bớt giận đi, đừng vì một người ngoài mà ảnh hưởng sức khỏe, không đáng đâu ạ.”

Bà Phong nghe thấy vậy thì vỗ cánh tay cô ta: “Vẫn là Kim Yến hiếu thuận, lúc nào cũng quan tâm dì, không giống một số người, trong ngoài cũng không biết phân biệt.”

Bà nói một cách mập mờ và liếc mắt nhìn Cố Tuyết Trinh.

Sắc mặt Cố Tuyết Trinh cứng đờ, suýt nữa giận đến mức cười khẩy.

Quả thật tốt xấu gì họ cũng nói hết rồi, cô ở trước mặt bọn họ chắc cũng không phải là người nữa.

Phong Diệp Chương nghe thấy trong những lời nói của họ đều là cấu xé lẫn nhau, anh liền cau chặt mày, đặc biệt là nhìn ra sự mỉa mai trong mắt Cố Tuyết Trinh, rất khó chịu, trực giác nói với anh, mọi chuyện không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.

Nghĩ vậy, anh liền quét mắt nhìn Hà Lâm và quản lí Trương đang quỳ trên đất, trầm giọng nói: “Ba, trong nhà xảy ra chuyện trộm cắp, nếu như cứ bỏ qua như vậy, những người giúp việc khác sẽ học theo thì cái nhà này còn ra thể thống gì nữa, chuyện này nhất định phải điều ra rõ ràng.”

Phong Tú nghe vậy thì cảm thấy cũng có lí nên gật đầu nói: “Nếu như vậy thì giao cho con xử lý.”

Phong Diệp Chương gật đầu.

Theo bản năng, anh nhìn về phía Cố Tuyết Trinh, lạnh lùng nói: “Em nói rõ ràng chuyện đã xảy ra cho tôi nghe, tôi nhớ hai người này là em đưa từ nhà họ Cố đến đúng không?”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy, trong lòng cô bỗng chùng xuống, cô tưởng rằng Phong Diệp Chương muốn giúp bà Phong và Lục Kim Yến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play