Cố Tuyết Trinh cũng không biết là thái độ của mình đã chọc giận Cố Hải Sâm, đồng thời ông ta còn muốn giáo huấn mình.

Lúc biết ông ta đã giúp mình bắt được người, tảng đã lớn vẫn luôn treo ở trong lòng của cô cuối cùng cũng đã rơi xuống.

Cô đè đường dây nội bộ gọi Thích Tiểu Bát vào.

“Cô Cố cô tìm em hả?”

Cố Tuyết Trinh gật đầu, trầm giọng dặn dò: “Em thông báo một chút đi, hai giờ chiều nay tất cả mọi người của bộ phận thiết kế tập hợp trong phòng họp. Bao gồm cả người của Tô Đế, nói cho bọn họ biết tôi sẽ vạch trần hung thủ ở ngay trong phòng họp.”

Thích Tiểu Bát nghe nói như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười.

“Cô Cố cô đã tìm được người rồi hả?”

Cô ta nhịn không được tò mò hỏi thăm.

Cố Tuyết Trinh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói nhiều lời liền kêu cô ta đi ra ngoài.

Chờ đến hai giờ chiều, tất cả mọi người của bộ phận thiết kế đều đi vào phòng họp.

Sau khi bọn họ ngồi vào vị trí, một hồi lâu cũng không thấy Cố Tuyết Trinh đến, tất cả mọi người đều không khỏi bàn luận.

“Sao tổng giám còn chưa tới nữa nhỉ, không phải là muốn vạch trần hung thủ hả?”

“Không phải là đem chúng ta ra làm trò đùa đó chứ?”

“Ai mà biết được.”

“Nè, trước đó nghe nói là là công ty xảy ra chuyện bản thảo bị mất một lần rồi, lần này lại xuất hiện một lần nữa, cứ luôn cảm thấy công ty xui xẻo sao đó.”

Hứa Tổ Nhi và Mộ Thùy Phương nghe đám người nghị luận với nhau, lại nhìn vẻ mặt khinh miệt của Tô Đế ở phía đối diện, không kiên nhẫn quát lớn.

“Được rồi, tất cả im miệng đi.”

Mặc dù là trong nhóm bọn họ cũng không nhìn ai vừa mắt, nhưng mà cũng không muốn mất mặt với người ngoài.

Trước đó chuyện trộm bản thảo rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cũng không ai rõ ràng hơn so với hai người bọn họ.

Tô Đế lạnh lùng nhìn cô ta, căn bản cũng không để ý, ngược lại là nhìn chằm chằm vào cửa.

Cô ta cũng muốn nhìn thử xem một lát nữa Cố Tuyết Trinh sẽ diễn kịch như thế nào cho cô ta xem.

Đúng vậy, từ lúc mới bắt đầu thì cô ta đã không tin tưởng Cố Tuyết Trinh sẽ tìm được hung thủ.

Mọi người ở đây đang chờ đợi, lúc này Cố Tuyết Trinh dẫn theo Thích Tiểu Bát khoan thai đi đến.

Tô Đế nhìn thấy cô, đương nhiên không tránh khỏi mà chế nhạo một trận.

“Cô Cố thật sự là một người kiêu ngạo nhỉ, kêu chúng tôi đến đây để gặp tội phạm, kết quả là mình lại đến trễ.”

Cố Tuyết Trinh không để ý đến lời nói âm dương quái khí của cô ta, lạnh lùng nói với cửa của phòng họp: “Mang người vào đi.”

Cô vừa mới dứt lời thì liền nhìn thấy hai người vệ sĩ cường tráng dẫn theo dì dọn dẹp đi vào.

Dì dọn dẹp đó nhìn thấy đám người trong phòng họp thì rất là hoảng hốt, vẻ mặt luống cuống.

Bà ta vừa muốn chạy, hai người vệ sĩ đang đứng sau lưng nhìn chằm chằm bà ta, khiến cho bà ta căn bản cũng không có cơ hội.

Tô Đế nhìn dì dọn dẹp kia, nhịn không được mà nhíu mày.

“Ồ, cô đã tìm người trở về được rồi đó à? Sao nào, cô muốn nói cho tôi biết người tiết lộ bản thảo của tôi chính là bà ta đó à?”

Cô ta mỉa mai nhìn về phía Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh quét nhìn cô ta một chút, giọng nói lạnh lùng: “Có đúng hay không thì chúng ta hỏi liền biết thôi.”

Dứt lời, cô nghiêng đầu qua hỏi dì dọn dẹp: “Nói đi, bằng cách nào mà dì lại dùng máy vi tính của tôi làm lộ bản thiết kế ra ngoài?”

Dì dọn dẹp nghe nói như vậy, đáy mắt lướt qua vẻ bối rối.

Ánh mắt bà ta lơ đãng không dám nhìn Cố Tuyết Trinh, giả bộ như là tức giận mà nói: “Tổng giám Cố à, tôi căn bản không biết là cô đang nói cái gì, mấy chuyện bắt người tùy tiện như thế này là phạm pháp luật đó, tôi muốn đi tố cáo các người.”

Cố Tuyết Trinh nhìn bà ta hùng hùng hổ hổ, nhỏ giọng cười nói: “Vậy à, vậy thì chúng ta cùng nhau đi đi, đúng lúc tôi cũng muốn tố cáo dì cố ý tiết lộ cơ mật của công ty, tôi nghĩ chắc là dì cũng biết tội danh gián điệp thương mại mà nhỉ.”

Dì dọn dẹp căn bản không ngờ đến Cố Tuyết Trinh lại có thể trả lời bà ta như vậy, cả người đều cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.

