Cố Tuyết Trinh không biết cảnh trước mắt chỉ là hiểu lầm, thấy bọn họ “hôn” đến mức khó mà tách ra, căn bản không thể bước tới nữa.
Vì cô ý thức rất rõ ràng rằng, cô không phải là Cố Tuyết Trâm.
Thế nên cô rất kém cỏi, hoảng loạn rời đi.
Nhưng không ngờ, cô vừa xoay người, hai người vốn “hôn” đến mức khó mà tách ra lại rời nhau ra.
Mộ Triều Ca vẻ mặt khó đoán, ngẩng đầu trong lòng Phong Diệp Chương, nhìn bóng lưng cô rời đi, khóe miệng giương lên nụ cười kỳ lạ.
Sau đó, cô ta rời tầm mắt, nhìn Phong Diệp Chương hồ đồ nhất trước mặt, cố gắng khống chế ham muốn trong lòng mình.
Cô ta mới không thèm học theo cái đồ ngu ngốc Lục Kim Yến.
Cho rằng chiếm được thân thể Phong Diệp Chương thì có thể bắt anh chịu trách nhiệm.
Cô ta muốn Phong Diệp Chương cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cô ta!
Nghĩ như thế, trong mắt cô ta tràn đầy vẻ nhất định phải có được.
Sau đó, cô ta đỡ Phong Diệp Chương lên tầng, thế nhưng không hề đưa tới phòng của Cố Tuýet Trinh mà đưa về phòng của mình.
Cố Tuyết Trinh không hề hay biết, sau khi cô rời đi, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Một cảnh dưới tầng vẫn luôn xuất hiện trong đầu cô.
Nghĩ tới lát nữa Phong Diệp Chương sẽ về, nhưng không biết nên đối mặt với anh như nào.
Cuối cùng, cô nghĩ, bản thân nên giả vờ ngủ.
Nhưng nằm trên nệm tatami, cô căn bản không ngủ được.
Nhưng rất lâu sau, Phong Diệp Chương vẫn chưa về, khiến cô vốn đã suy nghĩ linh tinh, giờ lại suy nghĩ viển vông lần nữa.
Đêm nay Phong Diệp Chương không về sao?
Sắc mặt cô tái nhợt, ngồi dậy, không nhịn được mà đi qua phòng bên cạnh.
Nhưng khi nghe thấy âm thanh mà phòng bên truyền ra, cả người cô như sét đánh, run lên bần bật.
Âm thanh kia, căn bản là không cần nghĩ cũng biết bên trong đang làm gì.
Nhất thời, đầu óc cô trống rỗng, cắn chặt môi dưới.
Nhưng không hề biết, căn bản trong phòng không hề giống như cô nghĩ.
Trong phòng, Phong Diệp Chương ngủ như chết trên nệm tatami, chỉ có một mình Mộ Triều Ca diễn trò.
Cố Tuyết Trinh không hề biết, cô đứng ở cửa, không có dũng khí xông vào, giống như trước đây, hoảng loạn bỏ đi.
Mộ Triều Ca nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa, biết đã đạt được mục đích của mình, đắc ý giương cao khóe miệng.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Phong Diệp Chương ngủ như chết, trong mắt là tình yêu không hề che đậy.
“Diệp Chương, anh chỉ có thể là của em.”
Cô ta vuốt ve đường nét khuôn mặt Phong Diệp Chương, mở miệng, khí thế nhất định phải có được.
Nói xong, cô ta nhìn kỹ Phong Diệp Chương, xoay người rời khỏi phòng, xuống tầng thuê một phòng khác.
…
Hôm sau, Phong Diệp Chương tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, nhưng phát hiện không phải căn phòng quen thuộc, xong bày đồ của Mộ Triều Ca, anh lập tức ngây người.
Anh còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, cửa phòng đã bị mở ra.
Liền thấy Mộ Triều Ca dẫn theo một nhân viên phục cụ đẩy xe đồ ăn đi vào.
Phong Diệp Chương nhìn thấy cô ta, lập tức tỉnh táo lại, sa sầm mặt hỏi: “Sao tôi lại ở trong phòng của em, có chuyện gì thế?”
Mộ Triều Ca thấy vẻ mặt không vui của anh, mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.
Rất nhanh, cô ta thu lại vẻ kỳ lạ đó, giải thích: “Tối qua anh uống say, chúng ta lại về muộn, em sợ làm ồn tới cô Cố nên đưa anh về phòng của em.”
Nói xong, cô ta cố ý dừng lại, quan sát sắc mặt Phong Diệp Chương.
Mặt anh lập tức sa sầm lại, cô ta vội vàng nói tiếp: “Thế nhưng anh yên tâm, chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, hôm qua, sau khi đưa anh về, em thuê một phòng khác, nếu anh không tin có thể đi hỏi lễ tân, hơn nữa, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, giờ dáng vẻ của anh cũng không như này.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, ngừng một lát, khẽ liếc Mộ Triều Ca, cúi đầu kiểm tra bản thân mình.
Thấy trên người anh vẫn còn mặc quần áo tối qua, thế nhưng trên người toàn mùi rượu, mà nếp nhăn quần áo qua cả một đêm, giống như rau khô vậy.
Dù sao dáng vẻ cũng không quá tốt, nhưng Phong Diệp Chương cũng không để ý.
Anh không nhịn được mà thở phào, xuống giường.
“Xin lỗi, hiểu nhầm em rồi.”
Mộ Triều Ca thấy anh thở phào, trong lòng không thoải mái, thế nhưng không thể hiện ra mặt, lắc đầu, cười nói: “Không sao, em có thể hiểu được.”
Nói xong, cô ta còn chu đáo bảo Phong Diệp Chương quay về.
“Giờ không còn sớm nữa, chắc là cô Cố cũng tinh rồi, anh về tắm rửa đi, vừa khéo dẫn cô Cố đi ăn sáng.”
Phong Diệp Chương gật đầu, xoay người về phòng.
Cố Tuyết Trinh bên này, gần như cả đêm không ngủ.
Cô ngồi trên nệm tatami, cứ ngây người nhìn ra cửa, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng tối qua và âm thanh mình nghe thấy, lòng đau đến tê dại.
Ngay lúc này, cô nghe thấy âm thanh vặn cửa, hàng mi cong dài khẽ động.
Thấy Phong Diệp Chương đi vào, lập tức hơi ngây ngốc.
Lúc này Phong Diệp Chương mới để ý thấy Cố Tuyết Trinh ngồi trên giường, hơi sững sờ, vô thức giải thích: “Tối qua tôi uống say.”
Cố Tuyết Trinh tỉnh táo lại, cụp mắt, khẽ ừ một tiếng: “Em biết rồi.”
Cũng không biết có phải vì Cố Tuyết Trinh quá bình tĩnh hay không, Phong Diệp Chương không hề để ý thấy cô đã hiểu lầm.
Anh ngửi mùi rượu trên người, có chút không chịu nổi, đi vào nhà tắm: “Tôi tắm cái đã, lát nữa chúng ta qua chỗ Triều Ca ăn sáng.”
Nói xong, anh đã đi vào trong nhà tắm, không hề biết rằng, lời của anh khiến sắc mặt vốn đã không tốt của Cố Tuyết Trinh trở nên càng thêm khó coi.
Đừng thấy cô thể hiện ra cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại cực kỳ để ý.
Thế nhưng, cô lấy tư cách gì mà chất vấn?
Lẽ nào giống như Cố Tuyết Trâm, xông tới cho hai cái tát sao?
Trong lòng cô hiểu rõ, cô không làm được như thế.
Thế nên, điều duy nhất cô có thể làm chính là khiến bản thân đừng để ý, không ngừng thôi miên chính mình.
Cô là Cố Tuyết Trinh, không phải là Cố Tuyết Trâm, sau khi Cố Tuyết Trâm quay lại, người đàn ông này sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với cô.
Thế nên, anh ta ngủ với ai, căn bản cô không cần để ý!
Thế nhưng, dường như hiệu quả thôi miên không quá tốt, cô khó chịu muốn chết.
Ngay khi cô còn chưa bình ổn lại cảm xúc của mình, Phong Diệp Chương đã tắm rửa thay đồ xong xuôi, đi ra khỏi nhà tắm.
Anh nhìn Cố Tuyết Trinh không hề động đậy trên giường, vừa chỉnh lại quần áo, vừa hỏi: “Hôm nay em có muốn đi đâu không, hôm nay tôi không có việc gì, có thể đi cùng em.”
Cố Tuyết Trinh cảm thấy, nếu hôm qua anh nói những lời này, có khả năng cô sẽ cực kỳ vui vẻ.
Nhưng bây giờ, cô căn bản không hề có tâm tình.
Thế nhưng, cô không muốn Phong Diệp Chương thấy được, thế nên trả lời qua loa: “Sao cũng được.”
Phong Diệp Chương nghe thấy ba chữ này, cũng coi như phát hiện gì đó.
Anh hơi nhíu mày nhìn Cố Tuyết Trinh.
“Em sao thế? Hơi lạ.”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, quay đầu nhìn anh.
Trong đầu lại nhớ tới chuyện tối qua.
Mặc dù cô bảo mình đừng để ý, nhưng vẫn có một giọng nói từ tận đáy lòng không ngừng nói với cô, phải hỏi cho rõ ràng.
Khi cô đang định mở lời, bỗng có tiếng gõ cửa, giọng nói thúc giục của Mộ Triều Ca vọng từ ngoài vào.
“Diệp Chương, anh xong chưa? Còn không qua là đồ ăn sáng nguội mất.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT