Phong Thùy Bích nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Cố Tuyết Trinh, cắn răng nghiến lợi chửi rủa.
“Đánh chết! Đừng để tôi tìm được cơ hội xử lý cô.”
Phong Diệp Chương nghe nói như vậy thì ho nhẹ một tiếng.
“Cô út, tôi vẫn còn đang ở đây.”
Anh cảnh cáo nhìn về phía Phong Thùy Bích, ý tứ rất rõ ràng, muốn xử lý Cố Tuyết Trinh thì trước tiên phải hỏi qua anh.
Phong Thùy Bích lập tức giận đến toàn thân phát run.
Nhiều lần muốn nổi giận với anh, nhưng lời giáo huấn vừa đến khóe miệng cùng với điều lệnh mà anh vẫn chưa thu hồi lại khiến cho cô ta phải kiềm chế lại.
“Tránh ra!”
Cô ta nói không được thì còn tránh không được à?
Nhìn thấy cô ta dùng cánh tay không bị thương hung hăng đẩy Phong Diệp Chương ra, xoay người đi về sân nhà của mình.
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng tức giận thở phì phò của cô ta rời khỏi, hai mắt híp lại, sau đó vẻ mặt khó lường đi về nhà của mình.”
Mà Phong Thùy Bích trở lại nhà của mình thì ngọn lửa giận ở trong lòng có làm như thế nào cũng không dập tắt được, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Cô ta đạp ghế sofa cho hả giận, kết quả không may đạp mạnh lên trên chân ghế sofa, lập tức đau đến nỗi nước mắt cũng ứa ra.
“Ôi! Đáng chết, ngay cả cái sofa bọn mày mà cũng dám khi dễ tôi. Người đâu rồi, ném ghế sofa này cho tôi!”
Cô ta giận chó đánh mèo ra lệnh, dứt lời cũng mặc kệ những chuyện tiếp theo liền trực tiếp đi vào phòng nghỉ.
Ai ngờ vừa mới bước vào phòng, điện thoại ở trên người lại vang lên.
Cô ta lấy ra, nhìn thấy là của Lục Kim Yến gọi đến, liền trực tiếp nhận.
“Có chuyện gì vậy?”
Âm thanh khó kiềm chế tức giận của cô ta vang lên.
Lục Kim Yến sửng sốt một chút, dò hỏi: “Ai chọc giận cô út vậy?”
Phong Thùy Bích không vui vẻ gì đáp lại: “Ngoại trừ con nhỏ đê tiện Cố Tuyết Trâm đó thì trong căn nhà này còn ai có thể làm cho tôi tức giận như vậy được.”
Lục Kim Yến nghe vậy, mặc dù rất muốn biết Cố Tuyết Trâm lại làm cái gì, nhưng mà trước mắt Phong Thùy Bích đang nổi nóng, cô ta cũng không muốn gặp phải rủi ro, nhẹ giọng trấn an.
“Thôi được rồi đừng tức giận nữa, tức giận với một người không đáng, cẩn thận làm xấu mình đó.”
Dưới sự an ủi của cô ta, Phong Thùy Bích dần dần tỉnh táo lại nhớ đến Lục Kim Yến vẫn còn chưa nói đến mục đích mà cô ta gọi điện thoại tới.
“Kim Yến, nói một hồi lâu rồi tôi còn không biết là cô tìm tôi có chuyện gì.”
Lục Kim Yến thấy là hình như cô ta không còn tức giận như vậy nữa, liền nói ra mục đích của mình.
“Thật ra thì cũng không có việc gì đâu, chỉ là lâu rồi không gặp cô út, cho nên muốn hẹn cô út ngày mai đi dạo phố.”
Phong Thùy Bích nghe nói như vậy thì nhếch miệng cười nói: “Tôi không đi đâu, bị thương không muốn động đậy.”
Lục Kim Yến nghe như vậy thì giật mình.
“Sao cô út lại bị thương vậy?”
Phong Thùy Bích nghe nói vậy, cơn tức giận thật vất vả mới đè xuống được lại tràn ra lần nữa.
“Còn không phải là con nhỏ đê tiện Cố Tuyết Trâm đó à?”
Cô ta nói, giống như là nghĩ đến cái gì đó, lại nhắc nhở: “Kim Yến, nếu như cô thật sự muốn ngồi lên vị trí mợ chủ của nhà họ Phong, tốt nhất là phải lấy lòng anh cả và chị dâu của tôi, nếu không thì đừng nói có Cố Tuyết Trâm là trở ngại, ngay cả Mộ Triều Ca cũng đủ cho cô phải đối phó rồi.”
Bản thân của Lục Kim Yến đã nhận ra nguy cơ, cho nên mới muốn tìm Phong Thùy Bích để tìm hiểu chút tin tức.
Lúc này nghe thấy cô ta nói như vậy, cảm giác nguy cơ lại ập tới lần nữa.
“Tôi biết rồi, cảm ơn Thùy Bích đã suy nghĩ cho tôi.”
Cô ta nói cảm ơn Phong Thùy Bích, dỗ người ta vui vẻ rồi lúc này mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại thì trong mắt của cô ta hiện lên vẻ lo lắng.
Nhưng mà rất nhanh đã được cô ta thu lại, cầm điện thoại di động lên gọi qua một số điện thoại khác.
“Dì Minh, gần đây dì có khỏe không… con muốn hẹn dì đi dạo phố?”
Nghe thấy cô ta dịu dàng nói chuyện với người ở trong điện thoại.
Vốn dĩ bà Phong rất yêu thích Lục Kim Yến, đương nhiên cũng sẽ không từ chối cô ta.
Hai người bọn họ nói mấy câu lại hẹn thời gian và địa điểm gặp nhau, lúc này mới cúp điện thoại.
…
Hôm sau bà Phong và Lục Kim Yến gặp nhau ở nơi đã hẹn sẵn.
“Dì Minh.”
Lục Kim Yến che giấu cục u ở trong lòng, thân mật kéo bà ta giống như trước kia.
Bà Phong cũng không nhận ra được cái gì khác thường, bắt đầu đi mua sắm với cô ta.
Thẳng cho đến khi hai người bọn họ đã hơi mệt thì mới đến quán cà phê ngồi xuống, Lục Kim Yến thấy tâm trạng của bà ta không tệ, mới bắt đầu cẩn thận tìm từ thăm dò.
“Dì Minh, con nghe nói là gần đây Mộ Triều Ca đang ở nhà họ Phong, có phải là dì không cần con nữa cho nên mới muốn cô ta làm con dâu của dì không?”
Bà Phong nghe nói như vậy thì sửng sốt một chút.
Sau khi hoàn hồn lại thì bà ta nhìn vẻ bất an và buồn bã ở trên mặt của Lục Kim Yến, bật cười lắc đầu.
“Kim Yến à, con đã hiểu lầm dì rồi, mặc dù là Mộ Triều Ca tốt nhưng mà cũng không có ý đó đâu, kêu con bé đến cũng là bởi vì có liên quan đến con nhỏ Cố Tuyết Trâm đó thôi.”
Bà ta nói xong thì nhịn không được mà thở dài: “Kể từ lần trước dì phát hiện tình cảm của người phụ nữ đó với Diệp Chương hình như đã có tiến triển, hai người bọn nó ngày nào cũng không thể rời nhau, dì lo lắng là cô ta sẽ quyến rũ Diệp Chương, cho nên dì không thể không làm ra chút hành động. Đồng thời cũng muốn mượn sự ưu tú của Mộ Triều Ca để cô ta nhận thức được cô ta căn bản không xứng với Diệp Chương, sau đó biết khó mà lui.”
Lục Kim Yến không ngờ đến là bà Phong lại suy nghĩ như vậy, sửng người một chút, chờ đến lúc phản ứng lại thì nụ cười trên mặt đã chân thật hơn.
“Dì Minh thật là tốt, con đã hiểu lầm dì rồi.”
Cô ta quấn lấy bà Phong nũng nịu, hai người bọn họ cười đùa một hồi, khi cô ta nghĩ đến tình cảnh bây giờ của mình thì không khỏi nhíu mày buồn bã.
“Dì Minh, kể từ lần trước, anh Diệp Chương không muốn gặp con nữa, bây giờ con căn bản không có cách nào đến gần anh Diệp Chương được, con phải làm như thế nào mới giành lại anh Diệp Chương một lần nữa đây?”
Bà Phong nghe nói như vậy thì trên mặt cũng là một mảng u sầu.
Đừng nói là Lục Kim Yến không được Diệp Chương chào đón, ngay cả bà ta cũng đã bị thằng nhóc đó làm lơ.
Nghĩ đến chuyện này, bà ta không khỏi thở dài.
“Nếu như chuyện lần trước thành rồi thì tốt biết bao nhiêu, như thế này thì con cũng đã có thể mang thai đứa bé, chỉ cần con có con rồi thì không xảy ra chuyện gì nữa.”
Lục Kim Yến nghe vậy, trong lòng cũng rất không cam tâm.
Đúng vậy đó, nếu như chuyện lần trước thành công thì tốt biết bao nhiêu.
Cô ta nghĩ đến đây, càng hận Cố Tuyết Trâm đến chết.
Con nhỏ đê tiện này đã phá hỏng chuyện tốt của cô ta nhiều lần.
Cô ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ qua cho cô.
Có điều là trước tiên cô ta vẫn phải suy nghĩ cách để mang thai con của anh Diệp Chương mới được.
Cô ta đảo mắt suy nghĩ, bỗng nhiên lóe lên một cái, trong mắt hiện lên sự tính toán.
…
Cùng lúc đó, tập đoàn Phong thị.
Phong Diệp Chương đang xử lý tài liệu trong phòng làm việc, Hứa Khiêm gõ cửa bước vào.
“Chủ tịch, trước đó chủ tịch kêu tôi điều tra đám lưu manh, đã tra được một chút tin tức.”
Cậu ta nói xong thì cung kính nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nghe vậy, nhíu mày, dừng công việc trong tay lại.
“Người đứng sau là ai?”
Hứa Khiêm nghe như vậy, chảy mồ hôi lạnh mà báo cáo: “À… người đứng phía sau cực kỳ cẩn thận, chúng tôi đều đã điều tra ra nguồn chuyển tiền, nhưng cuối cùng điều tra ra được người chuyển tiền thì lại là một người hoàn toàn không có mối liên quan quan trọng nào.”
Dứt lời, cậu ta thận trọng nhìn về phía Phong Diệp Chương.
“Chủ tịch, tôi cảm thấy người này chắc là người mà chúng ta quen thuộc, cho nên mới có thể phí hết tâm tư để che giấu thân phận thật của bản thân.”
Kể từ khi mà cậu ta nói câu nói đầu tiên, Phong Diệp Chương vẫn im lặng.
Nhất là sau khi nghe xong câu nói cuối cùng, mặt đen như mực.
Hiển nhiên là bọn họ đang bị đối phương dắt mũi tính kế.
Nhưng cho dù là như thế này, anh nhất định cũng phải tiếp tục điều tra.
“Cậu cứ tiếp tục điều tra đi, cho người quan sát cẩn thận người gửi tiền đó, chắc chắn là hắn ta đã biết cái gì đó, nếu không thì làm sao lại giúp đỡ gửi tiền.”
Hứa Khiêm nhận lệnh, lập tức quay người đi sắp xếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT