Ngày tiếp theo, Cố Tuyết Trinh cảm nhận được động tĩnh ở kế bên, cô cũng nhập nhằng tỉnh dậy.
Chỉ có điều sau một đêm nghỉ ngơi, vết thương của cô không những không lành mà còn đau đớn hơn, khiến cho cô nghiến răng nghiến lợi hít sâu một hơi lạnh.
“Không khỏe thì đừng sính mạnh nữa, hôm nay ở nhà đi.”
Phong Diệp Chương vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng này, anh lên tiếng ngăn cản.
Cố Tuyết Trinh lắc đầu: “Thôi, hôm nay vừa mới tiếp xúc với Tô Đế, nếu như không đi thì cô ta lại lấy chuyện này làm cớ.”
Phong Diệp Chương nhíu mày, anh nhìn bộ dạng cắn răng nghiến lợi của cô rồi kiên quyết: “Em ở nhà làm việc cũng không sao, anh sẽ xử lý bên phía công ty.”
Cố Tuyết Trinh ngẩn người khi nghe anh nói như thế.
Thấy sự kiên quyết không cho phép từ chối hiện lên trong mắt anh, biết rằng anh thương mình, trong lòng cô không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
“Được rồi, thế thì giao cả cho anh đấy.”
Cô dứt khoát quay về trên giường, nhìn Phong Diệp Chương với nụ cười rạng rỡ.
Phong Diệp Chương gật đầu rồi mặc quần áo, xuống nhà dưới ăn sáng.
Đợi đến khi anh đã đi rồi, Cố Tuyết Trinh nằm trên giường nghỉ ngơi thêm một lúc rồi đứng dậy đánh răng rửa mặt.
Sau đó, cô thấy thời tiết bên ngoài đẹp đẽ bèn bảo người hầu giúp cô chuyển dụng cụ ra vườn, định ở trong vườn trong suốt cả ngày hôm nay.
Cũng không biết Phong Diệp Chương xử lý thế nào, cô vừa chuẩn bị xong thì Tô Đế đã liên lạc qua mạng với cô, tiếp tục công việc hoàn thành trong ngày hôm qua.
Sau khi bọn họ thảo luận và nghiên cứu với nhau, Cố Tuyết Trinh không khỏi trở nên bận rộn.
Nhưng không biết rằng có người lại chú ý theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Không biết Mộ Triều Ca lặng lẽ quan sát ở đằng xa từ khi nào, ánh mắt cô ta trông có vẻ rất lạ thường.
Cố Tuyết Trinh hoàn toàn không hay biết, cô chỉ tập trung vào công việc trên tay mình.
Cũng không biết bận rộn bao lâu rồi, cô mới làm xong việc trong công ty.
Lúc duỗi eo, cô nhìn thấy Mộ Triều Ca đứng ở đó không ca bèn lập tức sững sờ.
“Cô Mộ, cô đến từ khi nào thế?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, Mộ Triều Ca mới quay mặt đi, ung dung đi về phía Cố Tuyết Trinh.
“Vừa mới đến, thấy cô bận nên không quấy rầy.”
Cô ta không hề nói mình đã đến từ lâu rồi, chỉ mỉm cười nhìn bàn làm việc của Cố Tuyết Trinh.
“Cô Cố đang bận à?”
Cố Tuyết Trinh ngẩn người một lúc rồi gật đầu bảo: “Gần xong rồi, chỉ lên màu nữa thôi.”
Mộ Triều Ca gật đầu như thể đang suy nghĩ điều gì đấy, cô ta lập tức nhìn xuống bản thiết kế nằm trên bàn, vừa cười vừa nói: “Thảo nào Phong Diệp Chương xem trọng cô Cố như thế, đúng là cô Cố tài năng thật, tôi chỉ nhìn bản thiết kế thôi mà đã muốn mua một bộ quần áo như thế ngay rồi, đẹp lắm.”
Cô ta nói một cách khoa trương, nhưng lại khiến cho Cố Tuyết Trinh cảm thấy kỳ lạ.
Cứ như Phong Diệp Chương xem trọng cô là vì năng lực làm việc của cô vậy.
Cô ta nói năng khách sáo như thế nhưng lại khiến cho Cố Tuyết Trinh không khỏi nghĩ lung tung, không phải cô cả nghĩ quá chứ?
Cô nhìn Mộ Triều Ca với vẻ do dự rồi mỉm cười: “Cô Mộ quá khen, nghe lời lẽ của cô thì hình như cô hiểu Diệp Chương lắm nhỉ, xem ra hai người đã quen biết nhiều năm rồi phải không?”
Sau khi nghe thấy thế, Mộ Triều Ca lập tức sững sờ.
Có lẽ cô ta không lường đến việc Cố Tuyết Trinh sẽ chống đối mình như thế.
Nhưng cô ta cũng không định giải quyết mà ám chỉ: “Cũng gần gần như vậy, chúng tôi lớn lên bên cạnh nhau, nếu dùng cách nói của người khác để miêu tả thì là thanh mai trúc mã, sau đó lại cùng học chung một trường ở nước ngoài.”
Cô ta nói như thế không nhìn thấy Cố Tuyết Trinh biến sắc, chỉ phì cười: “Có thể cô không ngờ đến đâu, lúc còn học đại học, tính cách của Diệp Chương lầm lì hơn bây giờ nhiều, không quen được bao nhiêu bạn bè có thể chuyện trò, lúc ấy chỉ có một mình tôi có thể nói chuyện với anh ấy mà thôi.”
