Cố Tuyết Trinh nghe vậy, gật đầu biểu thị mình biết rồi.

Sau đó nghe anh đề cập đến công việc, liền nhớ tới tin tức mà trước đó Cố Hải Sâm đã gửi cho cô.

“Đúng rồi, ba em nói với em, vải bên nhà xưởng đã xong rồi, em định ngày mai với tổng giám đốc đi qua đó xem thử, anh muốn đi cùng không?”

Cô sở dĩ nói như vậy, cũng là muốn Phong Diệp Chương cùng đi để nghiệm chứng, để tránh sau này xảy ra vấn đề gì lại trách tội lên người cô.

Phong Diệp Chương đương nhiên là nghe ra hàm ý này rồi, anh híp mắt lại nhìn cô.

“Tôi đã nói rồi, chuyện này mà xảy ra vấn

đề thì em sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm, còn lại thì tôi không quan tâm gì hết.

Anh lạnh giọng từ chối, đồng thời cũng không quên thôi thúc: “Ngoài ra, nếu vải đã xong rồi, thì tôi hy vọng lô quần áo đầu tiên sẽ được may càng sớm càng tốt.”

Cố Tuyết Trinh nghe, chỉ có thể bất lực gật đầu.

“Em biết rồi, em sẽ cố gắng làm tốt.”

Phong Diệp Chương gật đầu, sau đó không nói nhiều nữa mà quay người lên lầu.

Ngày hôm sau, Cố Tuyết Trinh đã đến công ty vào sáng sớm.

Mặc dù cô đã nói với Phong Diệp Chương về việc đi xem vải tối qua, nhưng bên Lý Mạn cô vẫn chưa kịp nhắc tới.

Vì vậy, sau khi cô đến công ty đã trực tiếp đến văn phòng Tổng giám đốc.

Nhưng không ngờ Lục Kim Yến đúng lúc đang báo cáo công việc ở bên trong.

Cô nhìn Lục Kim Yến một cái, vốn định đợi cô ta báo cáo xong rồi mới nhắc đến chuyện vải vóc, ai ngờ Lý Mạn tạm thời ngừng báo cáo của Lục Kim Yến lại, nhìn sang cô.

“Thiết kế Cố, có chuyện gì sao?”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy liền nói chuyện vải ra.

“Tôi biết hôm nay xưởng nhuộm vải của nhà họ Cố chuẩn bị giao hàng, tôi định buổi chiều đợi Tổng giám đốc cùng đi kiểm tra xem thế nào.”

Lý Mạn nghĩ đến nhà cung cấp là nhà họ Cố, nên không có từ chối.

“Được, nửa tiếng sau tôi sẽ xuất phát, cô qua tìm tôi là được.”

Cố Tuyết Trinh gật đầu, nhưng Lục Kim Yến nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ,

trong mắt toàn là nghi hoặc.

“Công ty đã tiến cử nhà cung cấp mới từ khi nào vậy, tại sao tôi lại không biết?”

Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta một cái, đáp: “Đây là do bên chủ tịch trực tiếp phê chuẩn.”

Nói cách khác, là cô ta không biết cũng là bình thường.

Lục Kim Yến đương nhiên cũng nghe hiểu rồi, lập tức trầm mặt xuống.

Cô ta không phải là tức giận nhà cung cấp mới không có thông qua xét duyệt của cô ta, mà bởi vì chuyện này là do anh Diệp Chương trực tiếp xử lý, cũng chính là nói anh Diệp Chương và nhà họ Cố qua lại vô cùng thân thiết.

Mà cái này còn không phải nghĩ là anh Diệp Chương càng lúc càng công nhận ả tiện nhân này rồi sao?

Không, không phải như vậy.

Anh Diệp Chương làm sao có thể nhìn trúng người phụ nữ tối mắt vì lợi ích như Cố Tuyết Trinh chứ, nhất định là cô và còn có nhà họ Cố kia đã mặt dày đeo bám anh Diệp Chương, để tiện có được lợi ích từ nhà họ Phong!

Cô ta không ngừng tìm lý do để tự an ủi mình, đồng thời cũng kìm nén nộ khí trong nội tâm, trầm giọng nói: “Công ty vốn đã xác định xong những bên hợp tác, đang yên đang lành lại lòi ra thêm một nhà, tôi thân là Tổng giám đại diện theo lý phải đi cùng.”

Nói xong, cô ta nhìn sang Cố Tuyết Trinh với hàm ý sâu xa.

“Cũng để phòng tránh những người lấy quyền lực mưu đồ tư lợi.“

Cố Tuyết Trinh nghe đến câu cuối cùng thì đương nhiên là biết cô ta đang nhắm vào cô.

Cô cũng lười lý luận với cô ta mà nhìn sang Lý Mạn.

Nếu như cô muốn dùng quyền để mưu đồ tư lợi thì sẽ không đề xuất là cùng đi đâu.

Lý Mạn nhìn hai người đối chọi gay gắt này, nhất thời có chút phiền não.

Cô ta biết thân phận của hai người này, vì vậy không muốn đắc tội ai cả.

Dù sao chỉ là qua đó xem thử thôi, nghĩ cũng sẽ không có chuyện gì, thế là cũng đồng ý yêu cầu của Lục Kim Yến.

“Như vậy đi, lát nữa trực tiếp tập họp ở dưới lầu.

Nghe vậy, Lục Kim Yến đắc ý nhìn Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh giả vờ như không nhìn thấy, sau khi gật đầu thị ý với Lý Mạn xong thì rời khỏi văn phòng.

Đến giờ xuất phát, ba người tập họp ở dưới lầu công ty, cùng ngồi xe đến khu xưởng nhuộm vải của Cố Thị.

Trên đường đi, Lục Kim Yến cố gắng nói chuyện với Lý Mạn, giống như là muốn tạo mối quan hệ tốt với Lý Mạn vậy.

“Tổng giám đốc, nghe nói cô đã làm ở Phong Thị đến mấy năm rồi, trong mấy năm ngắn ngủi mà đã từ đơn vị cơ sở ngồi lên Tổng giám đốc rồi, thật lợi hại.”

“Tổng giám Lục quá khen rồi, đều là do chủ tịch Phong khen thưởng thôi.”

Lý Mạn trả lời đúng mực.

Lục Kim Yến cũng không để bụng, kéo cô ta nói đủ loại chuyện, từ công ty đến thời trang.

Chỉ vì cô ta muốn biến Lý Mạn thành người của mình.

Bất luận thế nào đi nữa, anh Diệp Chương có thể điều cô ta từ tổng công ty đến đây

toàn quyền phụ trách công ty mới, chắc hẳn là vô cùng tín nhiệm.

Nếu như có sự giúp đỡ của cô ta, thì sau này công kích Cố Tuyết Trinh cũng là một trợ lực rất lớn.

Cố Tuyết Trinh vốn không biết dự định ở trong lòng của cô ta.

Cô vừa lặng lẽ nghe hai người nói chuyện, vừa ngắm nhìn cảnh đường phố đang không ngừng bay qua ở bên ngoài cửa sổ.

Không phải là cô không biết dung nhập bầu không khí, mà là cô vốn đã ít nói rồi.

Đặc biệt Lục Kim Yến cũng có mặt, cô càng không muốn nói chuyện nữa.

Cứ như vậy, cả đường đi cô không nói gì mà theo hai người, không lâu sau thì đã đến xưởng nhuộm vải ở ngoại ô rồi.

Khu xưởng rộng lớn là nơi tập trung nhiều nhà xưởng xen kẽ giữa cũ và mới, vô cùng

công nghiệp hóa.

Cô quét mắt nhìn một cái, rồi theo bọn người Lý Mạn đi đến xưởng nhuộm vải nhà mình.

Người phụ trách của xưởng nhuộm vải đã sớm nhận được thông báo, dắt theo trợ lý đứng đợi ở cửa.

Lúc này nhìn thấy ba người, ông ta nhiệt tình mà tiến lên trước chào hỏi: “Tổng giám đốc Lý, Tổng giám Lục.”

Nói xong, ông ta nhìn Cố Tuyết Trinh ở bên cạnh hai người, rất cung kính mà gọi: “Cô chủ cả.”

Nghe vậy, Cố Tuyết Trinh nhàn nhạt gật đầu: “Đưa chúng tôi đi xem vải đi.“

Người phụ trách không dám rề rà, đưa bọn họ đi đến nhà xưởng.

“Cô chủ cả, vải được chuẩn bị đều ở bên này, cô xem thử đi.”

Ông ta chỉ vào đống vải được chất đống ở trước mặt, nở nụ cười nịnh hót.

Cố Tuyết Trinh gật đầu, trực tiếp đi tới bắt đầu kiểm tra.

Lục Kim Yến thấy vậy cũng không cam chịu bị tụt lại mà đi đến bên khác kiểm tra.

Lý Mạn nhìn hai người, không có động đậy.

Dù sao chuyên môn của cô ta không phải là cái này, lên đó xem cũng không xem ra được gì, chỉ bằng đợi kết quả của hai người.

Không lâu sau, Cố Tuyết Trinh đã kiểm tra xong rồi.

Chỉ thấy trên mặt cô nở nụ cười hài lòng.

Cô vốn vẫn còn lo lắng Cố Hải Sâm sẽ làm qua loa, nhưng chất lượng của lô vải này đa số đều hợp tiêu chuẩn, khiến cô yên tâm không ít.

“Không tệ, sau này cứ chuẩn bị theo mấy

chất liệu này.”

Cô nhìn sang người phụ trách, chỉ vào những sấp vải khiến cô hài lòng mà tán dương.

Người phụ trách liên tục gật đầu: “Vâng.”

Lục Kim Yến nghe thấy lời đối thoại của hai người, rồi lại nhìn thấy ý cười trên mặt của Cố Tuyết Trinh, trong mắt loé qua sự bất mãn.

Cô ta cố ý chỉ vào một loại vải có chất liệu hơi cứng, xoi mói mà nói: “Loại vải thô cứng như thế này mà cũng nói là không tệ, thiết kế Cố thật khiến tôi mở mang tầm mắt.”

Nghe vậy, mi tâm Cố Tuyết Trinh liền nhíu lại.

Cô nhìn theo hướng mà Lục Kim Yến chỉ, sau khi nhìn rõ vải xong, cô nở nụ cười như không cười mà nhìn Lục Kim Yến.

“Loại vải này bởi vì chất liệu thô và cứng

nên chúng tôi thường dùng để thiết kế cổ áo đứng, tất nhiên, có nhiều sự lựa chọn về loại vải làm cổ áo, nhưng loại vải này bền hơn những loại khác, dù giặt nhiều lần vẫn không bị mềm ra, làm ảnh hưởng đến thiết kế của áo.”

Nghe lời giải thích chuyên nghiệp của cô, Lục Kim Yến bị nghẹn họng đến không nói ra được câu nào, cả sắc mặt xanh đen lên.

Cô ta không cam tâm mà lại chỉ vào vài loại vải khác, nhưng đều bị Cố Tuyết Trinh ung dung hoá giải.

Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, không phục mà già mồm át lẽ phải: “Ha, nói cứ như thật vậy, ai mà không biết vải là do nhà các người sản xuất chứ, cô đương nhiên là phải bảo vệ bao che khắp nơi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play