Cố Tuyết Trinh nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng hét đầy sợ hãi đã vang lên bên tai.

“Máu…”

Chỉ thấy trán Lục Kim Yến bị xước, máu chảy xuống.

Những tiếng la hét sợ hãi vang lên xung quanh.

Cố Tuyết Trinh thấy thế cũng thu lại vẻ thờ ød.

Cô không ngờ là mình dùng một chút lực thôi mà đẩy ngã được Lục Kim Yến, còn khiến cô ta bị thương.

Không đợi cô có thêm hành động gì, cô giúp việc của Lục Kim Yến nghe thấy tiếng hô đã vội chạy vào.

Cô ta nhìn Lục Kim Yến bị thương trên mặt đất, lập tức chỉ tay vào Cố Tuyết Trinh tức giận nói: “Mợ chủ, sao mợ có thể đánh cô chủ nhà chúng tôi ra nông nỗi này!”

Cố Tuyết Trinh nhíu mày, đang định nói cái gì thì bị Lục Kim Yến cướp lời.

“Tú Nhi, đừng nói nữa, cô ấy không phải cố ý đâu.”

Tú Nhi nghe vậy thì hít sâu một hơi, bất mãn nói: “Cô chủ, trên mặt cô đều là máu kìa.”

Cố Tuyết Trinh nghe bọn họ người tung kẻ hứng, môi đỏ liền nhếch lên.

Cô đương nhiên biết Lục Kim Yến đang nói đỡ cho cô, nhưng không phải vì giúp mà là có ý định khác.

Nhưng cô ta bị thương là do mình, không thể chối cãi được, vì vậy nên cho dù thế nào cô cũng phải xử lý cho ổn thỏa.

“Bây giờ nói những điều đó cũng vô dụng thôi. Cô thấy cô chủ nhà mình bị thương chảy máu mà còn không mau mang hòm thuốc tới để băng bó cho người ta”

Cô liếc nhìn Tú Nhi, lạnh lùng nói.

Tú Nhi vô thức nghe lời, đang định đi lấy thì bị Lục Kim Yến âm thầm giữ lại.

“Không cần, lát nữa về tôi tự xử lý.”

Cô ta nói xong còn không quên đánh mắt ra hiệu cho Tú Nhi.

Tú Nhi nhìn hiểu, lập tức cười mỉa nói: “Thật là, trước tiên thì đánh cho một gậy, sau đó thì lại cho táo ngọt, cô chủ nhà chúng tôi không có phúc để hưởng rồi. Mợ chủ nên giữ lại cho mình đi, chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, cô ta liền đỡ Lục Kim Yến dậy rời đi.

Nhìn bọn họ đi ra, những người giúp việc

trong nhà lại bắt đầu bàn tán.

“Xem ra mợ chủ này tính tình không tốt, sau này chúng ta làm việc phải cẩn thận một chút.”

“Thì đó, haiz, còn tưởng rằng đã tìm được một chủ nhà không tệ.”

“Quả nhiên tiền lương cao của nhà giàu không dễ cầm, hi vọng những ngày tháng sau này sẽ ổn một chút, không phải đi tìm việc làm lần nữa.”

Cố Tuyết Trinh nghe bọn họ nói xong thì sắc mặt trầm xuống.

Vừa rồi cô nghĩ tới Lục Kim Yến giả bộ đáng thương là có mục đích khác, bây giờ nghe những lời như vậy thì hẳn là đã hiểu được dụng ý của cô ta rồi.

Cô ta muốn phá hỏng hình tượng của cô trước mặt những người giúp việc này.

Nghĩ xong, cô liền liếc mắt nhìn tới những

người giúp việc đang mang vẻ thận trọng trước mặt.

Đám người giúp việc cũng phát hiện ra ánh mắt của cô, ai cũng bị dọa không dám thở mạnh, dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận.

“Được rồi, dựa vào phân công ban nãy mà đi làm việc đi.”

Dứt lời, đám người giúp việc liền tan tác như chim muông làm cho Cố Tuyết Trinh cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng không nói gì mà trở về phòng.

Lại nói đến Lục Kim Yến, sau khi trở về thì Tú Nhi liền lấy hòm thuốc ra băng bó cho cô ta.

Dưới tác dụng của cồn rửa, cô ta đau đến Xuýt xoa.

“Cô chủ, vì sao vừa rồi cô không để tôi dạy dỗ cô ta một trận cho đỡ uổng công chịu khổ.”

Tú Nhi nhìn cô chủ mình nhăn nhó vì đau thì đau lòng không thôi, đồng thời cũng vô cùng khó hiểu.

“Nói cô cũng không hiểu đâu, nhanh chóng xử lý vết thương đi.”

Lục Kim Yến tức giận trừng cô ta một cái.

Lục Kim Yến làm sao có thể bỏ qua cho cái đồ tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia được, có điều đã rút được một bài học.

Vừa rồi nếu như cô tiếp tục ồn ào thì cũng chỉ làm cho Cố Tuyết Trâm bị trách mắng một trận như gãi ngứa mà thôi.

Cô đã tính toán cẩn thận rồi, nếu như anh Diệp Chương bảo vệ ả tiện nhân kia khắp nơi, vậy thì cô cũng sẽ từ từ làm mất đi sự bảo vệ của anh Diệp Chương đối với ả tiện nhân đó.

Một lần không được thì hai lần, rồi nhiều lần, thế nào anh Diệp Chương cũng sẽ nghi

ngờ.

Nghĩ tới đó, cô lại dặn dò lại: “Đừng lau vết máu sạch sẽ quá.”

Cô nói, trong mắt còn lóe lên sự tính toán, lại dặn dò Tú Nhi vài lời. “Vẫn là cô chủ thông minh.”

Tú Nhi biết được ý đồ của cô chủ nhà mình thì vừa làm theo yêu cầu của cô ta, vừa buông lời nịnh bợ.

Trưa hôm đó, Lục Kim Yến về nhà dùng bữa trưa với bà Phong.

Vừa bước vào phòng khách thì bà Phong đã nhìn thấy vết thương trên trán của cô ta, hoảng sợ nói: “Kim Yến, sao con lại bị thương thế, sao không ai báo cho dì biết.”

“Chỉ là chút vết thương nhỏ nên không muốn dì Minh lo lắng ạ.”

Lục Kim Yến tỏ vẻ không để tâm lắm.

Tú Nhi ở phía sau nghe vậy thì bất mãn bĩu môi nói.

“Cô chủ, cái này sao có thể là vết thương nhỏ. Cô chủ quên buổi chiều đã chảy bao nhiêu máu sao, cô còn bao che cho mợ chủ.”

Bà Phong vốn quan tâm tới Lục Kim Yến, sau khi nghe thấy chuyện có liên quan tới Cố Tuyết Trâm thì lập tức nghiêm mặt chất vấn.

“Cô nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tú Nhi nghe vậy thì vội vàng kể lại mọi chuyện, không những vậy còn thêm mắm dặm muối vào.

“Cố Tuyết Trâm này thật sự cậy có Diệp Chương bảo vệ nên không coi ai ra gì nữa àm

Bà Phong nghe xong thì vô cùng tức giận: “Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cô ta một trận!”

Bà nói xong thì làm bộ muốn đi tìm Cố Tuyết Trâm.

Lục Kim Yến thấy vậy thì vội vàng giữ chặt người lại.

“Dì Minh, dì đừng đi, nếu làm to chuyện thì anh Diệp Chương sẽ rất khó xử.”

Bà Phong nghe vậy thì tức giận trừng mắt nhìn cô.

“Con đã bị như vậy rồi còn lo lắng cho Diệp Chương làm cái gì?”

Lục Kim Yến thẹn thùng nói: “Con có lo lắng cho anh Diệp Chương đâu ạ, con là sợ dì Minh vì Tuyết Trâm mà tranh cãi với anh Diệp Chương, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới tình cảm mẹ con.”

Bà Phong nghe xong cũng cảm thấy có lý.

Nhưng cứ như vậy mà buông tha cho Cố Tuyết Trâm thì bà cũng không đành.

“Không thì thế này, dì sẽ bảo Diệp

Chương về nhìn cho kỹ, tránh cho nó lại bảo chúng ta bắt nạt Cố Tuyết Trâm, cũng đòi được công bằng cho con, không thể để con bị thương oan uổng được.”

Bà nói xong thì lập tức gọi quản gia mang điện thoại tới. Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Diệp Chương, lập tức về nhà một chuyến cho mẹ!”

Phong Diệp Chương nghe vậy thì cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì, con sắp có cuộc họp

rồi.”

Bà Phong nghe vậy thì nhanh chóng tố cáo.

“Thì là Cố Tuyết Trâm đó đánh Kim Yến chảy máu đầu, mẹ muốn con trở về ngay lập tức, nếu không đừng trách mẹ trừng trị cô tạ

Phong Diệp Chương lại nhíu mày, không

hiểu sao hai người này lại đối đầu rồi. “Con biết rồi.”

Anh đồng ý xong thì cúp điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe định rời đi.

Trước khi đi cũng không quên dặn dò trợ lý bên cạnh: “Tôi có việc phải ra ngoài một lát, thông báo cho mọi người là hoãn buổi họp lại.”

Dứt lời, anh liền đi vào trong thang máy.

Không tới nửa tiếng, anh đã có mặt ở nhà họ Phong.

“Cậu chủ.”

Người giúp việc nhìn thấy thì cung kính chào hỏi.

Phong Diệp Chương hỏi xem Cố Tuyết Trinh đang ở đâu rồi đi thẳng tới.

Lúc này Cố Tuyết Trinh đang ngồi ăn cơm trong phòng ăn, nghe thấy tiếng động sau

lưng thì ngạc nhiên quay người lại.

“Sao anh lại về rồi?”

Cô nhìn người đàn ông lạnh lùng phía sau, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Bây giờ chẳng phải anh nên ở công ty sao?

Phong Diệp Chương thấy cô kinh ngạc thì trầm giọng nói: “Mẹ bảo tôi trở về, còn nói

em đánh Lục Kim Yến chảy máu đầu, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play