Cố Tuyết Trinh thấy thế thì tiếp tục nói: “Dì à, tôi cũng không làm khó dì nữa, chỉ cần dì thừa nhận chuyện này là do dì làm, vậy thì tôi có thể xử lý nhẹ nhàng.”

Dì dọn dẹp hoàn hồn, trong lòng cảm thấy bối rối, nhưng mà vẫn mạnh miệng không thừa nhận.

“Tôi nói là căn bản không phải do tôi làm, cô dựa vào cái gì mà muốn tôi thừa nhận, hơn nữa cô có chứng cứ gì để chứng minh là do tôi làm? Cô không có chứng cứ thì không thể ngậm máu phun người được!”

Tô Đế nghe thấy lời này của bà ta, dù gấp nhưng vẫn ung dung mà nhìn Cố Tuyết Trinh, lạnh giọng nói: “Đúng vậy đó, tôi cũng muốn biết tổng giám Cố có chứng cứ gì mà cứ chắc chắn là do bà ta đã làm.”

Cố Tuyết Trinh nhẹ nhàng lườm cô ta một cái, sau đó nhìn về phía dì dọn dẹp, chậm rãi nhếch miệng lên.

“Sao dì biết là tôi không có chứng cứ chứ?”

Dì dọn dẹp nghe nói như vậy thì căng thẳng đến nỗi tay cũng run rẩy.

“Cô có chứng cứ gì?”

Bà ta kiên trì chất vấn.

Cố Tuyết Trinh khẽ cười nói: “Chứng cứ đương nhiên chính là khoản tiền vô duyên vô cớ có thêm trong tài khoản của con dì chứ gì, dì làm như thế nào để giải thích một người cả ngày ăn chơi lêu lổng mà đột nhiên lại trở thành một người có tiền chỉ trong vòng một ngày?”

Cô nói đến đây thì dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía dì dọn dẹp cũng lạnh lùng hơn.

“Còn nữa, tôi cũng đã điều tra tình trạng công việc thật sự của dì, dì đã làm ở tập đoàn Phong thị gần mười năm rồi, lần này mới được chuyển đến từ tổng công ty, đối với dì mà nói dì không thể nào bỏ mất phần công việc này được. Nhưng trước khi công ty xảy ra chuyện thì dì lại từ chức, dì nên giải thích như thế nào đây?”

Lần này dì dọn dẹp đã hoàn toàn bối rối, toàn thân bà ta run rẩy, không dám nhìn Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh thấy thế thì liền biết được nội tâm của bà ta đã sụp đổ, chỉ cần ép hỏi nữa thì có thể hỏi được điều mà cô muốn biết.

“Nói đi, cuối cùng là do ai đã sai bảo dì làm như vậy, chỉ cần dì nói ra thì tôi có thể không tính toán chuyện mà dì đã làm.”

Cô nói đến đây thì lại giả vờ uy hiếp một trận: “Hay là nói dì muốn có cảnh sát tham gia điều tra vào chuyện này, nếu như là như vậy thì bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát ngay.”

Dì dọn dẹp nghe thấy lời nói này thì lập tức hoảng loạn..

Nếu như tôi nói thì cô sẽ thật sự không tính toán ư?”

Bà ta cắn răng nhìn Cố Tuyết Trinh, không tin mà xác nhận một lần nữa.

“Đương nhiên rồi.”

Cố Tuyết Trinh hứa hẹn gật đầu: “Những người ngồi ở đây đều có thể làm chứng cho bà.”

Dì dọn dẹp thấy thế, mấp máy môi do dự nhìn vào một góc nào đó ở trong phòng hợp.

Cố Tuyết Trinh thuận theo tầm mắt của bà ta, lại phát hiện phương hướng này vừa đúng là vị trí của Tô Đế, cô không khỏi nhíu mày.

Mà Tô Đế cũng phát hiện ánh mắt của bọn họ, cũng giật mình, sau đó kịp phản ứng lại, không khỏi tức giận.

“Nè, bà già, bà có ý gì chứ? Ý là bà nói tôi sai bảo bà hả?”

Cô ta chỉ vào dì dọn dẹp giận dữ mắng mỏ, đến nỗi dì dọn dẹp lắc đầu liên tục.

“Tôi… tôi không phải là có ý này.”

Cố Tuyết Trinh nhìn bà ta, lại liếc nhìn Tô Đế đang tức giận, chợt ánh mắt rơi ở trên người của trợ lý với sắc mặt có chút mất tự nhiên ở phía sau của cô ta.

“Chắc là bà ấy nói trợ lý của cô.”

Dường như là cô đã nhận ra cái gì đó.

Tô Đế kinh ngạc, chờ đến lúc phản ứng lại thì tức giận không thể chịu được.

“Nói hươu nói vượn, sao Ngải Lệ có thể làm ra chuyện này được chứ!”

Ngải Lệ nghe thấy lời của cô ta thì cũng vội vàng tỏ vẻ kiên quyết mà phủ nhận.

“Cô nói không sai, sao tôi có thể làm ra chuyện hại người không lợi mình như vậy được chứ. Tổng giám Cố, nếu như cô nhất định cứ nói là tôi làm, vậy thì mời các người đưa ra chứng cứ, nếu không thì các người đang ngậm máu phun người đó.”

Cố Tuyết Trinh quét mắt nhìn hai người bọn họ một chút, dò hỏi: “Dì dọn dẹp, dì có chứng cứ gì để chứng minh là cô ta không?”

Dì dọn dẹp suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Có chứ, ngày hôm đó lúc mà cô ta tới tìm tôi thì hai người chúng tôi đứng ở bên ngoài phòng dụng cụ vệ sinh, mặc dù nơi đó không phải là một nơi quan trọng, nhưng mà vẫn có camera giám sát, nếu như điều tra thì có thể nhìn thấy được hình ảnh đó thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play