Cô ta kể về quá khứ của Phong Diệp Chương như thể đang nói chuyện phiếm, nhưng vô hình trung lại khoe mẽ rằng mình luôn có mặt trong quá khứ của anh.
Đương nhiên Cố Tuyết Trinh cũng nhận ra chuyện này, mặc dù trong lòng cô vô cùng phiền muộn nhưng lại không thể hiện ra ngoài bề mặt.
Dù gì người ta chỉ nói với thân phận bạn bè, cũng nói rất khách sáo, nếu như cô để bụng thì trông có vẻ nhỏ nhen quá.
“Thế à? Tôi còn nghĩ với nhan sắc của Diệp Chương thì chắc hẳn anh ấy là một người rất nổi bật trong trường kia chứ, có lẽ được nhiều em gái mê mẩn lắm chứ”
Cô nhếch môi trả lời, dường như Mộ Triều Ca dậy lên hứng thú khi nghe thấy câu nói của cô, cô ta bắt đầu kể về những chuyện lúc bọn họ đi học.
“Cô Cố nói đúng, mặc dù lúc ấy tính cách của Diệp Chương rất cô độc, nhưng trước giờ nhiều người thích anh ấy lắm, tôi nhớ rằng lúc đó còn xảy ra không ít chuyện.”
Mộ Triều Ca phì cười như thể nhớ ra chuyện gì.
“Tôi nhớ rằng khi ấy có một đàn chị không sợ sự lạnh lùng của Phong Diệp Chương mà to gan đi tỏ tình với anh ấy, cô đoán xem kết quả thế nào?”
Cô ta tự nói tự trả lời, cũng không quên gọi Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh nhìn gương mặt tươi cười của cô ta, sự phiền muộn trong lòng càng lúc càng đậm hơn.
“Thế nào?”
Cô trả lời trong vô thức.
“Cái anh Diệp Chương này ấy, giải quyết chị ta rồi, quá đáng ở chỗ để tránh tiếp tục xảy ra chuyện như thế này nữa, anh ấy dứt khoát đi nói với thầy hướng dẫn là đàn chị làm phiền việc học tập của mình, ghi lỗi nặng cho đàn chị, từ đó về sau không còn ai trong trường dám tỏ tình với anh ấy nữa vì sợ bị ghi lỗi đấy.”
Sau khi nghe cô ta nói hết, ánh mắt Cố Tuyết Trinh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Có thể nói là cô không ngờ tới kết quả sẽ như thế này.
Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười, còn Mộ Trường Ca lại không khỏi cảm thán.
“Thời gian thấm thoắt thoi đưa, không ngờ người đàn ông chẳng hiểu biết gì về chuyện yêu đương khi trước cũng đã biết thương người khác rồi.”
Cố Tuyết Trinh nghe cô ta nói thế, cũng không biết ý của cô ta là gì nên chỉ đành im lặng lắng nghe.
Mộ Triều Ca thấy cô im lặng, ánh mắt cô ta sáng lên, nói với vẻ áy náy: “Cô Cố, xin lỗi cô, có lúc tôi nhất thời hứng thú, thích kể về chuyện năm xưa, khi nãy hơi sơ suất cô đừng để bụng.”
Cố Tuyết Trinh nghe cô ta nói thế, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Thích nói về chuyện khi xưa hay thích nói về chuyện khi xưa của Phong Diệp Chương, e là chỉ có một mình cô ta biết rõ.
Cô thầm bực bội trong lòng nhưng vẫn mỉm cười mà nói: “Không sao đâu, những gì cô Mộ vừa nói cũng có thể khiến cho tôi hiểu về quá khứ của Diệp Chương, nói đến thì phải cảm ơn cô Mộ, nếu như cô Mộ không nói thì tôi còn không biết quá khứ của Diệp Chương lại đặc sắc như thế nữa đấy.”
Mộ Triều Ca nhìn thấy cô không hề tỏ vẻ xa cách chút nào, bèn khẽ nhíu mày rồi lập tức nở nụ cười ngay: “Cô đừng chê phiền là được, được rồi, được rồi, thôi không nói nữa, tôi làm phiền cô lâu quá rồi, cô làm việc tiếp đi.”
Sau khi nói dứt lời, cô ta đứng dậy định đi về.
Cố Tuyết Trinh không hề có ý định giữ cô ta lại, sau khi đưa mắt tiễn cô ta đi mới quay về chỗ ngồi của mình, gương mặt sa sầm xuống ngay.
Mặc dù Mộ Triều Ca thường vô tình thể hiện sự thân quen của cô ta với Phong Diệp Chương, hơn nữa lời nói chỉ như thể là bạn bè, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.
Còn chưa đợi cô bình tĩnh trở lại, một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai.
“Ồ, Cố Tuyết Trâm, từ khi nào mà cô lại tốt tính như thế, bị người ta ngấp nghé chồng mình mà cũng không nổi giận, chẳng giống cô chút nào?”
Cố Tuyết Trinh quay mặt về phía tiếng nói trong vô thức, chỉ nhìn thấy Phong Thùy Bích đi đến bên cạnh mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT