Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì vô thức quay lại, nhận ra người vừa nói chính là người lúc nấy đã trả lời câu hỏi của Phong Diệp Chương.

Cô đánh giá người giúp việc trước mặt, thế mà lại nhìn rõ suy nghĩ của cô, liền nhíu mày nói: “Cô tên là gì?”

“Mợ chủ gọi tôi là Tiểu Mỹ là được.”

Tiểu Mỹ cười lấy lòng đáp.

Cố Tuyết Trinh gật đầu, phất tay bảo cô ta xuống dưới, rồi một mình ngồi ở ghế sofa suy nghĩ điều gì đó.

Mặc dù Phong Diệp Chương đi rồi, nhưng cô biết chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Mà sự thật đúng là như vậy.

Ở biệt thự bên kia, Lục Kim Yến vì thấy

Trâm như vậy nên trong lòng vô cùng ghen ghét.

Cô khẳng định Cố Tuyết Trâm đã sử dụng thủ đoạn nào đó mê hoặc anh Diệp Chương, nếu không sao anh Diệp Chương lại bảo vệ cô ta như vậy, còn dám cãi lại dì Minh!

Nghĩ tới là cô chỉ hận không thể trực tiếp đi xé nát gương mặt lằng lơ của Cố Tuyết Trâm, để xem cô ta còn cái gì mà đi quyến rũ đàn ông nữa?

Có điều cô vẫn phải đè nén kích động đó lại.

Dì Minh vẫn còn đang ở đây, cô không thể làm hỏng hình tượng bấy lâu được.

Do đó, cô nắm chặt tay, con mắt vì giận mà hằn tơ máu nhưng vẫn không quên an ủi bà Phong.

“Dì Minh, dì đừng giận anh Diệp Chương.”

Bà Phong nghe cô ta nói vậy thì vô cùng

hài lòng, còn áy náy nói: “Dì không tức, ngược lại để con phải chịu ấm ức rồi.”

“Chuyện này không có gì ấm ức cả, vì anh Diệp Chương, chuyện gì con cũng nguyện ý chịu, chỉ sợ anh Diệp Chương không hiểu nỗi khổ tâm của chúng ta mà thôi.”

Lục Kim Yến ra vẻ hiểu chuyện, sau đó nói riêng với bà Phong về chuyện Phong Diệp Chương bảo vệ Cố Tuyết Trâm như nào.

Bà Phong nghe vậy thì giận tím mặt. “Việc này dì sẽ nghĩ cách.” Lục Kim Yến nghe vậy thì mắt sáng lên.

Những tính toán này, Cố Tuyết Trinh không hề hay biết.

Cô ngồi ở phòng khách một lúc rồi lại trở về phòng tiếp tục vẽ bản thiết kế.

Cho dù thế nào thì chuyện ngày hôm nay Phong Diệp Chương đã giúp cô.

Trước mắt khả năng báo đáp của cô không nhiều, những bản thiết kế này đúng lúc anh cần, cô vẽ thêm một chút cũng không thừa.

Nghĩ vậy, cô liền ngồi trong phòng vẽ tới trưa, thành quả vô cùng rõ rệt.

Nhìn lại bản thiết kế trong tay, ánh mắt vô cùng hài lòng.

Đợi đến tối, Phong Diệp Chương tan làm trở về dùng cơm, cô bèn mang những bản thiết kế này ra.

“Phong Diệp Chương, đây là bản thiết kế em vẽ cả buổi chiều hôm nay, anh xem có thể dùng không.”

Phong Diệp Chương nghe vậy thì cầm lấy những bản thiết kế đó lật nhìn.

Anh lật tới đâu, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên tới đó.

Không thể phủ nhận, về phương diện thiết

kế thời trang, Cố Tuyết Trinh vô cùng có tài.

Mỗi bản thiết kế nhìn như chỉ cần dùng vài nét bút nhưng những chỉ tiết thì vô cùng bắt mắt, đặc biệt là ghi chú bên cạnh rất rõ ràng, cần dùng vải gì, trang trí như nào, không khó để cho người ta liên tưởng ra được thành phẩm.

Phong cách thiết kế cũng rất sáng tạo, cũng có thể nói là có trình độ bậc thầy.

Dù vậy thì trên gương mặt anh vẫn là vẻ thản nhiên.

Anh không hề quên Cố Tuyết Trinh đã dùng cách nào để có được phần công việc này.

Vì đề phòng cô được nước lấn tới, anh ra vẻ bình tĩnh đặt bản thiết kế xuống, nói chung chung: “Thiết kế không tệ, tiếp tục cố gắng”

Cố Tuyết Trinh không biết trong lòng anh

nghĩ gì, thấy anh không chỉ ra vấn đề thì liền hiểu là những bản phác thảo này có thể dùng, thở phào một hơi.

“Ừm, em sẽ tiếp tục cố gắng.”

Cô mỉm cười đáp lại.

Phong Diệp Chương nhìn nụ cười trên mặt cô, đôi mắt lấp lóe, chợt chuyển chủ đề: “Đúng rồi, tôi đã chuyển nhượng cổ phần rồi. Công ty mới bên kia cũng đang xây dựng tốt, ngày mai em bắt đầu đến đó làm đi”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì sửng sốt một chút rồi gật đầu nói: “Em biết rồi.”

Nói xong, cô lại nhớ tới chuyện hồi trưa mình vẫn chưa nói lời cảm ơn với anh liền bổ sung: “À, chuyện lúc trưa, cảm ơn anh đã giúp em.”

Phong Diệp Chương nghe vậy thì động tác trên tay hơi dùng lại một chút.

“Không phải tôi giúp em, là giúp lý không giúp tình thôi.”

Anh chớp mắt nói tiếp: “Còn nữa, mẹ của tôi dù sao cũng là bậc bề trên của em, sau này gặp thì cẩn thận lời nói một chút.”

Cố Tuyết Trinh ngơ ngác, sau đó phản ứng lại, ánh mắt lóe lên tia phức tạp, nhưng cũng không cãi lại.

“Em biết rồi.”

Cô nói xong thì nhếch môi, trong mắt tràn đầy vẻ chế giễu. Thì ra là do cô tự mình đa tình.

Cô tưởng Phong Diệp Chương giúp mình hoàn toàn là xuất phát từ việc muốn bảo vệ cô. Nhưng xem ra đơn giản chỉ là giúp lý không giúp tình.

Có điều như vậy cũng tốt, chí ít sau này có chuyện gì vẫn còn có người có thể nói lời công bằng, cũng không phải một thân một

mình.

Đang nghĩ thì cô chợt nhớ tới chuyện mà Cố Hải Sâm dặn dò mình, phút chốc liền chần chừ.

Trước mắt cũng không phải là thời điểm thích hợp nói chuyện này.

Phong Diệp Chương vốn không hài lòng với cô, nếu như nói ra, không biết anh sẽ nghĩ về cô thế nào.

Chỉ sợ là càng chán ghét cô.

Nghĩ vậy, cô lại nén lại lời nói, im lặng ăn cơm.

Sau bữa ăn, Phong Diệp Chương cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi về phòng làm việc.

Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng anh khuất sau hành lang thì mới đứng dậy trở về phòng.

Sau khi vào phòng, cô liền lấy điện thoại

ra gọi điện cho Cố Hải Sâm.

Lúc Cố Hoành Sân nhận điện thoại của cô thì tưởng là chuyện đã hoàn thành rồi nên vội vàng hỏi.

“Chuyện đó làm xong rồi?”

Lời nói còn tràn đầy kích động.

Cố Tuyết Trinh nghe được thì trong mắt tràn đầy giễu cợt.

Đây chính là người cha tốt của cô đấy, trong đầu chỉ có lợi ích, chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh của cô.

Nghĩ vậy, cô cúi mắt xuống, lạnh lùng nói: “Tôi vẫn chưa nói, gọi điện thoại chỉ muốn báo cho ông là bây giờ không phải thời điểm thích hợp. Chuyện này phải chờ tôi vào công ty làm rồi hẵng tính.”

Cố Hải Sâm nghe vậy thì nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm, biến thành không hài lòng.

“Thời điểm thích hợp cái gì, tôi thấy là do

cô nghĩ chuyện này không có lợi cho bản thân nên định kiếm cơ chứ gì. Dù sao chuyện này cô nhất định phải nhanh chóng hoàn thành cho tôi.”

Dứt lời, ông cũng không cho Cố Tuyết Trinh có cơ hội trả lời mà cúp luôn điện thoại.

Cố Tuyết Trinh nhìn điện thoại bị ngắt thì nhếch môi, rồi ném điện thoại sang một bên, không để ý tới lời nói của cha mình, nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hôm sau, vì phải đến công ty báo danh nên cô đã dậy sớm để chuẩn bị.

Nhờ mấy ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà mà vết thương ở chân cũng đã lành lại kha khá.

Nhưng Cố Tuyết Trinh không có quần áo công sở để mặc, nên cô chỉ có thể chọn một chiếc váy liền đơn giản, trang điểm xong thì mới xuống nhà.

Dưới tầng, Phong Diệp Chương nhìn cách ăn mặc đơn giản của Cố Tuyết Trinh thì trong mắt lóe lên tia u tối.

Anh phát hiện, người phụ nữ này kiểu gì cũng sẽ mang lại cảm giác mới mẻ cho anh.

Cố Tuyết Trinh không phát hiện điểm khác thường trong mắt anh, thấy anh nhìn thì gật đầu chào hỏi rồi ngồi vào bàn ăn sáng.

Trên lúc ăn, hai người chẳng ai nói gì.

Cho đến lúc ăn xong, Cố Tuyết Trinh đang chuẩn bị đi tới công ty thì Phong Diệp Chương mới gọi cô lại.

“Hôm nay tôi đưa em đi cho em biết đường. Sau này sẽ để lái xe trong nhà đưa đón, hoặc em có thể tự lái.”

Cố Tuyết Trinh gật đầu ra hiệu đã biết.

Phong Diệp Chương thấy vậy, nghĩ nghĩ rồi lại tiếp tục nói: “Còn nữa, sau khi vào công ty thì em phải làm như không quen tôi.”

Anh nói mà phải nhìn chằm chằm vào cô, lo lắng cô sẽ không vui.

Ai ngờ Cố Tuyết Trinh không có ý kiến gì, càng mừng vì đúng ý cô muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play